"Ta... ta..."
Thằng bé Tiết Thành Bằng đứng đó, vẻ mặt bối rối, đôi má nhỏ ửng hồng, tay chân luống cuống chẳng biết đặt vào đâu, chỉ biết siết chặt vạt áo. Nó cứ lắp bắp mãi chữ "ta" mà chẳng thốt nên lời trọn vẹn. Tiết Linh Cẩm tựa đầu vào khung cửa, thần sắc lạnh nhạt, cũng chẳng buồn mở lời thúc giục.
Làn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo vài chiếc lá úa vàng rơi rụng trên mặt đất. Khắp sân trước hiên sau, tiếng ễnh ương kêu râm ran, điểm xuyết thêm chút sinh động cho màn đêm tịch mịch.
"Ta... Đúng rồi! Xin lỗi tỷ!"
Vừa dứt lời, Tiết Thành Bằng run rẩy cúi gằm mặt xuống ngực, đôi tay không ngừng cào cấu móng tay. Nó trông hệt như một đứa trẻ vừa gây ra lỗi lầm tày đình, hoàn toàn không còn vẻ hống hách, vênh váo như khi mới gặp Tiết Linh Cẩm.
Ánh mắt Tiết Linh Cẩm không hề gợn sóng, nàng thản nhiên đáp: "Ừm, biết sai mà sửa thì mới là đứa trẻ ngoan. Vậy, ngươi sai ở chỗ nào?"
Nghe câu hỏi ấy, thân hình Tiết Thành Bằng lập tức cứng đờ, lòng nó chợt lạnh đi phân nửa. Tỷ ấy có ý gì? Chẳng lẽ không chấp nhận lời xin lỗi của nó sao? Ngày trước, dù nó có gây họa lớn đến đâu, chỉ cần nó rụt rè cúi đầu nhận lỗi, cha mẹ sẽ xót xa ôm nó vào lòng mà nói "không sao cả". Sao chiêu này đến chỗ tỷ ấy lại chẳng hề linh nghiệm?
"Đã cất công đến đây nhận lỗi, thì phải có thái độ đoan chính. Ta đang hỏi ngươi đấy, rốt cuộc ngươi sai ở đâu?" Giọng Tiết Linh Cẩm không hề lên xuống, nhẹ nhàng tựa như một làn gió thoảng qua.
"Không nên gọi tỷ là đồ ngốc, đó là vô lễ. Không nên lén lút dùng rắn để dọa tỷ, đó là vô phép tắc." Tiết Thành Bằng méo xệch mặt, bắt đầu liệt kê từng tội trạng của mình. Thấy người đang tựa vào khung cửa vẫn không hề lay động, cũng không có ý bảo nó dừng lại, nó đành cắn răng nói tiếp: "Không nên mách lẻo với mẹ, không nên lén giẫm gấu váy của tỷ lúc dùng bữa, không nên..."
Hay lắm! Tiết Linh Cẩm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nàng đã thấy vết bẩn trên gấu váy mình thật đáng ngờ, hóa ra là do thằng nhóc thối tha này gây ra!
"Không nên... không nên..." Tiết Thành Bằng tắc tị, nó đã nói quá lâu, thực sự không thể nghĩ ra thêm điều gì nữa!
Thấy vẻ mặt của đứa em trai hờ này càng lúc càng phong phú, Tiết Linh Cẩm khẽ thở dài, chuẩn bị buông tha cho nó. "Đừng bày ra những trò vô dụng này nữa. Lỗi lầm lớn nhất của ngươi, chính là lật đật chạy đến đây tìm ta nhận lỗi!" Nàng đau xót thốt lên: "Ngươi xem bây giờ đã là canh giờ nào rồi, còn muốn cho tỷ ngủ nữa hay không!"
Tiết Linh Cẩm vẻ mặt đầy ai oán, lùi lại nửa bước: "Thời gian là vàng bạc, thời gian là sinh mệnh! Ngươi lãng phí thời gian ngủ nghỉ quý báu của tỷ, chẳng khác nào mưu tài hại mệnh."
"Mau cút đi!"
Vừa dứt lời, cánh cửa "rầm" một tiếng đóng sập lại, suýt chút nữa thì va trúng chiếc mũi bầu bĩnh của Tiết Thành Bằng.
Mấy lời này tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, giáng thẳng xuống đầu, khiến Tiết Thành Bằng choáng váng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Bên kia cánh cửa. Đứa trẻ ranh mà bày đặt mưu mẹo, ánh mắt Tiết Linh Cẩm khẽ động. Thằng nhóc thối tha, còn muốn nắm thóp ta sao? Đợi đến kiếp sau đi! Nàng liền cởi bỏ đôi giày vải đứt đế, trèo lên giường, cứ thế ngủ một mạch ngon lành dưới ánh trăng vằng vặc cho đến tận sáng hôm sau.
"Chào buổi sáng, cha."
"Nhị thúc đâu rồi? Sao không thấy người?"
"Chú ấy à." Thần sắc Tiết Lãm có chút không tự nhiên: "Hôm qua dùng bữa xong là chú ấy đi rồi, mấy gian nhà rách nát này của nhà ta, cũng chẳng có chỗ cho chú ấy nán lại." Tiết Lãm liếc nhìn thê tử, nghiêm nghị nói: "Tối qua ta đã bàn bạc với Liên muội rồi, cha còn giữ chút tiền. Nhân lúc mùa đông chưa tới, ít bữa nữa sẽ sửa sang lại gian nhà phụ, tiện thể cất thêm cho con một gian."
Hừ, Tống Tiểu Liên căn bản chẳng thèm để tâm đến hắn. Bàn bạc ư? Hắn chỉ là đang thông báo mà thôi! Đừng tưởng nàng ta không biết những tâm tư nhỏ nhen ấy của hắn!
"Tốt quá ạ." Tiết Linh Cẩm cười đáp. Nàng đứng thẳng người vươn vai, trong lòng cảm thấy vô cùng thư thái. Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, đếm tiền đến mức tay co quắp, bất kể thân ở chốn nào, hai điều này vẫn là ước nguyện cả đời của nàng!
"Sáng ư? Trâu đã cày được hai lượt đất rồi, còn sớm sủa gì nữa?" Tống Tiểu Liên ngồi giữa sân, một tay may đế giày, một tay ôm con, trông vô cùng vất vả. Thấy Tiết Linh Cẩm dáng vẻ lười nhác, vô công rồi nghề, nàng ta không nhịn được buông lời châm chọc.
Ồ, lão âm dương nhân đây rồi!
Tiết Linh Cẩm nhanh nhẹn chạy đến bên Tống Tiểu Liên, chộp lấy chiếc giày vải đen đã may xong dưới đất, cảm thán: "Mẹ thật lợi hại! Công phu này, đường kim mũi chỉ này, chậc chậc. Cưới được mẹ về nhà, quả là phúc khí lớn của cha con!"
Tống Tiểu Liên không hề mắc mưu, cảnh giác trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi làm gì đấy? Đây là giày của Lãm ca, mau đặt xuống!"
Tiết Linh Cẩm khẽ cười, hướng về phía người đàn ông trung niên đang bận rộn trong mái lều cỏ mà gọi lớn: "Cha! Giày của con đã đứt đế rồi, mẹ khéo tay như vậy, cha bảo mẹ may cho con một đôi đi."
"Được được được, Liên muội, lát nữa nàng may cho Linh nha đầu một đôi nhé." Trên mặt Tiết Lãm tràn ngập ý cười không thể che giấu, gia hòa vạn sự hưng. Giờ đây Linh nha đầu đã chủ động gọi Liên muội là mẹ, tảng đá lớn trong lòng hắn mới thực sự được buông xuống!
Nhìn thấy Tiết Linh Cẩm, cái nha đầu thối tha này, dám đường đường chính chính sai bảo mình, lại còn thành công, Tống Tiểu Liên chỉ muốn thổ huyết ba thăng ngay tại chỗ.
Trời đất ơi! Mau có ai đó đến thu phục con yêu nghiệt này đi! Nhà họ Tiết trên dưới chẳng có một ai là tốt đẹp! Ngày xưa nàng ta đã mù quáng thế nào mà lại nhìn trúng cái tên đàn ông thối tha chuyên bao che khuyết điểm này!
Tống Tiểu Liên vốn người ở Kim Thủy thôn, song cha mẹ đều đã qua đời, chỉ còn lại một người tỷ tỷ đã xuất giá, đi xa xứ. Một thân nữ nhi yếu ớt, nàng ta không tránh khỏi bị những kẻ có tâm tư dòm ngó. Khi còn chưa xuất giá, nàng ta đã ngày ngày bị lũ lưu manh đầu thôn đuổi theo trêu ghẹo.
Nàng ta hổ thẹn, nàng ta phản kháng, nhưng chẳng có cách nào. Sinh ra với dung mạo xinh đẹp dường như đã trở thành tội lỗi của nàng, ai cũng muốn đến chia phần.
Cày xới mấy sào ruộng bạc màu cha để lại, bước đi trên bờ ruộng, dù mệt mỏi rã rời vẫn phải chịu đựng những lời xì xào bàn tán của đám đàn bà lắm lời trong thôn.
"Cái mặt hồ ly tinh đó, hừ, ai cưới phải nó thì xui xẻo cả đời!"
"Ngươi đừng nói vậy, trai tráng trong thôn ngày nào chẳng bu quanh nó, nhưng nó kén chọn lắm đấy!"
"Hừ, cái nhà nó rách nát như thế, không cha không mẹ, chẳng ai giúp đỡ. Đến cả Trương què ở đầu thôn còn chưa chắc đã thèm rước! Xinh đẹp thì có ích gì?"
Dần dà, nàng ta cũng chẳng còn ra đồng nữa, vừa phải chịu ấm ức, mà cả năm trời thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đến mua một bộ y phục mới cũng phải đắn đo suy tính hồi lâu.
Dựa vào nghề thêu thùa mà mẫu thân truyền lại, Tống Tiểu Liên nhận làm thuê thủ công ở trấn để duy trì sinh kế. Nhưng người đông việc ít, khó tránh khỏi cảnh tranh giành. Trong hoàn cảnh ấy, nàng ta đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, tùy cơ ứng biến.
Nàng ta cũng khao khát có một người đàn ông cao lớn, uy vũ đứng ra che mưa chắn gió cho mình, nhưng nhìn khắp cả thôn, chỉ có nàng, người xinh đẹp nhất trong đám con gái cùng lứa, lại vẫn chưa xuất giá.
Nói không ghen tị thì là lời dối trá, đợi nàng ta lớn tuổi thêm chút nữa, e rằng ngay cả một người làm nghề đồ tể cũng chẳng thể tìm được.
Lục lọi khắp hòm xiểng, Tống Tiểu Liên lấy ba lạng bạc cuối cùng còn sót lại, đưa cho Vương bà mối trong thôn, khẩn cầu bà tìm cho mình một mối lương duyên tốt.
Năm ngày sau, bà mối đến tận cửa, hớn hở báo tin, ở thôn Phúc Lộc bên cạnh có một thợ săn họ Tiết, người cao lớn, hào phóng, lại còn tuấn tú. Điều quan trọng nhất là cha mẹ đều đã qua đời, không phải chịu cảnh mẹ chồng hành hạ, chỉ là có mang theo một đứa trẻ, hỏi nàng ta có bằng lòng hay không.
Tống Tiểu Liên ban đầu định từ chối, thà tìm một kẻ nghèo khó còn hơn là phải vội vàng đi làm mẹ kế cho người ta! Nhưng nghĩ lại, vợ chồng nghèo khổ thì trăm sự đều buồn bã, những cay đắng mình đã nếm trải còn chưa đủ hay sao? Giờ đây nàng ta đã trở thành trò cười cho tất cả nữ nhân trong thôn, chi bằng cứ theo người thợ săn này, con cái gì đó, nàng ta cũng sẽ tự mình sinh được!