Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 274: Mời gọi (42)

Hai thanh phi kiếm giao tranh kịch liệt, kiếm khí ngút trời, Hà Manh Manh không dám khinh suất hành động, chỉ đành nấp sau tảng đá, nín thở theo dõi.

Tiêu Vũ thân hình lùn mập, khoác trên mình đạo bào xanh biếc, bên hông đeo một chiếc túi nhỏ vừa lòng bàn tay. Kẻ còn lại dáng vóc cao lớn, khuôn mặt như đao gọt, lông mày phải mọc một nốt ruồi son, vận hắc bào, bên hông cũng có một chiếc túi tương tự.

Dù hai người đang điều khiển phi kiếm giao chiến, nhưng thủ đoạn ngầm vẫn không ngừng thi triển. Liêu Thiên Khánh khẽ vuốt chiếc túi bên hông, một lá phù chú xuất hiện trong tay hắn, rồi vung tay vỗ mạnh về phía Tiêu Vũ. Lập tức, lá phù tỏa ra hồng quang chói mắt, hóa thành một quả cầu lửa đỏ rực, lao thẳng tới đối thủ.

Tiêu Vũ bên kia cũng chẳng hề nhàn rỗi. Chẳng biết từ lúc nào, một lá phù chú đã hiện hữu trong tay hắn. Vỗ nhẹ lên thân mình, một tầng kim quang chói lọi bỗng bao phủ lấy hắn. Quả cầu lửa kia va vào thân thể hắn liền biến mất không dấu vết, còn tầng kim quang chỉ khẽ rung động một chút rồi vẫn sừng sững bất động.

“Tiêu Vũ! Dù ngươi có khoác lên mình lớp mai rùa cứng rắn đến mấy, cũng chẳng thể bảo toàn mạng sống cả đời đâu!” Liêu Thiên Khánh dường như đã tức giận đến tím mặt.

“Chỉ cần ngươi không cắn thủng được là đủ rồi.” Tiêu Vũ vẫn bình thản, thấy phi kiếm đánh lén không thành, hắn dứt khoát chuyển sang phòng thủ, chờ đợi thời cơ ra tay lần nữa.

“Tiêu Vũ, bình linh đan kia cả ta và ngươi đều chưa dùng đến được. Ngươi là kẻ cô độc, không như ta còn có gia tộc cần chăm sóc, hà tất phải cố chấp làm gì?” Liêu Thiên Khánh khuyên nhủ.

“Muốn ư? Được thôi, lấy linh thạch ra mà đổi.” Tiêu Vũ thản nhiên đáp.

“Ngươi đúng là sư tử há miệng lớn! Ta làm gì có nhiều linh thạch đến thế!” Liêu Thiên Khánh giận dữ quát.

“Ta hiểu, nhưng có người có thể trả được cái giá đó.” Tiêu Vũ vẫn điềm nhiên nói.

“Ngươi… được lắm! Cứ chờ xem, ai mới là kẻ cười sau cùng!” Liêu Thiên Khánh tức tối.

“Ha ha, nếu ngươi tự tin có thể hạ gục ta, thì cứ việc xông lên! Cả hai ta đều là tu vi Luyện Khí tầng mười, phi kiếm ta không dùng giỏi bằng ngươi, nhưng ta có phù lục trong tay. Kim Quang Phù ít nhất cũng có mấy chục lá, dù có làm ngươi kiệt sức nằm rạp xuống, cũng chưa chắc đã dùng hết đâu.”

“Ngươi tưởng trốn trong mai rùa thì an toàn sao? Hôm nay ta sẽ đập nát cái mai rùa của ngươi!” Liêu Thiên Khánh vừa điều khiển phi kiếm điên cuồng tấn công, vừa vỗ mạnh vào chiếc túi nhỏ bên hông, lại một lá phù chú nữa… chính là thứ mà bọn họ gọi là phù lục, xuất hiện trong tay hắn, rồi vỗ mạnh về phía trước… Lần này, một chuỗi sáu quả cầu lửa bay ra liên tiếp, rồi lá phù chú mới hóa thành tro bụi.

Ầm…

Một loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp, kim sắc quang tráo bao quanh thân thể Tiêu Vũ cuối cùng cũng vỡ tan, nhưng ngay lập tức, một tầng quang tráo khác lại hiện ra, chặn đứng những đợt tấn công tiếp theo.

“Ha ha, Liên Châu Hỏa Cầu sao, xem ra gia sản của ngươi cũng không tồi nhỉ, nhưng chỉ bằng chừng đó mà muốn đấu với ta thì còn kém xa lắm!” Tiêu Vũ không hề hoảng loạn, vẫn ung dung điều khiển phi kiếm, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

“Hai tên này đều là những kẻ âm hiểm, tệ nhất là cả hai đều đã phát hiện ra mình rồi.” Hà Manh Manh nấp sau tảng đá, nhìn rõ mồn một. Trang phục của hai người tuy khác biệt, nhưng dấu hiệu trên ống tay áo lại giống nhau, đều thuộc về nội môn Cửu Thiên Tông. Dù nàng không rõ vì sao những đệ tử đồng môn này lại tự tương tàn, nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với mình, nàng cũng không thấy có gì kỳ lạ. Điều đáng sợ là cả hai tên đều đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, bất kể ai sống sót cuối cùng, chắc chắn sẽ diệt khẩu nàng, bởi lẽ chuyện đồng môn tương tàn chẳng ai muốn để lộ ra ngoài.

“Tốt nhất là hai tên này cùng nhau đồng quy vu tận thì hơn.” Hà Manh Manh thầm thì trong lòng, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng liều chết một phen… nhưng nàng không dám chạy ngay bây giờ, nhỡ đâu lại khiến cả hai tên cùng truy sát, vậy thì lợi bất cập hại, mà chắc chắn cũng không thể chạy thoát.

Hai người vừa đấu khẩu, vừa đấu phi kiếm, tiện tay lại vỗ ra hai lá phù lục. Bề ngoài có vẻ căng thẳng, nhưng thực chất đều là đang giăng bẫy đối phương. Thật trùng hợp, cả hai gần như cùng lúc phát hiện ra sơ hở của đối thủ, rồi đồng thời phát động tấn công.

