Chung Ly vùng vẫy một hồi, mới rút tay mình về. Dẫu cho chàng thật sự có chút tình cảm với nàng, thì sá gì? Chẳng mấy chốc, chút tình cảm hư vô mờ mịt ấy ắt sẽ tiêu tan. Nàng đã thấy quá nhiều kẻ đứng núi này trông núi nọ. Người thường còn tam thê tứ thiếp, huống hồ chàng là đế vương cao quý, ngày sau ắt sẽ tam cung lục viện.
Những người có thể vào hậu cung của chàng ắt hẳn chẳng tầm thường, mỗi người đều có gia tộc hùng mạnh chống lưng. Nàng nào có thể địch lại họ? Dẫu có đứng vững được gót chân, cũng ắt phải hao tâm tổn trí. Suốt mấy mươi năm qua, Chung Ly luôn nương tựa người khác, sống dè dặt cẩn trọng. Nay khó khăn lắm mới độc lập lập phủ, tự nhiên không muốn tự rước khổ vào thân. Nếu thật vào cung, e rằng tình cảnh sau này còn gian nan hơn cả khi ở Trấn Bắc hầu phủ.
Dù sao, ân sủng của nam nhân có thể giữ được bao lâu? Đến khi không còn ân sủng, điều gì sẽ đợi nàng? Thuở trước, mẫu thân khi gả cho Trấn Bắc hầu làm kế thất còn phải mệt mỏi ứng phó, nàng nào dám đoan chắc có thể vững vàng ngôi vị Hoàng hậu? Dẫu có nói nàng đa sầu đa cảm vô cớ, hay không biết thời thế, Chung Ly cũng chẳng mong thay đổi. Nàng không ôm chí lớn, cũng chẳng thấy mình có thể làm tốt vị trí Hoàng hậu. Nay hôn kỳ chưa định, còn một tia cứu vãn, chứ đợi đến khi thành Hoàng hậu rồi, hối hận e cũng đã muộn.
Chung Ly khẽ giọng nói: "Thiếp thân còn chẳng thể tự lo cho mình, nào có tư cách dạy dỗ ngài? Tam thúc, nếu ngài nhất định muốn a Ly nhập cung, a Ly nào dám kháng chỉ? Thiếp tự nhận không đủ thông minh, khó lòng đảm nhiệm quốc mẫu chi vị. Nếu thật vào cung, e rằng chẳng bao lâu sẽ khiến ngài chán ghét mà ruồng bỏ."
"Nếu ngài thực lòng thương xót a Ly, xin hãy ban cho thiếp một cuộc sống tự do, được chăng?" Chung Ly chẳng ngại yếu thế. Khi dứt lời, đôi mắt ngấn lệ đã ngậm một tia khẩn cầu. Gương mặt thiếu nữ tựa phù dung, thân hình mềm mại, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy yếu đuối. Khi hàng mi như ngọc nhiễm vẻ cầu khẩn, quả thật khiến người ta xót thương, e rằng bất kỳ nam nhân nào cũng chẳng đành lòng cự tuyệt nàng.
Bùi Hình chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời. Ánh mắt chàng phức tạp nặng nề, dường như ẩn chứa nỗi chua xót vô tận. Nếu chàng ban cho nàng tự do, vậy ai sẽ giải thoát cho chàng đây? Bùi Hình hiểu rõ, chàng không thể buông tha nàng. Dù bây giờ chàng có ngụy trang ôn hòa, vô hại đến mấy, cũng không thể che giấu bản tính chiếm đoạt cố hữu. Chỉ vì không muốn làm tổn thương nàng thêm nữa, chàng mới hết sức che giấu.
Chàng lùi lại một bước, xoay người đi. Chỉ có như vậy, chàng mới có thể giấu đi sự điên cuồng và u tối trong ánh mắt. "Tam thúc không dám mơ ước gì khác, chỉ mong nàng cho ta một cơ hội. Đời này ta ắt không phụ nàng, nàng hãy suy nghĩ kỹ." Dường như sợ nàng lại lần nữa cự tuyệt, chàng nói xong liền sải bước rời khỏi viện. Giữa ngày hạ oi ả, lũ chim non sợ nắng vỗ cánh bay đi, tĩnh lặng như không tồn tại. Trên cành cây tươi tốt, chỉ còn tiếng ve kêu không ngừng nghỉ.
Chung Ly một trận tâm phiền ý loạn, mà hơn cả là sự bất đắc dĩ. Nếu chàng không phải Hoàng đế, không còn nổi giận thất thường, thì thật ra gả cho chàng cũng chẳng khó chấp nhận đến thế. Nhưng chàng lại cố tình là Hoàng thượng. Dẫu có nhiều kẻ mong vinh đăng hậu vị, Chung Ly lại tự biết năng lực mình đến đâu, chỉ sợ chưa kịp hưởng lợi lộc đã bị đày vào lãnh cung. Chuyện người ngoài tạm không nói, riêng năm vị sủng phi của Tiên đế, đã có bốn vị mất mạng trong tranh đấu chốn hậu cung. Tiên Hoàng hậu cũng là giẫm lên thi thể của vị Hoàng hậu tiền nhiệm mà lên ngôi.
Lần này Bùi Hình đến, chàng đi cửa chính. Những tiểu thương gần đó tự nhiên đã thấy dung nhan chàng. Tại Đào Viên, Lạc Cơ rất nhanh nhận được tin tức. Nàng vốn đang cắt tỉa cành lá cho hoa, nghe nói Bùi Hình đến chỗ Chung Ly, nàng liền dùng kéo cắt phăng một cành thúy cúc. Những cánh hoa thúy cúc đỏ nhạt rơi xuống đất, nàng cũng vứt kéo sang một bên, giữa đôi mày không khỏi nhiễm một tầng hung ác nham hiểm.
"Chu Thanh đâu?" Chu Thanh, thiếu nữ từng ý đồ tiếp cận Tiêu Thịnh, nghe tin chủ tử muốn gặp mình, vội vã chạy về.
"Bên Tiêu Thịnh đã liên lạc được chưa?" Chu Thanh quỳ xuống đáp: "Thuộc hạ đã tâu chuyện này với Lưu Thuận, Lưu Thuận nói sẽ tìm thời cơ thích hợp để báo cho Tiêu Thịnh."
