Tô Oản cũng hít một hơi lạnh, rồi quay đầu nhìn về phía đó.
Chỉ thấy bên kia cũng đặt một bộ sofa, một người đàn ông mặc vest đen, trông như trợ lý, đang giơ bảng số. Bên cạnh anh ta còn có một người khác.
Người đó mặc bộ Đường trang màu xám nhạt, ung dung quý phái thưởng trà, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.
Anh ta đặt chén trà xuống, dường như rất hài lòng với hương vị trà, trên gương mặt thanh tú, nhã nhặn nở nụ cười ấm áp, khí chất phi phàm, tựa như người trong tranh.
"Quý tiên sinh ra giá mười bốn triệu!"
Tô Oản cắn môi, vẫn giơ bảng số trong tay lên.
Với mức giá này, cô sắp không trụ nổi nữa rồi.
"Mười bốn triệu năm trăm nghìn! Lục phu nhân ra giá mười bốn triệu năm trăm nghìn!"
Đám đông ồ lên một tiếng "Oa", đây là cái giá trên trời nào vậy?
"Hai mươi triệu."
Giọng nói vang dội của trợ lý Quý tiên sinh cắt ngang lời người dẫn chương trình.
Hai mươi triệu!
Sắc mặt người dẫn chương trình tái mét, chiếc búa trong tay cứng đờ không gõ xuống được.
Buổi đấu giá này mỗi lần giơ bảng sẽ mặc định tăng năm trăm nghìn, nhưng Quý tiên sinh bên kia lại trực tiếp gọi đến hai mươi triệu, hoàn toàn không có ý định cho người khác một con đường sống!
Tô Oản nắm chặt bảng số trong tay, mím chặt môi, sau một hồi giằng xé nội tâm, cô đành tiếc nuối bỏ cuộc.
Hai mươi triệu, cô thật sự không thể tranh giành nổi nữa.
Cuối cùng, người dẫn chương trình gõ búa ba tiếng, miếng ngọc bội đã được giao dịch thành công với giá hai mươi triệu.
Tô Oản xoa xoa cổ tay hơi mỏi vì giơ bảng quá nhiều, cúi đầu che đi vẻ chua chát trong mắt.
Vô tình ngẩng đầu lên, cô bất ngờ thấy Lục Tu Tuấn dường như đang nhìn cô, trong mắt anh ta ẩn chứa vài phần thâm ý. Nhưng chưa kịp nhìn rõ, người đàn ông bên cạnh đã dời tầm mắt đi, như thể anh ta chưa từng nhìn cô.
Cũng phải, Lục Tu Tuấn làm sao có thể đau lòng vì cô chứ?
Tô Oản tự giễu cười một tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy người trợ lý vừa ra giá bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc hộp đựng ngọc bội từ tay cô lễ tân.
Cô thở dài một tiếng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Miếng ngọc bội này tương truyền là vật định tình mà hoàng đế thời xưa tặng cho hoàng hậu, trên đó vừa có ý nghĩa long phượng sum vầy, vừa tượng trưng cho địa vị.
Hơn nữa, vị hoàng đế đó cả đời chỉ có một hoàng hậu, tình sâu nghĩa nặng, được hậu thế ca tụng.
Sau khi nhận lấy ngọc bội, người trợ lý dưới ánh mắt của mọi người đi đến trước mặt Tô Oản, cung kính nói: "Tô tiểu thư, đây là vật mà tiên sinh nhà tôi đặc biệt dặn dò tôi mang đến cho cô, mong Tô tiểu thư đừng chê."
"Cho tôi?" Tô Oản ngẩn người, sau khi phản ứng lại, lòng cô hơi trùng xuống.
Ý nghĩa của miếng ngọc bội này được ghi rõ ràng trên danh sách đấu giá, vậy mà Quý tiên sinh lại đấu giá được ngọc bội, rồi quay sang bảo trợ lý đưa cho cô, đây là ý gì?
Cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy Lục Tu Tuấn không còn biểu cảm gì trên mặt, chỉ thờ ơ uống rượu trong ly, những chuyện xảy ra xung quanh dường như không liên quan gì đến anh ta.
Thế nhưng Tô Oản lại nhạy bén cảm nhận được một luồng áp lực thấp đang bao trùm quanh anh ta, lòng cô không khỏi căng thẳng hơn.
Dù sao đi nữa, họ cũng là vợ chồng, vậy mà Quý tiên sinh lại công khai đấu giá miếng ngọc bội này với giá trên trời, rồi quay sang tặng cho cô, đây là ý gì?!
Có lẽ là người khác không chịu nổi, không kìm được khẽ nhắc nhở: "Cái này... Lục phu nhân hôm nay đi cùng Lục tiên sinh, miếng ngọc bội này, hình như không ổn lắm?"
Ai cũng biết miếng ngọc bội này tượng trưng cho tình cảm sâu đậm của đế hậu, Quý tiên sinh tặng cho cô là có ý gì?
"Không sao." Người trợ lý dường như đã chuẩn bị sẵn lời giải thích, vẫn cung kính nói: "Tiên sinh nhà tôi đấu giá miếng ngọc bội này chỉ là để tặng cho Tô tiểu thư, không có ý nghĩa nào khác."
Không có ý nghĩa nào khác?
Đề xuất Hiện Đại: Nụ Hôn Quyến Rũ Trong Hoàng Hôn