Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 8: Ân Tình Công Lược

Dưới lều yên ắng tĩnh mịch, Trường Tú vội vàng dẫn người trở về, không chút đếm xỉa đến Mộ Giang Tuyết vẫn còn hiện diện, hối hả truyền linh lực vào thân thể Hàn Lăng.

Trong lòng nàng vừa giận vừa hận, giận chính mình không thể sớm tìm lại được Hàn Lăng, hận bọn phường vô đạo kia đã tra tấn huynh trưởng đến nỗi khốn cùng như vậy.

Linh lực tuôn trào mãnh liệt chẳng hề tiết lộ trong lều chật hẹp, song vẫn không thể kéo người kia ra khỏi cửa tử, Trường Tú bắt đầu hối hận vì lúc trước đã quá nhân từ, lẽ ra nên một mũi tên xuyên thủng họ Triệu, lại còn sai Mộ Giang Tuyết phóng rắn để bắt bọn chúng đến chết.

Nếu mà huynh trưởng của nàng không thể cứu vãn được…

Nước mắt tràn lên khóe mi, lòng nàng rối bời sóng gió, chẳng ngại nguy hiểm, nhất định phải khiến bọn người kia trả giá đền mạng!

Bên ngoài màn che vang lên tiếng Thanh Kỳ: “Tôn tọa, y quan đến rồi.”

Trường Tú lay lay mở mắt, sắc hoa chạm khắc trên trán nhạt dần, là dấu hiệu linh lực hao tổn, nàng mỏi mệt nói: “Hãy chờ ở ngoài đi.”

Nàng vẫn chưa cứu được Hàn Lăng khỏi cõi chết này, y quan nhân gian đến cũng vô dụng.

Sau khi cứu người, Trường Tú đặc biệt thăm dò thân thể Hàn Lăng, phát hiện y cũng giống như Mộ Giang Tuyết, là xác phàm không có chút tu luyện linh lực nào. Nếu nói Mộ Giang Tuyết, người từng chịu kiếp diệt tộc đã là thương tâm, thì huynh trưởng nằm trên sàng với hơi thở yếu ớt trước mắt còn khiến nàng đau lòng đến nghẹt thở.

Tấm mặt này, chính là hình ảnh thuở ban đầu nàng đệ gặp huynh trưởng.

Trường Tú là linh vật sinh ra từ thiên địa, khi lần đầu phát thức, hóa hình tại đỉnh tiên sơn hắn trú ngụ. Khi ấy nàng chỉ là linh vật ngây thơ, tò mò nhưng e dè đối với muôn vật, phiêu du trong đám trúc, vô tình chạm mặt thiếu niên áo trắng đang luyện kiếm.

Chỉ mới mười lăm, mười sáu xuân, thiếu niên dáng người cao gầy, thần thái tao nhã, đứng thẳng trong rừng trúc, y phục bay bay đẹp tựa tranh vẽ. Linh vật nhỏ bị thiếu niên thu hút, lần theo trúc đứng trốn nhìn trộm, nào ngờ bị thiếu niên nhanh nhẹn phát giác, gấp gáp thu kiếm nhìn ngang: “Ai đó?”

Trường Tú giật mình vẫy đuôi lớn định bỏ chạy, quay đầu đã lọt vào vòng tay thiếu niên.

Thiếu niên phóng mình đến trước mặt nàng, cũng không ngờ kẻ lén nhìn mình không phải người mà là loài sinh vật kỳ lạ, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là…”

Xem từ đuôi đến tai nhọn của Trường Tú, thiếu niên biết mình chưa từng gặp linh vật này, dần nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là thứ gì?”

Thiếu niên không có ác ý, chỉ thuần túy muốn biết nàng là loài sinh vật nào, còn Trường Tú mới vừa khai mở linh trí, tưởng y đang chê trách, liền dùng sự kiêu hãnh vượt qua sợ hãi, kêu lên một tiếng rồi cắn một phát vào người hắn, bỏ chạy.