Lạc Cơ mặt mày lạnh lùng, không kìm được mắng: "Đồ phế vật! Đã ba ngày trôi qua mà việc này vẫn chưa xong! Cách mùng một tháng tám chỉ còn vài ngày, nếu ngươi không làm được, hãy dâng đầu đến gặp ta!"
Chu Thanh nằm rạp xuống đất sâu hơn: "Chủ tử bớt giận, thuộc hạ ắt sẽ làm tốt việc này." Chu Thanh cũng có chút phiền muộn. Lần trước gặp Lưu Thuận, nàng ít nhiều đã nhận ra sự xa cách của hắn, không biết hắn có giúp nàng chuyển lời hay không. Nếu hắn căn bản không nói cho Tiêu Thịnh, thì phải làm sao đây?
Trên thực tế, Lưu Thuận quả thực không muốn nói việc này cho Tiêu Thịnh. Hắn nghĩ, nếu chủ tử chưa từng có ý đồ cướp đi Chung cô nương, thì cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi hầu phủ. Nay Chung cô nương lại trở thành Hoàng hậu tương lai. Nếu chủ tử cứ chấp mê bất ngộ, e rằng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp. Lưu Thuận không phải kẻ ngu dốt, dẫu chưa từng gặp Lạc Cơ, hắn vẫn bản năng cảm thấy người đứng sau Chu Thanh có chút cố chấp cực đoan. Trong lòng hắn không mong chủ tử dính líu đến họ.
Chu Thanh lòng bất an, lại đi gặp Lưu Thuận một lần. Phát giác hắn qua loa lấy lệ, trái tim nàng liền chùng xuống. Lưu Thuận không đành lòng nhìn một tiểu cô nương như nàng bước vào đường tà, không kìm được khuyên nhủ: "Chung cô nương là thân phận thế nào? Muốn tính kế nàng, cũng phải xem Tam gia có đồng ý hay không. Chàng nay đã là Hoàng đế, nếu chủ tử các ngươi còn chấp mê bất ngộ, chỉ có một con đường chết đợi nàng mà thôi. Ngươi nếu thông minh một chút, hãy mau chóng bỏ gian tà theo chính nghĩa."
Chu Thanh mím chặt môi. Nàng nếu có cách khác, cũng chẳng theo Lạc Cơ mà làm liều. Nhưng việc đã đến nước này, không cho phép nàng cãi lời Lạc Cơ. Nàng rút phắt chủy thủ, đặt lên cổ Lưu Thuận, lạnh lùng nói: "Ngươi đã không chịu giúp ta thông truyền, vậy hãy dẫn đường! Ta muốn gặp chủ tử của ngươi một lần, được hay không đều do hắn lựa chọn. Ngươi có quyền lực gì mà thay hắn cự tuyệt?"
Lúc này, Bùi Hình vừa trở về hoàng cung. Ba dấu bàn tay trên mặt chàng hiện rõ mồn một, khi Lăng Lục và đám tiểu thái giám nhìn thấy, trên mặt họ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Họ nào ngờ được, trên đời này lại có kẻ có thể làm tổn thương chàng. Bùi Hình thần sắc như thường, chẳng chút ý muốn che giấu. Chàng cứ thế mang dấu bàn tay mà thẳng vào tẩm cung.
Đám tiểu thái giám tự nhiên không dám nhìn lâu, vội vàng cúi đầu. Lăng Lục đè nén sự kinh ngạc trong lòng, tìm ra dược cao, cung kính dâng lên: "Chủ tử, đây là Tuyết Ngưng Cao, có thể hoạt huyết hóa ứ. Thuộc hạ xin được thoa thuốc cho ngài."
"Lui xuống." Bùi Hình mí mắt còn chẳng thèm hé, trực tiếp đuổi người đi. Lăng Lục không dám không tuân theo, hắn đặt dược cao xuống, rồi cung kính lui ra.
Bùi Hình căn bản không đoái hoài đến dược cao. Đến giờ phút này, gương mặt chàng vẫn còn đau rát. Nhưng nỗi đau ấy nào sánh được với sự đè nén trong lòng. Nội tâm chàng nào bình tĩnh như vẻ ngoài. Mỗi lời cự tuyệt của nàng, đối với chàng đều là một cực hình.
Chàng lấy tấu chương ra, không nghĩ thêm về chuyện của nàng. Chỉ có không nghĩ, không niệm, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công vụ, nỗi đau quặn thắt trong lòng chàng mới có thể dịu đi đôi chút. Bùi Hình vẫn luôn xử lý tấu chương. Trong lúc đó, Lăng Lục tự mình mang bữa trưa, bữa tối đến, nhưng chàng chẳng động một miếng. Mãi đến đêm khuya, khi dạ dày âm ỉ đau, chàng mới nhíu mày, bỏ tấu chương xuống. Bóng đêm đã dần đặc quánh, bất tri bất giác đã gần kề giờ Tý. Ánh trăng bạc dịu dàng đổ xuống, xua đi sự cô tịch của đêm tối.
Bùi Hình đứng dậy, lại lần nữa đến Chung phủ. Đêm nay, Chung Ly ngủ không an giấc. Trong mơ, vẫn là cảnh Bùi Hình nắm tay nàng, đánh chàng. Dẫu trước đó khi ở bên nhau, nhiều lần nàng bị chàng chọc tức đến muốn đánh chàng, nhưng khi thật sự đánh trúng, nàng lại không hiểu sao có chút hoảng sợ. Hoảng sợ vì sự coi trọng của chàng dành cho nàng, cũng hoảng sợ vì sự cố chấp của chàng. Trong giấc mộng, nàng vẫn luôn cầu xin chàng: "Tam thúc, van cầu chàng..."
Con ngươi đen như mực của Bùi Hình hiện lên một tia bi thương. Cảm xúc trong mắt chàng như nham tương cuộn trào, đậm đặc đến nghẹt thở. Chàng đưa tay vuốt ve hàng mi nàng, đặt một nụ hôn lên mi tâm nàng, rồi điểm huyệt ngủ của nàng.
Sáng sớm hôm sau, khi Chung Ly tỉnh giấc, nàng mới hay Bùi Hình đã ở bên Thừa nhi. Giờ phút này, Thừa nhi cũng vừa mới tỉnh giấc. Tiểu gia hỏa vừa mở mắt, đã thấy nửa gương mặt Tam thúc đỏ gay, thậm chí có chút sưng tấy.
"Tam thúc." Thừa nhi liền bật dậy khỏi giường, bàn tay nhỏ thử dò sờ lên gương mặt Tam thúc: "Ngài bị thương ư ạ?" Hơi thở ấm áp của tiểu gia hỏa phả tới, Bùi Hình khẽ nghiêng đầu: "Không ngại. Dậy đi, mau xem Tam thúc mang gì cho con."
Thừa nhi bị chàng dời đi sự chú ý, đôi mắt đen láy lập tức sáng bừng: "Mang lễ vật cho Thừa nhi sao? Là gì vậy ạ?" Bùi Hình dùng ngón tay thon dài vuốt nhẹ mũi Thừa nhi: "Trước hết dậy đi! Lát nữa con sẽ thấy."
Tiểu Tuyền cũng vội vã bò dậy, ra dáng dập đầu Bùi Hình. Bùi Hình liền túm cổ áo, nhấc tiểu nam oa lên: "Không cần quỳ." Giọng nam nhân ít nhiều có chút lạnh lẽo. Tiểu Tuyền cứng đơ chân, ngẩn người tại chỗ. Thừa nhi lúc này mới chú ý đến bạn nhỏ của mình, cười hì hì nói: "Thi xem ai mặc quần áo nhanh hơn!" Chàng nói xong liền dẫn đầu vén áo mình.
Tiểu Tuyền vội vàng gia nhập hàng ngũ thi đua. Chờ hai tiểu gia hỏa rửa mặt xong xuôi, Bùi Hình mới dẫn họ ra viện. Trong tiểu viện, có một chú ngựa con toàn thân trắng như tuyết. Khi Thừa nhi nhìn thấy chú ngựa con ấy, đôi mắt bé sáng bừng lên, rạng rỡ hơn cả sao trời: "Tam thúc, là cho con ư ạ?"
Thừa nhi phấn khích đến phát điên! Từ viện bên cạnh, Chung Ly cũng nghe được tiếng reo vui của cậu bé. Nàng rửa mặt xong, mới bước ra tiểu viện. Khi vừa tới, điều đầu tiên nàng thấy là cảnh Thừa nhi đang ngồi trên lưng ngựa con. Chung Ly sợ đến hồn vía lên mây. Trải nghiệm cưỡi ngựa lần trước gần như để lại bóng ma trong lòng nàng. Nàng rất sợ nếu Thừa nhi lỡ ngã ngựa, mà cậu bé đang thi châm, lỡ lại có chuyện gì...
Chung Ly gần như không dám nghĩ tiếp. Đầu nàng ong lên, nàng bước nhanh tới, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thừa nhi, nghiêm nghị hỏi Bùi Hình: "Ai cho phép ngài để thằng bé cưỡi ngựa?" Đây là lần đầu tiên nàng lạnh lùng đến thế, Bùi Hình không khỏi ngây người. Thừa nhi cũng sững sờ, rồi liền quay khuôn mặt nhỏ lại, phấn khích nhìn tỷ tỷ: "Tỷ tỷ! Tiểu Bạch rất ngoan! Không hung Tam thúc đâu!"
Tiểu gia hỏa căn bản không sợ hãi như nàng khi cưỡi ngựa. Đôi mắt đen láy ngược lại tràn đầy vui sướng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ phấn chấn chưa từng có. Chung Ly không khỏi nhìn ngây người. Nàng khẽ mím đôi môi đỏ, thu hồi ánh mắt rồi mới nhìn Bùi Hình một chút. Nam nhân mang gương mặt in đầy dấu bàn tay, trầm mặc đứng một bên, thần sắc lộ vẻ ủy khuất.
Thấy ánh mắt thiếu nữ quét tới, chàng mới khẽ giọng giải thích: "Có ta ở đây, sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện. Lần trước dạy nàng cưỡi ngựa, chẳng phải cũng bảo hộ nàng rất tốt sao?" Chung Ly bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Lần trước cưỡi ngựa tuy mạo hiểm vạn phần, nàng quả thực chưa từng bị thương. Hàng mi cong vút của nàng không tự chủ chớp một cái. Tay nàng đang ôm chặt Thừa nhi cũng vô thức nới lỏng lực đạo.
Thừa nhi vỗ vỗ tay tỷ tỷ, phấn khích nói: "Tỷ tỷ mau buông tay! Thừa nhi muốn cưỡi ngựa!" Chung Ly vẫn còn chút lo lắng. Khi đối mặt với ánh mắt phức tạp, nóng bỏng của Bùi Hình, nàng mới như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
Tiểu nam hài dường như đặc biệt ham thích cưỡi ngựa. Thừa nhi để Bùi Hình nắm, chạy một vòng trong viện. Tiểu gia hỏa phấn khích đến đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ. Cuối cùng, cậu bé vẫn còn chút lương tâm, thấy Tiểu Tuyền cũng khao khát nhìn Tiểu Bạch, cậu ngẩng cái đầu nhỏ lên, hỏi Bùi Hình: "Tam thúc, có thể để đệ đệ cưỡi cùng con không ạ?"
Bùi Hình tự nhiên không có ý kiến. Sức lực trên tay chàng kinh người, trực tiếp túm cổ áo Tiểu Tuyền, đặt Tiểu Tuyền ngồi sau lưng Thừa nhi. Tiểu Tuyền cũng rất phấn khích, hai tiểu nam oa mắt đều sáng rỡ, chẳng chút nào sợ hãi. Chú ngựa con này dị thường hiền lành ngoan ngoãn. Trên lưng có thêm một đứa bé, cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ khịt mũi một hơi, rồi liền theo sự chỉ dẫn của Bùi Hình, đi từng vòng.
Chờ ngựa đi bốn vòng, Chung Ly mới nói: "Cũng không còn sớm nữa, đừng cưỡi nữa, mau vào dùng bữa sáng." Khi bị Bùi Hình nhấc xuống khỏi lưng ngựa, hai tiểu nam oa vẫn còn chưa thỏa mãn. Bùi Hình đương nhiên ở lại, cùng họ dùng bữa sáng. Ngay cả Tiểu Tuyền cũng không còn sợ Bùi Hình đến thế. Chung Ly bảo hắn và Tiểu Hương lên bàn ăn, hắn cũng không chạy đi nữa.
