Tất cả chỉ là suy đoán, chẳng ai có thể khẳng định đúng sai.
Tạ Bình Sinh trầm ngâm hồi lâu, rồi kéo Triệu Tam Nguyên đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng hai người, Bạch Việt tặc lưỡi lắc đầu: “Chậc chậc chậc.”
Giản Vũ lấy làm lạ hỏi: “Nàng sao thế?”
“Không có gì.” Bạch Việt đáp lời lấy lệ: “Ha ha ha, không có gì đâu.”
Thật sự chẳng có gì cả, chỉ là đôi mắt này nhìn đâu cũng thấy tình ý nam nhân mà thôi. Chuyện này không thể nói ra được, là vấn đề của riêng nàng, nói ra e là sẽ bị Mạn Quả đâm hình nhân nguyền rủa mất.
Tạ Bình Sinh và Triệu Tam Nguyên, kẻ cầm la bàn, người cầm linh đang, trông chẳng khác nào hai gã thầy cúng, đi khắp mọi ngóc ngách trong phủ.
Giản Vũ gọi thêm hai người đi theo cầm đuốc soi đường và bảo vệ, trời tối mịt mù, ngộ nhỡ hai vị đại sư này ngã nhào thì khốn.
Suốt một đêm ròng, ngoại trừ hồ nước, những nơi khác đều đã được lục soát kỹ lưỡng.
Những người khác chẳng tìm thấy vật gì giá trị, nhưng Tạ Bình Sinh...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 7 giờ 48 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Trọng Sinh: Tiểu Sư Muội Trùng Sinh Thành "Quyển Vương Thiên Hoa Bản" Của Tu Chân Giới