Kể từ đó, Hàn Lăng mất gần trăm năm mới khiến Trường Tú từ trạng thái vừa nhìn đã giương nanh múa vuốt chạy trốn dần dần gần gũi, dám ngủ gật trên vai. Y dùng lòng kiên nhẫn vô hạn và dịu dàng không bến bờ, đồng hành cùng nàng trưởng thành, giúp nàng tu luyện thành hình người. Câu nói đầu tiên mà nàng biết bẩm miệng là: “Hàn Lăng, đại ca.”

Dù Trường Tú phong ấn phần lớn ký ức, tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ liên quan đến Hàn Lăng, nàng tuyệt không nỡ chạm đến một chút.

Ấy thế mà giữa hoàn cảnh ngang trái ấy, Trường Tú tìm lại được huynh trưởng thuở nhỏ, giờ đây lại là người thân sinh tử, nằm đó từng vết thương đầy mình, nàng không dám tưởng tượng y đã trải qua gì trong cõi trần.

Dẫu thế nào, nhất định nàng sẽ cứu huynh trưởng trở về.

Trường Tú thở dài sâu sắc, cắn đứt ngón tay, lấy máu tinh túy nhỏ một giọt lên tim Hàn Lăng. Ánh sáng đỏ nhạt lan tỏa, sắc mặt nàng ngày càng trắng bệch, nàng chộp lấy cơ hội tiếp tục cố định hồn phách, từng bước một dùng sức nắm lấy sinh cơ.

Bên ngoài màn che, Thanh Kỳ và Tú Cầm lặng lẽ chờ đợi, thấy ánh linh quang trong màn lấp lánh không ngừng, Tú Cầm lo lắng nói: “Đã hai canh giờ, nếu cứ thế này, tôn tọa e khó chịu nổi.”

Thanh Kỳ không đáp, liếc nhìn bàn bên, thiếu niên y phục đỏ đang thản nhiên đùa giỡn đầu tim nến, hàng mi dài buông rũ che khuất sắc mặt, khiến người ta không thể đoán nổi hắn suy nghĩ điều chi.

Nhìn thấy ánh mắt Thanh Kỳ, Tú Cầm quay đầu hừ một tiếng: “Tôn tọa sai hắn phải suy ngẫm, nhưng ta thấy hắn chẳng hề hối lỗi.”

Nàng vẫn chưa thể tha thứ vì sao chủ nhân lại nhận gã tiểu phù thủy này làm đầu đồ đệ, chỉ vài ngày mà đã khiến chủ nhân tức giận nhiều lần, thậm chí còn mất kiểm soát mà đánh người. Nhiều năm theo bên cạnh chủ nhân, đây là lần đầu tiên thấy nàng nổi trận lôi đình như thế.

“Trong lều người này là hạng gì?” Tú Cầm đảo mắt, cố tình nói lớn: “Tôn tọa vì cứu hắn mà đắc tội với Thập Nhị Hoàng Tử, giờ còn trực tiếp giúp hắn trị thương chăm sóc, thậm chí để hắn ngủ ngay trên sàng mình…”

Nên biết, Mộ Giang Tuyết khi mới được cứu cũng đã hôn mê bất tỉnh, y cũng nằm bệnh suốt vài ngày tại Hiềm Ninh Các, nhưng vẫn không được Trường Tú tận tình chăm sóc như vậy.

Thanh Kỳ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng nói nữa. Hai người và Mộ Giang Tuyết không xa, thiếu niên không nói cũng không có nghĩa không nghe được cuộc trò chuyện.

Thế mà Tú Cầm không hiểu ánh mắt nàng, hoặc cố ý nói cho Mộ Giang Tuyết nghe: “Ngươi nói… tôn tọa chẳng lẽ lại muốn nhận đồ đệ nữa chăng?”

Bỗng nhiên—

Ngọn nến tỏa hương cháy khét khó chịu, làn khói xanh trắng lan tỏa mờ ảo, che lấp dáng người thiếu niên phía bên.

Thanh Kỳ cứng đờ người, một cơn lạnh tràn ngập trong tim, định ra tay xử lý thì trong màn vang lên giọng Trường Tú:

“Tú Cầm.”

Tú Cầm giật mình, vô thức bước tới hai bước: “Tôn tọa, tại hạ đang đây, có gì sai bảo?”

Trường Tú khẽ khàng ho khan: “Để y quan vào đi.”