Liêu Thiên Khánh mượn phù lục che chắn, lấy ra một kiện pháp bảo hình búa, ném thẳng lên không trung. Kiện pháp bảo ấy bỗng hóa thành hàng chục cái búa ảnh y hệt, giáng xuống phía dưới, khiến người ta khó phân biệt thật giả. Còn Tiêu Vũ thì thi triển một mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn, ném ra như phi tiêu, chớp mắt hóa thành một đạo thanh quang bắn đi.

Phập!

Hàng chục cái búa ảnh vừa rơi xuống, Tiêu Vũ lập tức luống cuống tay chân. Kim quang tráo vốn đã chịu nhiều đòn nặng nề trên người hắn liền vỡ tan tành. Khi hắn phóng ra mũi thiết tiễn xong, muốn dùng lại Kim Quang Phù hộ thân thì đã không kịp nữa rồi. Một đạo búa ảnh giáng xuống, nghiền nát đầu hắn thành từng mảnh.

Liêu Thiên Khánh cũng chẳng khá hơn là bao. Mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn xé gió bay tới, dù hắn đã kịp thời né tránh, nhưng động tác chậm hơn một chút, mũi thiết tiễn xuyên thẳng qua ngực, hắn cũng kêu thảm một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

Trời cao có mắt đến vậy sao?

Cảm giác đầu tiên của Hà Manh Manh là không thể tin nổi, sau đó là niềm cuồng hỉ dâng trào. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, nàng vẫn đợi một lúc rồi mới từ từ bước ra khỏi tảng đá, tay phải nắm chặt đoản kiếm, tay trái buông thõng bên hông.

Không nghi ngờ gì nữa, Tiêu Vũ chắc chắn đã chết. Người có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể sống sót sau khi đầu đã nát bươm. Nhưng Liêu Thiên Khánh thì khó nói hơn.

Sau một thoáng do dự, nàng vẫn cầm đoản kiếm bước tới… một bước, hai bước, ba bước. Bỗng nhiên, thân thể Liêu Thiên Khánh khẽ động đậy, phát ra một tiếng rên rỉ: “Hài tử, ngươi không cần phải căng thẳng đến vậy. Dù ta chưa chết, nhưng tình trạng hiện tại đã không thể gây hại cho ngươi, chẳng có gì đáng đề phòng cả.”

“Ngươi là ai?” Hà Manh Manh run rẩy hỏi.

“Ta là đệ tử nội môn Cửu Thiên Tông, cũng là tu chân giả mà các ngươi thường gọi. Hôm nay ta và kẻ thù lưỡng bại câu thương. Nếu ngươi giúp ta, ta nhất định sẽ thu ngươi làm đệ tử, để ngươi cũng trở thành tu chân giả.” Liêu Thiên Khánh nói những lời này đứt quãng, hiển nhiên hắn bị thương rất nặng, thậm chí không còn sức để rút mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn ra.

Giả dối!

Hà Manh Manh lập tức đưa ra phán đoán. Nếu hắn thật sự có lòng báo đáp, không thể nào sau khi tự giới thiệu thân phận lại không hỏi về lai lịch của nàng. Quan trọng nhất, trong tay tên kia còn có một lá phù lục, chắc chắn là không có ý tốt.

“Đa tạ Tiên sư!” Hà Manh Manh lập tức tăng nhanh bước chân, đồng thời thu đoản kiếm lại. Ngay khi nàng sắp đến gần Liêu Thiên Khánh, tên kia bỗng nhiên lật mình ngồi dậy, giơ cao cánh tay.

“Đi chết đi!”

Hà Manh Manh thân hình chợt lóe, tay trái nhanh như chớp điểm ra… Một tiếng “xuy” khẽ vang lên, đầu Liêu Thiên Khánh đột ngột ngửa ra sau, trên trán xuất hiện một lỗ máu lớn bằng ngón tay, hồng bạch chi vật từ bên trong trào ra.

“Thật hiểm!”

Nhìn rõ lá phù lục đang lơ lửng trong tay Liêu Thiên Khánh, Hà Manh Manh thầm kêu một tiếng “may mắn”. Nếu không phải nàng mắt tinh nhanh nhạy, e rằng vừa rồi đã chẳng biết mình sẽ biến thành bộ dạng gì.

Dù sao đi nữa, hai kẻ này cuối cùng cũng đã chết. Hà Manh Manh lặng lẽ kiểm tra xung quanh không còn ai khác, rồi tiến lên nhặt hai thanh phi kiếm. Cả hai phi kiếm đều chỉ dài nửa thước, trông hệt như hai cây chủy thủ, một thanh lấp lánh thanh quang, thanh còn lại tỏa ra bạch quang. Nàng dùng một thanh kiếm thử chém vào một tảng đá… Như cắt đậu phụ, tảng đá bị chém làm đôi, vết cắt cực kỳ bằng phẳng.

“Đáng tiếc hơi ngắn, cũng không dám công khai sử dụng.”

Hà Manh Manh tiếc nuối lẩm bẩm một tiếng, rồi lại nhặt lên một cây búa đồng có đầu búa lớn bằng nắm tay trên mặt đất. Đây có lẽ là pháp bảo mà tu chân giả thường nói đến, trên đó lấp lánh một tầng quang mang kỳ dị, cầm vào tay thấy khá nặng. Nàng không nghĩ mình có thể dùng thứ này ngay bây giờ, nhưng mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn thì cầm vào tay khá nặng, mũi tên sắc bén, ngay cả khi dùng làm phi tiêu cũng rất tốt.

Trên người hai kẻ kia không có vật phẩm gì đáng giá, Hà Manh Manh liền đưa mắt nhìn vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông bọn họ – loại túi này nàng không hề xa lạ, Hà Mộ Tông từng giới thiệu với nàng, đó là pháp khí trữ vật cấp thấp nhất mà tu chân giả sử dụng, gọi là Càn Khôn Đại.

Loại pháp khí trữ vật cấp thấp nhất này chỉ cần dùng chân khí của võ giả Tiên Thiên là có thể sử dụng được, hơn nữa một chiếc Càn Khôn Đại nhỏ bé có thể chứa rất nhiều thứ, ngay cả chiếc Càn Khôn Đại có không gian nhỏ nhất, bên trong cũng có không dưới mười mét khối không gian trữ vật.