Lúc họ cưỡi ngựa, Tiểu Hương cũng ở một bên quan sát, thấy Bùi Hình dễ gần hơn trong tưởng tượng, nỗi sợ hãi trong lòng nàng cũng tan đi nhiều. Một nhà ngồi cùng nhau, rộn ràng dùng bữa sáng. Ánh mắt Chung Ly luôn vô thức rơi trên mặt chàng. Chàng lại như người không việc gì, cứ thế mang dấu bàn tay mà ăn uống. Mỗi khi ánh mắt các nha hoàn mờ mịt rơi trên mặt chàng, Chung Ly đều cảm thấy có chút dày vò. Có khoảnh khắc nàng thậm chí cho rằng, chàng là cố ý.
Vào cuối tháng bảy, thời tiết cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Hoàng hôn buông xuống, một trận mưa rơi. Gió thổi qua, lá cây cũng rụng vài chiếc. Mưa tí tách tí tách, mãi đến giờ Hợi ba khắc mới tạnh. Bùi Hình thu tấu chương lại, nhìn ra ngoài. Con đường lát đá ẩm ướt, đường ngoài cung ắt hẳn khó đi. Chàng từ trước đến nay không thích trời mưa.
Ngay khi Lăng Lục cho rằng đêm nay chàng sẽ không ra cung, liền nghe chủ tử phân phó: "Cho người đi chuẩn bị xe ngựa." Chờ Bùi Hình đến ngoài Chung phủ, đã qua ba khắc đồng hồ. Bóng đêm đang đặc quánh, đèn các nhà đều đã tắt, cả kinh thành chìm vào bóng tối. Lăng Lục cầm đèn lồng, khi đến ngoài tường viện liền tự giác dừng lại, chỉ nhỏ giọng dặn dò: "Đường bùn lầy, chủ tử cẩn thận."
Bùi Hình rất ghét làm bẩn giày. Đặt vào dĩ vãng, trời mưa chàng có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra. Nhưng so với việc làm bẩn giày, không được gặp nàng còn khiến chàng khó chịu hơn. Chàng tránh hộ vệ, lẻn vào viện nàng.
Khi chàng vào, Lạc Du đã điểm huyệt ngủ của nha hoàn. Sau khi nàng hồi kinh, Bùi Hình lại triệu Lạc Du về bên nàng. Thuốc độc nàng hạ cho Lạc Du trước đó chỉ khiến người ta ngủ say, không gây hại cho cơ thể. Lạc Du cũng hiểu, Chung Ly không có ác ý với họ, nếu không, hạ độc hoàn toàn có thể trực tiếp lấy mạng nàng. Thấy nàng năm nay vì mất Chung Ly mà rất tự trách, Bùi Hình cũng không trọng phạt nàng. Thực tế, nếu không phải Lạc Du không đề phòng nàng, ăn bánh ngọt nàng cho, chưa chắc đã trúng chiêu. Suy nghĩ kỹ, chàng mới điều Lạc Du đến bên Chung Ly, dù sao Lạc Du là nữ hộ vệ có thân thủ xuất sắc nhất.
Khi Bùi Hình đến chỗ bình phong, chàng đã nhận ra điều bất thường. Chàng từ nhỏ đã luyện võ, đạt đến cảnh giới nghe tiếng phân biệt người. Tự nhiên cũng có thể nghe được thiếu nữ trong phòng đã chìm vào giấc ngủ hay chưa. Phát giác hơi thở nàng không đúng, Bùi Hình đã thoắt cái biến mất trong phòng.
Đêm nay Chung Ly mãi không ngủ được. Mấy ngày nay, Bùi Hình mỗi sáng sớm đều đến. Mấy ngày trôi qua, dấu bàn tay trên mặt chàng cuối cùng cũng tan hết. Chàng như người bạn chơi tốt nhất của Thừa nhi, kiên nhẫn vô cùng, Thừa nhi mỗi ngày đều mong chờ chàng đến. Dẫu chàng chưa từng ép sát, Chung Ly lại có cảm giác như ếch xanh bị nấu trong nước ấm. Nàng ít nhiều có chút bất đắc dĩ, không biết chàng sao lại kiên nhẫn đến thế. Mấy ngày nay, nàng thậm chí nhận được rất nhiều thư mời, điều này trước đây chưa từng xảy ra. Những thay đổi này, không nghi ngờ gì đã mang đến áp lực cho Chung Ly.
Trong lòng nàng chất chứa tâm sự, nên mới không thể ngủ. Khi Bùi Hình tới, nàng vừa vặn nằm nghiêng ra ngoài, đang nhìn ánh nến mà xuất thần. Khi một cái bóng in lên bình phong, Chung Ly tự nhiên có điều phát giác. Phản ứng đầu tiên của nàng là Thu Nguyệt, nhưng Thu Nguyệt không cao, cái bóng trên bình phong lại rất cao lớn. Trái tim Chung Ly trong nháy mắt thắt lại. Giây lát sau, cái bóng biến mất.
Có khoảnh khắc Chung Ly thậm chí cho rằng, nàng đã nhìn thấy ảo giác. Trái tim nàng đập mạnh, "Thu Nguyệt?" Nhưng Thu Nguyệt không đáp lại. Chung Ly tim đập như trống chầu, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Nàng vội vàng mặc quần áo, lấy chủy thủ giấu dưới gối và Nhuyễn Cốt Tán ra. Nàng một tay cầm chủy thủ, một tay nắm Nhuyễn Cốt Tán, cả gan xuống giường.
Ánh mắt Chung Ly rơi vào dấu chân ngoài bình phong. Bên ngoài có mưa, có lẽ hơi ẩm ướt, dấu chân trong phòng cũng dính chút hơi nước và bùn đất. Vừa rồi quả thực có người đã vào. Trái tim Chung Ly chìm xuống đáy cốc. Nàng bước nhanh ra phòng trong, gian ngoài. Thu Nguyệt đang nằm bất tỉnh trên giường. Chung Ly hô hấp cũng loạn, vội vàng chạy tới kiểm tra. Hơi thở Thu Nguyệt đều đặn, không biết là bị người đánh ngất hay bị điểm huyệt ngủ.
Chung Ly mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như hoa sen lộ ra một tia sắc lạnh thường ngày không có. Nàng đứng ở cửa nhìn ra ngoài một chút, trong viện không một bóng người. Cửa viện có hộ vệ, hộ vệ vẫn trung thành canh gác ở cửa sân, nhìn thần sắc, căn bản chưa từng phát hiện nam nhân lạ đã lẻn vào phòng. Đối phương đã có thể lặng yên không một tiếng động mê đi Thu Nguyệt, nghĩ đến việc mê đi nàng cũng dễ như trở bàn tay. Hắn đã đến, nhưng lại đột nhiên rời đi, rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ là phát hiện nàng tỉnh dậy? Bởi vì nàng tỉnh lại, nên lại quay đầu đi... Chung Ly trong lòng gần như lập tức hiện ra một bóng người. Nàng không khỏi cắn cắn môi.
