Chương Thứ Hai Mươi Bảy: Ta danh phận là A Ngu, ta đã mất trí nhớ
Nói tóm lại, việc sư hạc bị thay thế khiến ta kinh ngạc vô cùng. Ta cau mày gắng sức hồi tưởng, song vẫn không thể nhận ra rốt cuộc hạc bị đổi vào lúc nào. Tiểu Liên Hoa thanh âm dịu xuống, đem theo chút nỗi nặng nề:
“Bệ hạ kia đã bị đoạt thể.”
Ta sửng sốt hỏi rằng: “Đoạt thể? Ý là sao?”
“Vật đã đoạt thể y không hẳn là phủ sạch ý thức bản thân, mà như chấp dẫn, sai khiến y làm điều chi đó.” Tiểu Liên Hoa giọng vang lên đầy nghi hoặc.
Ta chợt hỏi: “Sao nàng biết?”
Tiểu Liên Hoa mỉm cười đáp: “Ta dù sao cũng đã thành thánh bằng xác thịt... không, phải nói là thành thánh thể liên hoa. Bản thân ta vốn không bị tình cảm nông nổi khuất phục, thế nên tinh thần ngươi kia thoáng hiện chút trạng thái khác thường, ta tất dễ nhận biết rõ ràng.”
Ta lẩm bẩm: “Ồ.”
Chẳng thấy chút khác thường nào, vậy mà nàng lại nhận ra ngay.
“Mục tiêu của hắn là Đường Tăng sao?”
“Có thể là như vậy.”
Nói đến đây, chúng ta đã rời khỏi động phủ. Nhìn ra ngoài, chẳng như ta vẫn tưởng, trước mắt lại là thế giới giao thoa giữa sắc đen và trắng như bức tranh thủy mặc…
Dẫu đã nhận thấy điều bất thường, song trở lại đã muộn rồi. Chớp mắt sau, một luồng ánh sáng trắng chói mắt bất ngờ xuất hiện, nuốt chửng chúng ta toàn bộ.
——
Ta xuyên không rồi, ta lại mất trí nhớ nữa.
Quê ta nằm ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, tên gọi là Vân Thủy Trấn, thuộc Đường Thành. Xứ sở này được lấy danh vì thờ phụng thần Hà Tiên Vân Thủy Nương Nương. Vân Thủy Nương Nương chính là vị thần hộ mệnh cho thị trấn. Thị trấn nhỏ thần kỳ này bao quanh bởi màn sương trắng dày đặc, nhưng bên trong lại trong trẻo thanh khiết. Huynh trưởng thường nói, chính vì mây mù dày đặc đó mà Vân Thủy Trấn hiếm khi có du khách từ phương xa lạ. Người trong trấn cũng chẳng hay ra ngoài, bởi trong màn sương đó có hiểm nguy ngầm.
Huynh trưởng ta là một cư dân bình thường của Vân Thủy Trấn, nghề nghiệp chăn nuôi cá. Ta nương tựa vào huynh trưởng, chỉ là thời gian gần đây ta đã lạc mất ký ức. Nghe nói khi trở về từ việc dâng hương tại miếu Hà Tiên, có vô số xe ngựa đâm va chồng chất nhau, xe ta đang ngồi bị lật nghiêng, cả thân ta rơi ra ngoài, đầu vô tình va vào tảng đá. May mắn sống sót, nhưng cũng từ đó ta mất trí nhớ. Ta biết rõ, người mang danh A Ngu đó đã khuất tại tai nạn ấy, ta xuyên không tới đây nên không mang theo ký ức của nàng.
Huynh trưởng nói rằng trong vụ tai nạn đó chỉ có mình ta còn sống.
“Thật là tội nghiệp, kẻ cầm cương xe kia còn bị đứt đầu....”
Lời ấy khiến ta trong lòng rối bời, người em mất trí nhớ như ta đây, nghe câu chuyện tang thương thay vì an ủi, lại nghe những lời như vậy, thật sự hợp ý sao?
Không có ký ức tai nạn, thì những cảnh đau thương đó với ta chỉ là những câu chuyện được kể lại, mang theo sự xa lạ, vô can.
Chỉ có điều kỳ quái, từ lúc gặp nạn đến khi tỉnh lại, ta chưa từng thấy phụ mẫu. Hỏi huynh trưởng liền thấy ánh mắt lạ lùng, y đáp rằng: “Chúng ta vốn không có cha mẹ.”
Là không có, chứ không phải là cha mẹ qua đời. Ta muốn hỏi: chẳng lẽ chúng ta đều sinh ra từ kẽ đá sao? Nhưng nhìn sắc mặt huynh trưởng, quả thật như một sự thật ẩn giữ.
Không được, ta thật sự đã từ kẽ đá sinh ra ư?
Ta tự hỏi: “Vậy ta thật sự là em gái huynh sao?”
Nghi ngờ hiện rõ trong lòng. Mất trí nhớ, vậy người đứng trước đây có đúng là huynh ta không?
Huynh trưởng liếc ta một cái kỳ quái: “Đương nhiên là em gái ta ruột thịt.” Rồi đẩy ta đến tấm gương đồng bên cạnh: “Ngươi xem, ta và ngươi đều có hai mắt, một mũi, một miệng, trông rất giống nhau.”
Ta nhìn hai khuôn mặt trong gương, quả thật cũng tương tự... không, kìa! Ai mà chẳng có hai mắt, một mũi, một miệng chứ!
Huynh trưởng không để ta tiếp tục đặt câu hỏi: “Đừng hoài nghi, chúng ta chắc chắn là anh em chân chính. Cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng chẳng đổi được điều đó!”
Ta im lặng.
Ngẫm nghĩ: Thiên Vương lão tử đến quan tâm gì đến ta và huynh đây?
Dẫu sao, tạm tin vậy. Vì ta cũng chẳng hiểu y có lý do gì để dối ta. Còn chuyện phụ mẫu, giờ ta mất trí nhớ, cũng chẳng có nhiều ý nghĩa mấy.
Bèn yên tâm gọi y bằng “A huynh.”
Biểu tình của huynh rõ ràng vui vẻ hơn hẳn.
——
“Thị trấn quanh năm bị màn sương bao phủ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Trong phòng, đóa hoa sen ta vừa ngắt đột nhiên hé mở miệng nói chuyện. Thanh âm thiếu niên lạnh lùng, phẳng lặng, thoáng chút kiêu ngạo.
Ta nhắm mắt lại, dẫu nhiều phen trước đã gặp, vẫn không khỏi giật mình bởi khung cảnh ấy.
Nhà ta có một bể nước trong sân, một đóa sen nở rộ, hương sen rải khắp không gian. Ta bất giác hái đoá hoa, cắm vào lọ trong phòng, hoa sen lan tỏa hương thơm khắp phòng ngủ. Tỉnh lại, tâm thần lồng lộn.
Thật lòng ta không muốn hái hoa. Hoa sen mọc trong bể nước vốn tốt lắm, nay đem vào lọ, được mấy ngày chứ?
Nhưng hoa đang mời gọi ta.
Nó tuyệt đẹp, ta không cưỡng lại được, đành chấp nhận lời mời gọi.
Dục vọng vốn là bản tính con người.
Nhưng kể từ đêm ấy, ta mơ thấy những giấc mộng kỳ quái.
Mộng tưởng vốn là chuyện thường tình, khi tỉnh giấc thỉnh thoảng còn nhớ những điều trong mơ, biết rõ đó chỉ là mộng chứ không phải sự thật. Nhưng mơ của ta khác biệt, ta không biết đó có phải là mộng hay không, dường như linh hồn đã hóa thân đến nơi đó, mơ tỉnh rồi, linh hồn mới hồi về xác thân.
Người thiếu niên mặc y phục đỏ, mang giáp bạc, gương mặt chưa rõ nét. Ta như kẻ ngoài cuộc, đứng yên quan sát, thấy y rút kiếm chém xuống, thấy sinh mệnh của y dần thoi thóp.
Rồi mộng tỉnh.
Không hiểu sao lại có giấc mộng như vậy. Hiểu rằng mộng dài kỳ vô cùng, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể là những điều não bộ chưa hề ghi nhận. Nếu cổ nhân mơ thấy máy bay là điều không thể thì ta trong mộng thấy y, chứng tỏ ta từng thoáng chốc nhìn thấy y vậy.
Mấy ngày sau đó, thiếu niên ấy mỗi đêm xuất hiện trong mộng, gương mặt ngày càng rõ rệt.
Ta nghĩ y hẳn là yêu quái nào đó. Hay ta sau tai nạn đã linh cảm sớm phát huy năng lực. Trong truyện chẳng phải đều như thế sao, nhân vật chính thoát chết hiểm nghèo sẽ tỉnh thức “kim chỉ”, từ đó bước đến đỉnh cao cuộc đời? Nhưng dù giải thích nào cũng thật kỳ lạ và khó tin.
Kết quả, một ngày nọ, đoá hoa sen trong phòng bỗng mọc ra một cái miệng.
Thật là chuyện làm giảm phúc tính, mà ta chỉ cảm thấy bộ não tê liệt chứ không ngất xỉu. Thậm chí còn hơi hụt hẫng, vì chẳng có kim chỉ nào xuất hiện.
Thỉnh thoảng ta suy ngẫm, liệu chính ta hay thế giới này mới là dị thường? Bởi đâu có chuyện đoá sen lại mở miệng nói tiếng người?
Hoa làm sao nói được tiếng người?
Ấy vậy mà hoa thực sự nói được.
“... Rất bình thường mà,” ta trả lời cằn cỗi, “Vân Thủy Trấn độ ẩm cao, cộng thêm địa hình, nên có sương mù cũng là việc dễ hiểu.”
Nói ra câu ấy, chính ta cũng không tin. Sương mù bao phủ thành phố là chuyện bình thường, nhưng sương mù bao bọc cả thành phố thì khác, bên ngoài toàn sương, bên trong lại không chút sương, rõ ràng phân minh.
Đoá sen khẽ phát ra tiếng cười ngắn: “Biết rõ lòng mình mà vẫn tự lừa dối. Thật không biết nên nói ngươi thế nào.”
Ta: ...
Bị lộ lòng chẳng vui, ta vẽ nụ cười: “So với thành thị bị sương mù bao phủ, đoá sen mọc miệng mới là bất thường.”
Một thì còn có thể tìm cơ sở khoa học giải thích, hai là chỉ có thể đem đến phòng thí nghiệm cắt lát nghiên cứu.
Đoá sen khịt mũi, rồi bỗng xoay lưng lại như giận dỗi.
Ta cười ngượng.
Lấy bút đảo chiều, đầu bút chọc khẽ lên cánh hoa: “Giận rồi sao?”
Hoa không đáp lại.
Quả là nhỏ nhen.
Ta cào cào má, cất bút, dùng ngón tay thay thế: “Chắc thật sự giận rồi?”
Đoá hoa này khí lượng thật lớn. Song ta không hề thấy muốn xin lỗi, việc nào cũng có quản bọn quan lại thiêu lửa, không cho dân nhỏ dùng đèn mà?
Cánh hoa bỗng co rút nhè nhẹ, rồi lại trở lại, thanh âm lạnh lùng của thiếu niên có chút giận dữ không tự nhiên: “Chọc gì chọc! Đây không phải là thứ có thể đùa bỡn bất cừ đâu!”
Ta định hỏi sao không được chọc, miệng đã hé mở nhưng nuốt liền xuống. Bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hoa là cơ quan sinh dục của thực vật.
Hành động này chính là nghịch tặc.
Khoan đã, hình như ta từng làm chuyện không hay rồi!
Ta run run rút tay về, cúi đầu mắt nhìn chỗ khác.
Ta và hoa lặng thinh không lời.
Ta cúi đầu suy nghĩ lung tung, mãi đến khi một thân cành nhẹ xoa má ta.
“Xem như hoàn trả công bằng rồi...”
Ngẩng đầu, thấy đoá sen đã rút cành về, hoa chỉ còn cái miệng, trông không lộ cảm xúc gì.
Song ta tin rằng, nó đã không còn giận nữa.
“Nói ra mới nhớ, láng giềng bên cạnh vừa dọn đến người mới.”
Nói láng giềng, kỳ thực cách vài dặm đường xa.
Hoa không mấy hứng thú.
“Hắn nói rằng tên là Na Tra.” Ta liếc đoá sen một cái.
Đột nhiên đoá sen như phát nổ, chẳng hẳn là phát nổ, nói đúng hơn là bùng phát cảm xúc, cánh hoa căng thẳng giật giật. Thanh âm thiếu niên nghiến răng trông như từ cổ họng nặn ra: “Ngươi nói hắn tên gì?!”
“Na Tra, hắn tự xưng như thế.” Ta kiên nhẫn lặp lại. “Ngươi cũng thấy kỳ lạ đúng không? Thành thật mà nói ta mới nghe tên ấy đã sợ hết hồn. Cứ tưởng thần linh Đại Thánh ba bàn chảo lặn trần hạ thế đối mặt kiếp nạn... Quan trọng hơn, hắn và kẻ trong mộng ta giống y hệt!”
Chẳng biết vì ta rối rắm quá làm nó bực mình, một thân cành sen bắn tới như tia điện, chuẩn xác che miệng ta.
“Ưm ừm ừm!” Việc đòi nói đầy bực tức không được phát tiết, ta chỉ đành tròng trọc mắt, nín thở lâu mới thở được.
Hoa nói với giọng không phục chưa từng có: “Vì sao?”
Ta dở dở ương ương dường như đang kéo cành sen ra: “Vì sao? Vì hắn đẹp trai, dáng vóc lại tốt…”
Chưa nói hết, ta hoảng sợ nhận ra đoá sen chuẩn bị phun lửa! Sợ mình bị thiêu thành tro, ta vội vàng chạy ra ngoài phòng.
——
Nhà ta gần bờ Vân Thủy Hà, chỉ mất dặm đường nhỏ để tới, đi xuyên qua rừng trên đồi là đến.
Ta chạy ra rừng, tình cờ gặp người mới láng giềng Na Tra. Hắn đeo vòng cổ vàng, tóc búi thành hai núm nhỏ, thắt một vòng cánh sen ở eo… Xem kỹ lại, càng nhìn càng giống Na Tra truyền thuyết!
Ta vừa định rón rén rời khỏi, chẳng ngờ hắn nhạy bén quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào ta.
“A Ngu.” Thanh âm hắn lạnh lùng, lạnh hơn cả đoá sen. Ánh mắt hắn đong đưa, tựa chỗ đứng cao sang soi nhìn hạ giới, vạn vật trước mắt hắn như hạt bụi bay. May thay, ta vẫn cảm nhận không có ý hằn học, chỉ có điều phức tạp, như thể hắn nhận ra ta.
Dù có gương mặt khả ái, Na Tra chẳng ăn khách lắm, song thú vật lại rất thích hắn. Nhìn xem, cá dưới sông thấy hắn lập tức bồng bềnh nhảy múa.
“Ha ha, thật trùng hợp, ngươi cũng có mặt đây à.”
Ta chậm chạp bước tới. Hắn gật đầu đáp lại, rồi lại chăm chú nhìn về phía Vân Thủy Hà.
“Nhìn gì vậy?” Ta tới bên, dõi mắt theo, chỉ thấy cá tung tăng dưới nước, không thấy gì khác.
Hắn nói: “Nơi này thật kỳ quái.”
Ta ngẩn ngơ: “Hả? Có vậy sao?”
Chẳng phải chính những con cá kia vì thấy ngươi tới mà nhảy múa sao?
Kỳ lạ thay, cá dưới nước bỗng nhiên ngưng nhảy, tất cả quay ngửa nổi trên mặt nước như đang tận hưởng ánh trăng. Nhiều đến dày đặc như mây trôi.
Ta ngơ ngác không hiểu.
Chưa kịp kêu to, Na Tra đã như tên bắn lao xuống sông, động tác nhanh như điện chớp. Chẳng bao lâu, y vọt lên mặt nước, làm tung một màn nước lớn. Y dang tay ra, lòng bàn tay lộ ra vật gì đó phát sáng bạc trắng dưới ánh mặt trời.
Ta chăm chú nhìn, đó là một chiếc vảy bạc trắng…
Một cơn lạnh vô hình dạt từ xương sống xuyên lên đỉnh đầu. Đêm hôm đó ta nóng sốt, mơ hồ nghe thấy người ta cất lời hát hò:
Vân Thủy Trấn, mịt mờ sương mù,
Nhà nhà dán thần Hà,
Trên đá xanh vết chân sâu,
Trong miếu nàng không hương cháy.
Thần Hà khóc, thần Hà cười,
Bao thân giáp vảy làm thuốc,
Thuyền giấy thắp nến tế thần,
Quan tài trống nhẹ, sầu nặng.
Chớ hỏi nàng ở đâu tìm,
Hãy xem nhà nào dán song hỷ,
Kiệu không người qua phố đêm,
Đầm cưới cũ che mộ mới…
——
Tác giả thưa rằng: Hôm sau sẽ có phần tiếp, hôm nay xin phép cập nhật sớm.
Bài thơ ngắn thật sự là ta đã cố hết sức rồi.
Đề xuất Huyền Huyễn: Trọng Sinh Sau, Nàng Thành Kiếm Đạo Lão Tổ Tông