Bùi Hình chợt có chút nghi hoặc, sau một khắc, Chung Ly khẽ động, bàn tay nhỏ lướt trên lưng chàng, khẽ vuốt ve dò xét. Thân chàng nóng như lửa, khiến đầu ngón tay nàng run rẩy khẽ khàng, Chung Ly vô thức nín thở. Mắt Bùi Hình thẫm tối, ánh mắt sắc lạnh lướt qua thân nàng, chợt nảy sinh một ý nghĩ lạ lùng, rằng nàng còn thuần thục hơn cả chàng chăng? Chung Ly bị chàng nhìn đến khẩn trương, ấp úng giải thích: "Thiếp, khi thiếp khó chịu, tam thúc chạm vào dường như có thể xoa dịu phần nào. Như vậy, liệu tam thúc có dễ chịu hơn chăng?" Nàng nghĩ ngợi, định ghé sát chàng, nhưng nhớ chuyện bị đẩy ra trước đó, nụ hôn khẽ dừng, rồi đặt nhẹ lên yết hầu chàng.
Chưa kề cận thì thôi, vừa áp vào, toàn thân chàng như bốc lửa, càng thêm khó bề kiềm chế, chỉ thấy nàng như đang trêu ghẹo. Khoảnh khắc ấy, đáy lòng chàng dâng trào một cỗ bạo ngược, chỉ muốn nuốt sống nàng. Sự tự chủ vốn là niềm kiêu hãnh của chàng lại một lần nữa phát huy tác dụng. Chàng đưa tay đẩy nàng ra, đặt nàng ngay ngắn trên giường, còn mình thì xoay người bước xuống giường, lạnh giọng: "Sai nha hoàn chuẩn bị nước tắm." Chung Ly chỉ thấy chàng thật khó chiều. Thấy chàng như vậy, tựa như chén nước ấm trong lòng nàng bị hắt đi, khoảnh khắc hóa băng giá.
Chờ chàng tắm rửa xong đã là sau gần nửa canh giờ, Chung Ly khẽ buồn ngủ, cuộn tròn như mèo con, chìm vào giấc ngủ. Sau khi nhận ra chàng sẽ chẳng chạm vào mình, nàng chợt thấy an lòng, giấc ngủ cũng thật yên bình. Bùi Hình chỉ khẽ nhíu mày, chẳng lay tỉnh, cũng chẳng hôn nàng, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng như ôm một chiếc gối mềm. Chung Ly đêm đó ngủ thật sâu, chàng rời đi tự lúc nào, nàng cũng chẳng hay. Sáng hôm sau, khi Thu Nguyệt tới dọn giường, mới thấy chăn đệm vẫn tinh tươm, nào giống cảnh động phòng. Nàng chỉ nghĩ Bùi Hình quá đỗi mệt mỏi, nên chẳng làm điều gì quá đáng.
Hôm sau, khi Chung Ly đang dạy Thừa nhi học chữ, Thanh Tùng lại tất tả chạy về, bẩm báo nàng một tin chẳng lành. Vốn dĩ nàng cho rằng Liễu công tử hôm nay sẽ mang một bản khế ước đã ký về, ai ngờ hắn lại bất ngờ đổi ý. Hắn chỉ sai tiểu đồng mang một phần lễ tạ tội, nói không muốn hợp tác nữa, còn mình thì tránh mặt không gặp. Cặp mày thanh tú của Chung Ly khẽ nhíu: "Tiểu đồng có giải thích vì sao hắn đổi ý chăng?" Thanh Tùng lắc đầu: "Nô tài định tới cửa hỏi cho rõ, nhưng hắn lại tránh mặt không gặp." Chẳng còn cách nào khác, Thanh Tùng đành trở về bẩm báo Chung Ly. Chung Ly nói: "Ngươi sai người tra xét thêm, xem gần đây hắn có gặp phải khó khăn gì, hay đã tiếp xúc với kẻ nào chăng?" Lòng Chung Ly ẩn hiện chút bất an.
Thanh Tùng đã sai người tra xét, mãi đến ngày hôm sau mới có kết quả. Hôm qua, lại có một đám vô lại vây quanh Liễu công tử, sau đó biểu ca của Cố Tri Tình là Chu Hâm đã lén lút gặp Liễu công tử một lần. Giờ đây, cửa hàng của Liễu công tử đã bị hắn mua lại, rõ ràng là muốn triệt để phá hỏng sự hợp tác của bọn họ. Thu Nguyệt nổi giận đùng đùng nói: "Chu Hâm xưa nay vẫn nghe lời Cố Tri Tình, chuyện này ắt hẳn là do Cố Tri Tình giật dây. Sao chỗ nào cũng có bóng dáng của ả, thật đáng ghét! Cô nương thật nên tới tận cửa vạch mặt ả!" Chung Ly đáp: "Nàng vốn đã quen thói diễn trò, chắc chắn sẽ giả vờ vô tội. Biểu ca nàng ắt cũng thiên vị nàng, nếu thật tới cửa cũng chỉ phí công vô ích." Thu Nguyệt chỉ là nói bâng quơ vậy thôi, rồi lại hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta cứ thế này mà chịu thua ư?"
Dù chẳng thể tới cửa đòi lẽ phải, Chung Ly cũng chẳng chịu để yên như vậy. Hôm sau, khi đến phủ lão thái thái hầu hạ, nàng giúp lão thái thái chải búi tóc xong, mới e thẹn cười nói: "A Ly hôm nay đến, còn có một chuyện, muốn thỉnh tổ mẫu ra mặt quyết đoán." Chung Ly vốn luôn biết giữ lễ nghi, chưa từng ngỏ lời xin xỏ bà bao giờ. Lão thái thái cười nói: "Ngươi cứ nói đi." Chung Ly đáp: "Thiếp có việc muốn cầu nhị thẩm giúp sức, nhưng thiếp chẳng hiểu rõ nhị thẩm lắm, cũng không biết bà có sở thích gì. Liệu mạo muội tặng lễ có quá đường đột chăng?" Lão thái thái cười khẽ lắc đầu: "Ngươi muốn tìm nàng giúp việc gì?" Chung Ly kể qua việc mình muốn kinh doanh khách điếm, rồi chợt cảm thán: "Liễu công tử ban đầu chẳng muốn bán, thiếp mới cùng hắn bàn chuyện hợp tác. Ai ngờ đến lúc sắp ký khế ước, hắn lại đem cửa hàng bán cho biểu huynh nhà họ Chu."
Thu Nguyệt cũng nói thêm: "Kẻ buôn bán trọng lợi, có lẽ Chu thiếu gia đã ra giá cao, khiến Liễu công tử tạm thời bội ước. Cửa hàng này địa thế tốt, quả là miếng mồi ngon, Chu thiếu gia cũng thật có con mắt tinh đời." Chủ tớ hai người chẳng hé răng nửa lời về việc Chu Hâm làm trái. Chung Ly còn cười nhẹ nhàng nói: "Cũng chẳng hay biểu huynh nhà họ Chu muốn kinh doanh gì. Thiếp thực tình không quen biết người Chu phủ, nghĩ đi nghĩ lại, mới muốn nhờ nhị thái thái giúp thiếp hỏi thăm một chút. Nếu hắn chưa nghĩ ra, còn có thể suy xét liệu có thể hợp tác với thiếp chăng. Nếu có thể cùng nhau mở khách điếm, cũng là một chuyện tốt đẹp."
Lão thái thái lờ mờ đoán được việc này chẳng hề đơn giản. Chu Hâm là kẻ sĩ, kẻ sĩ trọng nhất thanh danh, tự dưng lại đi mở cửa hàng sao? Nhìn điệu bộ này, càng giống là muốn quấy nhiễu việc làm ăn của Chung Ly. Hắn với Chung Ly không oán không thù, cớ gì lại quấy rối? Lão thái thái day day mi tâm, kìm nén ý muốn gọi Cố Tri Tình tới ngay lập tức. Bà nói: "Chuyện nhỏ nhặt này, nào cần tặng lễ cho nàng, ta nói với nhị thẩm con một tiếng là được." Chung Ly vội vàng nói: "Ấy không được, người gần đây vẫn nên tĩnh dưỡng thân thể, nào dám để người bận lòng. Thiếp đã sai Thu Nguyệt chuẩn bị một bộ văn phòng tứ bảo, tổ mẫu thấy tặng thứ này được không?" Rõ ràng là nếu không cho nàng đưa, nàng ắt chẳng yên lòng. Lão thái thái nói: "Vậy thì cứ tặng thứ này đi. Nàng khi còn trẻ cũng là một tài nữ có tiếng, hẳn là thích."
Chung Ly khẽ cong môi, tạ ơn xong, liền rời đi, đến chỗ nhị thái thái. Chung Ly sau khi đi, từ chỗ lão thái thái liền có người đến, gọi nhị thái thái tới. Lòng nhị thái thái lúc này khẽ run lên. Sau khi trở về, nàng liền đem Cố Tri Tình mắng cho một trận té tát. Cố Tri Tình cũng rất ấm ức, nàng chẳng ngờ biểu ca lại đích thân ra mặt, thật là ngu xuẩn đến chết. Sớm biết vậy, nàng thà chẳng tìm hắn còn hơn. Sợ lão thái thái sinh nghi cho Cố Tri Tình, nhị thái thái liền gọi chất tử tới ngay lập tức, đòi lấy khế ước cửa hàng. Nàng tâu với lão thái thái rằng: "Hắn vốn thích ngọc khí, thấy Liễu công tử phải đóng cửa hàng thì tiếc nuối trong lòng, mới mua lại. Hắn vốn chẳng phải người có đầu óc làm ăn. Ta dứt khoát mua lại cửa hàng, để nha đầu Ly cứ việc cầm đi mở khách điếm, coi như ta thêm của hồi môn cho nó."
Chung Ly biết được sau, tự nhiên không chịu nhận: "Việc này ra việc này. Thẩm thẩm đã mua cửa hàng, chi bằng hai ta hợp tác thì sao?" Gặp nàng chẳng chịu nhận cửa hàng, nhị thái thái đành phải gật đầu. Để bỏ đi nỗi lo của lão thái thái, nàng còn bỏ ra một khoản bạc, cuối cùng chiếm được bốn phần lợi tức. Việc này khiến Cố Tri Tình tức điên lên, chỉ thấy mình biến khéo thành vụng, vô tình dâng cho Chung Ly một chỗ dựa vững chắc. Nàng tự mình mắng biểu ca máu chó phun đầy đầu. Thu Nguyệt cùng những người khác thì hết sức cao hứng, cười nói: "Vẫn là chủ tử cao minh, có nhị thái thái đè xuống, tam cô nương đảm bảo sẽ trung thực." Việc này giải quyết xong, Chung Ly cũng thở phào nhẹ nhõm. Bên Thanh Tùng hiệu suất rất cao, rất nhanh liền tìm được thợ hồ thích hợp, việc tu kiến khách điếm sớm đi vào quỹ đạo.
*
Thời gian chậm chạp trôi, bất tri bất giác đã đến ngày mười ba tháng hai. Ngày hôm đó là ngày giỗ của mẹ Chung Ly. Dùng xong bữa sáng, tiểu đồng bên Trấn Bắc hầu liền đến Trích Tinh các, nói: "Hầu gia đợi ở cửa. Chung cô nương cùng tiểu thiếu gia nếu đã thu xếp ổn thỏa, thì xin lên đường." Chung Ly đã sớm thu xếp xong, nắm tay Thừa nhi ra phủ. Thừa nhi biết là muốn đi viếng mộ mẫu thân, ngồi lên xe ngựa sau, liền dựa vào trong lòng tỷ tỷ, rất nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, mẫu thân lúc nào sẽ trở về thăm chúng ta nha? Thừa nhi nhớ mẫu thân." Hắn cũng không hiểu gì là qua đời, chỉ nhớ rõ tỷ tỷ từng nói mẫu thân đi lên trời, nhưng vì sao, mẫu thân chậm chạp không trở lại? Là không muốn Thừa nhi sao? Hắn chớp mắt, hỏi nỗi nghi hoặc đáy lòng.
Chung Ly lòng chua xót ôm hắn vào lòng. Nàng làm sao không nhớ mẫu thân? Mẫu thân sau khi đi, nàng một lần cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng nàng còn có đệ đệ phải chăm sóc, vô luận thế nào cũng không thể gục ngã. Nàng ôn nhu nói: "Mẫu thân đang ở trên trời bầu bạn cùng chúng ta đó. Nói không chừng giờ phút này, đang lắng nghe chúng ta đối thoại đây." Thừa nhi mở to hai mắt, vội vàng vén rèm, cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa sổ, tò mò nhìn chằm chằm bầu trời xem đi xem lại, cuối cùng mắt sáng rực lên: "Mẫu thân là giấu ở sau mặt trời sao?" "Đúng thế."
Xe ngựa chậm chạp đi lại, cuối cùng dừng ở chân núi Ô Vân. Mộ phần của mẹ Chung Ly được táng ở nơi đây. Mộ phần của nàng được xử lý rất sạch sẽ, phía trên một cọng cỏ dại cũng không có. Rõ ràng nàng thích hoa quân tử lan, Chung Ly và Trấn Bắc hầu đều mang theo một chùm quân tử lan. Trấn Bắc hầu bái tế xong, Chung Ly mới nắm tay nhỏ của Thừa nhi, tiến lên quỳ lạy mẫu thân ba cái. Nàng có nhiều chuyện muốn nói với mẫu thân, thế nhưng giờ khắc này, lại chẳng thể thốt nên lời. Nàng rất sợ mẫu thân thật sự đang ở trên trời nhìn xem, rất sợ mẫu thân sẽ thất vọng về nàng. Gần đến lúc chia biệt, vạn điều im lặng mới ngưng tụ thành một câu: "Mẫu thân, con chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Thừa nhi."
Cả ngày hôm đó, Chung Ly cảm xúc đều rất trầm. Điều duy nhất khiến nàng dễ chịu phần nào là đêm nay Bùi Hình không đến. Chàng mà đến, Chung Ly thật sự không biết nên đối mặt với chàng như thế nào. Sáng sớm hôm sau, khi Thu Nguyệt hầu hạ nàng thay quần áo, nói: "Trong tủ cô nương toàn là quần áo màu trắng. Bây giờ đã mãn tang, lẽ ra nên làm mấy món váy áo xinh đẹp. Hôm nay nô tỳ liền đến tiệm áo gấm một chuyến, làm cho cô nương mấy bộ y phục." Chung Ly nói: "Lãng phí số tiền đó làm gì, mấy bộ y phục này đủ cho ta mặc. Chờ quần áo không vừa nữa thì hẵng làm." Thu Nguyệt còn muốn khuyên nữa, nhưng đối diện với vẻ không mấy để ý của chủ tử, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Thôi, dù sao chủ tử nhan sắc tốt, mặc thế nào cũng xinh đẹp.
Thẳng đến khi trời tối người yên, Chung Ly mới có chút khẩn trương. Tối qua Bùi Hình không đến, cũng không biết hôm nay chàng có thể tới không. Ý tứ hôm đó, rõ ràng là muốn đợi nàng mãn tang rồi mới chạm vào nàng. Chung Ly tắm rửa lúc, trong đầu lại nhảy ra cái thứ đáng sợ kia. Nhịp tim nàng có chút bất ổn, dùng sức vỗ vỗ gương mặt, mới khó khăn lắm ổn định được cảm xúc. Chung Ly tắm rửa xong, không cố ý chờ chàng, sớm chui vào trong chăn. Chàng cũng không phải mỗi đêm đều đến. Từ lúc có một lần, chờ chàng hồi lâu, chàng lại không đến, Chung Ly liền chưa từng cố ý chờ thêm chàng.
Dù chưa chờ chàng, có lẽ là có chút khẩn trương, Chung Ly cũng không ngủ. Chàng lúc đi vào, nàng lập tức liền nín thở. Bùi Hình đem ngoại bào vứt xuống trên kệ áo, vén chăn lên giường. Vốn cho rằng nàng đã ngủ, ai ngờ mi mắt của thiếu nữ cuộn vểnh lên lại bất an run rẩy. Mắt Bùi Hình tĩnh mịch, cố ý không gọi nàng. Chàng trực tiếp giật ra vạt áo nàng, đầu tiên là cắn môi thiếu nữ, lập tức, hôn vào nơi chàng quen yêu thưởng thức. Chung Ly giả vờ ngủ cũng không phải, mở mắt cũng không phải, nhịp tim nhanh đến mức cơ hồ muốn từ trong lồng ngực nhảy ra. Chàng lại cắn vành tai nàng. Chung Ly ngứa đến kịch liệt, nhịn không được né một chút. Gặp nàng cuối cùng mở ra hai mắt, trong mắt chàng thêm một tia cười yếu ớt: "Mãn tang rồi? Nàng tự cởi hay ta cởi?" Gương mặt Chung Ly trong nháy mắt đỏ đến nhỏ máu.
Đề xuất Hiện Đại: Nam Nhân Chung Cư, Vong Cố Thập Niên