Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 50: Chiến lược ôn tình ngọt ngào

Chiến Thuật Dịu Dàng – Mục thứ năm mươi

...

Khi Trường Tuệ từ ngục tối u ám rời đi, chân nàng nhiều phen mềm nhũn, mất phương hướng đến ngã nhào, cuối cùng phải nhờ Mộ Tương Tuyết – người đã hết sức kiên nhẫn – bế vào xe ngựa.

Từ giây phút chạm mặt Triệu Nguyên Lăng, tựa hồ linh hồn nàng đã rời khỏi thể xác, đôi mắt trong suốt trống rỗng chẳng biết suy tưởng điều gì, may mà nước mắt thì đã ngừng rơi.

Một khi lên xe, Mộ Tương Tuyết liền lấy khăn ướt lau mặt tay cho Trường Tuệ, nhất là những nơi nàng chạm vào tay Triệu Nguyên Lăng, từng ngón tay đều được chùi kỹ càng, lau đi lau lại cho đến khi lòng bàn tay Trường Tuệ hồng lên thì mới gác bức lòng.

“Nơi ngục tối ô trọc kia quá dơ bẩn, đệ tử sẽ về sau giúp sư tôn tề chỉnh thật sạch sẽ.” Mộ Tương Tuyết khẽ thì thầm một mình.

Như đã lường trước Trường Tuệ không kháng cự, y liền ôm nàng đặt lên đùi, vòng tay xiết chặt, ấp ủ vào lòng. Mộ Tương Tuyết hưởng thụ phút giây hiếm có hiền hòa ấy, nhẹ thở phào, trấn tĩnh những ý niệm hung tàn, mới dịu dàng xốc lại những lọn tóc rối trên má Trường Tuệ, ánh mắt quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo gò má nàng, Mộ Tương Tuyết từ từ nâng cằm lên, lời nói chừng bẽn lẽn và ngơ ngác: “Gặp được người huynh muội ngóng đợi bấy lâu, sao sư tôn không vui vẻ nhỉ?”

Y đã rối trí vì Trường Tuệ, thở dài nhẹ nhõm nhưng u buồn, rồi lại khoác lên tấm mặt người nhu mì như ngọc.

Cho đến khi trở về Tháp Quan Tinh, nàng vẫn giữ câm lặng, Mộ Tương Tuyết dường như chẳng thấy điều khác thường nên sai Tú Cầm đến tắm rửa thay quần áo. Trước khi đi, y cúi đầu hôn nhẹ mép môi nàng, cười nhạt an ủi: “Sư tôn cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đệ tử làm xong việc sẽ lại thăm nàng.”

Trường Tuệ vẫn yên lặng, dường như hồn phách vẫn lẩn khuất trong ngục tối ảm đạm đó.

Chốn hình phòng ẩm ướt và ngạt mùi, váng máu bẩn trải ngập dưới chân, khi chạm đất như dính dấp lạ kỳ.

Trường Tuệ mò mẫm khắp nơi không thấy chỗ Triệu Nguyên Lăng, nhiều phen suýt vấp vào nồi nước sôi, cho đến khi bàn tay lạnh ngắt một đại thủ khoát lấy cổ tay nàng, kéo về hướng trước, giữ chặt tay nàng vào một cọc gỗ ướt sũng.

Ngón tay chạm phải mảnh vải rách nát, đầu ngón tay nhanh chóng thấm đẫm máu. Trường Tuệ không trông thấy từng vết thương trên thân Triệu Nguyên Lăng, mỗi lần dò hỏi đều gặp thương tích sâu cạn khác nhau, tất cả đều còn rỉ máu, tựa như mạng sống chàng vẫn rỉ máu không ngừng, khó có thể ngừng đổ, như sinh lực yếu ớt dần trôi biệt tăm.

Nàng thử gọi tên Triệu Nguyên Lăng, nhưng chàng không hồi đáp, dù nàng gọi thế nào thì Triệu Nguyên Lăng treo trên sát khí ấy vẫn không đáp lại, Trường Tuệ phải lắng tai lắm mới nghe thấy nhịp thở yếu ớt của chàng.

Mộ Tương Tuyết nói với nàng rằng Triệu Nguyên Lăng sắp tàn.

“Chàng bị Triệu Nguyên Tề hành hạ lâu ngày, sống mỗi ngày đều đau khổ.”

“Nếu vậy thì biết làm sao đây?” bên tai nàng vang tiếng Thương Tương Tuyết nhẹ nhàng cười, chẳng khác nào rắn độc phun lời cay nghiệt: “Nếu chàng chết đi, chắc sư tôn rất đau lòng.”

“Nàng sẽ khóc gào cầu xin ta lần nữa chăng?”

Chẳng lẽ nàng sẽ?

Nàng còn có lựa chọn nào nữa đâu?

Cơ thể cứng đờ đến mức đau đớn, đến khi Mộ Tương Tuyết rời đi đã lâu lắm, trời đã tối, tóc nàng sợi sau sau khi tắm đã khô, nàng mới thổn thức khe khẽ, lấy tay bịt mặt cuộn tròn lại một khối.

Cuối cùng nàng nhận ra vì sao Mộ Tương Tuyết dễ dàng đưa nàng đến gặp Triệu Nguyên Lăng đến thế.

Hắn đang báo thù nàng.

Chính sự từ chối lạnh lùng ngày ấy đã chọc giận y, muốn Trường Tuệ tự đoạn niềm kiêu hãnh, vứt bỏ chính khí, chủ động quy phục cầu xin y. Hắn muốn cho Trường Tuệ biết, dù không ép buộc, cũng có thể khiến nàng tự gãy gánh lời thề.

Như những lời dạy bảo trước kia Trường Tuệ từng truyền đạt cho y, giờ đã không ngừng bị phá vỡ lại xây dựng.

Lần này, y lại thắng.

“Sư tôn?”

Cánh cửa phòng bị mở nhẹ không tiếng động, màn đêm buông xuống, thượng tầng Quan Tinh lầu chẳng một ánh sáng, chính là chốn tối tăm nhất của Hiềm Ninh Các.

Mộ Tương Tuyết bước vào, thấy Trường Tuệ cuộn mình khóc thút thít, dáng vẻ như con thú nhỏ mất chỗ núp khi bị quái thú lớn bắt bớ, đau thương tuyệt vọng dần đến ngưỡng cửa sinh tử, đợi người lành đem về nhà.

Quả thật khiến lòng người quặn thắt.

Bệ hạ ngồi xuống bên giường, một tay ôm lấy thú nhỏ còn đang run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng tựa lo sợ làm nàng kinh hãi: “Sư tôn sao thế?”

Y vỗ nhẹ lưng nàng từng hồi, hơi nghiêng đầu, dịu dàng an ủi: “Sao lại tự trốn trên giường mà khóc chứ?”

Trường Tuệ ghét cay ghét đắng vẻ giả tạo kia, thân thể cuộn dưới lòng y nổi lên sát ý ngút trời, phong ấn trong người bị tác động khiến toàn thân càng run rẩy dữ dội.

“Đừng sợ, đừng sợ, ta đây rồi...” Mộ Tương Tuyết ôm lấy nàng chặt hơn, giọng nói dịu êm như xác chết thức dậy, sát khí bay quanh tai nàng, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Sư tôn có khó khăn thì thổ lộ cho ta nghe, biết đâu đệ tử có cách giúp được.”

“…Phải chăng vậy?” sau hồi lâu, tiếng khàn khàn từ trong vòng tay vang ra.

Mộ Tương Tuyết mỉm cười dịu dàng đáp: “Phải đó.”

Trường Tuệ dốc hết can đảm, chậm rãi ngẩng đầu, hiện diện khuôn mặt đỏ ửng vì nước mắt, mí mắt ướt sũng suy hỏi: “Vậy ngươi hãy nói cho ta biết, làm sao để huynh sống sót?”

Mộ Tương Tuyết im lặng.

Ngón tay luồn lên búi dây áo nàng, đùa nghịch chẳng mấy chốc rồi buông ra, thở nhẹ bên tai nàng: “Nếu sư tôn đang vì chuyện này khóc, đệ tử e rằng... bất lực.”

Bốn chữ cuối như trong men say lầm bầm.

Trường Tuệ lòng lạnh như băng, linh hồn từ từ rơi xuống vực sâu thăm thẳm, nước mắt lăn dài. Trong lúc ấy, nàng vòng tay ôm lấy cổ Mộ Tương Tuyết, ngả vào gò má y.

Môi nhuộm máu chạm vào sống mũi y, Mộ Tương Tuyết một động không động, để nàng dò dẫm chà vào khóe môi mình, sau giây lát nhất quyết hôn nhẹ lên môi mỏng, tựa như tiếng giao tình giữa thú dữ với thú dữ.

Trường Tuệ không biết cách hôn, tất cả đều xoay quanh Mộ Tương Tuyết, thấy y không phản ứng, nàng cắn lấy môi dưới y run rẩy, thế nhưng chưa kịp chạm, y đảo đầu né tránh.

“Sư tôn ý gì thế?” nàng nghe tiếng vải áo vang lên, Mộ Tương Tuyết như đưa tay lau môi.

Y đứng thẳng, giọng nói như phủ sương băng châm chích, lạnh lùng hỏi: “Sư tôn biết việc mình làm sao?”

Cảm giác xấu hổ tràn ngập đầu óc, Trường Tuệ thở dốc không nổi, dạy dỗ khuôn mẫu của Linh Châu giới khiến nàng rụt rè, nhưng Mộ Tương Tuyết một tay túm cổ tay nàng, giọng càng thêm lãnh đạm: “Sư tôn muốn trói buộc đệ tử, cho ta cứu Triệu Nguyên Lăng?”

Lý trí trỗi dậy, Trường Tuệ khó nhọc gật đầu, mắt cay xót không thể khóc thêm: “Có... được không?”

Chẳng phải điều Mộ Tương Tuyết mong ngóng ư?

Mộ Tương Tuyết bật cười khẽ.

Y nâng cằm nàng, chạm vào những giọt lệ ướt trên cằm, lại trao trả lời nàng: “Hành động phản nghịch oái ăm như thế, sư tôn chẳng e rằng trời phạt hay sao?”

Nói rồi, cha đưa tay đẩy nàng ra, dù chẳng mấy sức mạnh, Trường Tuệ chao đảo ngã trên giường, chỉ mong rời xa y thật xa.

Đến mức ấy, đã là giới hạn của Trường Tuệ. Nàng không biết còn cần làm gì để được đổi lấy mạng sống huynh mình, chỉ đành úp mặt vào chăn, tuyệt vọng tột cùng.

Nếu huynh không thể cứu...

Nếu thất trận là định mệnh, Linh Châu giới rồi sẽ tiêu vong...

Thì nàng còn...

Bỗng bên tai vang lên giọng Mộ Tương Tuyết lạnh ngắt, không chút cảm xúc: “Sư tôn quả có ý cứu Triệu Nguyên Lăng?”

Trường Tuệ giật mình, như nghe giọng Mộ Tương Tuyết hôm nào: “Sư tôn thật sự định gả cho Hoàn Lăng chăng?”

Câu trả lời nàng giữ kín từ trước đến nay là: “Phải.”

“Tốt.” Rất tốt.

Mộ Tương Tuyết cười một tiếng: “Vậy sư tôn phải biết lấy thái độ cầu xin rồi.”

Hai tay bị một đại thủ vòng qua cổ, Trường Tuệ rơi vào lòng Mộ Tương Tuyết, y nhẹ nhàng xoa môi nàng có dấu răng, “Chỉ có sư tôn thật lòng, đệ tử mới chịu nghĩ cách cứu huynh nàng.”

“Sư tôn có thể làm đến mức nào?”

Trường Tuệ hiểu ý.