Trường Tú truyền linh lực cho Hàn Lăng hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng ổn định hồn phách, dù vẫn trong cơn mê man, nhưng đã thoát khỏi cơn nguy kịch.

Khi Thanh Kỳ cùng mọi người bước vào, Trường Tú ngồi trước bàn, tay nhấn hạ khóe mắt. Suốt một ngày sử dụng huyết tinh hai lần khiến nàng chóng mặt, ý thức mơ hồ, Thanh Kỳ gọi nàng vài lần, nàng mới tỉnh lại giữa cơn ù tai: “Nói gì vậy?”

Thanh Kỳ rót trà ấm, nhẹ người cung kính nói: “Sắc mặt tôn tọa rất xấu, có cần ta dìu ngài nghỉ ngơi không?”

“Không cần.” Trường Tú từ chối không chút do dự, cố gắng đưa tay nhận trà cũng không còn sức.

Nàng giả bộ bình thường, nói: “Ta chỉ ngồi chút rồi được, ngươi đi giúp y quan, nhất định phải bắt y dùng thuốc tốt nhất trị thương cho đại ca… cho tiểu công tử kia.”

“Vâng.” Thanh Kỳ gật đầu.

Chuẩn bị ra ngoài, nàng loáng thoáng thấy bóng người mờ ảo phía sau màn, ngập ngừng nhắc: “Tuyết công tử vẫn ngồi ngoài phòng chờ.”

Trường Tú dừng lại, suýt chút quên mất kẻ nhỏ đó.

“Hắn có hối lỗi không?”

Thanh Kỳ không đáp, im lặng chính là câu trả lời rõ nét nhất.

Trường Tú lạnh lùng cười một tiếng: “Ta đã biết rồi… đã biết rồi…”

Dù cho Mộ Giang Tuyết lúc này mếu máo khóc lóc xin lỗi, nàng cũng chẳng thể tin nổi.

Vừa mới tìm lại được Hàn Lăng, Trường Tú lại kiệt sức, thân thể uể oải, giờ tuyệt không có sức để dạy bảo Mộ Giang Tuyết. Ban đầu muốn sai Thanh Kỳ đuổi hắn đi, liếc mắt thấy sắc mặt đỏ thắm trên cổ tay hình băng hoa, thở dài: “Xong rồi.”

Nàng nghiến răng đứng dậy, nhận số phận, nói: “Ngươi giữ chỗ này, ta ra ngoài xem thử.”

Trường Tú không ưa bóng tối, chỗ ở luôn thắp đầy nến sáng rực rỡ. Rời khỏi gian trong ồn ã đông đúc, gian ngoài tĩnh mịch vắng lặng khiến nàng chút khó chịu.

Nàng xõa mái tóc xanh biếc, chỉnh lại áo xống, bước về phía cửa sổ. Bên bàn, Mộ Giang Tuyết tựa cằm, ánh mắt trầm mặc nhìn gì đó, chân nến trên bàn không rõ vì sao đã tắt, áo đỏ quét đất cuộn lại một góc u ám không thấy hơi ấm.

Khi Trường Tú tiến lại gần, lông mi dài rung nhẹ, thiếu niên siết chặt vật gì trong tay chỉ lóe lên ánh mờ ảo không rõ là vật chi.

Nàng không để tâm, đứng trước mặt y nghiêm mặt hỏi: “Ngồi đó lâu vậy, có hiểu ra điều chi không?”

Mộ Giang Tuyết ngẩng mắt nhìn nàng: “Đệ tử biết sai rồi.”

Lời nghiêm khắc định nói với y đang ở đầu lưỡi nhịn lại, bởi lời xin lỗi bất ngờ ấy, khiến nàng tức giận nghẹn ứ. Nàng lặng người một lát, hỏi: “Ngươi sai chỗ nào?”

“Sai là vì động thủ muốn giết người làm người phát giác, sai là vượt qua, khi quân phụ không kiểm soát được tình cảm, tự cao tự đại dùng sức phận nhỏ hèn.” Mộ Giang Tuyết phân tích lỗi lầm chu toàn, thế nhưng lại cảm thấy chỗ nào đó bất thường.

