Trần Mặc ngã vật xuống nền đất lạnh, cơn đau rát từ cú đánh của Cường như một ngọn lửa độc lan khắp lồng ngực. Anh cố gắng gượng dậy, tấm lưng dựa vào bức tường đất thô ráp của ngôi trường nhỏ, nơi những đứa trẻ vô tội vừa học về ánh sáng và hy vọng. Giờ đây, chỉ còn lại bóng tối và sự bạo tàn.
Cường, kẻ cầm đầu với ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, đứng sừng sững như một bức tượng đá tăm tối, phía sau hắn là hai tên đồng bọn mang theo hơi thở của mỏ đá chết chóc. Hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, tiếng động khô khốc vang vọng trong màn sương mù dày đặc bao phủ ngôi làng. Hắn không cần tiền điện, hắn cần sự khuất phục.
"Ngươi nghĩ cái cánh cửa mục nát này có thể che chắn được bao lâu, giáo viên Trần Mặc?" Giọng Cường trầm đục, mang theo sự chế giễu tàn nhẫn. "Ngươi đã không gom đủ 'lễ vật' cho ta. Nhưng không sao. Ta nghe nói trong phòng còn có một nhà báo thành phố xinh đẹp. Nàng ta sẽ là một món quà quý giá hơn nhiều. Ta cần nàng ta viết một bài ca tụng về sự 'phồn vinh' của mỏ đá này, để ánh sáng của chúng ta lan tỏa khắp nơi."
Trần Mặc nghiến răng, máu tươi rỉ ra từ khóe môi. Anh biết rõ số phận của Lâm Vi nếu cô rơi vào tay bọn chúng. Anh là người duy nhất đứng giữa cô và vực thẳm. "Ngươi... không được chạm vào cô ấy!" Anh gầm lên, giọng nói khản đặc, chứa đựng tất cả sự tuyệt vọng và ý chí cuối cùng của một người bảo vệ. Nhưng trong không gian hẻo lánh này, lời gầm gừ của anh chỉ như tiếng kiến kêu giữa bão tố.