Nàng ngậm lấy ngón tay y.

...

Đêm nay trăng sáng rực rỡ, thiên nguyệt tròn lớn treo trên đỉnh Quan Tinh lầu, tỏa ánh sáng bạc xuống thế gian nhỏ bé.

Đã là giờ Dần, Tú Cầm thức trắng suốt đêm, tim đập thình thịch chưa nguôi ngoai như tiếng vang trong căn phòng, xấu hổ khiến gương mặt đỏ như son, nàng khẽ nép vào cạnh cửa, cố gắng nghe rõ hơn điều gì đó.

Lâu sau, cánh cửa căn phòng mới được mở từ trong, tỏa hương thơm nồng đượm pha trộn.

Tú Cầm giật mình, ngẩng đầu, thấy công tử ngày thường thanh nhã chỉ choàng áo rộng bước ra, mái tóc đen óng rối rắm buông dài sau lưng, cổ trắng nõn thon dài lộ rõ, trên yếm áo còn in vết cào đỏ thẫm, khớp xương ức còn thấm máu.

“Sẵn sàng rồi chăng?” nàng nghe thấy giọng Mộ Tương Tuyết hơi khàn, sâu lắng mê hoặc hơn mọi lúc.

Tú Cầm vội đáp: “Đã chuẩn bị chăn áo, trầm hương cũng đã thắp, công tử có thể đến bất cứ khi nào.”

Mộ Tương Tuyết không đáp lời, quay người vào phòng, Tú Cầm lấy hết can đảm liếc vào trong qua cánh cửa hờ, thấy màn đen kịt rũ xuống, đống quần áo rối rắm ở góc khuất, chưa kịp nhìn rõ, Mộ Tương Tuyết bế Trường Tuệ bước ra ngoài.

Tú Cầm vội rút ánh mắt.

Khác với đỉnh lầu ảm đạm tối tăm, phòng tắm từng vài bước một đều có nến cháy, hồ nước nóng tỏa khói nghi ngút, cùng dòng hương lan tỏa, dẫu có chạy xa đến đâu, Trường Tuệ cũng vẫn lạc trong biển hoa tuyết hương ấy.

Khi Tú Cầm đóng cửa phòng tắm lại, Mộ Tương Tuyết mới đặt Trường Tuệ xuống nước, bản thân y cởi áo rồi theo xuống, lại ôm lấy nàng, giao hòa thân tình.

Trường Tuệ đã ngủ say.

Có thể do quá mệt, cũng có thể vì ngượng ngùng không kham nổi mà tự chọn rơi vào trạng thái hôn mê, bất luận thế nào, hiện tại nàng đã trong vòng tay hắn, y có thể chăm sóc thật kỹ gia sản của mình, nghe thoang thoảng tiếng rên rỉ chịu đựng, có lẽ nàng bị đau.

“Sư tôn... Tuệ Tuệ...” Dù chưa biết nàng có nghe hay không, Mộ Tương Tuyết vẫn không ngừng gọi, giọng mềm mại như sóng nước lan tỏa, tạo từng vòng xoáy dịu dàng, khuấy động cả một hồ xuân thủy.

Nỗi đau đầu ngón tay đánh thức Trường Tuệ, nàng mệt mỏi hé mở mi, thấy Mộ Tương Tuyết đang hôn lên ngón tay.

“Đừng...” Ý thức còn sờ sợ, Trường Tuệ mềm ngọt tựa hồ đọng trong tấm lòng hắn, lần nữa yếu ớt nói: “Mộ Tương Tuyết, đủ rồi đó.”

Nàng thật sự mệt, thân xác và tâm hồn cùng rã rời, đến mức chẳng muốn tỉnh lại. Song Mộ Tương Tuyết như yêu quái tham lam vô độ, làm sao có thể no lòng.

Thấy nàng tỉnh lại, y nhấc chén trà uống một ngụm, rồi cho nàng uống, Trường Tuệ quả thật khát, nhiều lần đưa vào đã thành thói quen, uống nhanh bị sặc ho sù sụ.

Đỡ nàng ngồi dậy, Mộ Tương Tuyết vỗ vỗ lưng, lại hôn lên tai nàng hỏi: “Sư tôn muốn khi nào thành thân?”

Trường Tuệ tưởng mình nghe nhầm.

Mộ Tương Tuyết vẫn dỗ dành vỗ về, dịu dàng hỏi nàng: “Sư tôn thân thể vẫn kém, phải dưỡng dưỡng đã.”

Y dường như đã tìm ra cách giúp nàng ổn định thể trạng, âm thầm tính toán ngày tháng, “Ta và sư tôn quen nhau ngày Đông nhật, khi ấy đảo vẫn phủ tuyết, sư tôn còn ngang ngược giật mặt nạ ta...”

Vẫn nhớ rõ giây phút lần đầu gặp, Mộ Tương Tuyết mỉm cười, “Vậy nên cứ lấy ngày Đông ấy làm ngày thành hôn, ta mặc yền đỏ đội mặt nạ tộc Phù Cổ, sư tôn lại gỡ cho ta lần nữa được chăng?”

Dòng nước ấm hồ như sụp xuống vực sâu, Trường Tuệ lạnh toát người, sắc mặt tái xanh, bị những lời ấy làm cho rụng rời.

Họ phạm phải điều cấm kỵ trong luân lý, mà Mộ Tương Tuyết còn mong lấy nàng làm vợ?!

Chờ mãi chẳng thấy nàng đáp lời, Mộ Tương Tuyết tưởng chị ngủ mất, hạ thấp mắt, nhẹ nâng khuôn mặt, nhìn thấy nàng mở mắt mơ màng tỉnh táo, bất chợt ngừng động tác.

Đôi mắt đen như mực hóa băng, y vuốt nhẹ cằm nàng, giọng trầm chậm: “Sư tôn, có nghe thấy những điều ta nói không?”

Trường Tuệ chưa bao giờ mong mình sớm mất đi thính giác như lúc này.

Lúc ấy, tiếng chuông viện đền trong cung vang lên nghẹn ngào, truyền đến Hiềm Ninh Các âm thanh nhu nhược, chỉ có thể đoán giờ Mão đã đến.

Trời, sắp sang ngày mới.

Trường Tuệ nghĩ đến Triệu Nguyên Lăng, hạ mí nhắc nhở: “Ngươi đã hứa, sẽ cứu chàng.”

Nàng nhắc hắn rằng sự yếu đuối này chẳng phải đầu hàng mềm lòng, chủ động nhận thua cũng không phải chủ đích ai, dù phá vỡ luân thường đạo lý, không hảo là không hảo, tình thương luyến ái chỉ là thương lượng thuận tình thuận ý, xong việc rồi làm sao còn mong cầu nhiều hơn?

“Được.”

Nụ cười trên mặt dần tắt, Mộ Tương Tuyết nhẹ đáp: “Ta biết rồi.”

Hắn chẳng phải lúc nào cũng biết chứ?

...

Mộ Tương Tuyết rời ngục tối đã rạng sáng.

Trời vốn phải trong xanh tươi sáng, lại không biết vì sao bỗng đổ mưa lớn, mây đen u ám kéo thấp trên các lầu các, nối tiếp sấm rền vang ầm ầm.

Tú Cầm che ô cho Mộ Tương Tuyết, chân váy đã ướt sũng, nàng thắc mắc hỏi: “Bỗng dưng mưa lớn thế này, sao lại vậy?”

Mộ Tương Tuyết nhìn xa xa, thoáng thấy ngọn tháp Quan Tinh cao vút, trên đỉnh hội tụ mây đen rủ thành nhóm, thấp giọng hỏi: “Trông có kỳ lạ lắm sao?”

Bỗng lóe sét xé trời, như tứ đại võ công chia trời làm hai, trời u ám hơn lúc trước, mịt mù như tối đen. Tú Cầm giật mình, lắc đầu: “Không hẳn là kỳ lạ, chỉ là mưa to quá làm người rối lòng, chẳng khác nào...”

“Như thế nào?”

Mấy phần hiếm hoi Mộ Tương Tuyết chịu nói chuyện, Tú Cầm vui mừng, không kiềm được nói nhiều: “Đây là lần đầu tiên ta thấy mưa lớn như vậy."

Quả thật là lần đầu!

Mưa giáng ào ào ập xuống mặt đất, nhanh chóng tạo thành các vũng nước, chảy uốn quanh lối cung điện dài, Tú Cầm nắm chặt cán ô, mưa gõ lên mặt ô mạnh đến nỗi tiếng vang như mưa đá.

Rầm rầm—

Sấm rền liên hồi, sét xé trời, xa xa cây cổ thụ đổ sập khổng lồ.

Theo mắt nàng, đây có thể coi là hiện tượng quái dị.

Mộ Tương Tuyết đứng trước bậc thềm, nghe phía trong Đài Trừng Phạt các có lính canh bàn tán:

“Hừ, ta đây lần đầu thấy mưa lớn thế.”

“Mưa lớn thật, ta thấy chẳng bình thường.”

“Chỗ nào không bình thường?”

Người kia quạu: “Sao biết, chỉ thấy tim bồn chồn! Có lẽ phía Nam chuẩn bị lũ lụt!”

“Chớ lo mòa nhảm.” Người nọ trêu: “Xẻng hôm qua mời em gái nhà mày vào phòng? Căn vết ngứa trên cổ còn mới! Ta đoán mưa to là em ấy làm phép cầu trời đánh mày, hàng ngày chửi mày mất nhân nghĩa thì trời giận đấy haha...”

Tiếng cười nói ầm ĩ vang lên, mọi chuyện lọt vào tai Tú Cầm.

Trạng thái mất tập trung, nàng bất chợt nghe Mộ Tương Tuyết hỏi lại lần nữa: “Như thế nào?”

Tú Cầm bàng hoàng, phản ứng chậm, môi chuẩn bị đáp thì nhớ tới chuyện đêm qua ở Quan Tinh lầu. Một luồng lạnh chạy dọc chân lên, nàng cẩn thận liếc sắc mặt Mộ Tương Tuyết, kìm nén nửa lời “trời giáng dị tượng phạt kẻ tội đồ”, rồi ấp úng đáp: “Tự... tựa hồ có tiên nhân đắc đạo, sắp thăng thần.”

Mộ Tương Tuyết cười.

Có lẽ lời nàng làm y vui, y ngoảnh mặt nhìn tòa tháp, mỉm môi cười: “Tiên nhân bị ta kéo khỏi bàn thờ rồi, sao còn thăng thần được?”

Y chậm rãi quay mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh, trìu mến gọi tên: “Tú Cầm, nàng nghĩ sao?”

Bùm—

Một số thủ ngục đang uống rượu ầm ĩ, bỗng vật tròn tròn đập vỡ cửa, lăn thẳng tới rồi vài vòng dừng trên bàn.

Những giọt máu nhỏ xuống bàn, mái tóc dài rủ xuống sàn, mọi người nhìn rõ thì hốt hoảng, đầu động vài cái, rắn ma quấn đen ngoi lên—

“Á! Cứu mạng!”

Cánh cửa ngục đóng lại từ từ, chắn mưa lớn cuồn cuộn bên ngoài, cũng ngăn cản bóng người trắng như tuyết đứng bên mái hiên.

Chiếc ô vẽ hoa mai đỏ trên nền trắng rớt xuống đất, Mộ Tương Tuyết để mặc mình ướt đẫm trong mưa, đưa tay hứng lấy một nắm nước.

“Phải rửa thật sạch...” cổ tay hơi xoay, nước trong vắt đã nhuốm màu, màn mưa đỏ rơi xuống, Mộ Tương Tuyết mặc cho mưa giặt sạch ngón tay nhuộm máu, khẽ thì thầm: “Không thì sư tôn lại giận.”

...

Đề xuất Huyền Huyễn: Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện