Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 180: Thu nạp đệ tử (4)

Thắng Thiên lão tổ ngẩn người, vội vàng nói: “Long Quy tiền bối, chuyện này không giống nhau…”

“Có gì mà không giống nhau?”

Long Quy chẳng chút khách khí ngắt lời hắn: “Các ngươi nhân loại vẫn luôn giả dối, ích kỷ như vậy, cùng một lý do, chỉ có thể áp dụng cho các ngươi mà không thể áp dụng cho dị loại. Cút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi!”

“Long Quy tiền bối, xin hãy nghe ta nói…”

Kim Tràng không muốn bỏ cuộc, còn muốn nói thêm, nhưng Long Quy đã mất kiên nhẫn. Chiếc chuông bạc trên đầu nó chợt bay lên, phát ra tiếng chuông ngân vang lừng, vô số luồng sáng bạc như sóng nước cuộn trào về phía Kim Tràng lão tổ và những người khác.

“Cẩn thận phòng ngự!”

Kim Tràng lão tổ quát lớn một tiếng, một màn sáng vàng bao phủ lấy thân thể hắn, đồng thời thân hình cấp tốc lùi lại. Những người khác cũng gần như cùng lúc tế ra pháp bảo phòng thân, nhất thời hào quang pháp bảo đại thịnh, luồng sóng bạc kia ầm một tiếng va chạm với ánh sáng của những pháp bảo đó… Hầu như không ai chú ý, đúng lúc sóng bạc và pháp bảo va chạm, một điểm lam quang chợt bắn vào trong cấm chế, ngay sau đó nổ tung dữ dội, tất cả cấm chế đều được kích hoạt trong nháy mắt, chưa kịp để Kim Tràng lão tổ và những người khác phản ứng, mười mấy người đã bị cấm chế ngập trời bao phủ.

“Tên khốn kiếp! Đừng để bản tọa biết ngươi là ai!”

Trong cấm chế truyền ra tiếng gầm giận dữ của Kim Tràng lão tổ và Huyết Nguyệt lão tổ, nhưng lúc này bọn họ cũng chỉ có thể trút giận, cấm chế ngập trời đã khiến bọn họ không còn tâm trí lo chuyện khác… Một con tiểu Huyền Vũ phiên bản mini áp sát mặt đất lén lút chui vào trong tiên phủ.

Lúc này, bờ hồ cũng đã hỗn loạn như nồi cháo. Trước đó, khi các tu sĩ Thập Vạn Đại Sơn và Manh Manh lặn xuống hồ, quả thật không kinh động đến những tu chân giả trên bờ. Nhưng, khi Kim Sắc Long Quy tế ra chiếc chuông bạc trên đầu nó, tiếng chuông ngân vang từ đáy hồ truyền đến, âm thanh này lập tức khiến những tu chân giả còn đang xua đuổi yêu thú trên bờ dừng lại, bọn họ đồng loạt nhìn về phía mặt hồ với ánh mắt nghi ngờ… Đúng lúc này, một tiếng nổ như sấm sét vang lên từ trong nước, ngay sau đó hào quang trong hồ liên tục chớp động, vang lên tiếng hô hoán như sóng thần, rồi lại hiện ra ánh sáng và tiếng gầm của pháp bảo bay lượn.

Dù có dùng ngón chân để nghĩ cũng biết bên trong đã xảy ra biến hóa gì. Một số tán tu độc hành lập tức bắt đầu tấn công cấm chế trong hồ, còn một số người khác thì lập tức thông báo cho trưởng lão môn phái mình… Cần gì phải thông báo, động tĩnh lớn như vậy dù là người chậm chạp nhất cũng sẽ bị chấn động. Từ xa, mười mấy đạo độn quang nhanh chóng bay tới, những người này đa số là đại tu sĩ của các môn các phái, bọn họ không kịp hàn huyên hay trao đổi tin tức với nhau, trực tiếp ra lệnh cho lực lượng thuộc hạ của mình phá cấm trước. Nhất thời, trên mặt hồ cầu vồng lượn lờ, hào quang rực rỡ, tiếng nộ hống như sấm, náo nhiệt đến cực điểm.

Đúng lúc trên hồ dưới hồ hỗn loạn như một nồi cháo, Kim Sắc Long Quy trước tiên phủ lại ung dung ngẩng đầu xem náo nhiệt, chợt thở dài nói: “Cảnh tượng náo nhiệt như vậy đã rất nhiều năm không được thấy rồi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội hơn. Này, tiểu gia hỏa, ngươi không định cùng lão nhân gia ta xem náo nhiệt sao?”

Manh Manh sau khi phát ra một đạo Quý Thủy Thần Lôi, đã dùng thần thông thu nhỏ thân hình, muốn thừa lúc hỗn loạn lẻn vào tiên phủ… Nàng vốn định đi đường hầm, ai ngờ vừa đi vào tiên phủ, lập tức có một luồng kim hà bốc lên đẩy nàng trở lại, cuối cùng đành phải đi cửa chính.

Sau khi thân hình biến nhỏ, tốc độ dường như cũng chậm đi rất nhiều. Vừa mới độn đến ngưỡng cửa tiên phủ, tiếng của Kim Sắc Long Quy đã truyền đến, hai đạo ánh mắt sắc bén quét qua, Manh Manh lập tức cảm nhận được sự “lạnh gáy” một cách chân thực.

Nàng từ từ quay đầu lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với Kim Sắc Long Quy… Long Quy nhìn Huyền Vũ, mắt lớn đối mắt nhỏ, Manh Manh nhếch miệng nói: “Long Quy tiền bối, chắc ngài đã rất lâu không được thấy cảnh náo nhiệt này rồi, cứ từ từ thưởng thức, vãn bối xin phép vào trong đi dạo một chút.”

Vừa nói, nàng vừa tính toán khoảng cách, chuẩn bị lẻn vào.

Kim Sắc Long Quy lại như không thấy gì: “Đúng vậy, ta đã rất nhiều năm không thấy cảnh náo nhiệt như vậy rồi. Tự tương tàn sát dường như vẫn luôn là bản tính xấu xa mà các ngươi nhân loại tự hào. Cái gì là của ngươi thì vẫn là của ngươi, ngươi vội vàng làm gì?”

Xong rồi!

Khả năng cảm nhận của con Kim Sắc Thần Quy này thật sự quá mạnh, vậy mà lại trực tiếp nhận ra bản thể của nàng. Xem ra bí thuật Hoán Linh của mình vẫn còn khuyết điểm!

Dường như cảm nhận được suy nghĩ của Manh Manh, con Kim Sắc Long Quy tiếp tục nói: “Biến hóa chi thuật của ngươi hoàn mỹ không tì vết, nhưng thứ để lộ sơ hở chính là Mậu Thổ Thần Phong ẩn chứa trong cơ thể ngươi. Tiên khí của Hậu Thổ Thần Quân há có thể dùng biến hóa chi thuật mà che giấu được? Hơn nữa, Ngũ Hành Thần Quân đều sẽ không truyền y bát cho dị loại, cho nên ngươi không thể là Huyền Vũ.”

Thì ra là vậy!

Manh Manh vừa rồi suýt chút nữa đã thất vọng về bí thuật Hoán Linh của mình.

“Long Quy tiền bối, vậy vãn bối có thể vào không?” Manh Manh vội vàng hỏi.

“Tham lam là nguyên tội của các ngươi nhân loại, chẳng lẽ không thể chờ đợi một chút sao?” Kim Sắc Long Quy thở dài một tiếng nói.

“Tham lam là nguyên tội của tất cả sinh linh, chỉ là nhân loại có thể biểu hiện mãnh liệt hơn một chút mà thôi.” Manh Manh bất mãn biện giải, “Vãn bối không phải không thể chờ đợi, mà là lo lắng những tu chân giả phía trên sẽ xuống. Dù cho bọn họ vì lý do của ngài mà không thể tiến vào, nhưng nếu nhìn rõ dung mạo của ta, sau này ta cũng sẽ vĩnh viễn không có ngày yên bình, dù sao trên đời này vẫn còn tồn tại mạnh hơn vãn bối.”

Kim Sắc Long Quy khẽ gật đầu: “Ngươi vào đi, dù sao kết thúc sớm một chút, ta cũng sớm được giải thoát. Tuổi tháng dài đằng đẵng đã qua, ta cũng có thể thoát khỏi sự ràng buộc của lời thề rồi.”

Manh Manh không kịp nghĩ kỹ Kim Sắc Long Quy bị lời thề gì ràng buộc, sau khi được cho phép, nàng chợt lẻn vào tiên phủ, một luồng linh khí nồng đậm ập đến. Nàng vui vẻ hít một hơi thật sâu, thân hình chợt biến trở lại bản thể, đánh giá tòa tiên phủ này.

Quý Thủy Tiên Phủ không giống Hậu Thổ Tiên Phủ trùng trùng cấm chế, dường như con Long Quy kia chính là tầng phòng ngự cuối cùng. Bước vào tiên phủ, khắp nơi là tiên hoa kỳ lạ đủ màu sắc, nhưng lại không thấy một cây linh dược hay linh quả nào. Quý Thủy Thần Quân này dường như được gọi là “Hoa Tiên Tử” thì đúng danh hơn.

Manh Manh ngự độn quang bay qua phía trên biển hoa, thẳng tiến đến ngọn núi màu xanh thẳm hùng vĩ nằm ở trung tâm tiên phủ. Vô số mây mù bao quanh ngọn núi hùng vĩ này, cả ngọn núi tỏa ra một luồng uy áp hòa nhã mà không ngừng nghỉ.

Manh Manh cẩn thận từng li từng tí bay về phía Quý Thủy Thần Phong. Mặc dù trên đường đi không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhưng nàng tuyệt đối không tin rằng mình có thể thuận lợi lấy đi ngọn thần phong này như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, bảo vật quý giá trong Quý Thủy Tiên Phủ nhất định nằm trong thần phong, Quý Thủy Thần Quân nhất định sẽ đặt thử thách cuối cùng vào trong thần phong. Liệu có thể thuận lợi có được bảo tàng và thần phong hay không, còn phải trải qua một phen khảo nghiệm.

Nàng nhanh chóng tiếp cận Quý Thủy Thần Phong, một luồng linh khí thuộc tính thủy hùng vĩ cuồn cuộn ập đến… Có lẽ do cùng thuộc tính, cùng một nguồn gốc, Manh Manh không cảm thấy trong đó ẩn chứa năng lượng công kích.

Ngọn núi lơ lửng trên biển hoa, phía dưới có một cánh cửa tròn phủ đầy phù văn màu xanh lam… Bí chì chính là Đại Ngũ Hành Thần Thông mà nàng tu luyện, điều này nàng đã biết khi tiến vào Hậu Thổ Tiên Phủ.

Manh Manh bay đến chân núi, đưa tay vuốt ve phù văn, vận chuyển Thiên Nhân Thủy Nguyên Quyết đưa chân nguyên thuộc tính thủy vào.

Từng phù văn màu xanh lam lần lượt được kích hoạt, như thể được ban cho sự sống mới mà bắt đầu lấp lánh. Khi phù văn cuối cùng sáng lên, một tiếng “ong ong” nhẹ nhàng chợt vang lên, ngay sau đó một cột sáng màu xanh lam từ cửa tròn rủ xuống, bao phủ lấy thân hình Manh Manh, rồi hào quang lóe lên, cột sáng màu xanh lam và bóng dáng Manh Manh đồng thời biến mất.

Khi Manh Manh mở mắt ra, trước mắt là một vùng ánh sáng xanh vô tận. Dần dần, vùng ánh sáng xanh đó hóa thành vô số hình thái khác nhau, có núi non, có thực vật, có các loại yêu thú. Chợt một tiếng chuông ngân vang, dưới chân Manh Manh xuất hiện một con đường nhỏ màu xanh, trên đó nước chảy lấp lánh, giống như một dòng suối xanh thẳm chảy về phía trước.

“Là muốn ta đi đến cuối con đường nhỏ này sao?” Ý thức của Manh Manh vừa động, cả người chợt trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng có chút mơ màng. Nàng dường như quên mất mình còn có độn thuật, có các loại pháp bảo, mà lại ngoan ngoãn bước đi, men theo con đường nhỏ màu xanh đó tiến về phía trước.

Ầm!

Từng luồng ý chí mạnh mẽ bắt đầu công kích thức hải của Manh Manh. Nàng cảm thấy mình dường như đã rơi vào một trường khí kỳ lạ, trường khí này tràn ngập năng lượng, dường như muốn nuốt chửng ý chí của nàng, hủy diệt linh hồn của nàng.

“Dừng lại đi! Nếu còn tiến lên, ngươi sẽ hoàn toàn tiêu vong!” Một giọng nói đầy mê hoặc vang lên sâu trong thức hải của nàng.

“Thật sự sẽ tiêu vong sao?” Manh Manh có chút do dự, từng cảnh tượng sau khi bước lên con đường tu chân như đèn kéo quân lướt qua trong đầu nàng, những khuôn mặt của các tu chân giả đã chết dưới tay nàng cũng lờ mờ hiện ra.

“Không! Ta không muốn tiêu vong!” Manh Manh ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm dài không cam lòng.

Chương 594: Quý Thủy Truyền Thừa

“Ta không muốn tiêu vong, ta cũng tuyệt đối không lùi bước. Khi ta bước lên con đường này, đã định sẵn không thể quay đầu, cũng không cần quay đầu!”

Manh Manh từng bước tiến lên, Mâu Ni Châu hóa thành mười tám luồng ánh bạc lớn bằng nắm tay chợt bay ra, bao phủ lấy nàng. Dưới chân nàng xuất hiện một tòa kim sắc liên đài, cánh sen bắn ra vô số mưa ánh sáng vàng dày đặc, bao phủ lấy thân hình nàng, cứng rắn chống đỡ những luồng ý chí công kích xuống mức thấp nhất.

Cứ như vậy, Manh Manh một đường tiến lên, từng bước một tiếp cận vùng ánh sáng xanh đó.

“Dừng bước đi, con đường này đầy gian nan, đầy hiểm nguy, ngươi nên trân trọng tất cả những gì đang có, nếu còn đi tiếp, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, mọi nỗ lực trong quá khứ sẽ tan thành mây khói!”

“Dừng bước? Quá khứ là tham chiếu của hiện tại, hiện tại là dẫn dắt của tương lai. Những nỗ lực đã trở thành quá khứ sẽ không còn giá trị, từ bỏ tương lai mới là vạn kiếp bất phục thực sự!”

Ầm! Ầm ầm!

Ý chí công kích ngày càng mạnh mẽ, nhìn từ bên ngoài vào vùng ánh sáng xanh đó, có thể thấy vùng ánh sáng xanh đó ngày càng rực rỡ, sâu trong hào quang dường như có một điểm sáng vàng, không biết đó là thứ gì.

Trên người Manh Manh như gánh vác ngàn cân trọng trách, kim sắc liên đài gần như bay sát mặt đất, bảo quang của Mâu Ni Châu hóa thành một màn sáng bạc, bao bọc chặt bên ngoài liên đài, chỉ thấy một luồng hà quang rực rỡ bao phủ lấy Manh Manh, kiên định không lay chuyển tiến vào vùng ánh sáng xanh đó.

Thần thông Cổ Phật Niêm Hoa có thể chia thành hai phần: một là thủ… kim sắc liên đài; hai là công… Niêm Hoa Chỉ. Hai đại thần thông này có thể sử dụng độc lập, cũng có thể kết hợp sử dụng, uy lực vô cùng diệu kỳ.

Mâu Ni Châu là một kiện đạo khí pháp bảo của Phật Tông, thuộc tính thuần phòng ngự. Phật Tông vốn kiên nhẫn, bất kể là pháp bảo hay thần thông, đều lấy phòng ngự làm chủ, đặc biệt là trong việc kiên định tâm thần, có tác dụng tăng cường hơn so với pháp bảo đạo khí thông thường.

Kim sắc liên đài dưới chân Manh Manh đã biến mất, nàng hiện tại miễn cưỡng chống đỡ Mâu Ni Châu khó nhọc tiến lên, mồ hôi từ trán nhỏ xuống, vẻ mặt vô cùng vất vả. Ánh bạc do Mâu Ni Châu hóa thành không ngừng biến ảo sáng tối, hà quang lúc lên lúc xuống, từng trận tiếng Phạn vang lên, như vô số cao tăng đồng thanh tụng niệm.

Mặc dù bên tai tiếng nổ không ngừng, đầu đau đến mức gần như muốn nứt ra, nhưng Manh Manh lại phớt lờ tất cả. Sắc mặt nàng tái nhợt, tinh thần lực tổn thất cực lớn, bước chân lảo đảo, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Có lẽ đây chính là số mệnh, nhưng Manh Manh tuyệt đối không tin vào cái gọi là số mệnh đã định. Sau khi trải qua một lần cái chết, nàng càng kiên định muốn nắm giữ vận mệnh trong tay mình… Mệnh ta do ta không do trời!

Vì trời đã ban cho nàng một cuộc sống nữa, nàng tuyệt đối không cho phép mình chìm đắm và lạc lối trước sức mạnh và khó khăn.

“Châu Linh, phấn khởi lên!”

Manh Manh chợt quát lớn một tiếng, ánh bạc do Mâu Ni Châu hóa thành chợt bùng lên, những công kích tinh thần bắn tới bắt đầu chịu phản kích mạnh mẽ, lần lượt bị ánh bạc nghiền nát, biến thành từng mảnh vụn.

Ầm! Ầm ầm!

Những công kích năng lượng tinh thần mạnh mẽ dưới sự phản kích của Châu Linh lần lượt biến mất… Dần dần, trên vùng ánh bạc đó xuất hiện một điểm sáng vàng… một ký hiệu vạn tự.

Kiếp trước của Manh Manh đã xem rất nhiều bộ phim về Thế chiến thứ hai, ký hiệu vạn tự kỳ lạ đó từng là biểu tượng của phát xít Đức khét tiếng, lại trùng hợp giống hệt với ký hiệu của Phật giáo, chỉ khác một bên tràn ngập máu tanh, một bên lại tràn ngập từ bi.

Một luồng ý chí sắc bén không sợ hãi lan tỏa khắp bốn phương, nghiền nát những công kích tinh thần đang cố gắng tấn công.

Rầm rầm, rầm rầm… Mỗi lần tiếng động lớn vang lên, vùng ánh sáng xanh đó lại bình tĩnh hơn một phần, luồng kim quang dần dần hiện ra. Chợt, luồng kim quang hóa thành một cột sáng chợt bắn về phía Manh Manh, nàng chỉ cảm thấy toàn thân chấn động dữ dội, đã đến một nơi khác, một ý niệm chui vào trong đầu nàng: “Người thừa kế của Hậu Thổ, có thể chịu đựng Thần Lôi Đoán Thể mà không lùi bước, có thể tiến vào thần điện của ta.”

Kim quang thu lại, mọi thứ xung quanh dần trở nên rõ ràng. Manh Manh kinh ngạc phát hiện, mình hiện tại mới thực sự ở trong không gian của Quý Thủy Thần Phong. Nhìn ra xa, chỉ thấy sáu cây cột khổng lồ chống đỡ thần điện rộng lớn này, bề mặt cột tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, không rõ là chất liệu gì, hoàn toàn khác với bên trong Mậu Thổ Thần Phong. Nhưng trước mặt nàng, là một luồng ánh sáng xanh thẳm, tỏa ra khí tức thuộc tính thủy tinh thuần, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có kinh nghiệm lần trước ở Mậu Thổ Thần Phong, Manh Manh biết rõ đây chính là Thủy Hành Thần Quang trong Đại Ngũ Hành Thần Quang, đây cũng là một bảo vật khác mà Ngũ Hành Thần Quân để lại, nhưng nàng lại có chút không hiểu.

Khi tiếp nhận truyền thừa của Hậu Thổ Thần Quân, tuyệt đối không được phép dùng pháp bảo chống cự. Với tình hình vừa rồi, nếu không có Mâu Ni Châu tương trợ, e rằng linh hồn của nàng dù mạnh đến đâu cũng không thể chịu đựng được mức độ công kích đó. Chẳng lẽ Quý Thủy Thần Quân đã “nhả nước” sao?

Manh Manh vô thức nội thị đan điền của mình, chỉ thấy Nguyên Thần an nhiên tọa thiền trong đó, trên người lại có thêm một đạo điện quang màu xanh lam quấn quanh… Xem ra không có vấn đề gì.

Nàng đưa thần thức vào trong luồng ánh sáng đó, não bộ như bị kim châm… Cảm giác đó lập tức biến mất, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên: “Chào mừng ngươi, người thừa kế của Ngũ Hành, không ngờ lại là nha đầu Hậu Thổ giành được vị trí đầu tiên.”

“Nha đầu?” Manh Manh trong lòng chợt ngẩn ra.

Trong đầu truyền đến một tiếng thở dài thườn thượt: “Đương nhiên là nha đầu, trong lòng chúng ta, đối phương đều là những tiểu nha đầu từng cùng nhau tu chân khi còn nhỏ, cho đến khoảnh khắc thân tử đạo tiêu. Tiểu nha đầu, ngươi không cần nghi ngờ, sau khi vượt qua cửa ải Hậu Thổ, Ngũ Lôi Đoán Thể sau này sẽ ngày càng lợi hại, tự nhiên không có nhiều hạn chế như vậy. Chỉ cần có thể chịu đựng được, tòa Quý Thủy Thần Phong này đã nhận ngươi làm chủ rồi. Ta còn một khoảng thời gian, nếu ngươi có bất kỳ thắc mắc nào cứ việc hỏi, ta sẽ cố gắng giải đáp.”

“Thần Quân, các ngài đều là tiên nhân cường đại, nguyên nhân gì khiến các ngài vẫn lạc?” Manh Manh hỏi.

Nàng không hối hận khi chấp nhận truyền thừa Ngũ Hành, nhưng lại muốn biết kẻ thù tương lai là ai.

“Ha ha…”

Quý Thủy Thần Quân cười lên: “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự rất tự tin!”

Nàng hơi dừng lại nói: “Tu chân giả, thiên hạ đều là địch, nghệ không bằng người, chúng ta không có gì phải oán trách. Nếu ngươi muốn biết kẻ thù của mình, vậy thì ngươi phải chuẩn bị đối phó với tất cả mọi người trên đời!”

“Nhưng… chẳng lẽ không có tình thân hay tình bạn sao?” Manh Manh lắp bắp hỏi.

“Ngươi còn muốn nói ‘tình yêu’ phải không?”

Quý Thủy Thần Quân thở dài thườn thượt: “Tiên cũng có tình, nhưng đáng sợ hơn lại là sự phản bội. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là không để lại hận thù. Ân oán đời nào đời đó giải quyết, các ngươi không liên quan gì, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Thần Quân, vãn bối muốn hỏi về con đường tu hành.” Manh Manh hơi trầm ngâm hỏi.

Nàng hoặc là du lịch khắp nơi, hoặc là chuyên tâm tu luyện, không có một sư phụ cố định dẫn dắt, những kiến thức nàng biết đều là nghe được hoặc ngẫu nhiên đọc được từ điển tịch, rất không có hệ thống.

Quý Thủy Thần Quân trầm ngâm một lát nói: “Trong Ngũ Hành Thần Phong có chứa các loại điển tịch, đa số nói về bí mật của Tiên Giới, đối với các giới khác lại không có gì giải thích. Trong Hỗn Độn có thể chia thành Tứ Giới: Võ Giới, Chân Giới, Linh Giới và Tiên Giới. Tứ Giới này vốn có thông đạo có thể thông với nhau, nhưng vào thời viễn cổ, thiên địa biến dị, Võ Giới và Chân Giới vẫn có thể thông với nhau, nhưng Linh Giới và Tiên Giới đã tự thành một giới. Muốn tiến vào, phải tu luyện đến một trình độ nhất định mới có thể câu động thiên kiếp, được tiếp dẫn thần quang tiếp dẫn đi.”

“Tiếp dẫn thần quang?” Manh Manh lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.

“Không sai.”

Quý Thủy Thần Quân tiếp lời: “Đạo giả, đạo cũng. Tu chân vốn là một hành vi nghịch thiên, làm sao có thể mong cầu sự che chở của trời đất? Khi tu chân giả tu luyện đến một trình độ nhất định, tự nhiên sẽ gây chú ý đến thiên địa chân linh, chúng sẽ ngưng tụ lực lượng để xóa bỏ sự tồn tại này. Nếu may mắn vượt qua kiếp nạn này, tự nhiên sẽ có tiếp dẫn thần quang hạ xuống tiếp dẫn người độ kiếp đến thượng giới. Tiếp dẫn thần quang này không chỉ dùng để tiếp dẫn, mà còn để bồi thường cho người độ kiếp, đồng thời chuyển hóa chân nguyên của người độ kiếp thành linh nguyên hoặc tiên nguyên.

Từ Chân Giới phi thăng Linh Giới, không chỉ phải tu luyện đến Hóa Thần hậu kỳ, mà còn phải tu luyện đến Độ Kiếp kỳ mới có thể câu động thiên kiếp, sau khi độ kiếp sẽ tiến vào Linh Giới. Ở Linh Giới tu hành, cần trải qua Độ Kiếp kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ. Tu luyện đến Đại Thừa hậu kỳ, có thể câu động Tiên Giới Lôi Phạt, sau khi độ kiếp có thể tiến vào Tiên Giới, thành tựu Hư Tiên, Tiên chia làm cửu phẩm. Sau đó có Chân Tiên, Ngọc Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Đại La Kim Tiên. Còn về phía trên nữa, thì không biết rồi, có lẽ Đại La Kim Tiên sẽ biết một chút.”

Manh Manh trầm mặc một lát, chợt nhớ ra một chuyện: “Thần Quân, Ngũ Lôi Phong đều từng bị tổn thương, có cách nào tốt hơn để nhanh chóng sửa chữa chúng không?”

Quý Thủy Thần Quân nói: “Trên người ngươi e rằng không chỉ có Mậu Thổ Thần Phong, mà còn có một kiện tiên khí bị thương khác phải không? Muốn phục hồi chúng, cần các loại tài liệu và hồn phách của tu chân giả, tương tự như Nguyên Anh và Nguyên Thần. Sau khi đánh thức khí linh của chúng, chúng sẽ tự nhiên nhắc nhở ngươi khi gặp vật liệu phù hợp. Ngoài ra, ta còn muốn nói cho ngươi biết, khi phi thăng, có thể triệu hồi những tiên khí bị hư hại này ra, tiếp dẫn thần quang cũng có lợi ích lớn đối với chúng.”

Giọng nói của nàng dần yếu đi: “Người thừa kế, điều chúng ta có thể ban cho ngươi là mở ra cánh cửa dẫn ra bên ngoài, nhưng con đường thì phải tự mình bước đi. Tạm biệt…”

Giọng nói từ từ biến mất, Thủy Hành Thần Quang hóa thành một luồng ánh sáng xanh lam chìm vào đan điền của Manh Manh.

Chương 595: Bại Lộ

Công dụng của Lôi Phong gần như tương tự, thần thức của Manh Manh lướt qua sáu cây cột một lúc rồi bay ra. Quý Thủy Thần Phong sau đó hóa thành một luồng ánh sáng xanh lam chìm vào cơ thể nàng.

Nàng hiện tại không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng những gì đã thu hoạch được, việc cấp bách nhất là rời khỏi đây. Cấm chế trong hồ đã lung lay, với năng lực của những tu chân giả kia, việc phá vỡ cấm chế chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến mấy tiếng chấn động như sấm sét, chỉ nghe thấy một loạt tiếng “rắc rắc”, bầu trời vậy mà lại nứt ra từng khe hở, từng luồng nước lớn từ trên đổ xuống.

“Chết tiệt! Bọn này là đến phá cấm chế hay là đến phá nhà vậy?” Manh Manh lẩm bẩm một tiếng rồi vội vàng độn về phía cửa phủ. Xem ra những đại tu sĩ kia đã sốt ruột đến mức bốc hỏa rồi, chỉ là không biết con Long Quy kia tại sao lại im hơi lặng tiếng, chẳng lẽ bị những đại tu sĩ kia thu thập rồi? Không thể nào!

Tòa tiên phủ này được xây dựng dưới đáy hồ, bầu trời phía trên vốn là tác dụng của trận pháp. Giờ đây, cấm chế bên ngoài cùng đã bị phá vỡ, bản thân tiên phủ dưới sự tấn công mạnh mẽ đã ngày càng không thể chống đỡ, xuất hiện từng vết nứt, và việc nước hồ tràn vào càng khiến những vết nứt này mở rộng… Rầm! Rầm! Rầm!

Theo một tiếng nổ trầm đục, từng tảng đá lớn từ trên rơi xuống, chỉ trong vài hơi thở, Quý Thủy Tiên Phủ vậy mà đã bắt đầu sụp đổ.

Bên ngoài Quý Thủy Tiên Phủ, các vị đại tu sĩ dẫn theo một đám lớn tu chân giả Nguyên Anh kỳ gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn tòa tiên phủ đã bắt đầu sụp đổ này, nhất thời không ai nghĩ đến việc bỏ chạy hay vào trong tìm bảo vật.

“Này! Đợi tiên phủ sụp đổ rồi, chúng ta còn tìm cái gì nữa?” Không biết là ai hét lên một tiếng, mọi người đều dũng cảm tiến lên, các loại độn quang bắn về phía Quý Thủy Tiên Phủ. Hai vị trưởng lão còn sót lại của Thập Vạn Đại Sơn dẫn theo bốn tu chân giả Nguyên Anh kỳ cũng trà trộn vào trong…

Lần này, Thập Vạn Đại Sơn đã hoàn toàn thất bại. Đa số tu chân giả Nguyên Anh kỳ mà Kim Tràng và Huyết Nguyệt lão tổ mang đến đều đã vẫn lạc trong trận hỗn loạn vừa rồi. May mắn thay, vị trận đạo sư kia đã thoát nạn, nhưng do hai vị lão tổ Vân Vụ và Hồng Hoa cùng hơn mười tu chân giả Nguyên Anh kỳ đã vẫn lạc trước đó, lần này tổn thất của bọn họ đã khá nghiêm trọng, sau khi trở về còn không biết phải giải thích thế nào với Tổng Sơn Chủ. Hiện tại bọn họ chỉ nghĩ làm sao có thể thu được chút gì đó từ tiên phủ để về giao nộp, nếu không thì cái thể diện này… Hai vị lão tổ đều cảm thấy không thể tự biện minh được.

Tục ngữ nói, binh bại như núi đổ, tốc độ sụp đổ của tiên phủ này cũng không chậm. Manh Manh còn đang suy nghĩ con lão Long Quy kia đi đâu rồi thì đá vụn và độn quang từ trên rơi xuống cùng lúc. Manh Manh tế ra Mâu Ni Châu bay vút lên, muốn xông ra trước khi tiên phủ hoàn toàn sụp đổ.

“Này, ngươi là ai?”

Đại tu sĩ Hóa Thần kỳ đầu tiên tiến vào tiên phủ chợt thấy có người bay ra, lập tức vừa kinh vừa giận, quát lớn hỏi.

“Người qua đường!”

Manh Manh đáp một tiếng, giơ tay ném ra mười mấy quả Mậu Thổ Thần Lôi… Rầm! Rầm! Rầm!

Từng luồng ánh sáng vàng cuồn cuộn bay lên, năng lượng khổng lồ chấn động khắp bốn phương, không chỉ vị đại tu sĩ kia vội vàng tránh ra, mà ngay cả đám đại tu sĩ sau đó xông vào còn chưa hiểu chuyện gì cũng bị chấn động đến mức đông đảo nghiêng ngả.

“Chặn nàng lại!” Vị đại tu sĩ vào sớm nhất hét lớn.

Ai thèm để ý hắn?

Lúc này ai cũng muốn đi tìm pháp bảo, ai có thời gian giúp hắn chặn người?

“Bảo vật trong tiên phủ đều bị nàng lấy hết rồi!” Vị đại tu sĩ kia lại hét lớn.

Lần này thì có người hưởng ứng rồi, thật giả cứ chặn lại rồi nói sau. Hơn mười đạo kiếm quang và pháp bảo liên tiếp bắn về phía Manh Manh. Manh Manh vừa ngự Mâu Ni Châu chống đỡ công kích, vừa triệu ra Phong Lôi Sí, điện quang lóe lên, phong lôi cùng động, thân hình nàng trong nháy mắt xông phá pháp bảo phi kiếm phía trước mà bay lên. Một đám tu chân giả nhất thời đuổi cũng không được, không đuổi cũng không xong, trong lúc do dự, Manh Manh đã độn đi không còn bóng dáng.

“Thật là vô lý! Lại là yêu nữ này!”

Huyết Nguyệt lão tổ khi nhìn thấy Mâu Ni Châu hộ thân của Manh Manh, đôi mắt liền nheo lại, như thể nhớ ra điều gì đó. Đến khi nàng triệu ra Phong Lôi Sí độn đi, hắn mới chợt hiểu ra mọi chuyện.

“Huyết Nguyệt, ngươi quen nàng sao?” Kim Tràng lão tổ hỏi.

“Chưa từng gặp, nhưng có nghe nói. Ngươi còn nhớ Ân Khai Thiên không? Con gái hắn gả cho gia tộc Đệ Ngũ của Huyền Thiên Tông, kết quả đắc tội một đệ tử khá có tiềm chất của Huyền Thiên Tông. Sau đó đệ tử đó đại náo Thiên Cơ Phong, kết quả Tổng Sơn Chủ phát ra lệnh tuyệt sát, nghe nói vì chuyện này còn gây ra không ít rắc rối.” Huyết Nguyệt lão tổ âm trầm nói.

“Ngươi cho rằng nàng chính là người đó?” Kim Tràng lão tổ cũng mơ hồ nghe nói qua chuyện này, nhưng hắn không để ý.

“Nhất định là vậy, ta nghĩ sự mất tích của Hồng Hoa và Vân Vụ cũng có liên quan đến nàng.” Huyết Nguyệt lão tổ nói.

Lúc này, tiên phủ cơ bản đã hoàn toàn sụp đổ, các tu sĩ tức giận tìm kiếm khắp các đống đổ nát, ngoại trừ vài nữ tu sĩ tìm được một số kỳ hoa còn nguyên vẹn, còn lại không có gì cả. Nếu bây giờ có ai đó đưa ra một “Chân Giới Baidu”, Manh Manh sau khi bị “truy lùng” chắc chắn sẽ bị nguyền rủa đến trăm lần chết cũng không hết tội.

Trong một tràng oán than, không ai chú ý đến mấy tu chân giả của Thập Vạn Đại Sơn đã bắt đầu lùi lại, trong khi mọi người đang huy động tất cả để tìm kiếm Manh Manh vừa bay đi.

Ở một phía khác, Manh Manh đang phi nhanh cũng dừng lại, nhìn xung quanh không có ai, thân hình nàng chợt lóe lên, người đã độn vào không gian Phù Đồ.

“Sư phụ, người mọc cánh rồi sao?” Lý Đan Vân kinh ngạc hỏi.

“Ngươi mới là chim người! Còn không mau về tu luyện?” Manh Manh lườm nàng một cái, tiểu nha đầu lè lưỡi cười rồi chạy về tu luyện.

Manh Manh thu hồi Phong Lôi Sí và Mâu Ni Châu, tâm niệm vừa động, Quý Thủy Thần Phong đã bay ra, đứng sừng sững trước mặt như một tòa bảo tháp. Nàng thân hình chợt lóe, liền bay vào thần phong, hiện thân trong đại điện. Giống như Mậu Thổ Thần Phong, sáu cây cột trong Quý Thủy Thần Phong này lần lượt chứa đựng linh đan, pháp bảo, điển tịch trận đạo, điển tịch thần thông, các loại linh dược tài liệu, chỉ là lấy tài liệu thuộc tính thủy làm chủ.

Nàng nhìn qua phần pháp bảo, bên trong có vài kiện pháp bảo không tồi, nhưng nàng tạm thời chưa dùng đến, chỉ xem qua một chút rồi đi ra, sau đó thu thần phong lại, đến mật thất tu luyện của Lý Đan Vân.

“Sư phụ.” Thấy Manh Manh đến, Lý Đan Vân vội vàng đứng dậy hành lễ.

“Có vấn đề gì không hiểu không?” Manh Manh hỏi.

“Hiện tại vẫn chưa có.” Lý Đan Vân đáp.

“Ừm, gần đây ta có thể ít đến, nếu có vấn đề gì thì hỏi Tế tiền bối. Ta hy vọng lần sau gặp lại con, con có thể đột phá Luyện Khí kỳ tầng sáu.”

“Sư phụ, người kỳ vọng vào con quá cao rồi!” Lý Đan Vân méo mặt nói.

“Cái này có gì mà cao, không được lười biếng!” Manh Manh nghiêm giọng quát một câu.

“Vâng, sư phụ.”

Mấy ngày nay, Lý Đan Vân còn tưởng sư phụ là người không có tính khí, không ngờ khi nổi giận lại đáng sợ như vậy.

Sắc mặt Manh Manh cũng dịu lại: “Tu luyện như đi thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi. Nếu không đặt ra một mục tiêu cao xa, làm sao con có động lực? Làm sao có dũng khí để vượt qua?”

“Vâng, sư phụ, đồ nhi đã ghi nhớ!” Lý Đan Vân cúi đầu, khẽ đáp.

“Ừm, ta đi đây.” Manh Manh gật đầu, thân hình chợt lóe rồi biến mất.

Thông U Đại Lục, Túy Ô Thành.

Một đội xe gồm hơn mười chiếc xe lớn đang đi trên đại lộ. Tốc độ di chuyển của đội xe không nhanh, nhưng Manh Manh không vội, bởi vì nàng biết, hiện tại e rằng có rất nhiều người đang tìm kiếm nàng, nếu nàng một mình liều mạng chạy đi, chắc chắn sẽ gây chú ý cho một số người, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nếu Hải Vô Bá và Kim Vũ đã đến Lôi Điện Thành, nàng có thể kích hoạt Âm Dương Liên trực tiếp độn về Lôi Điện Thành, nhưng lúc này cả hắn và Kim Vũ đều đang trên đường, cũng không cần thiết. Nàng còn chuẩn bị đi tìm ba tòa tiên phủ khác… Tình hình hiện tại, tuy tốc độ sẽ chậm hơn một chút, nhưng đổi lại là an toàn.

Không lâu sau, đội xe này đã tiến vào Túy Ô Thành, không ít người tò mò nhìn ngắm đội xe.

“Ha ha, trên đường đi cuối cùng cũng bình an vô sự, đau lưng mỏi gối cũng đáng giá!” Người đánh xe phía trước thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng vào Túy Ô Thành rồi, đến Tây Thành, chúng ta phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.”

“Lão Tần, trên đường đi đa tạ ông chiếu cố, đợi an ổn rồi, ta mời các ông đi uống rượu.” Manh Manh nói.

“Được, không thành vấn đề.” Lão Tần tặc lưỡi, dường như đã ngửi thấy mùi rượu.

“Này, cô Hà, chuyện tốt như vậy mà không báo cho lão Hồ Tử một tiếng, thật là không trượng nghĩa!” Một người râu quai nón nói.

“Còn nói nữa, râu dài vô ích, lần trước chúng ta uống rượu, đến lúc lên đường, ngươi còn không lên xe được, mấy anh em chúng ta phải rất vất vả mới khiêng ngươi lên xe ngựa, mới coi như chăm sóc tốt cho tên bợm rượu nhà ngươi.”

Thân phận hiện tại của Manh Manh là người qua đường Giáp, nàng đã bỏ ra một khoản linh thạch để đội ngũ chấp nhận, sau đó lại thuê một chiếc xe ngựa, mỗi ngày chỉ ở trên xe, nói là thân thể không tốt. Mấy ngày nay, nàng và những người trong đội xe cũng hòa thuận, những người đó đều rất chăm sóc nàng, đặc biệt là lão Tần đánh xe, rất cẩn thận khi lái xe, sợ làm nàng chấn động, khiến nàng đau đớn. Manh Manh đang suy nghĩ không biết có nên dừng lại ở đây không?

Đội xe dừng lại ở một quảng trường tại ngã tư đường, tất cả xe lớn tập trung lại một chỗ, người dẫn đầu lớn tiếng nói: “Hai canh giờ sau, tất cả mọi người tập trung ở đây, quá giờ sẽ không đợi, nghe rõ chưa?”

“Biết rồi!”

“Đi thôi, mấy anh em cùng đi uống rượu, cô Hà mời khách.”

Thương nhân, hộ vệ và người đánh xe từng nhóm rời đi, còn Manh Manh thì cùng lão Tần và năm người khác đi cùng.

“Này, bên kia có chuyện gì vậy?” Lão Tần quay đầu chợt thấy phía trước có một đám lớn tu chân giả đang ồn ào, không biết vì lý do gì.

“Ôi, người còn khá đông, đi thôi, đi xem thử.” Tên râu quai nón kia cũng mắt sáng lên.

Chương 596: Gặp Cố Nhân

“Một ngàn vạn linh thạch?”

“Một ngàn vạn linh thạch? Thật là hào phóng! Cơ hội phát tài đến rồi!”

“Hào phóng thì có, nhưng là cơ hội phát tài hay cơ hội mất mạng thì khó nói. Người có thể bị những người này liên danh truy nã há là kẻ dễ chọc?”

“Cũng đúng, nhưng nếu chúng ta thật sự biết tin tức của Hà Manh Manh kia, chỉ cần không bị phát hiện, lén lút truyền tin tức ra ngoài, số linh thạch này đủ cho chúng ta mấy đời sử dụng rồi!”

Tiếng bàn tán phấn khích từ đám đông phía trước truyền ra, nhiều tu chân giả đang nhiệt liệt thảo luận, nhưng điều khiến nhiều người tò mò không chỉ là số tiền thưởng một ngàn vạn linh thạch, mà còn là Hà Manh Manh là ai, rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến nhiều môn phái như vậy truy tìm?

Manh Manh sau khi nghe thấy tên mình, lông mày khẽ nhíu lại. May mắn thay, nàng hiện tại tuy dùng họ thật, nhưng tên và dung mạo đều đã thay đổi, ngay cả người quen đứng trước mặt cũng không thể nhận ra nàng. Chỉ cần không gặp phải tu chân giả cao giai cố ý dò xét, sẽ không gây ra phiền phức gì. Nàng lập tức đi theo những người phía trước chen vào trong đám đông. Bên trong là một bảng thông báo, trên đó dán một tờ lệnh truy nã. Manh Manh nhìn kỹ —

“Hà Manh Manh, dung mạo tú lệ, vẻ ngoài khoảng hai mươi tuổi, ước tính tu vi Nguyên Anh kỳ, giỏi sử dụng pháp bảo Mâu Ni Châu, khi thi triển hóa thành mười tám luồng ánh bạc, sở hữu một đôi pháp bảo phi độn hình cánh. Ai bắt được, thưởng 10 triệu linh thạch, hai loại thần thông cao cấp; ai cung cấp manh mối, thưởng 2 triệu linh thạch, một loại thần thông cao cấp.

…”

Đọc xong thông báo này, Manh Manh ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Trên đó có nhiều chỗ viết rất mơ hồ, ví dụ như thân phận trưởng lão Huyền Thiên Tông của nàng, xem ra những người kia cũng không dám tùy tiện hành động, không muốn gây ra tranh chấp giữa các môn phái; thứ hai là tu vi của nàng, Manh Manh tin rằng những người kia không thể không nhìn ra tu vi thật của nàng, sở dĩ không nhắc đến, hẳn là sợ dọa người ta chạy mất. Nếu có người biết mình đang truy tìm một đại tu sĩ Hóa Thần kỳ, e rằng nửa đêm cũng sẽ giật mình tỉnh giấc; cuối cùng bọn họ còn che giấu lý do tại sao phải truy bắt nàng, rõ ràng là sợ người khác biết chuyện tiên phủ, cái cảm giác vừa bắt trộm vừa sợ làm vỡ bình dầu này… Phì, ta mới không phải chuột ăn dầu!

Manh Manh khạc một tiếng.

“Nếu ta biết Hà Manh Manh này ở đâu, giết thì không dám nghĩ, nhưng tiết lộ hành tung cũng có 2 triệu linh thạch vào tay a!”

“Cẩn thận có mạng kiếm tiền, không có mạng dùng. Nếu hành tung của nàng dễ nắm bắt như vậy, những môn phái kia đã giết nàng bao nhiêu lần rồi, còn đến lượt ngươi sao?”

Những người xung quanh đều đang kinh ngạc, bàn tán, Manh Manh trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.

“Rốt cuộc là chuyện gì? Những tu chân giả tham gia chuyện ngày đó hẳn là không có ai mình quen biết mới đúng, khả năng duy nhất là… Thập Vạn Đại Sơn, nhưng tại sao những tên đó lại làm chuyện hại người không lợi mình như vậy? Là muốn mượn đao giết người hay muốn ép nàng phải dùng thủ đoạn nào đó. Ừm… Nếu mình ở Thông U Đại Lục không thể đi được một bước, thì nên làm thế nào? Chắc chắn là rời đi, tìm kiếm viện trợ. Ở Nặc Lam Thế Giới, viện trợ trực tiếp nhất có lẽ là Lôi Điện Thành, hoặc là rời Nặc Lam Thế Giới trở về Phù La Thế Giới. Hai con đường này đều có thể bố trí mai phục, như vậy bọn họ có thể ung dung đối phó với mình.”

“Đủ độc ác. Suy nghĩ không tồi, nhưng muốn được như ý, e rằng có chút khó khăn.” Manh Manh khẽ cười lạnh, nàng hiện tại tương đương với việc từ bỏ thân phận tu chân giả, đi theo những võ giả này. Dù sao cũng có thể từ từ lĩnh ngộ tuyệt học, nàng còn phải đi tìm ba tòa tiên phủ khác, Lôi Điện Đảo cũng không vội quay về.

“Đi thôi, chúng ta vẫn nên thành thật đi uống rượu của chúng ta.”

Đề xuất Cổ Đại: Lương Duyên Trời Định
Quay lại truyện Manh Manh Tiên Du Ký
BÌNH LUẬN
Eira
Eira

[Phàm Nhân]

2 ngày trước
Trả lời

Chương 179 có tiếng trung, anh có phải chưa dịch xong không

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
1 ngày trước

ok

Eira
Eira

[Phàm Nhân]

6 ngày trước
Trả lời

Chương 85 dịch hơi khó hiểu, như ghép tiếng anh và dịch hiện đại vào, khá rối. Tên "Tống Lỗ" hay bị sai thành "Song Lỗ" cũng có "Tống Lỗi"

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
4 ngày trước

ok đã fix. Không tìm thấy Tống Lỗi.

Eira
Eira

[Phàm Nhân]

1 tuần trước
Trả lời

Có khá nhiều tên bị sai như "tiểu Quyên" bị nhầm thành "Xú nhi",... Còn có tên lúc thì "La Ngọc Ỷ", lúc là "La Ngọc Khởi" không chắc tên nào dúng, còn lại mình không nhớ Chương 64 đoạn cuối bị lập nội dung

Eira
Eira

[Phàm Nhân]

Trả lời
1 tuần trước

Đầu chương 65 cũng bị lập lại nội dung

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
1 tuần trước

không tìm thấy Xú nhi

Eira
Eira

[Phàm Nhân]

2 tuần trước
Trả lời

Cuối cùng cũng có rồi, dù tên nhân vật có chút lộn xộn nhưng rất hay dễ hiểu. Đang đọc đến chương 15 mà không thấy nội dung, xem thử lại các chương cũ cũng vậy, các truyện khác cũng vậy không biết có phải trang wed bị lỗi không.

Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Kim Đan]

Trả lời
2 tuần trước

lỗi đó, mình vừa fix rồi. Về phần lỗi tên nếu bạn rảnh có thể báo những tên bị sai và tên đúng. Mình dùng tool ép tên hàng loạt lại.

Đăng Truyện