Chương 895: Thu hoạch khổng lồ

Hà Manh Manh trước tiên mở Càn Khôn Đại của Tiêu Vũ… Đúng như tên gọi, bên trong ẩn chứa càn khôn. Thứ này, dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được, chỉ có những đệ tử nội môn của các môn phái tu chân hoặc các thế gia lâu đời mới có khả năng sở hữu. Dù Hà Mộ Tông biết về nó, nhưng ông chưa trở thành đệ tử nội môn Cửu Thiên Tông, tự nhiên cũng không thể có được.

Nàng không lấy tất cả mọi thứ ra cùng lúc, mà từ từ lấy từng món một để quan sát, phân tích. Món đầu tiên là một cuốn bí tịch nhỏ, “Tường Thiên Kiếm Quyết”, đây là tâm pháp luyện kiếm cơ bản của Cửu Thiên Tông. Dù nàng rất động lòng, nhưng với tu vi hiện tại của nàng, căn bản không thể thôi động. Tuy nhiên, bên trong có một số công pháp Trúc Cơ mà nàng có thể tu luyện ngay bây giờ, rất hữu ích cho việc đả thông kinh mạch. Hơn nữa, trên đó còn có một pháp quyết chuyên rèn luyện thần thức và cách vận dụng thần thức, điều này có công dụng rất lớn đối với việc tu luyện của Hà Manh Manh.

Kế tiếp được lấy ra là tu luyện bút ký của Tiêu Vũ, cũng có thể nói là một cuốn kiến văn lục, ghi chép lại vô số kinh nghiệm và tri thức từ khi hắn bắt đầu tu luyện Tiên Thiên cho đến khi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng mười. Cuốn sách này có giá trị tham khảo rất lớn cho con đường tu luyện sau này của Hà Manh Manh. Điều tuyệt vời nhất là trong đó còn ghi rõ tên thật và cách sử dụng của mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn.

Phi kiếm cũng được nàng cất lại vào Càn Khôn Đại. Hiện tại nàng chưa thể sử dụng, mà nếu dùng làm chủy thủ thì lại quá mức gây chú ý. Tuy nhiên, mũi Thanh Lăng Thiết Tiễn kia lại không hề vô dụng… Tên thật của nó là “Như Ý Tiễn”. Khi sử dụng, chỉ cần rót chân nguyên vào mũi tên, trong lòng thầm niệm “Thần Tiễn Như Ý”, mũi tên này sẽ tự động theo ý niệm của người bắn mà dẫn đường truy kích mục tiêu.

Một cuốn sách giới thiệu cách chế tạo phù lục, bên trong từ cách chọn giấy và bút vẽ phù, cho đến các bước, phương pháp, lưu ý và cách chế tạo các loại phù lục đều được ghi chép đầy đủ. Nàng đại khái lật xem một lượt, phát hiện những phù lục mà hai người kia vừa sử dụng đều có ghi lại trên đó. Sau khi xem một lúc đầy hứng thú, nàng cất sách vào túi, rồi lại xem xét những thứ khác.

Nhiều nhất là một số phù lục, chủ yếu là phù lục của các pháp thuật cơ bản, như Cự Mộc Thuật, Thổ Thạch Thuật, Hỏa Cầu Thuật, Phong Nhận Thuật, Băng Chùy Thuật đều có không ít. Còn Kim Quang Tráo thì số lượng nhiều nhất, có đến mười sáu, mười bảy lá. Xem ra Tiêu Vũ rất coi trọng mạng sống của mình, chỉ tiếc là quá keo kiệt, nếu vừa rồi hắn vỗ ra một lá Kim Quang Phù rồi mới tấn công, chưa chắc đã chết dưới loạn búa của Liêu Thiên Khánh.

Ngoài những phù lục này ra, còn có mấy xấp giấy phù trắng, hai cây bút vẽ phù và năm lọ mực phù. Ngoài ra còn có mấy lọ đan dược, trên đó đều ghi rõ tên.

Một trong số đó ghi “Ích Khí Đan”… Loại đan dược này Hà Manh Manh biết, là đan dược dùng để tăng tiến tu vi cho tu chân giả Luyện Khí kỳ, quả thực rất tốt, chỉ là hiện tại nàng còn chưa đả thông toàn bộ mười hai kinh mạch, chưa dùng đến loại linh đan này.

Ngoài ra, còn có một bình ngọc chất liệu cực kỳ tinh xảo, trên đó ghi mấy chữ “Trúc Cơ Đan”… Đây là một loại dược vật vô cùng quan trọng. Trúc Cơ Đan là vật phụ trợ quan trọng giúp tu chân giả Luyện Khí kỳ đột phá lên Trúc Cơ kỳ, có thêm một viên Trúc Cơ Đan là có thêm một phần nắm chắc thành công. Đây cũng là linh đan chỉ dùng được sau khi tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng mười hai.

Ngoài ra còn có một số đan dược giải độc và trị thương, không có gì đặc biệt. Còn bảo vật cuối cùng là mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch. Thứ này nàng từng thấy ở chỗ Hà Mộ Tông, đây đã là một khoản tài phú rất lớn. Loại linh thạch này là vật độc quyền của tu chân giả, trong thế tục, có tiền cũng khó mà mua được.

Vui mừng cất Càn Khôn Đại của Tiêu Vũ xuống, Hà Manh Manh lại nhặt Càn Khôn Đại của Liêu Thiên Khánh lên. Đồ vật của Tiêu Vũ đã mang lại cho nàng bất ngờ lớn, điều này khiến nàng càng thêm mong đợi gia sản trong chiếc túi thứ hai.

Thứ đầu tiên được tìm thấy vẫn là đạo thư. Tổng cộng có bốn cuốn, một cuốn là tu luyện bút ký của Liêu Thiên Khánh, một cuốn là kiếm quyết cơ bản giống như của Tiêu Vũ, còn một cuốn là “Thái Cực Âm Dương Quyết”. Từ miêu tả ở phần mở đầu của cuốn Âm Dương Quyết này, hẳn đây là một loại thần thông cực kỳ lợi hại. Hơn nữa, theo tu vi ngày càng tinh tiến, uy lực của thần thông này cũng tăng lên theo thời gian. Điều khiến Hà Manh Manh động lòng nhất là, loại thần thông này lại có thể tu luyện ở cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là uy lực không lớn mà thôi.

Cuốn cuối cùng vẫn là một cuốn đạo thư khiến Hà Manh Manh không ngừng động lòng, tên sách là “Cửu Thiên Đan Phương (bản sao)”. Đây là một cuốn đạo thư về luyện đan, trên đó không chỉ ghi chép cách bào chế dược liệu, bảo quản dược liệu, mà còn có phương pháp luyện đan cùng hàng chục loại đan phương và cách luyện chế từ đan dược cấp một đến cấp tám. Các loại đan dược cần dùng từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ đều có ghi chép. Loại kém nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với những phương thuốc đơn giản có được từ Bổ Thiên Dược Phường. Đặc biệt là những đan dược cần thiết từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ, nếu nàng có thể luyện chế thành công, con đường tu chân sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng hiện tại đã bắt đầu luyện chế đan dược, việc tiếp cận sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ngoài phi kiếm và cây Toái Ảnh Chùy kia ra, trong Càn Khôn Đại của Liêu Thiên Khánh còn có mấy kiện pháp bảo. Những pháp bảo đó nàng không dùng đến. Tuy nhiên, trong đó có một thanh trường kiếm pháp khí hệ kim, tên là “Kim Mang”, không chỉ bản thân nó có thể cắt vàng chém ngọc, mà nếu rót chân khí vào, sẽ bắn ra một đạo kiếm mang bạc dài hơn một thước, rất thích hợp cho nàng sử dụng. Sau đó là một số phù lục, nào là Hỏa Long Thuật, Liên Châu Hỏa Cầu, Thủy Long Thuật, Phong Phược Thuật, có đến hơn hai mươi lá, cũng coi như không ít. Những phù lục này cũng có thể kích hoạt bằng chân khí, vì vậy Hà Manh Manh hiện giờ có rất nhiều thủ đoạn, kẻ nào muốn gây sự với nàng thì phải có giác ngộ bị gây sự trước.

Về phương diện đan dược, ngoài Ích Khí Đan mà tu chân giả Luyện Khí kỳ sử dụng, còn có Tụ Khí Đan mà tu chân giả cảnh giới Tiên Thiên dùng khi đột phá Luyện Khí kỳ, Dưỡng Khí Đan cao cấp hơn cùng các loại thuốc trị thương, giải độc… Khụ! Đồ hạ lưu, lại còn có cả xuân dược.

Ngoài ra, trong Càn Khôn Đại của hắn còn có một lượng lớn dược liệu và linh thạch, riêng hạ phẩm linh thạch đã có hơn hai ngàn khối, trung phẩm linh thạch hơn một trăm khối, cộng thêm hai vạn lượng ngân phiếu và một ít vàng bạc vụn.

Cất tất cả những thứ này vào Càn Khôn Đại xong, Hà Manh Manh bình tĩnh lại tâm trạng, thầm tính toán những thứ có thể dùng ngay bây giờ.

Những phù lục kia có thể dùng được, hiện tại dù có gặp tu chân giả Luyện Khí kỳ, nàng cũng có thể dựa vào những phù lục này mà chiến đấu, nhưng tốt nhất là chuyện này đừng xảy ra, dù sao đó cũng là một chuyện khó kiểm soát. Những đan dược kia nàng tạm thời chưa dùng đến, có thể cất đi. “Thái Cực Âm Dương Quyết” có thể bắt tay vào tu luyện, Như Ý Tiễn cũng có thể dùng làm kỳ binh, thanh “Kim Mang” kia cũng có thể sử dụng, “Cửu Thiên Đan Phương” có thể học tập. Tuy nhiên, những thứ này phải cố gắng không để lộ ra ngoài, một khi bị người khác phát hiện, rất dễ bị để mắt tới, trong thế giới này, có quá nhiều nhân vật mà Hà gia không thể chọc vào.

Vấn đề cấp bách nhất là, hai thi thể này phải làm sao?

Hà Manh Manh suy nghĩ một lát, kéo hai thi thể vào một khu rừng, rồi liên tục đánh ra hai chưởng. Đợi đến khi khu rừng này biến thành một biển lửa, nàng mới giấu hai chiếc Càn Khôn Đại vào giỏ thuốc, rồi đi ra khỏi núi.

Vừa đến cổng thành Tế Liễu, liền thấy mấy tên hộ vệ gia tộc như kiến bò chảo nóng chạy loạn xạ. Thấy Hà Manh Manh bình an trở về, tên cầm đầu thở phào nhẹ nhõm nói: “Tạ ơn trời đất, Đại tiểu thư cuối cùng cũng trở về rồi. Nếu người không về nữa, chúng tôi e là phải đi Vạn Thú Lĩnh tìm người rồi.”

“Vạn Thú Lĩnh rộng lớn như vậy, các ngươi định đi tìm ta sao?” Hà Manh Manh tùy tiện hỏi.

“Vậy thì không còn cách nào khác, dù không tìm được, chúng tôi cũng phải tìm người về.” Hộ vệ kiên quyết nói.

“Thật là…” Hà Manh Manh không nói nên lời.

Nàng trước tiên đến Bổ Thiên Dược Phường, nộp một lô dược liệu… Còn phần của mình, hiện giờ đã nằm trong Càn Khôn Đại.

Từ chỗ lão già một mắt đi ra, nàng vừa vặn gặp ba thanh niên đang đi tới. Nàng vội vàng chào hỏi: “Ba vị sư huynh, hôm nay không vào núi sao?”

“Ha ha, không có.”

Người đến chính là Trần Thế Trung, Dương Thành Võ, Dư Bân. Thấy nàng, họ cũng dừng lại. Dư Bân hỏi: “Hà sư muội, nghe nói muội đi Vạn Thú Lĩnh sao?”

“Đúng vậy, vừa mới về.” Hà Manh Manh gật đầu.

“Ở đó thế nào?” Dư Bân hỏi.

“Có rất nhiều dược liệu cao cấp, nhưng nguy hiểm cũng lớn tương đương. Muội chỉ dám hái một số dược liệu cấp hai, cấp ba ở rìa, vào sâu hơn thì không dám, những yêu thú đó quá hung mãnh.” Manh Manh làm ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.

“Vẫn là Hà sư muội gan dạ, mới bái sư được bao lâu mà đã có thể luyện chế đan dược cấp ba rồi.” Giọng Dương Thành Võ có chút chua chát.

“Đâu có, đây là do sư phụ dạy dỗ tốt, các vị sư huynh sư tỷ cũng không tiếc chỉ điểm, nếu không tiến bộ của muội cũng không nhanh như vậy.” Hà Manh Manh vội vàng khiêm tốn đáp, tiện tay nịnh nọt một câu.

Ngàn xuyên vạn xuyên, nịnh nọt không xuyên. Mỗi người nói một câu, chủ đề dần dần mở ra. Hà Manh Manh nhân cơ hội hỏi thêm một số vấn đề về việc hái thuốc. Sư huynh muội vẫy tay từ biệt, Hà Manh Manh cũng dẫn hộ vệ gia tộc trở về nhà.

“Sao có thể!”

Hà Mộ Thiên đập bàn “ầm ầm” vang dội, “Nàng ta sao có thể trở về mà không hề hấn gì? Lập tức đi tìm Hà Mộ An và Hà Mộ Lợi đến đây!”

“Vâng!” Một thanh niên đáp lời rồi đi ra.

“Một lũ phế vật!” Hà Mộ Thiên hậm hực nói.

Ngay khi Hà Manh Manh vào thành, những người giám sát do hắn sắp xếp đã phát hiện ra nàng và lập tức báo cáo cho Hà Mộ Thiên. Phản ứng đầu tiên của hắn là hai bên không chạm mặt… Điều này cũng không thể trách được, Ngũ Liễu Sơn Mạch rộng lớn, nếu tùy tiện tìm một điểm vào, người truy đuổi thật sự không có cách nào xác nhận. Điều khiến hắn khó chịu nhất là hai tên dẫn đội kia lại không một ai trở về báo cáo!

Thanh niên truyền tin rất nhanh đã quay về báo cáo, nói rằng hai người kia đều không trở về.

“Không trở về?”

Sắc mặt Hà Mộ Thiên biến đổi, trong lòng lập tức dâng lên một ý nghĩ không lành.

Chẳng lẽ bọn họ đều bị Hà Manh Manh diệt khẩu rồi?

Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Hà Mộ An là cường giả Tiên Thiên tầng tám, ba người còn lại cũng đều là võ giả Tiên Thiên, chẳng lẽ lại bị một tiểu nha đầu vừa ra khỏi Hà Nguyên đánh bại?

Hà Mộ Thiên thà tin rằng bọn họ bị yêu thú tấn công.

Chương 896

Trở về nhà, Hà Manh Manh trước tiên chào hỏi Hà Mộc Thị, sau đó đi thăm đệ muội, chia cho chúng những món ăn vặt và đồ chơi đã mua, lập tức đổi lấy một tràng reo hò. Sau khi bị chúng quấn lấy kể hai câu chuyện, nàng mới đến thư phòng gặp Hà Mộ Tông.

Nàng không nói rõ chuyện Hà Mộ An và những người khác truy sát mình, mà kể lại chuyện gặp hai tu chân giả, cuối cùng đưa những thứ thu được cho Hà Mộ Tông xem.

“Những thứ con mạo hiểm tính mạng thu được đương nhiên thuộc về con, nhưng con cũng phải chú ý, có một số thứ không thể tùy tiện sử dụng.” Hà Mộ Tông nói.

“Vâng.”

Hà Manh Manh liên tục gật đầu, lợi hại trong đó nàng đương nhiên hiểu rõ.

“Tuy nhiên, có một chuyện con cũng nên chuẩn bị rồi.” Hà Mộ Tông nói.

“Chuyện gì ạ?” Thấy Hà Mộ Tông nói nghiêm túc, Hà Manh Manh vội vàng hỏi.

“Tấn giai võ thí.” Hà Mộ Tông nói.

Tấn giai võ thí của phân đường ngoại môn Cửu Thiên Tông được tổ chức mỗi năm một lần, tất cả võ giả đều có thể tham gia khảo hạch, không chỉ bao gồm đệ tử ngoại môn, những mạo hiểm giả chỉ cần bỏ ra một khoản tiền cũng có thể tham gia. Chỉ cần thông qua khảo hạch, sẽ nhận được huy chương cấp bậc võ giả do Cửu Thiên Tông ban phát.

Vì có quyền uy cực cao, chứng nhận cấp bậc võ giả do Cửu Thiên Tông ban phát được tất cả các quốc gia trên đại lục công nhận, có thể nói là cực kỳ có giá trị. Vì vậy, Hà Mộ Tông hy vọng nàng có thể tham gia võ thí lần này.

Kỳ lạ là, trong mấy ngày sau đó, dù có tin tức về sự mất tích của Hà Mộ An và những người khác, nhưng vẫn không có thêm tin tức nào. Hơn nữa, gia quyến của Hà Mộ An và những người khác đều nhận được một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh.

Trong ba tháng sau đó, Hà Manh Manh ngoài việc vào núi hái thuốc, thì chỉ có tu luyện. Trong ba tháng này, nàng đã nghiên cứu kỹ lưỡng mấy cuốn đạo thư thu được. Theo cuốn “Thái Cực Âm Dương Quyết” bắt đầu tu luyện, dù thần thông này hiện tại tu luyện uy lực không lớn, nhưng Hà Manh Manh tu luyện rất nghiêm túc, và trong quá trình khổ luyện của nàng, nàng cuối cùng đã đả thông thêm một kinh mạch, thăng cấp thành võ giả Tiên Thiên Bát Phẩm.

Ba tháng sau, không chỉ “Thái Cực Âm Dương Quyết” đã được nàng tu luyện đến mức vận chuyển như ý, mà mũi Như Ý Tiễn cũng có thể sử dụng. Hiện tại dù đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ đến đâu, nàng cũng có một phần sức chiến đấu.

Thời gian, luôn khiến người ta lãng quên sự tồn tại của nó một cách vô tình. Chẳng hay biết gì, đã đến ngày phân đường tổ chức tấn giai võ thí.

Trong thế giới võ giả, ngoài những trận chiến sinh tử, thì loại võ thí này là được mong đợi nhất. Vì vậy, vào ngày võ thí, tất cả những người đến xem náo nhiệt đều tập trung quanh quảng trường trước cổng phân đường Tế Liễu… Đã có người dựng sẵn khán đài tạm thời, những người xem náo nhiệt đều lên khán đài, còn những người đăng ký võ thí thì đang chờ gọi tên ở một khu vực riêng biệt trên quảng trường.

Theo quy định, võ thí chia làm hai cấp độ, một là cấp độ võ giả Hậu Thiên, cấp độ còn lại là võ giả Tiên Thiên. Mỗi cấp độ đều có một võ giả khảo hạch. Người đăng ký chỉ cần đánh bại đối thủ được thách đấu là có thể đạt được cấp bậc nghề nghiệp tương ứng.

Đương nhiên, trên đời không có sự công bằng tuyệt đối. Phương pháp võ thí này đối với một số người mà nói có chút không công bằng, nhưng quy tắc vốn dĩ khó mà chăm sóc được quá nhiều người.

Hà Manh Manh cũng đã đăng ký, nàng muốn thách đấu võ giả Tiên Thiên tầng tám. Thấy còn một chút thời gian trước khi đến lượt mình, Hà Manh Manh liền chạy đi xem người khác võ thí.

Trên sân, cũng là một sân khấu cuộc đời thu nhỏ. Những người thành công thăng cấp không còn phải kìm nén niềm vui trong lòng, cất tiếng reo hò; còn những người thách đấu thất bại thì như mất cha mẹ, chỉ có thể chờ đến võ thí năm sau để một lần nữa thử sức.

“Thật không dễ dàng chút nào.” Hà Manh Manh nhìn thấy Hà Uy, tên này hẳn là muốn đột phá võ giả Hậu Thiên, nhưng nhìn vẻ mặt cau có của hắn, khả năng thành công không lớn là bao. Cô chị đáng ghét của hắn không biết ở đâu, cô em Hà Vi thì đang nhẹ giọng an ủi hắn bên cạnh.

“Vô dụng!”

Hà Manh Manh cười tủm tỉm đi ngang qua hắn, buông lại một câu khiến hai chị em có chút điên tiết.

Ta nhịn!

Nhìn bóng lưng Hà Manh Manh, Hà Uy nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn vẫn không dám đáp trả. Theo lời Hà Sương, Hà Manh Manh đã là cường giả Tiên Thiên. Dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại xem ra, khoảng cách giữa bọn họ quả thực là quá xa, không phải hắn có thể đơn phương phủ nhận.

“Ca, thôi đi.” Hà Vi nhẹ giọng nói.

“A! Sẽ có ngày ta mạnh hơn nàng ta!” Hà Uy nắm chặt hai nắm đấm.

Hà Manh Manh đi một vòng, xem một màn võ thuật hành động đầy đủ, cuối cùng đến lượt nàng.

“Người thách đấu Hà Manh Manh, võ giả Tiên Thiên Bát Phẩm tấn giai võ thí, người phụ trách khảo hạch Sa Thiết Sơn, võ giả Tiên Thiên Bát Phẩm.”

Hà Manh Manh vừa định lên sân, Hà Mộ Tông bỗng nhẹ nhàng vỗ vai nàng: “Hài tử, con nhất định sẽ thành công!”

“Cha yên tâm, không có gì phải lo lắng cả.” Hà Manh Manh mỉm cười với cha, rồi quay người bước vào sân.

Thấy Hà Manh Manh vào sân, trong số các thiếu niên vây xem có hai người tâm trạng phức tạp nhất, và cũng quan tâm đến nàng nhất. Một trong số đó là Hà Sương. Kể từ khi bị Hà Manh Manh kích thích, Hà Sương đã thay đổi rất nhiều, nàng không còn kiêu căng ngạo mạn như trước, mà trở nên khách khí hơn, cả ngày chỉ ở võ trường phân đường khổ luyện võ kỹ, tiền bạc như nước chảy đi, chỉ để nhanh chóng nâng cao thực lực tìm Hà Manh Manh báo thù rửa hận.

Tư chất của Hà Sương khá tốt, cộng thêm khổ luyện, mấy tháng qua, nàng đã đổ ra nhiều mồ hôi và tiền bạc hơn người khác, cuối cùng đã thành công đả thông một kinh mạch, trở thành võ giả Tiên Thiên Nhất Phẩm.

Thế nhưng, nàng tiến bộ, đối thủ của nàng cũng tiến bộ, thậm chí còn đăng ký tấn giai võ thí Tiên Thiên Bát Phẩm, điều này khiến nàng vô cùng thất vọng.

Trong mắt nhiều người, điều này có vẻ kỳ lạ, nhưng Hà Sương thì không nghĩ vậy. Dù nàng cũng thấy lạ, nhưng nàng tin Hà Manh Manh thực sự đã đạt đến thực lực này, bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện trở thành trò cười. Chỉ là nếu Hà Manh Manh thành công thăng cấp Tiên Thiên Bát Phẩm, chắc chắn sẽ bỏ xa nàng lại phía sau, ước muốn rửa mối nhục e rằng sẽ trở thành một điều xa xỉ vĩnh viễn… Lo lắng, sợ hãi, và cả một chút hy vọng, đó chính là tâm trạng của Hà Sương lúc này.

Còn một người khác cực kỳ quan tâm đến Hà Manh Manh là Bách Lý Hạo Nhiên. Tâm trạng của Bách Lý Hạo Nhiên hoàn toàn trái ngược với Hà Sương. Hắn hoàn toàn không tin Hà Manh Manh có thể giành chiến thắng, trong mắt hắn, Hà Manh Manh hoàn toàn chỉ muốn thể hiện một chút, kiêu ngạo tự đại đến cực điểm.

Bách Lý Hạo Nhiên nghĩ vậy không phải không có lý do. Hắn từ nhỏ đã được mệnh danh là thiên tài luyện võ, mười ba tuổi tu luyện ra nội khí, chỉ mất một năm đã tu luyện thành nội khí tầng ba, thực lực tăng trưởng nhanh chóng đứng đầu trong thế hệ thiếu niên Tế Liễu.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Bách Lý Hạo Nhiên cho rằng mình mới là người đứng đầu Tế Liễu Thành, tự nhiên đối với sự trỗi dậy của những người khác đều mang thái độ thù địch. Trong mắt hắn, Hà Manh Manh hiện tại chẳng qua là tiểu nhân đắc chí, hưng phấn đến mức không biết trời đất là gì.