Do huyết khí hao tổn nên Trường Tú hơi uể oải, đầu óc chậm chạp, một lúc cũng không tìm ra chỗ sai. Nàng định nghiền ngẫm lời y thêm lần nữa, bất ngờ thiếu niên đứng dậy.

“Ngươi định làm gì?” Trường Tú chậm một nhịp định tránh, đã không kịp.

Thiếu niên dang rộng tay, dáng vẻ không cho từ chối túm lấy nàng ôm chặt, áo bào đỏ như ngọn lửa quấn lấy bà, tưởng như những tàn nhẫn thiên nhiên trước đó chỉ là ảo giác. Mộ Giang Tuyết đưa cằm tựa vai Trường Tú, giọng nói nhẹ dịu: “Sư tôn, ta thật sự biết lỗi rồi.”

Khuôn mặt lạnh lùng chôn vào gáy nàng, thiếu niên như nức nở, hơi thở nóng rực phả lên da thịt bà, mềm yếu nói: “Xin ngươi tha thứ… được chứ…”

“Đừng lảng tránh ta, đừng bỏ rơi ta, cũng đừng… nhận đồ đệ kẻ khác.”

Hương thơm tuyết lạnh tấn công, rõ ràng Trường Tú đứng cao hơn nửa đầu, thế mà lại như muốn bị chết đuối trong vòng tay y. Trí não đờ đẫn, những đoạn ký ức vụt vụt hiện lên rồi biến mất, khiến nàng hoàn toàn không nghe rõ lời Mộ Giang Tuyết thì thầm.

“Buông ra cho ta.” Trường Tú lắc đầu để tỉnh táo, thật sự không ưa mùi hương đó trên người y.

Nàng bịt mũi xua tay đẩy y ra xa, khàn giọng nói: “Nói thì nói, đừng làm loạn.”

Mộ Giang Tuyết đứng yên, nhìn bộ dạng khó chịu ấy của nàng, chần chừ rồi hỏi: “Sư tôn sẽ còn nhận đồ đệ chăng?”

Trường Tú ngày càng chóng mặt, nghe không rõ, bực mình: “Việc đó không phải ngươi phải bận tâm.”

“Ừ thì.” Mộ Giang Tuyết cười nhẹ, giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ có sư tôn quyền quản đồ đệ, ta lại có tư cách nào… đòi hỏi sư tôn làm điều khác?”

Trường Tú không thể tập trung, ù tai khiến nàng khó hiểu lời y, sợ bị y phát hiện, vẫy tay quát: “Đi đi, có chuyện gì nói ngày mai.”

Mộ Giang Tuyết chẳng đi, Trường Tú đành quay lưng về phía bên trong.

Y thích đi thì đi.

Bước chân nàng rời đi chập chững, xem ra vội vàng trở về chăm sóc người, Mộ Giang Tuyết lặng lẽ nhìn theo bóng nàng khuất sau màn, rồi mới đưa tay mở rộng, năm ngón tay hiện ra viên ngọc bài trên lòng bàn tay.

Đó là viên ngọc tròn, xanh biếc, khắc trên đó chữ “Hiềm Ninh Các - Mộ Giang Tuyết”, ngửa bên kia là hình thú tinh xảo, long phi, phượng múa ghi khắc tên Trường Tú, biểu tượng địa vị mà nàng ban cho y, là chứng nhận đã thu y vào dưới trướng.

Giờ đây, tất cả liệu lại nhận viên ngọc đó cho kẻ khác sao?

“Ta vốn thích đồ mới chán đồ cũ, lấy được lò hương tốt hơn thì sẽ quên lò hương cũ.” Nghĩ đến lời Trường Tú từng nói với y, Mộ Giang Tuyết sắc mặt u ám, chậm rãi thu ngọc bài vào lòng.

Giờ sao? Có phải vì hương lò này không đủ thú vị làm nàng vui nên nàng muốn đổi lò mới?

Nhìn về phía màn che, Mộ Giang Tuyết mỉm cười nhẹ, xoay người rời đi.

Đề xuất Hiện Đại: Thiên Kim Đích Thực - Cô Ấy Là Đại Lão Toàn Năng
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện