Trường Tuệ tỉnh giấc vì tiếng sấm chớp vang rền.
Thân thể ê ẩm đau đớn vô cùng, nàng quay mình thều thào phát ra tiếng, cảm giác như eo lưng bị Mộ Tương Tuyết bẻ gãy, cùng lúc đó đôi chân run rẩy như mất hết sức lực, suýt chút nữa ngã lăn khỏi giường.
Những ký ức đêm qua hiện lên từng mảnh từng mảnh, như mưa bão ngoài cửa sổ đập mạnh, ào ạt tràn vào trong đầu nàng. Nàng nằm úp trên sàn nghỉ ngơi đôi chút, ép lòng mình xua tan những ký ức đen tối không muốn nhớ tới, tự nhủ rằng chuyện đó chẳng sao cả.
Quả thật không sao, cứ xem như là chiến đấu cùng hung thú suốt một đêm đi.
Là linh vật sinh ra theo tự nhiên, Trường Tuệ tu hành lâu năm nên xem nhẹ dục vọng, thực ra không quá bận tâm đến chuyện này. Nếu không, chẳng lẽ thuở ấy nàng sẽ không dứt khoát đồng ý dùng pháp thuật song tu mà khử trừ khí âm u trong người Hoàn Lăng. Nhưng như nàng đã nói, có thể qua đêm với ai cũng được, riêng Mộ Tương Tuyết thì không thể.
Chợt một tiếng sấm vang rền như thét lớn, gầm gừ ngày càng mãnh liệt như bao trùm cả Tòa Quan Tinh Lâu vào trong sấm sét, y hệt thiên kiếp từng xảy ra khi nàng hóa thành người ngày trước.
Có lẽ đây là trời cao không thể nhìn thấu, cuối cùng muốn hạ chiếu phạt để thu thập nàng rồi sao?
Trường Tuệ trầm tĩnh hồi lâu, chống mình đứng lên lần tìm đến bên khung cửa sổ.
Nếu thật sự là thiên pháp trừng phạt, nàng tuyệt không oán trách, chỉ mong có thể cứu Hoàn Lăng trở về thì dù có mất cũng không hối tiếc. Chỉ là, nhiệm vụ của nàng còn chưa kết thúc, linh châu thế giới còn chưa bình yên...
Nàng chạm tay vào góc cửa, trong lòng thầm tự hỏi:
— Nhiệm vụ của nàng liệu có thể hoàn thành chăng?
Như thế này, nàng làm sao có thể thanh tẩy ác hồn trên thân Mộ Tương Tuyết? Bản thân đã nhuốm đầy tội lỗi, e rằng ngay cả chính mình cũng không thể thanh tịnh.
Mộ Tương Tuyết đến gặp Trường Tuệ sau khi tắm rửa và đốt trầm.
Vừa bước chân vào, y đã nhìn thấy chiếc cửa sổ trong cơn giông bão giăng rộng, mưa gió ập vào tự do, Trường Tuệ khoác trên người bộ y phục mỏng manh, đứng lặng yên trước cửa, mặc cho mưa giáng xuống mặt mũi.
Nàng đang chờ đợi, chờ đợi trừng phạt từ thiên đạo.
Lại một tiếng sấm sét, trong khoảnh khắc ánh chớp lóe sáng, nàng được Mộ Tương Tuyết ôm chầm, chiếc cửa sổ cũ kỹ gần sập lại được kín khít, nàng ngửi thấy mùi huyết khí hòa quyện trong hương trầm ẩm ướt như lưỡi dao dính mật ong, đưa lên liếm một ngụm máu tươi.
Má nàng áp vào ngực lạnh buốt của Mộ Tương Tuyết, Trường Tuệ nghe được nhịp đập cuồng loạn của tim y, như sắp phá kính thân thể ra ngoài.
Dẫu muốn vùng vẫy khó chịu, nhưng Mộ Tương Tuyết càng ôm chặt hơn, nàng ngỡ rằng y cũng sợ trừng phạt của thiên đạo, bất giác mỉa mai:
— Hóa ra ngươi cũng biết sợ.
Tiếng nàng còn khàn khàn, lời nói cứ khô khốc đau nhói.
Mi mắt Mộ Tương Tuyết run run buông xuống, giọt nước mưa ướt đẫm sống mũi y nhỏ xuống rồi rơi vào mí mắt Trường Tuệ, khiến nàng cựa mắt khó chịu nhắm nghiền. Cằm nàng bị Mộ Tương Tuyết nâng lên, nhẹ nhàng xoa xoa nhìn ngắm, không rõ đang tìm điều gì, lâu lắm mới đáp:
— Bảy tình sáu dục người người đều có, tiếc thay ta không phải kẻ bình thường trong mắt thế gian.
Y không thừa nhận, hơi thở pha chút lạnh lẽo mưa gió:
— Sư tôn cũng dường như không dạy ta điều gọi là sợ hãi.
Không biết sợ, thì cũng không học được thái độ kính trọng dè chừng, tất nhiên cũng không biết lễ phép thu liễm, hành vi ngang nhiên khuynh đảo phạm trù đạo đức luân lý.
Trường Tuệ phẩy tay tống ra bàn tay y, không thể nói là hối hận hay gì, lạnh lùng đáp:
— Xem ra, vẫn là lỗi tại ta.
Chê trách mình làm chưa tốt vai trò sư tôn, chê trách mình nhân từ mềm lòng chẳng biết dạy dỗ đệ tử, lẽ ra phải như thuở ban đầu ngày ngày đánh đập mắng chửi y, dạy cho y biết sợ hãi và kính trọng.
— Không phải vậy, — Mộ Tương Tuyết cười khẽ, — là đồ ngu ngốc cứng đầu này, không thể trở thành đệ tử tốt trong lòng sư tôn.
Lời ấy thật thà ngu muội.
Y đang khen bản thân hay không nhận thức rõ về chính mình?
Trường Tuệ không muốn đếm xỉa nữa, áo váy ướt đẫm dán vào người lạnh run, tiếng sấm trời đổ liên hồi, thiên pháp trừng phạt vẫn chưa giáng xuống.
Thấy nàng kiên quyết đứng yên không nhúc nhích, Mộ Tương Tuyết lo nàng bị ướt mưa sẽ ốm bệnh, định đưa nàng đến tắm nước nóng. Biết Trường Tuệ nhất định không chịu, nên y không nói nhiều, trực tiếp bế ngang nàng ra khỏi chốn ẩm thấp bên cửa sổ có mưa gió trận tập.
— Buông ta ra!
— Mộ Tương Tuyết, ngươi đồ khốn...
Dù Trường Tuệ tức giận quát tháo vùng vẫy thế nào, nàng cũng bị y nhét vào bồn tắm, quần áo trên người bị lột sạch sẽ, chẳng còn gì che thân.
Ký ức đêm qua lại hiện về, Trường Tuệ vừa giận vừa sợ, vùng vẫy muốn thoát thân, nhưng một người mù trong bồn tắm biết trốn đi đâu đây?
Nước tóe tung, cuối cùng nàng bị Mộ Tương Tuyết ôm lấy eo kéo trở lại, kiên cố giữ trong lòng, quàng tai nàng bảo:
— Đừng chạy lung tung, cẩn thận hóc nước.
Dường như không cảm nhận được nỗi kinh hãi của nàng, ánh mắt Mộ Tương Tuyết lướt qua vết thương đỏ bươm trên cổ vai nàng, sau một đêm dấu vết ấy càng trở nên mỹ lệ, sắc đỏ thâm nhuần như màu son lỡ đổ, từng mảng từng mảng thấm đẫm sâu đậm.
Bản tính muốn thoa thuốc chữa cho nàng trong đầu bỗng chuyển sang chậm lại, y đặt lọ thuốc lại, cho rằng đó là chứng minh thân mật nhất giữa y và sư tôn, không nỡ để nó biến mất.
— Được rồi... được rồi... ta không động nữa... — Thấy nàng còn vùng vẫy trong lòng, Mộ Tương Tuyết kháy nhẹ hai vòng tay quanh eo, hôn nhẹ bên má, hỏi:
— Có mỏi không?
Vùng vẫy lâu vậy, hơi thở đã dốc không đều.
Muốn nàng ngoan ngoãn hơn, y suy nghĩ rồi khe khẽ nói bên tai nàng:
— Người ta đã cứu trở về cho ngươi rồi.
Quả nhiên Trường Tuệ im lặng không động đậy.
Dù Mộ Tương Tuyết vẫn nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng từng cái, nàng nghe thấy y khe khẽ khen ngợi:
— Ta đã phái thầy thuốc giỏi nhất đi cứu trị cho hắn ta, thuốc hiếm cũng mang theo, thánh thượng chẳng còn quấy rầy hắn nữa.
Nỗi lo trong lòng Trường Tuệ vẫn chưa vơi bớt, y hôn làm nàng ngứa ngáy khó chịu, nàng đẩy nhẹ y:
— Sao ta biết ngươi nói thật hay giả?
Mộ Tương Tuyết nghe vậy không tức giận, vẫn hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của nàng, đáp:
— Sư tôn tối qua rất thành khẩn, đồ đệ sao nỡ lừa dối ngươi chứ?
Y nói, vài ngày nữa sẽ có một kỳ xuân săn, y sẽ dẫn Trường Tuệ trở lại chốn săn năm xưa cứu Triệu Nguyên Lăng, còn cho nàng gặp lại huynh trưởng còn khỏe mạnh.
Trường Tuệ mặt không đổi sắc, không hỏi vì sao dịp xuân săn lại diễn ra bình thường. Trong lòng nàng ngấm ngầm tính toán, vẽ bản đồ địa hình khu săn, không biết cơ hội để Long Ảnh Quân bí mật cứu Triệu Nguyên Lăng là bao nhiêu, nhưng vấn đề là nàng liệu có thể liên lạc được với họ không?
Lại một tiếng sấm rền vang phá tan suy nghĩ, nàng chốc lát giật mình.
— Sư tôn đừng sợ! — Mộ Tương Tuyết bịt lấy tai nàng, nhìn về phía cửa sổ mờ ảo, dùng giọng dịu dàng an ủi:
— Đây chỉ là một cơn mưa bão bình thường mà thôi.
Nói mưa bão bình thường là bởi năm ngày không ngớt, lũ lụt, dịch bệnh chồng chất xảy ra, nhà cửa bị sập ngập, thương vong lớn, nhiều dân lành mất nhà cửa phải tha phương cầu thực, không chờ được triều đình phái quan viên đến cứu tế, sửa chữa.
Có thể đây thật sự chỉ là trận mưa bình thường, cũng là tai họa mới bắt đầu.
Mưa tan rồi, Triệu Nguyên Tề bất chấp trung thần can gián, dẫn đa số văn võ bá quan và gia tộc tới cung săn xuân, dửng dưng phớt lờ mạng sống của dân chúng.
Hắn biết việc hắn cần lo không phải là trách nhiệm của hoàng đế, mà là để ngồi ghế báu lâu dài, giữ mạng trường thọ. Nhưng đôi mắt hắn đau đớn, đến chính hắn cũng không biết còn sống được bao ngày, làm sao còn tâm trí bận lòng đến sinh tử người khác.
Giờ ngồi ở vị trí này, Triệu Nguyên Tề mới thấu ngoài quyền thế còn là gông cùm nặng nề Xiết chặt thân hắn, không thể tự do. Hắn không phải người có lương tâm, cũng chẳng muốn mắc quy củ lễ nghĩa, không lạ gì Thánh Đức Nữ Đế không muốn truyền ngôi cho hắn.
Xem ra, Trường Tuệ và bọn họ không oan ức gì, hắn không thích hợp làm vua, Bắc Lương quả thật sẽ bị phá hủy dưới tay hắn. Nghĩ đến đây, Triệu Nguyên Tề không hề ăn năn hối hận, chỉ thấy tiếng xấu này Mộ Tương Tuyết nên gánh một nửa, rốt cuộc hắn cũng chỉ là bù nhìn trên ngai vàng.
— Bẩm bệ hạ, đại nhân Tương Tuyết còn đưa yêu nữ kia ra rồi. — Tiểu thái giám thấp giọng báo cáo.
— Ồ? — Triệu Nguyên Tề nhướng mày, đưa đầu nhìn phía sau, trông thấy Mộ Tương Tuyết bế một thiếu nữ y phục ngọc xanh lên xe ngựa, như nhốt chim khổng tước ngọc biếc, màn che xe kéo tỏa kín.
Đúng là như cất giữ bảo vật, không hề muốn để ai nhìn thấy, thật khó để tin y lại đem người theo cùng.
Tiểu thái giám lại nói:
— Đại nhân Tương Tuyết còn cứu được phản thần trong ngục tối, cũng để trong xe ngựa theo cùng.
— Vậy sao. — Triệu Nguyên Tề rút mắt lại, tựa lưng trên ngai vàng, giọng nói bình thản không hề nóng giận hay lo lắng.
Về loạn hành kỳ quái của Mộ Tương Tuyết những ngày nay, hắn hiểu rõ, đoán chừng sẽ có trận lớn mở màn cho kỳ săn xuân này, không biết bao chuyện điên rồ nào sẽ xảy ra.
Đúng như ý hắn.
Triệu Nguyên Tề mong tất cả người đều không yên ổn, tốt nhất khi hắn chết sẽ kéo theo tất cả chôn theo.
Tới nơi trại dừng chân đã giữa trưa.
Trường Tuệ nôn nóng muốn gặp Triệu Nguyên Lăng, Mộ Tương Tuyết nắm má nàng, ngăn lại nói:
— Đừng vội, lát nữa ta sẽ dẫn nàng đến.
Rồi y bỏ khỏi lều, đến khi màn đêm buông xuống vẫn chưa trở lại, Trường Tuệ nghi ngờ y cố tình chơi khăm mình.
Chuyến săn xuân này quy mô cực lớn, dường như cố ý thu hút ai đó chú ý, nếu Long Ảnh Quân chưa bị tuyệt diệt vẫn định cứu Triệu Nguyên Lăng, sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng Trường Tuệ càng nghĩ lại thấy dị thường.
E rằng... kỳ săn xuân này chính là mồi nhử Long Ảnh Quân xuất hiện.
Không ổn, nàng phải nghĩ cách báo tin.
Trong khi Mộ Tương Tuyết chưa trở về, nàng định mượn cớ rời lều thì phía ngoài đột nhiên náo loạn:
— Bảo vệ bệ hạ, có kẻ ám sát!
Không ổn!
Trường Tuệ vội vã lòng hoảng loạn, chưa kịp mò đến cửa lều thì hai pháp sư canh cửa ngoài đột ngột ngã xuống, có người nắm lấy cổ tay nàng.
— Tuệ tuệ, đừng sợ.
Giọng khàn khàn hư hao không thấy thân quen, Trường Tuệ nắm lấy bàn tay thô ráp đầy vết sẹo, không chắc chắn:
— Là... huynh?
— Ta đây. — Triệu Nguyên Lăng ho khan, thanh quản hắn đã tổn thương, nay mỗi lời nói ra đều đau đớn vô cùng.
Mộ Tương Tuyết không lừa nàng, quả thật sai người cứu Triệu Nguyên Lăng sống lại, dùng nhiều bài thuốc quý trị thương, chỉ mấy ngày đã tỉnh lại.
— Ta dẫn ngươi rời khỏi đây trước. — Nơi này không thích hợp nói nhiều, thân thể Triệu Nguyên Lăng cũng không chịu nổi lâu, lúc này vết thương lại mở, thân thể ra nhiều mồ hôi lạnh.
Trường Tuệ lắc đầu vội nói:
— Đừng lo cho ta, các ngươi mau đi, ta nghi ngờ có bẫy...
Nàng muốn che chở Mộ Tương Tuyết, tăng cơ hội cho Triệu Nguyên Lăng và bọn họ thoát thân. Nhưng Triệu Nguyên Lăng nắm tay không buông:
— Ta biết rất có thể là bẫy, nhưng dù tiền đồ là ngục tù khổ sở, ta cũng phải dám xông ra thử một phen.
Chết tại chỗ mãi mãi không có đường sống, chỉ có người dám vùng vẫy giữ lấy từng cơ hội nhỏ nhất mới hy vọng sống.
— Tuệ tuệ, đi theo ta, lần này ta sẽ không để mất nàng nữa.
Giọng Triệu Nguyên Lăng vững chãi, dù khàn khàn không nghe ra giọng cũ, nhưng khiến Trường Tuệ cảm thấy yên tâm vô cùng.
Hắn đang ân hận, tự trách mình ngày trước chưa nắm chặt tay nàng, chưa làm tròn trọng trách huynh đệ bảo vệ em gái.
Giờ tái ngộ như cách biệt muôn trùng hải lý, Trường Tuệ cầm không nổi nước mắt, thì thầm gọi:
— Hoàn Lăng...
Long Ảnh Quân bên ngoài thúc giục, bọn họ đuối sức nhanh lắm rồi, Triệu Nguyên Lăng như không nghe tiếng gọi, dẫn Trường Tuệ bỏ chạy ra khỏi lều.
Lần này, nàng không bịt mắt bằng khăn, chắc Triệu Nguyên Lăng đã trông thấy, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi hay khước từ. Y giải thích khe khẽ:
— Thời niên thiếu ta làm thú nhân đi trốn, đã mò ra đường ra khỏi núi rừng. Chỗ đó không có lính canh là sườn dốc đầy gai góc gian nan, khó bị phát hiện.
Triệu Nguyên Lăng không ngờ sinh mạng trôi dạt không chút vướng bận này được tiểu quốc sư nữ cứu sống, trở thành hoàng tử quý tộc suýt chút nữa bước lên ngai vàng.
Chỉ có thể nói là trời định chơi khăm người, xoay vần mãi, đường thoát hiểm năm đó không dùng được, giờ lại được dùng để dẫn Trường Tuệ cùng Long Ảnh Quân thoát khỏi.
Trường Tuệ cũng không ngờ họ thật sự chạy thoát khỏi khu săn. Ban đầu nàng tính kéo chân địch khi bị bắt, ai ngờ kéo theo nàng cũng thoát ra an toàn.
Nàng cau mày, khó tả cảm giác kỳ quái:
— Có phải quá suôn sẻ rồi không?
Giống như họ lần trước tới Ứng Hình Đài cứu người, rơi vào vô số bẫy hiểm không đếm xuể.
Triệu Nguyên Lăng gật đầu, nhận ra Trường Tuệ không nhìn thấy, thì thầm:
— Dù là điều họ cố ý hay không, ta cứ rời khỏi nơi này trước đã.
Để tăng tốc độ, y cố sức bế nàng lên, bất chấp vết thương tay đang se miệng. Công Tôn Hàn Văn dõi nhìn kinh ngạc nhưng cũng ngại không dám can thiệp, vì kính trọng Trường Tuệ. Với trách nhiệm trung nghĩa, y nghẹn ngào nói:
— Điện hạ để ta làm được chăng?
