Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 36

Liễu Tương chắt chặt mày, đôi môi xuýt xoa càng ngày càng nghiến chặt lại, trong lòng vang lên hồi hộp không ngừng, có một ý niệm kêu gào dấy lên, chẳng lẽ, hãy chẳng thà trước chạy đi hay sao?

“Trọng Vân.”

Tạ Hành nghiến răng nói rõ từng chữ: “Ẩn vệ ở đâu?”

Trọng Vân giật mình, nhanh chóng quay nhìn về phía Liễu Tương, Liễu Tương cũng vội vàng ngẩng mắt liếc qua chàng. Từ ánh mắt ấy, nàng cảm nhận được tầm quan trọng của các ẩn vệ trong lời nói của Tạ Hành, bèn không do dự nữa, xoay người, mũi chân đẩy nhẹ nhảy lên mái nhà.

“Thế tử, ta bỗng nhớ ra còn chuyện, ngày mai tới đây thỉnh an.”

Tạ Hành như không ngờ nàng lại chạy trốn, sửng sốt một hồi lâu, thần sắc bừng lên tức giận, quát to: “Đuổi theo, đánh chết nàng, ta tự mình tới tâu tội!”

Trọng Vân ngậm ngùi thở dài…

Chàng thật không thể hiểu được vì sao tướng quân Vân Huy gần như mỗi lời nói, mỗi động tác lại dần làm tức giận Thế tử đến thế.

Sao như là nàng được phái tới để kìm chế chuyện Thế tử nhà chàng vậy.

Trọng Vân không dám trái ý, giơ tay ra hiệu.

Chớp mắt, vài bóng người từ trong bóng tối lao ra, trực tiếp truy đuổi Liễu Tương.

Trọng Vân thận trọng nhìn về phía Tạ Hành, thấy hắn không chỉ tai đỏ ửng, hai gò má cũng nhuộm hồng nhẹ, ngỡ chàng lo lắng mắng giục:

“Thế tử, xin ngài bình tĩnh, đừng để tổn thương thân thể.”

Tạ Hành thở dài nặng nề, khép mắt lại.

Người ta bảo chàng từng thuận lợi suôn sẻ chỉ huy mọi việc mười tám năm trời, nay gặp phải một cô nàng điên rồ này nhất định là báo ứng!

Là trời cao sai đến để làm chàng tức giận đến chết!

Lúc ấy có một nha hoàn tâu rằng, Nhị hoàng tử đến rồi.

Tạ Hành quay đầu một cách không vui, lạnh lùng bảo:

“Bảo y biến đi!”

Nha hoàn giật mình, biết chắc lời nãy như chạm phải họng súng của Tạ Hành mà nói, vội nhìn sang Trọng Vân.

Đó là Nhị hoàng tử, nếu truyền nguyên lời thì người đầu tiên có nguy cơ là mình mất mạng.

Trọng Vân nói: “Bẩm rằng Thế tử hôm nay thần trí không tốt, không tiện kiến diện Nhị hoàng tử, đợi Thế tử khỏe lại rồi sẽ tới bái kiến.”

“Vâng.” Nha hoàn vội đáp rồi lui ra.

Trọng Vân theo sát Tạ Hành lớn lên, tính tình y chẳng khác gì lòng bàn tay chàng biết rõ, lặng lẽ đem chén trà thêm đầy, đưa tới tay. Chén trà thấm dần, sắc giận trong mắt Tạ Hành giảm bớt chút ít, chàng mới nói:

“Thế tử, Nhị hoàng tử hôm nay đến, hẳn là vì Tam tư sứ, Thế tử có kế hoạch gì chăng?”

Tạ Hành lạnh lùng cười nhạt: “Việc gì đến ta!”

Trọng Vân lại âm thầm rót thêm chén trà cho chàng.

Lúc này, gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương ngọt ngào thoảng qua, Tạ Hành liếc mắt nhìn sang mảnh bánh hoa đào trên bàn Liễu Tương gửi đến.

Trọng Vân tinh mắt liền nhìn thấy, vội mở bánh ra nói:

“Thế tử thử xem sao?”

Tạ Hành từ thuở thiếu thời đã thích các thứ bánh ngọt thơm ngon, đây là bánh đào hồng vừa có màu sắc vừa mang hương vị hợp ý hắn vô cùng.

Nhưng chàng chỉ lạnh lùng khinh bỉ một tiếng, ánh mắt lại tránh đi.

Tựa như con mèo đang giận dữ, rõ ràng bị thức ăn hấp dẫn, nhưng cố cứng cỏi ngẩng cao cái đầu kiêu ngạo.

Trọng Vân liền bóp một miếng bánh đưa trước mặt Tạ Hành:

“Thế tử thử nha, nếu hợp ý, thuộc hạ sẽ đến phủ tướng quân mua về.”

Tạ Hành lúc này mới có chút động lòng, miễn cưỡng thò tay ra lấy.

Thơm ngon mềm mại, gần như tan ngay trong miệng, Tạ Hành vô thức nheo mắt lại.

Trọng Vân nhìn thấy, trong lòng chắc chắn rồi.

Bởi hắn hiểu tính khí của Thế tử, đây chính là dấu hiệu rất thích rồi.

Một miếng bánh dùng xong, Tạ Hành lau tay, tỏ vẻ khó tính rằng:

“Bánh không đủ ngọt.”

Trọng Vân chưa kịp nói, chàng lại thò tay lấy một miếng khác:

“Bớt cho ít bạc.”

Trọng Vân cắn chặt môi, nhịn không cười, thưa “Vâng.”

Liễu Tương rời khỏi Minh Vương phủ bước chân chạy như bay, thu hút vô số ánh mắt tò mò. Nhưng khi nhìn thấy những người y phục đen đeo thẻ ngọc phía sau nàng thì ai nấy đều chấm dứt ý nghĩ xem quấy, vòng tránh đường đi.

Không biết vị cô nương kia là nhà nào dám động đến Minh Vương phủ thế này.

Có kẻ lại nhận ra Liễu Tương, kinh ngạc nói: “Có phải đó là Vân Huy tướng quân?”

Người bên cạnh hỏi: “Ngươi sao biết?”

“Ngày hôm qua, Vân Huy tướng quân cùng Kiều nhị công tử và Trung lang tướng tại quán rượu đó dùng bữa, gặp một học trò bị giang hồ quấy nhiễu, ta đứng xem, nghe người học trò gọi nàng là Vân Huy tướng quân.”

“Ra vậy, thì chuyện cũng không lạ.”

“Vậy sao lại nói?”

“Này, chuyện gì lớn như thế ngươi khó mà không biết? Vừa qua trong cuộc yến tiệc cung đình, Vân Huy tướng quân say rượu, muốn cướp Thế tử Minh Vương phủ làm phu quân, nghe đâu tận trước mặt quan văn võ mà hôn một cái.”

“Ái chà? Thật có chuyện ấy sao? Mau kể cho khỏa lấp sự tò mò của ta!”

Chưa đầy nửa canh giờ, đám người đó quanh quẩn đông đúc, tất cả đều tò mò xem vị tướng quân Vân Huy lấy được Thế tử của Tạ Hành ra sao.

Nhưng Liễu Tương hoàn toàn không hay biết.

Án vệ và nha hoàn của Tạ Hành hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Nàng có thể dễ dàng vượt qua vòng vây của mười mấy nha hoàn nhưng không thể so bì với năm ẩn vệ.

Nàng khắc sâu lời Mộ Vũ dặn rằng không đánh lại thì chạy, sau khi bị tát một cái lên vai, nàng liền không chần chừ bỏ chạy điên cuồng.

Nàng mới đến kinh thành chưa lâu, nhiều đường cũng không quen, đành chạy lòng vòng không mục đích.

Trên lầu cạnh đường phố, Tạ Thiệu từ xa đã trông thấy người phụ nữ len lỏi giữa đám đông, vì khoảng cách xa nên chàng chưa dám chắc nói: “Đó thật là Vân Huy tướng quân hay sao?”

Nha hoàn chăm chú nhìn kỹ, đáp: “Phải.”

Lập tức, nha hoàn lại nói: “Hình như có người đang đuổi theo Vân Huy tướng quân.”

Nghe nói vậy, Tạ Thiệu chau mày, đứng lên tới lan can nhìn thấy sau lưng Liễu Tương quả thật có vài người đeo bám, liền ra lệnh:

“Nhanh đi chặn một cánh.”

Nha hoàn không lập tức hành động mà nhìn sắc mặt phức tạp, nói: “Thần thưa Điện hạ, người truy đuổi Vân Huy tướng quân là thuộc về Minh Vương phủ.”

Tạ Thiệu giật mình: “Người Minh Vương phủ đuổi theo Vân Huy tướng quân làm...”

Chưa nói xong, Tạ Thiệu đã hiểu ra.

Hóa ra ân oán giữa Liễu Tương và Tạ Hành trong yến tiệc cung đình vẫn chưa giải quyết xong.

Nha hoàn thấy chàng im lặng, bèn hỏi: “Điện hạ, có cần chặn không?”

Tạ Thiệu nhẹ lắc đầu: “Thôi.”

“Thế tử tính khí nóng nảy, ta nếu cản lại chẳng những không tốt cho Vân Huy tướng quân.”

Chuyện ở yến tiệc cung đình có thể lớn có thể nhỏ, nếu là phụ nữ bình thường hành xử thế này tất sẽ bị trách mắng. Nhưng ai nấy đều biết, Vân Huy tướng quân từ nhỏ trưởng thành nơi biên cương, một phương đất khác với kinh thành, nơi không nề hà nhiều quy củ, với nữ nhân cũng khoan dung hơn. Hơn nữa, Đại Vương và Hoàng hậu đã nghiêm cấm ngặt không được bàn tán chuyện này, nên chẳng ai dám lên tiếng công khai.

Đề xuất Hiện Đại: Dã Thảo Vị Hoàn Thành
Quay lại truyện Lương Duyên Trời Định
BÌNH LUẬN