Chương 183: Trước mặt là một ngọn núi...
Nói thật lòng, Triệu Duệ chưa từng vì hận anh họ mà bạc đãi Triệu Tinh Nga.
Sau khi tiền Hoàng đế băng hà không lâu, y theo sắp xếp của Triệu Đàm, đến Youzhou. Khi đó Triệu Tinh Nga chưa chào đời. Đến khi y được thụ lệnh về kinh quản lý Thực Kim Ngô vệ, Triệu Tinh Nga đã lớn, chỉ ở phủ họ Triệu một thời gian ngắn rồi được đưa vào cung lập làm Hoàng hậu.
Thời gian y giao tiếp nhiều nhất với Triệu Tinh Nga chính là lúc Phủ Sương bị y quản thúc trong thượng Dương cung. Triệu Tinh Nga thường đến xin y, mong cho nàng và chị vào thăm mẫu thân. Đôi mắt chớp liếc liên tục, trong miệng ngọt ngào gọi y là “A Thúc”. Lúc đó, nàng chỉ mới hiểu chuyện người lớn một phần, nhưng đã nắm trong tay quyền lực vượt xa hiểu biết của mình.
Triệu Duệ thường không cản trở Tiểu Hoàng hậu, khi y không có mặt cũng chỉ sai người làm lơ đi. Cha mẹ y sớm qua đời, từ nhỏ được Triệu Đàm giáo dưỡng, trước khi mọi chuyện kia xảy ra, trong lòng y luôn xem họ như người thân.
Phủ Sương rời đi, y và Triệu Dật cũng từng có một khoảng thời gian đối xử với nhau như anh em thảo thơm, lúc đó là Triệu Dật thấy triều đình không có ai, đành phải nhờ cậy con trai y để duy trì thế lực họ Triệu. Triệu Duệ nhớ, chắc là xung quanh thời điểm con gái đầu tiên của Triệu Tinh Nga chào đời, hai bên trao đổi rất mật thiết, lúc đó Triệu Tinh Nga cũng rất lễ phép với y.
Sau đó đứa trẻ mất, y từ Youzhou trở về thì bị Viên Tăng đâm sau lưng, Triệu Dật đứng ngoài làm ngơ. Anh em từ từ xa cách, gần như hận thù, từ đó không còn cơ hội gặp Triệu Tinh Nga nữa.
Y gần như không còn nhớ Triệu Tinh Nga trông ra sao, chỉ biết chắc chắn không phải như cô gái trước mặt. Người phụ nữ đó đang trợn mắt trên dưới ánh nến, cảnh giác nhìn y. Y nhớ Triệu Tinh Nga mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đã có tóc trắng rõ nét ở trán, tóc búi cũng không chải chuốt, rối rắm rủ xuống vai. Gương mặt nổi lên nhiều nhăn nheo, đặc biệt hai nếp nhăn từ bên cánh mũi lan rộng xuống, như in sâu vào da, khiến nàng trông đầy oán khí.
Tiểu công chúa đã ngủ say, vô thức tựa trên vai y, đè nặng khiến tay y tê mỏi. Triệu Duệ cảm thấy mình gần như không thể cõng nổi nữa, nhưng Triệu Tinh Nga không có ý giúp đỡ.
“Ngươi làm sao vào đây được?” Triệu Tinh Nga hỏi, giọng khàn khàn, không gọi “A Thúc” nữa.
Triệu Duệ nhướn mày, thấy câu hỏi chẳng đáng trả lời. Việc canh giữ Khê Phượng cung nghiêm ngặt là ý của Công chúa trưởng, y là Lệnh sử của công chúa, chỉ cần nói đại vài câu, người ngoài sẽ tưởng như lời công chúa trưởng, mở cửa cho y vào là chuyện bình thường.
Triệu Duệ thở dài, thật sự không cõng nổi nữa. Ở nhà y còn chưa từng bế cháu trai, cháu gái lâu như vậy. Y cũng không khách sáo với Triệu Tinh Nga, bước nhanh vào phòng ngủ. Triệu Tinh Nga không ngăn cản, chỉ đi theo phía sau với vẻ mặt luôn cảnh giác, nhìn y đặt con gái lên giường. Y động tác rất nhẹ nhàng, còn đỡ lấy gáy công chúa nhỏ, sợ nàng tỉnh giấc giữa mộng mị.
Thiếu Ngọc Tương vẫn bị làm phiền nhưng không tỉnh, nhăn mày nắm lấy áo Triệu Duệ, mặt vẫn còn vết mặn của nước mắt.
Nàng và Triệu Duệ đã khóc cùng nhau nửa ngày ở thượng Dương cung. Triệu Duệ kiên nhẫn an ủi, cuối cùng mò mẫm được chuyện nguyên nhân. Ông lão làm Phù Thuận Anh và Tiêu Tịch sợ đến khóc là Hoàn Lang. Tin đồn vương phủ Bình Dương bị cấm cung nổi lên, ông ta vội vàng vào cung cầu kiến, nhưng Hoàng thượng không tiếp. Ông ta tự ý xông vào hậu cung, trực tiếp gặp Phi quý phi Phù.
“Ông ta gặp Phi quý phi làm gì?” Triệu Duệ hỏi tiểu công chúa.
Thiếu Ngọc Tương đã bình tĩnh hơn, kể không sót một chi tiết. Ông lão kia muốn khiến Phi quý phi làm Hoàng hậu, nhưng nàng luôn khóc lóc van xin ông ta “đừng ép nữa”. Ông ta bảo sẽ phong cha Phi quý phi làm Quang Lộ Đại phu. Ông ta còn nói, Hoàng thượng gần như kiệt sức, sẽ chuẩn bị chiếu chỉ, đóng dấu quốc ấn, nói đó là di chiếu, như vậy còn chính danh hơn công chúa trưởng... Nghe tới đây Phi quý phi vỡ òa, bế Tiêu Tịch ra nói “cho ngươi rồi”, nàng không dám nhận.
Ông lão trông cực kỳ tức giận, mặt đỏ bừng, râu vắt cả hai tay, gào mắng Phi quý phi vô dụng. Em trai họ bị dọa khóc sướt mướt, khóc to...
Thiếu Ngọc Tương chảy nước mắt, ngẩng đầu hỏi y: “Phụ Hoàng sắp chết rồi sao?”
Triệu Duệ không trả lời được. Biên Hồng tất nhiên không hé răng nửa lời, nhưng trong Thái y phủ có người chịu nói. Y nghe ngóng được tin tức, nhiều khả năng không qua được mùa xuân.
Nhưng y không nỡ nói với một đứa trẻ điều đó. Y an ủi Thiếu Ngọc Tương, lại cử người đi Canh Thanh cung hai lần thỉnh cầu, nhưng Công chúa trưởng đều không thèm đoái hoài. Hoàng hôn buông xuống, y mới nhận ra công chúa Sùng An bị ghẻ lạnh đến nhường nào.
Nàng không có người bảo mẫu hay cung nhân theo hầu, chạy từ cung này sang cung nọ, trời tối không trở về, cũng không ai đi tìm. Y hỏi nàng cần về đâu, nàng nước mắt lưng tròng, lại khẩn khoản gọi “Thái phụ”, mong được dẫn đến gặp mẫu hậu.
Triệu Duệ dừng lại, coi như giải thích rõ nguyên do vì sao y ôm tiểu công chúa xuất hiện tại đây. Triệu Tinh Nga lâu không nói gì, ánh mắt nhìn y khiến lòng y lạnh toát. Y lo nàng hỏi han tiểu công chúa làm sao đi một mình đến đây, nhưng nàng chỉ bật cười, giọng điệu kỳ quái vang lên: “Thiếu Nguyên sắp chết rồi sao?”
Triệu Duệ sững sờ.
Gương mặt Triệu Tinh Nga bừng lên ánh sáng, lại hỏi: “Con trai ta sẽ lên ngôi sao?”
Nàng không đợi y đáp, cười lớn, tiếng cười vang dội. Triệu Duệ bị hãi, như thấy ma quỷ.
Thiếu Ngọc Tương bị tiếng cười sắc bén đánh thức, dụi mắt trên giường, nhưng hai người đều không thấy nàng.
“Tiêu Nhi sẽ lên ngôi... ha ha, là Tiêu Nhi của ta!” Triệu Tinh Nga cười mất kiểm soát, khiến Triệu Duệ lo nàng phát điên. Rồi nàng ngưng cười, hỏi y: “Nàng đã là Trấn Quốc Công chúa trưởng, đúng chứ?”
Triệu Duệ do dự gật đầu.
Triệu Tinh Nga hỏi tiếp: “Hoàng thượng có để nàng phụ chính không?”
Lần này y không trả lời. Trước phút chót, Hoàng thượng chưa từng nói, người được chỉ định làm phụ chính không có công chúa trưởng. Nhưng nhìn thái độ nửa năm qua ông dồn sự tin cậy vào nàng, hầu như chắc chắn rồi — dù ông có ý khác, quyền phụ chính đã nằm trong tay công chúa trưởng, nó sẽ không trao cho ai khác.
Sự im lặng của y đã thể hiện tất cả, một màn u ám bao trùm ánh mắt Triệu Tinh Nga. Nàng im lặng lâu, lệ ngấn hai hàng.
Triệu Duệ lòng chẳng đành, muốn an ủi: “Tinh Nga, ngươi nên dưỡng thân tốt, đợi Kiến An vương lớn lên sẽ hiếu thảo với ngươi.”
“Dưỡng không lớn được rồi… ha ha, không lớn được rồi.” Triệu Tinh Nga không như đối thoại với Triệu Duệ, nói một mình, vừa khóc vừa cười: “Nàng chắc chắn sẽ học mẫu, không để cho Tiêu Nhi trưởng thành…”
Nàng quay lưng, coi như Triệu Duệ không tồn tại, ngồi trước gương, lấy lược chải đi chải lại mái tóc buông xõa. Triệu Duệ nhìn nàng, trong mắt thoáng một sắc thái rất phức tạp. Nhưng cuối cùng y không nói gì, yên lặng quay người rời Khê Phượng cung.
Lúc này gần đến giờ giới nghiêm, không ra khỏi cung nữa là phạm luật, nhưng Triệu Duệ vẫn đến Canh Thanh cung một chuyến. Khi Âm Thanh Hương đến truyền lời, Minh Thước đang ngồi bên giường đọc tấu chương, tay cầm cuộn tấu, tay kia nắm lấy Thiếu Nguyên. Nàng vừa định đứng dậy, nhưng Thiếu Nguyên đột nhiên nắm cổ tay nàng lại, không cho đi.
Y đã thức trắng một đêm, người mỏi rã rời, ban ngày ngủ bù nhưng vẫn yếu đuối. Minh Thước gọi y một tiếng, y không phản ứng, tay không chịu buông, rõ ràng không muốn nàng gặp Triệu Duệ. Minh Thước đành hạ giọng hỏi: “Ngươi muốn hắn vào không?”
Thiếu Nguyên im lặng lâu, rồi khẽ lắc đầu. Y không muốn gặp.
Minh Thước thở dài, đành bảo Âm Thanh Hương đi báo lại, nói Triệu Duệ có việc để ngày mai quay lại. Âm Thanh Hương đi khỏi, Thiếu Nguyên mới mở mắt, buông tay Minh Thước. Y định đứng dậy, Minh Thước liền đỡ nép y dựa vào, ngồi nửa người dậy. Chỉ một hành động thế mà dường như đã hút hết sức lực của y. Minh Thước nhìn y, vẻ mặt rõ ràng đang chịu đau đớn, mày cau chặt lại.
Thiếu Nguyên thầm đếm vài nhịp, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, mở mắt nhìn biểu cảm Minh Thước, thậm chí còn mỉm cười, đưa tay xoa trán nàng: “Ta không sao.”
Minh Thước kéo tay y ra, nắm trong lòng bàn tay mình, không nói gì. Hai người im lặng, rồi Thiếu Nguyên mở lời trước: “Viên Tăng đã chết, Triệu Duệ cũng không cần giữ lại.”
Minh Thước vẫn không đáp. Lời Thiếu Nguyên nói thật, nàng trừng Triệu Duệ chủ yếu vì muốn đấu với Viên Tăng. Nhưng giờ phải dứt khoát loại bỏ hắn, nàng cũng do dự.
Nói Triệu Duệ là cậu chú thì tuổi nhỏ không thấm mấy tình cảm. Minh Thước lần đầu gặp hắn là khi y dẫn quân vây Thượng Dương cung, ép nàng rời xa mẹ. Nói giữ thù tới bây giờ cũng không đúng, vì y là người duy nhất của họ Triệu đứng về phía mẫu hậu năm đó, cũng còn có thanh danh U Lan Tráng.
Nàng không nói, Thiếu Nguyên liền nghiêng đầu, khẽ nói: “Trẫm có thể làm người xấu thay ngươi.”
Minh Thước ngước mắt nhìn y: “Ngươi ghét người họ Triệu đến thế sao?”
Thiếu Nguyên cười mỉm, ánh mắt nói một điều: “Ngươi nghĩ sao?”
Nhưng lời nói ra lại là câu khác: “Triệu Duệ thực ra giống Thái phụ hơn Triệu Dật.”
Nhiều năm qua, y chịu đựng Triệu Dật ở chức Trung thư lệnh, chịu đựng con gái hắn làm Hoàng hậu, nhưng lại cố ý gây khó dễ cho Triệu Duệ, chẳng phải vì Duệ tham gia mưu phản trực tiếp hơn.
Minh Thước bật cười, cố ý hiểu lầm lời y: “Hắn giống Thái phụ, rất trọng tình cảm.”
Thiếu Nguyên nhẹ lắc đầu, không đùa, Minh Thước chỉ còn biết nghiêm túc nhìn y. Y không đến ép nàng xoay sở với Triệu Duệ, nàng luôn cảm giác y có điều gì muốn nói. Là lời nói khi hắn biết không thể chịu nổi nữa, có những chuyện nhất định phải nói ra. Vừa sợ nàng không muốn nghe, vừa sợ không nói kịp. Nên nhìn nàng bằng ánh mắt khiến lòng nàng âm thầm tan vỡ.
Ít phút im lặng, Thiếu Nguyên đổi chuyện, hỏi nàng: “Viên Tăng chết chưa?”
Minh Thước gật đầu, “Ừ.” Trong lúc y nghỉ, có người báo tin tướng quân đột tử.
Thiếu Nguyên nhìn nàng: “Bao giờ thả người?”
“Chắc mấy ngày nữa.” Minh Thước cúi đầu: “Việc điều tra xong, vẫn còn tài sản phải tịch thu, xử lý xong thì có lý do.”
Thiếu Nguyên không phản đối. Y lại nhắm mắt, như tích tuyệt sức, khẽ thở: “Đáng tiếc.”
Minh Thước nhìn y: “Đáng tiếc điều gì?”
Thiếu Nguyên: “Muốn tận dụng giới hàn môn...”
Y không nói hết, chỉ một tiếng thở dài vô lực. Dù Viên Tăng tự tuyên bố thế nào, họ Viên là hàn môn thực sự. Đại Yên dựng nước đến nay, Viên Tăng là người hàn môn đầu tiên dựa vào binh công lên tới tột đỉnh quyền lực.
Dĩ nhiên đó là kế hoạch có chủ ý của Thiếu Nguyên. Nhưng y đồng thời chọn chính sách giảm đánh giặc, dưỡng dân, nên cơ hội lập công giảm, mấy chục năm mới có một Viên Tăng. Y từng lật ngược tình thế tạm thời, nhưng cuối cùng họ Viên cũng chẳng khác gì Huan, Triệu, Thôi, Vương.
Hoàng quyền bị các thế gia lớn chi phối, nhưng cũng phải dựa vào họ để duy trì trị vì. Y luôn lo được việc này thì không lo được việc kia. Mọi thứ đều lập lại, y thật sự không thay đổi được gì. Trước mặt là ngọn núi không thể dời, mà y không còn nhiều thời gian.
Minh Thước hiểu những lời trong lòng y chưa nói, đột nhiên nói: “Việc này đơn giản. Hơn nữa, để Diệp Nhi hạ xuống phương Nam, giống như khi Tương Dương người Khương, diệt sạch bọn thế gia đó, để mọi người được thanh thản.”
Thiếu Nguyên nhướng một bên mày, ngắm nàng một lát, không tìm ra câu gì để nói, chỉ cười. Rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Minh Thước, hỏi: “Nàng lúc nhỏ có rất bất mãn không?”
“Gì cơ?”
“Thái phụ luôn nói nàng không bằng ta,” Thiếu Nguyên tự trào cười, “nhưng ta thấy, Đại Yên dưới tay nàng thật tốt.”
Y ngừng lời, nắm chặt tay nàng, giọng nói nhỏ nhẹ: “Nếu năm đó là nàng... liệu nàng có làm tốt hơn ta?”
Minh Thước vội quay mặt đi, cố kìm nước mắt. Thật ra Đại Yên cũng có thế lực quyền quý Tây Hải rất vững, nàng tốn gần chục năm không xử lý nổi, cuối cùng còn mất mạng U Lan Tráng. Nhưng nàng không muốn nhắc nữa.
Thật sự rất bất mãn. Năm đó Minh Thước đứng sau hoàng huynh, không hề che giấu kiêu ngạo trên mặt. Họ chưa từng nói ra cuộc tranh đoạt ngấm ngầm dài lâu này, có khi mang bộ mặt tình yêu, có khi bị hận thù bao vây. Không từ ngữ nào diễn tả được, chỉ thấy nghẹn trong cổ họng, như gai nhọn chọt vào lưng.
Nhưng dù vậy...
“Ở Lạc Dương, ta cũng thường nghĩ, nếu là nàng, sẽ làm thế nào.” Minh Thước nắm tay y, dựa sát vào má mình. Nước mắt nàng tuôn ra, thấm ướt kẽ tay y.
Thiếu Nguyên không trả lời. Y chỉ nhìn nàng, khoảnh khắc đó y hận Triệu Phủ Sương hơn bao giờ hết. Y không muốn chết. Y quá muốn, quá muốn được nhìn nàng thêm một chút nữa. Y nhẹ mở tay, Minh Thước ngả vào lòng y.
Thiếu Nguyên ôm nàng. Cơn choáng do sức yếu lại ập đến, trong tích tắc ngắn ngủi y không rõ mình đang ở đâu. Y lại ngửi thấy mùi bụi trong Yến Đình cung, bàn tay khô khốc nắm lấy y. Triệu Phủ Sương mỉm cười với y.
Cho thêm chút thời gian nữa, rồi mọi thứ sẽ ổn... Thiếu Nguyên nhắm mắt, thầm thương lượng cùng người đã khuất trong lòng. Hãy để y làm một việc cuối cùng cho Vỹ Vỹ.
Đề xuất Xuyên Không: Nữ Phụ Không Lẫn Vào (Khoái Xuyên)