“Hừ! Kiêu ngạo tự đại, tưởng vượt cấp thách đấu dễ dàng lắm sao.”

Bách Lý Hạo Nhiên thậm chí còn cho rằng Hà Manh Manh muốn vượt cấp thách đấu để đánh bại đối thủ, vì vậy hắn khinh thường ra mặt.

Một khi vào chiến trường, có địch vô ta; một khi chiến khởi, có ta vô địch!

Ngay khi bước vào sân, toàn bộ sự chú ý của Hà Manh Manh đều tập trung vào đối thủ của nàng – võ giả Tiên Thiên Bát Phẩm Sa Thiết Sơn.

Hà Manh Manh từ khi gia nhập phân đường đến nay, tiếp xúc với đồng môn không nhiều, người quen thuộc hơn cả chỉ có Đường Lâm. Đối với Sa Thiết Sơn này, nàng chỉ từng thấy tên hắn ở đâu đó, chỉ biết hắn là một cường giả trong phân đường, nhưng cụ thể thế nào thì trong lòng không rõ.

Cả hai đều đã thay trọng kiếm không sắc bén, đứng cách nhau khoảng mười mét, giơ kiếm từ xa đối mặt. Sau đó, pháp trận phòng ngự được khảm trên quảng trường được kích hoạt, dưới sự chú ý của mọi người, một vòng kết tinh bạc bán trong suốt hiện lên.

Chương 897: Đại Phi Phong Trảm

“Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công! Hà Manh Manh, võ kỹ của ngươi đi theo hướng nhẹ nhàng, có cần đổi một thanh kiếm khác không?” Sa Thiết Sơn hỏi.

Tên này, nghe thì có vẻ quan tâm, nhưng thực chất là đang ám thị tâm lý. Kiếm dùng trong khảo hạch sao có thể tùy tiện thay đổi?

Quá âm hiểm!

“Đa tạ, kiếm ở trong tâm, không ở trên tay, sư huynh chẳng lẽ đang khảo nghiệm ta sao?” Hà Manh Manh hỏi ngược lại.

Ngươi ngay cả điểm này cũng không biết sao?

Đó chính là lời ngầm của nàng… Ám thị tâm lý, khó lắm sao?

Võ kỹ mạnh yếu cố nhiên có thể quyết định cục diện chiến đấu, nhưng một võ giả có bao nhiêu tu vi, đó cũng phải thông qua thực tiễn để kiểm nghiệm. Nghĩ đến vị Sa sư huynh này không mấy thiện ý, Hà Manh Manh cũng không ngại khiến hắn uất ức một phen.

“Bắt đầu!” Trọng tài đứng bên sân trầm giọng ra lệnh, đồng thời lật ngược một chiếc đồng hồ cát đặt lên bàn bên cạnh… Theo quy định của võ thí, nếu người thách đấu có thể chiến thắng hoặc hòa trong thời gian quy định, thì coi như thăng cấp thành công.

“Có mạo phạm rồi!”

Là người thách đấu, Hà Manh Manh không khách khí xông thẳng về phía Sa Thiết Sơn, trọng kiếm đưa về phía trước, trông như thể thanh trọng kiếm nặng nề đang kéo nàng tiến lên.

Sa Thiết Sơn chỉ có thể đứng nhìn. Dù nói rằng khi đối phương hành động thì đã coi như bắt đầu tấn công, nhưng hiện tại rõ ràng là đang chạy, nếu hắn phản công tuy hợp lý, nhưng trong mắt nhiều người, thì quá mất phong độ. Hơn nữa, hắn cũng rất hiểu rõ tình hình của đối thủ, loại vũ khí này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến võ kỹ của Hà Manh Manh, nên không cần vội phản công.

“Ngươi thua chắc rồi!”

Dưới đài, Hà Sương trong mắt lộ ra một tia cười hả hê. Tiền bạc và quyền lực, trong bất kỳ thế giới nào cũng có ảnh hưởng không thể xem nhẹ. Dù Hà Mộ Thiên không có quyền lực gia chủ, nhưng hắn lại sở hữu tài lực vượt xa gia chủ, kết quả của Hà Manh Manh đã được định sẵn… ít nhất trong mắt nàng là vậy.

Hà Manh Manh không hề mong đối phương sẽ thực sự giữ phong độ. Ngay khi chỉ còn cách Sa Thiết Sơn vài mét, thấy ánh mắt hắn chợt trở nên sắc bén như kiếm, kiếm của nàng bỗng nhiên thay đổi… Thanh trọng kiếm vừa rồi còn nặng nề như rễ cây rủ xuống, bỗng trở nên nhẹ nhàng như sợi liễu phất phơ trong gió, mũi kiếm chợt nâng lên, đâm thẳng vào yết hầu Sa Thiết Sơn.

“Cử trọng nhược khinh?”

Trong mắt Sa Thiết Sơn lóe lên một tia ngưng trọng: “Không ngờ kiếm đạo của ngươi đã đạt đến trình độ này rồi, thật là… đáng tiếc!”

Câu cuối cùng giọng rất nhỏ, ngoài hắn ra hầu như không ai có thể nghe rõ. Vai và lưng hắn khẽ nhô lên, giơ kiếm chặn đỡ. Dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng kiếm phong gào thét, khí thế hùng hồn. Với phong cách võ kỹ này, trọng kiếm dù không sắc bén cũng có thể phát huy hết thực lực võ kỹ của hắn.

Hà Manh Manh thi triển lại là Vũ Liễu Kiếm Pháp. Dù trọng lượng của trọng kiếm không phải là không ảnh hưởng đến kiếm pháp, nhưng dưới tay nàng, những yếu tố bất lợi đã được giảm xuống mức thấp nhất, vì vậy kiếm pháp và thân pháp thi triển gần như không hề trì trệ, như một sợi liễu quấn quýt bay lượn theo gió, không hề bị trọng kiếm của Sa Thiết Sơn chặn đứng.

“Hay!”

Ánh mắt Sa Thiết Sơn ngưng lại. Hắn quát lớn một tiếng, trọng kiếm triển khai, thi triển kiếm kỹ đắc ý nhất của mình – Tấn Phong Kiếm Pháp.

Kiếm khí gào thét ập tới như cuồng phong bão táp. Một số khán giả đứng gần sân dường như cảm thấy khó chịu khi kiếm phong cứa vào da thịt,纷纷 lùi lại phía sau. Vô số đôi mắt đều chú ý đến đứa trẻ đang đứng trong gió.

Mặc cho gió đông nam tây bắc, yêu vũ phiêu diêu tranh hào hùng.

Vũ Liễu Kiếm Pháp tìm kẽ hở mà nhập vào, thực chất là hai thái cực. Nếu tu vi yếu, khả năng lĩnh ngộ kiếm pháp và thân pháp kém, thì sẽ như cây non trong bão tố, không chịu nổi sự tàn phá. Nhưng nếu thân cây hùng tráng, những cành lá sẽ lay động theo gió, biến bất lợi thành có lợi, những thế gió này ngược lại còn có thể tăng thêm uy thế cho những sợi liễu đó.

Lúc ban đầu, mọi người chỉ thấy Hà Manh Manh như con thuyền nhỏ trong bão tố, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét. Nhưng không lâu sau, tình thế đã lặng lẽ thay đổi. Thân pháp của Hà Manh Manh vẫn phiêu diêu, nhưng lại càng giống như đang xé gió vượt chông gai, một tràng tiếng “xuy xuy” xé gió từ yếu dần mạnh lên, dần dần rõ ràng hơn.

“Hay! Có thể tu luyện Vũ Liễu Kiếm Pháp đến trình độ này, ngươi là người thứ hai!” Sắc mặt Sa Thiết Sơn ngưng trọng. Hắn vốn tưởng chuyện này rất dễ dàng, nhưng hiện tại xem ra, đối thủ tuyệt đối không phải là một tân binh vừa đột phá Tiên Thiên, kinh nghiệm lão luyện của nàng thậm chí còn hơn cả hắn.

“Đại Phi Phong Trảm!”

Kiếm thế khẽ dừng, ngay sau đó Sa Thiết Sơn gầm lên một tiếng, trọng kiếm vung ra, mười mấy đạo kiếm khí màu xanh nhạt hoặc ngang hoặc dọc gào thét ập tới Hà Manh Manh, phạm vi bao phủ cực lớn, Hà Manh Manh căn bản không có chỗ nào để trốn.

Thân hình Hà Manh Manh lại đột nhiên dừng lại, trường kiếm từ từ nâng lên trước người, dường như đang vẽ một đồ hình.

Thái Cực Âm Dương Quyết!

Đúng vậy, nàng đang vẽ một đồ hình Thái Cực trên không trung… Thái Cực Âm Dương Quyết vốn dĩ có thể sử dụng trên binh khí hoặc quyền cước, chỉ là nàng dùng binh khí thi triển còn chưa thuần thục. Khi những kiếm khí kia bắn tới, đồ hình Thái Cực vừa vặn thành hình, những kiếm khí đó bị âm ngư trong âm dương ngư hút vào, lặng lẽ như bùn trâu xuống biển.

“Đây là võ kỹ gì?” Sắc mặt Sa Thiết Sơn trầm như nước.

Không phải không có người chặn được kiếm khí hắn phóng ra, nhưng chưa từng có ai phá giải bằng cách này, điều này khiến hắn có cảm giác như đấm vào khoảng không, hơn nữa còn có nỗi sợ hãi đối với điều chưa biết.

“Ha ha, Sa sư huynh, xin tiếp tục!” Hà Manh Manh giơ cao bảo kiếm, dường như vẫn còn chưa thỏa mãn. Trong mắt Sa Thiết Sơn, lại tràn đầy ý vị khiêu khích.

Trong phân đường Tế Liễu Thành, dù Sa Thiết Sơn không phải là cường giả mạnh nhất trong số các võ giả Tiên Thiên, nhưng kiếm pháp và võ kỹ Tiên Thiên mà hắn nắm giữ lại rất độc đáo – Tấn Phong Kiếm Pháp và Đại Phi Phong Trảm.

Hắn thân hình cao lớn, vẻ mặt chất phác, có tính lừa dối nhất định, nhưng Tấn Phong Kiếm Pháp lại cuồng dã, nhanh như chớp, một khi triển khai liền có hiệu quả áp chế. Còn Đại Phi Phong Trảm phóng ra kiếm khí không chỉ dày đặc, mà còn nhanh, lực tấn công mạnh, ngay cả những võ giả có tu vi sâu hơn hắn khi gặp phải cũng chỉ có nước chịu thiệt, chứ đừng nói đến những võ giả có tu vi ngang bằng hoặc thấp hơn hắn.

Đại Phi Phong Trảm tuyệt đối là sát thủ giản của Sa Thiết Sơn. Nếu không phải vừa rồi Hà Manh Manh ung dung đối phó Tấn Phong Kiếm Pháp, gây ra uy hiếp cực lớn cho hắn, nếu không hắn cũng sẽ không thi triển chiêu sát thủ này vào lúc này.

Tuy nhiên, điều khiến hắn không ngờ tới là đối thủ thậm chí còn dễ dàng hóa giải chiêu Đại Phi Phong Trảm này hơn cả lúc nãy, phá giải như linh dương treo sừng, không có kẽ hở nào để lợi dụng, điều này khiến hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận. Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện ra, võ kỹ của đối thủ dường như có chút chưa thuần thục, mình vẫn còn cơ hội để ra tay.

“Lại nhận thêm một chiêu Đại Phi Phong Trảm của ta!”

Sa Thiết Sơn gầm lên một tiếng, trọng kiếm lại vung ra. Lần này hai mươi, ba mươi đạo kiếm quang màu xanh gào thét ập tới, như một rừng kiếm đổ ập xuống Hà Manh Manh.

Đề xuất Cổ Đại: Tiểu Sư Đệ Hắc Liên Hoa Ngày Nào Cũng Diễn Với Ta
Quay lại truyện Manh Manh Tiên Du Ký
BÌNH LUẬN