Bùi Hình leo tường rời đi sau, trên mặt mới hiện lên một vòng ảo não. Chàng đi vội vàng, cũng không có thời gian bảo Lạc Du lau đi dấu chân trên đất. Chỉ cần nàng nhìn thấy bóng dáng chàng, liền chẳng khác nào nói cho nàng biết chàng đã từng đến. Bùi Hình chỉ mong nàng không nhìn thấy. Chàng cũng không đi xa, nghe được tiếng bước chân của thiếu nữ, chàng không khỏi sờ sờ chóp mũi.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Hình như thường lệ đến chỗ nàng. Quả nhiên, ngày hôm đó, thần sắc thiếu nữ lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào. Bùi Hình chỉ có thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì. Chung Ly không bắt được tại trận, cũng không tiện "oan uổng" chàng, chỉ lạnh mặt, không đoái hoài đến. Buổi tối nàng liền tăng cường phòng vệ. Ba mươi mấy tên hộ vệ, chia làm hai ban, một ban phòng thủ đến nửa đêm, một ban canh từ nửa đêm về sáng, toàn bộ điều đến gần tiểu viện. Trong viện cũng không còn chỉ có Thu Nguyệt hoặc Hạ Hà, mà có đến năm tên nha hoàn.
Đêm tối người yên, khi Bùi Hình đến, nhìn thấy chính là năm nha hoàn tinh thần phấn chấn giữ cửa. Nếu chàng muốn vào, chỉ có thể đánh ngã tất cả nha hoàn. Dù biết nàng sẽ có đối sách, nhìn thấy nhiều nha hoàn như vậy, Bùi Hình vẫn không nhịn được sờ lên chóp mũi. Chàng không vào nữa, quay người trở về hoàng cung. Chung Ly chờ rất lâu, mãi đến giờ Tý, bên ngoài vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, Chung Ly thực sự không nhịn được nữa, mới đi nghỉ ngơi.
Kinh thành liên tiếp âm u mấy ngày. Đến mùng một tháng tám, trời mới lại lần nữa trong xanh. Tuy là trời nắng, thời tiết lại không oi ả như mấy ngày trước. Lạc Cơ sợ bị người nhận ra, mang theo mũ che mặt nặng nề, thẳng đến khi ra khỏi kinh thành, đến Hộ Quốc Tự, nàng mới bỏ mũ xuống, đổi thành mạng che mặt. Nàng hẹn Tiêu Thịnh gặp nhau ở hậu sơn. Lạc Cơ đợi gần một khắc đồng hồ. Ngay khi nàng cho rằng Tiêu Thịnh sẽ không đến nữa, nàng mới nghe thấy tiếng bước chân.
Lạc Cơ quay người nhìn thoáng qua. Người đến một thân cẩm bào trắng như tuyết, chính là Tiêu Thịnh. Chàng đã mất đi vẻ phong quang tễ nguyệt thuở trước, thay đổi rất nhiều. Giờ phút này, khuôn mặt chàng gầy gò, mặt mày âm trầm, trên mặt quanh quẩn một cỗ trầm cảm thất bại. Tiêu Thịnh cũng đang dò xét nàng. Lạc Cơ từng rất trương dương, nàng lấy việc có thể ở lại kinh thành làm niềm kiêu hãnh, từng ra vào U Phong Đường. Tiêu Thịnh tự nhiên cũng đã từng gặp nàng. Chàng trầm giọng nói: "Nói đi, ngươi có bản lĩnh gì có thể giúp ta một tay?"
Hai người nói chuyện chuyên tâm, không hề phát hiện, trong bóng tối có hai người trẻ tuổi, thấy họ gặp nhau. Khinh công của Lạc Cơ rất giỏi, hai người họ sợ bị phát hiện, không dám đến quá gần, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ "Chung Ly, ngày giỗ". Đợi Tiêu Thịnh và Lạc Cơ tách ra, hai người họ lại từ xa theo dõi một chút, cuối cùng một người trong số đó mới quay người vào hoàng cung. Họ đều là người của Bùi Hình.
Bùi Hình dù nhìn như không kiêng nể gì cả, kỳ thực rất cẩn thận. Những năm này chàng đắc tội không ít người, có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ, đủ để chứng minh sự thâm sâu trong mưu kế của chàng. Trấn Bắc hầu sau khi đuổi Tiêu Thịnh ra khỏi hầu phủ, chàng liền phái hai ám vệ theo dõi Tiêu Thịnh, tùy thời nắm bắt mọi động tĩnh của hắn. Khi Chu Thanh bên cạnh Lạc Cơ tiếp xúc với Tiêu Thịnh, Bùi Hình cũng đã biết được việc này.
Khi ám vệ trở về, Bùi Hình mới đặt tấu chương xuống. Ánh mắt chàng nguy hiểm híp lại, sắc lạnh và sắc bén. "Họ đã gặp mặt?"
"Dạ, hôm nay tại Hộ Quốc Tự gặp. Thuộc hạ đứng khá xa, chỉ mơ hồ nghe thấy họ muốn ra tay với Chung cô nương vào ngày giỗ. Cụ thể là ngày giỗ của ai, thuộc hạ cũng không nghe rõ. Thuộc hạ sẽ mau chóng tra ra, xin chủ tử cho thuộc hạ thêm chút thời gian."
Bùi Hình đã đoán ra. Ngày giỗ có liên quan đến Chung Ly, đơn giản chỉ có hai cái: một là ngày giỗ của Chung mẫu, một là của cha Chung Ly. Ngày giỗ của Chung mẫu vừa mới qua mấy tháng, còn ngày giỗ của cha Chung Ly còn chưa đầy một tháng. Họ chắc chắn chọn ngày giỗ của cha Chung Ly. Bùi Hình buông mắt, khuôn mặt ẩn trong quầng sáng, ngũ quan lập thể dị thường lạnh lùng. "Không cần tra xét."
Ám vệ cung kính đồng ý. Hắn làm động tác cắt cổ. "Có cần giải quyết hai người này ngay bây giờ không?" Bùi Hình trong mắt lộ ra một tia u ám. "Không cần, cứ cho người theo dõi là được. Không có lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ."
Ám vệ hơi kinh ngạc. Sớm tại khi biết Lạc Cơ thoát chết, hắn đã cho rằng nàng chết chắc rồi, ai ngờ chủ tử lại không có ý muốn giết nàng. Hắn không đoán được tâm tư chủ tử, cũng không dám hỏi nhiều, lên tiếng, liền cung kính lui xuống. Sau khi hắn đi, Bùi Hình cũng không tiếp tục phê duyệt tấu chương. Chàng vô thức gõ mấy cái mặt bàn, khóe môi nổi lên một tia cười lạnh. Khi đứng dậy lần nữa, thần sắc thậm chí mang theo chút vui sướng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, chàng vẫn như cũ mỗi ngày đến Chung phủ để "quét tồn tại". Chung Ly ít nhiều có chút phiền muộn, mặc kệ nàng chỉ rõ hay ám chỉ, ngày hôm sau, chàng vẫn như cũ sẽ đến. Chung Ly lại không thể đuổi chàng ra ngoài, dứt khoát trốn trong phòng mình, có thể không gặp, thì không gặp. Trong lúc đó, nàng vẻn vẹn ra ngoài một lần, mang theo Thừa nhi thăm lão thái thái, rồi theo cữu cữu đến một chuyến.
Lần này nàng tới, Phương thị cũng đã ra. Một năm không gặp, Phương thị thay đổi vẫn còn lớn. Chung Ly tự nhiên không rõ, để giải cấm túc, Phương thị đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư. Nàng dùng kế lui làm tiến, cùng nha hoàn diễn một màn "treo cổ tự sát". Chờ nha hoàn cứu nàng, nàng đã thoi thóp. Chung Ẩn tự nhiên cũng bị dọa sợ. Nàng khi ý thức tỉnh táo, khóc đến mũi dãi tèm lem, nói rằng sống như vậy không bằng chết đi cho rồi, cuối cùng lại nhận lỗi với Chung Ẩn, nói nàng bị hóa điên nên mới gây náo loạn như vậy. Nàng thẹn với cô em chồng, cũng có lỗi với chàng. Nàng đã thành tâm sám hối một phen. Chung Ẩn và nàng làm vợ chồng hai mươi năm, dẫu chút tình cảm cuối cùng đã bị bào mòn gần hết, thấy nàng khóc thành dạng này, Chung Ẩn trong lòng cũng không dễ chịu. Chàng tính tình chất phác, cũng không có nhiều ý đồ xấu xa như vậy, cho rằng Phương thị thành tâm nhận lỗi, liền giải cấm túc cho nàng.
Phương thị thuận lợi có mặt trong gia yến hôm nay. Thấy Chung Ly, nàng ân cần hơn mấy phần so với dĩ vãng, không nhắc một lời về những chuyện không vui trước đó. Thấy dáng vẻ thân thiện của nàng, Chung Ẩn không khỏi nhíu mày, mơ hồ hiểu được ý định của Phương thị, khuôn mặt chàng lập tức lạnh xuống. Chung Ly cũng không để ý thái độ của Phương thị, cơ bản đều trò chuyện cùng cữu cữu, khi đối mặt Phương thị, nàng tỏ ra rất khách khí. Từ Chung phủ trở về, Chung Ly liền không ra ngoài nữa, tất cả lời mời đều có thể từ chối thì từ chối, dù sao nàng và Bùi Hình rốt cuộc sẽ thế nào, còn khó nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến ngày giỗ của cha Chung Ly. Ngày hôm đó, trời cũng nắng, thời tiết đã dần chuyển lạnh, ánh nắng rơi trên người ấm áp, bầu trời xanh lam như ngọc rửa, từng đám mây trắng biến đổi đủ hình dạng. Mấy ngày gần đây, tâm trạng Chung Ly đều có chút sa sút. Bùi Hình cũng phát hiện điều này, chàng cũng trở nên trầm mặc hơn. Khoảng thời gian trước, chàng còn nghĩ cách chọc Thừa nhi vui vẻ, thỉnh thoảng nói chuyện với nàng. Có lẽ vì hiểu tâm trạng nàng không tốt, chàng cũng rất biết điều, số lần đến gần đây đều ít đi, cho Chung Ly không ít thời gian yên tĩnh.
Tiểu gia hỏa tự nhiên cũng nhận ra, tỷ tỷ gần đây tâm trạng có chút sa sút. Mỗi ngày sau khi rời giường, cậu bé đều như cái đuôi nhỏ mà sáp lại trước mặt tỷ tỷ. Hôm nay cũng vậy, sau khi rời giường, cậu bé liền dẫn theo Tiểu Hương và Tiểu Tuyền, chủ động đến chỗ tỷ tỷ. Chung Ly xoa đầu nhỏ của cậu bé. Sau khi dùng bữa sáng xong, nàng liền nói với Trương ma ma: "Trương ma ma, lát nữa Tiết thần y đến, bà hãy đưa Thừa nhi ra tiền viện. Nếu ông ấy có dặn dò gì, các ngươi phải hết sức đáp ứng."
Đây là lần thứ hai Thừa nhi thi châm. Sau khi thi châm đủ một tháng vào tháng tám, Tiết thần y lại đề nghị thi châm lần nữa, có lẽ là vì hồi phục không được tốt lắm. Lần thi châm này vẫn là một tháng, tính theo thời gian, đã sắp kết thúc. Thừa nhi nghe thấy điều bất thường, đôi mắt đen láy đảo vòng vòng, ngẩng đầu nhỏ nói: "Tỷ tỷ, người muốn ra ngoài phủ sao?"
Chung Ly gật đầu: "Thừa nhi ngoan ngoãn ở trong phủ chờ tỷ tỷ được không?" Tiểu gia hỏa mẫn cảm phát hiện ra, hôm nay tâm trạng tỷ tỷ đặc biệt sa sút, cậu bé không dám làm ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhỏ dụi vào tỷ tỷ: "Con chờ tỷ tỷ trở về." Chung Ly mềm lòng thành một khối, cũng dụi vào khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Chờ tỷ tỷ trở về, sẽ mang kẹo hồ lô cho các con."
"Oa!" Thừa nhi kinh ngạc reo lên một tiếng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Hôm nay nàng mặc một thân váy gấm trắng như tuyết. Thiếu nữ mặc gì cũng đẹp, dù là màu sắc thanh lịch như vậy, cũng được nàng mặc toát lên một vẻ tiên khí. Đôi mày thanh tú của nàng khẽ cau lại, giữa hai hàng lông mày tràn đầy nỗi buồn man mác, thật sự khiến người ta xót xa.
Dù rất khó chịu, kỳ thực Chung Ly căn bản không biết phụ thân mình trông thế nào, chỉ nghe mẫu thân nói, ông là một người rất tốt, rất tốt. Tuy là võ tướng, nhưng lại có một trái tim mềm mại tinh tế. Biết được mẫu thân có thai, ông liền điêu khắc mấy đứa bé nhỏ, nói là chờ Chung Ly ra đời sẽ tự tay tặng cho nàng. Đáng tiếc sau đó không lâu, ông liền lên chiến trường, cuối cùng không thể trở về. Bộ búp bê nhỏ đó, Chung Ly đến nay vẫn giữ. Hồi nhỏ, mỗi lần bị biểu tỷ chế giễu nàng là đứa trẻ hoang dã không có phụ thân, Chung Ly đều sẽ rất lớn tiếng phản bác. Có lẽ là vì từ nhỏ chưa từng thấy mặt phụ thân, nàng thường xuyên nghĩ, nếu phụ thân không tử trận sa trường, cuộc sống của nàng có thể nào hoàn toàn khác biệt.
Đáp án tự nhiên là khẳng định. Mẫu thân không cần tái giá, nàng cũng không cần ăn nhờ ở đậu, chắc chắn sẽ được phụ thân nâng niu như báu vật mà sủng ái. Phụ thân của nàng cũng được chôn cất dưới chân Ô Sơn. Mộ của mẫu thân và ông cách rất gần. Đây là yêu cầu duy nhất mà mẫu thân đã đưa ra khi đồng ý gả cho Trấn Bắc hầu: sau khi chết, nàng muốn được táng tại Ô Sơn.
Xe ngựa dừng lại dưới chân Ô Sơn, đã là sau nửa canh giờ. Chung Ly không chỉ mang theo tế phẩm cho phụ thân, mà còn mang theo những đóa hoa mẫu thân yêu thích. Chung Ly xuống xe ngựa, liền tự mình mang tế phẩm tiến về phía mộ phần. Năm ngoái khi tế bái mẫu thân, nàng đã gặp ám sát. Lần này các hộ vệ đặc biệt cẩn thận, họ thậm chí không ẩn mình trong bóng tối, mà trực tiếp đứng sau lưng Chung Ly.
Hai mươi mấy hộ vệ lần lượt đứng thành một hàng. Khi Chung Ly quỳ xuống, họ cũng cùng nhau quỳ xuống. Ai ngờ lúc này bất ngờ xảy ra chuyện, tiếng tên "sưu" bắn về phía họ. Các hộ vệ sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng rút đao trong tay. Lạc Du cũng từ trên cây nhảy xuống, một đao chặt đứt mấy mũi tên. Những hộ vệ nhanh nhẹn kịp thời né tránh những mũi tên bắn lén, có vài người chậm chạp lại trúng một mũi tên.
Chung Ly cũng nghe thấy tiếng động. Khi nàng quay người nhìn thấy cảnh này, con ngươi không khỏi bỗng nhiên co rút. Hộ vệ trúng tên hét lớn một tiếng rồi ngã vật xuống đất, lăn lộn. Chung Ly mắt sắc phát hiện trên tên có tẩm độc. Chung Ly vội vàng hô: "Mau uống giải độc hoàn!" Nàng đã trang bị giải độc hoàn cho mỗi hộ vệ. Loại giải độc hoàn này, tuy nói không thể giải bách độc, nhưng lại có thể trì hoãn độc tính khuếch tán. Các hộ vệ cầu sinh dục rất mạnh, dù đau đớn lăn lộn khắp đất, vẫn kịp thời nắm lấy giải độc hoàn uống vào.
Thu Nguyệt sợ đến mắt trợn tròn, vội vàng che chở Chung Ly chạy về phía xe ngựa. Sau khi các cung tiễn thủ bị từng người giải quyết, sát thủ trong bóng tối lại nhảy ra. Nhiệm vụ của họ là bắt Chung Ly. Mấy người nhảy ra, liền xông về phía Chung Ly. Thu Nguyệt căn bản không biết võ công, nhìn thấy bóng dáng Lạc Du, nàng mới trong lòng hơi định, lớn tiếng hô một tiếng Lạc Du.
Ai ngờ, Lạc Du lại bị người cuốn lấy, nhất thời "không thể phân thân". Chân Thu Nguyệt run rẩy đến căn bản không đứng vững, trơ mắt nhìn người áo đen lao đến chủ tử. Lạc Cơ cũng tự thân ra trận, trong mắt nàng tràn đầy sát ý. Kỳ thực, so với việc giết Chung Ly, nàng càng muốn hung hăng làm nhục nàng, muốn tận mắt nhìn thấy nàng chủ động cầu hoan với Tiêu Thịnh. Nàng muốn Bùi Hình triệt để chán ghét Chung Ly, mỗi khi nhắc đến nàng, chỉ nhớ đến dáng vẻ nàng dây dưa với nam nhân khác. Một nữ nhân thân bại danh liệt, Bùi Hình chắc chắn sẽ không còn nhớ thương.
Các hộ vệ xông lên, căn bản không phải đối thủ của Lạc Cơ. Nàng một đao liền bổ ngất hai người. Mắt thấy nàng sắp xông đến bên Chung Ly, ngay lúc này, Bùi Hình lại phóng ngựa phi nhanh đến. Chàng mũi chân nhún một cái, phi thân xuống ngựa, một tay ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Chung Ly vào lòng. Khi nhìn thấy chàng, con ngươi Lạc Cơ bỗng nhiên co rút, nàng lúc này liền nảy sinh ý muốn chạy trốn.
Không đợi nàng né tránh, Bùi Hình liền một tay ôm Chung Ly, một tay giao đấu với nàng. Thoắt cái đã qua bảy tám chiêu. Lạc Cơ muốn chạy trốn cũng không cách nào thoát, đành phải cắn răng giao chiến với chàng. Động tác của Bùi Hình hơi chậm một chút. Lạc Cơ không đoán ra chàng có thương tích trong người, hay vì Chung Ly ở bên cạnh mà bó tay bó chân. Thấy bên cạnh chàng chỉ có một ám vệ, nàng dứt khoát đập nồi dìm thuyền, liều mạng giao chiến với Bùi Hình.
Giờ phút này, Lạc Cơ đã từ bỏ kế hoạch ban đầu. Nếu không thể bắt đi Chung Ly, chi bằng giết nàng ngay tại chỗ. Nếu không, ngày sau muốn ra tay với nàng, chắc chắn khó như lên trời. Bùi Hình người này, nàng ít nhiều cũng hiểu rõ, chàng tuyệt đối sẽ không lại cho nàng cơ hội lợi dụng. Lạc Cơ đao đao ép về phía Chung Ly.
Nhịp tim Chung Ly rất nhanh, nàng nắm chặt vạt áo Bùi Hình. Thấy có người tiền hậu giáp kích, cũng đối đầu với Bùi Hình, trái tim nàng không tự giác treo lên. Lạc Cơ lần nữa đâm về phía Chung Ly, vốn cho rằng Bùi Hình sẽ dễ dàng mang Chung Ly tránh ra, ai ngờ chàng lại quay người đổi hướng, dùng lưng đỡ một đao kia cho nàng. Không chỉ Lạc Cơ sững sờ trong chớp mắt, đại não Chung Ly cũng "ong" một tiếng.
Nàng không khỏi trợn to mắt. Thân hình Bùi Hình lung lay, đao trong tay chàng bổ về phía Lạc Cơ. Đặt vào ngày thường, Lạc Cơ căn bản không thể tránh khỏi thế công của chàng, nhưng hôm nay động tác của chàng lại chậm hơn ngày thường một nhịp. Cao thủ so chiêu, nhịp chậm này tự nhiên ảnh hưởng rất lớn. Lạc Cơ trong nháy mắt né tránh. Lần này nàng gần như có thể xác định, Bùi Hình trên người có thương tích.
Thế công của nàng càng thêm mãnh liệt mấy phần. Thủ hạ của nàng cũng cuốn lấy Bùi Hình, kết quả lại chết dưới tay Bùi Hình. Lạc Cơ nhìn không chớp mắt, càng đánh càng hăng. Trái tim nàng không tự giác run rẩy, chưa từng nghĩ có một ngày, có thể để lại vết thương trên thân Bùi Hình. Nàng lần nữa đâm về phía Chung Ly, Bùi Hình ôm Chung Ly lại né một chút. Lần này động tác của chàng vẫn không đủ nhanh, trên cánh tay lại bị trúng một đao.
Một đao kia sâu đến thấy xương, máu tươi trong nháy mắt rỉ ra. Trong mắt Chung Ly đều ngậm nước mắt, hơi nước không khỏi làm mờ đi đôi mắt nàng. Nàng tự nhiên hiểu rõ, khẳng định là sự tồn tại của nàng đã ảnh hưởng đến chàng. Nàng không nhịn được mở miệng nói: "Tam thúc, ngài thả thiếp xuống!" Bùi Hình căn bản không nghe. Chàng một đao bổ về phía Lạc Cơ, lần này cuối cùng cũng "làm bị thương" nàng một lần. Khăn che mặt của nàng bị Bùi Hình挑 xuống, lưỡi đao sát qua mặt nàng, để lại vết tích thật sâu.
Nàng nhìn Chung Ly ánh mắt tràn đầy phẫn hận, tựa như phát điên đâm về phía Chung Ly. Bùi Hình lần nữa chịu một đao, lập tức mới một đao chém chết nàng. Sau khi chém giết nàng, tay Bùi Hình ôm Chung Ly mới buông ra, thân hình chàng không khỏi chao đảo, đao trong tay cắm vào trên mặt đất, mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình.
Chung Ly nhanh chóng lau khô nước mắt, tay run run, kiểm tra vết thương của chàng. Thấy máu chàng là màu bình thường, không trúng độc, Chung Ly mới thở phào. Giây lát sau, lại có mấy người áo đen vọt lên. Cũng may ám vệ của Bùi Hình cũng chạy tới, đánh chết từng người bọn họ. Bùi Hình thấy thế, lạnh lùng nói: "Giữ lại hai kẻ sống." Chàng nói xong, thân hình lần nữa lung lay.
Chung Ly vội vàng đỡ lấy thân thể chàng. Bùi Hình thuận thế tựa vào người nàng, sắc mặt chàng tái nhợt, giọng nói yếu ớt, lại không quên an ủi nàng: "Lát nữa sẽ không sao, đừng sợ." Chung Ly đỏ hoe mắt, hô một tiếng Thu Nguyệt. Thu Nguyệt run rẩy đến cơ hồ không đứng dậy được, nghe thấy chủ tử gọi, mới lồm cồm đứng dậy, vội vàng giúp đỡ đỡ Bùi Hình. Bùi Hình hất tay nàng ra.
Chung Ly lúc này mới nhớ lại chàng không thích người ngoài đụng chạm. Nàng bảo Lạc Du lái xe ngựa tới, lập tức mới khó khăn đỡ chàng lên xe ngựa. Ngồi vào xe ngựa, chàng liền yếu ớt nhắm mắt lại. Tay Chung Ly run rẩy đến không thành hình, ôm chàng vào lòng mình, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tam thúc, ngài kiên trì thêm một chút nữa, thiếp sẽ đưa ngài đi gặp đại phu ngay!"
Bùi Hình nhíu mày, yếu ớt nói: "Khóc gì chứ, ta mà chết, vừa vặn như ý nàng, rốt cuộc không ai quấn lấy nàng nữa." Chung Ly liều mạng lắc đầu, nước mắt óng ánh theo gương mặt lăn xuống: "Ngài sẽ không chết." Cánh tay chàng có vết thương, bụng chàng có vết thương, trên lưng còn có vết thương. Chung Ly chưa từng nhìn thấy nhiều máu đến vậy. Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống. "Xà phu đâu, nhanh, mau trở về thành."
Khi xe ngựa rốt cuộc lăn bánh, Chung Ly mới lại lần nữa nhìn về phía chàng. Nam nhân yếu ớt nhắm mắt lại, khuôn mặt không chút huyết sắc, bất lực rũ xuống trong lòng nàng. Chung Ly vừa khóc vừa nắm tay chàng: "Tam thúc, ngài đừng ngủ, van cầu ngài, ngài kiên trì thêm một chút nữa." Mi mắt chàng khẽ rung động, nhưng lại không thể mở ra. Vì mất máu quá nhiều, khuôn mặt chàng xanh xao đến không tưởng nổi.
Đề xuất Cổ Đại: Hỏi Đan Chu