— Không cần. — Triệu Nguyên Lăng thấu suốt toàn bộ, biết không thể trong thời gian ngắn thay đổi người khác cái nhìn, nén đau không nói thêm, bảo:
— Đi thôi.
Trường Tuệ dựa vai Triệu Nguyên Lăng, tuy mắt tối nhưng thấu rõ tình trạng y, thu mình không dám cử động. Nàng lại hận mình vô dụng, rõ ràng định bảo vệ huynh trưởng, cuối cùng vẫn phải nhờ tới sự che chở của y.
Hiện tại chỉ có thể từng bước đi.
Nàng nhắm mắt, trong lòng vẫn nhớ đến nhiệm vụ, nhưng chưa muốn gặp Mộ Tương Tuyết thêm lần nữa. Nàng cần điều chỉnh tâm trạng, tĩnh lại tinh thần để sắp xếp chu toàn mọi chuyện. Đường đi tiếp theo và nhiệm vụ làm sao vẫn chưa có điểm mấu chốt.
Nhóm người đi rồi nghỉ, tiến xuống núi, vẫn chưa trông thấy quân địch túc trực, tuy vui mừng nhưng lo âu vẫn không nguôi.
Lần trước họ cũng dễ dàng trốn thoát, tưởng cứu được chủ nhân lại bị bù nhìn lừa, nếu không phải Công Tôn Hàn Văn vô tình phát hiện thì cả đội đã bị tiêu diệt, không còn cơ hội cứu lần nữa.
Chỉ một lần đó đủ khiến họ khiếp sợ sự hiểm độc thầm lặng của Mộ Tương Tuyết, tới nay còn ám ảnh.
Xuống núi, xung quanh hoang vắng không bóng người, làng mạc gần nhất đã chật cứng dân chạy lũ. Họ chật cứng ở cổng làng trên đường núi, thấy người qua đều quỳ khóc lạy van xin, bừa bãi đập phá kéo người, khóc lóc thảm thiết:
— Xin quan xử, cho chút thức ăn, ta đã ba ngày không ăn.
— Cứu mẹ ta với, mẹ ta sắp chết vì bệnh rồi.
Nhóm người bị kéo giật không thể tiến bước, Triệu Nguyên Lăng cũng nhiều lần bị giằng lấy vết thương, máu thấm qua áo.
Bất đắc dĩ, Công Tôn Hàn Văn buộc phải vung kiếm dọa đuổi mọi người đi. Y bực bội:
— Chỗ này người nhiều lộn xộn, ta đã lộ dấu vết, không thể ở lại đây.
Triệu Nguyên Lăng đáp khẽ, biết rõ không thể ở lâu, đó là cố ý để lại tin tức cho địch truy đuổi, nhằm lấy thời gian bỏ chạy.
Mắt hắn hơi tối lại, giữ giọng trấn tĩnh ra lệnh:
— Tìm vài bộ quần áo rách rưới, ta giả dạng dân lũ đi lặng lẽ rời đi.
Công Tôn Hàn Văn sáng mắt, tìm nơi trú tạm, dẫn vài người đi tìm.
Dân chạy lũ dần dần kéo về phía bắc, đổ xô đến kinh thành Bắc Lương cầu khẩn, làng mạc ngoài thành không quản được cũng không dám quản, nhà nhà đóng cửa dè dặt, có nơi bị dân bạo loạn cướp bóc chiếm đoạt, vô người trị an.
Các làng dưới khu săn hoàng cung cũng không khá hơn, song do đều là thợ săn bám trụ, dân làng hòa hợp sinh tồn chống chịu tạm được, chỉ vì nhiều ngày bị dân lũ vây chân, thực phẩm cạn kiệt thiếu hụt trầm trọng.
Khu vực chân thành chất chứa cảnh khốn cùng, thiên tai, dịch bệnh khắc nghiệt, chết chóc đầy đường, trái đất như lửa ngục.
— Càn rỡ, gian thần! Rốt cuộc có xem đến sự diệt vong của Bắc Lương hay không! — Công Tôn Hàn Văn căm thù trách Triệu Nguyên Tề và Mộ Tương Tuyết, thèm muốn liều mạng đưa Triệu Nguyên Lăng lên ngôi.
Hiện tại Bắc Lương tan nát, chỉ còn y có thể cứu vãn.
Nhìn nghiệt cảnh hiện ra trước mắt, Triệu Nguyên Lăng mím môi trắng bệch, trong lòng nổi lên dự cảm bất an. Hắn chậm rãi hạ ánh mắt rơi lên... gương mặt có trong suốt đôi mắt vàng sáng, song không nhìn thấy được của Trường Tuệ.
— Huynh? — Trường Tuệ đứng bên cạnh im lặng, chợt cảm thấy mắt nhẹ chạm vào, nàng vội né tránh, muốn lấy khăn che mắt, giọng nhỏ:
— Huynh đừng nhìn...
Nàng đã chìm trong lời đàm tiếu mê hoặc của yêu ma, không còn dáng vẻ tự tin ngày xưa, trở nên tự ti và nhút nhát.
Trong lòng chua xót, Triệu Nguyên Lăng run rẩy bàn tay chạm má nàng, đau đớn vô cùng:
— Tuệ tuệ...
Hắn không biết nói gì hơn, ngàn lời nói hóa thành một câu:
— Là huynh không chăm sóc nàng chu đáo, khiến nàng khổ sở...
Nước mắt sắp trào ra, nhưng Trường Tuệ gắng gượng nén lại, muốn nói gì đó với hắn, sợ lời nói bật ra sẽ ngân thành khóc, đành cắn môi lắc đầu, nuốt hết mọi lời trong bụng.
— Quần áo tìm được rồi, mọi người mau thay trang phục! —
Là nữ nhân, Trường Tuệ không thể cùng bọn họ thay đồ, được Triệu Nguyên Lăng dẫn vào góc tường yên tĩnh, đứng ngoài canh gác.
Nàng không dám chậm trễ nhưng do mù lòa nên khó khăn vô cùng, quần áo rách rưới thô kệch biết đâu là trong đâu là ngoài, khác xa y phục thường ngày khiến nàng càng vội đi càng trượt quàng.
Chờ nàng rồi ra sức với bộ quần áo tạm bợ trên người, gọi lớn:
— Huynh, ta đã mặc xong.
Bên ngoài không đáp.
— Huynh? —
Nàng gọi vài lần, vịn tường mò theo đến cuối góc, vẫn không thấy ai trả lời.
Không biết từ lúc nào xung quanh yên lặng khác thường, kể cả tiếng ồn ào xa xa cũng dần lặng hẳn, tĩnh mịch đầy quái dị. Một sự bất an tràn ngập trong lòng nàng, duỗi tay dò dẫm về phía trước, run run gọi tên Triệu Nguyên Lăng:
— Nơi ngươi đâu...
Lưng áo rách mất một nửa tay áo, lộ cổ tay trắng nõn, dấu vết vết cào cấu còn rõ ràng do người kia nắm lấy trước đó. Nàng như vậy, dù có trộn lẫn trong đám dân ra đi, cũng khó mà bỏ qua. Nếu không có người theo hộ vệ, e rằng chỉ chốc lát sẽ bị hung tàn cướp giật xé xác.
Yêu quái như thế, làm sao nàng dám, làm sao nàng đủ dũng khí mà trốn thoát?
Đột nhiên bàn tay lạnh ngắt nâng lên nắm chặt cổ tay nàng, trái tim Trường Tuệ trượt xuống tận đáy vực:
— Huynh?
— Nhầm rồi. — Ngón tay dài siết chặt tay nàng, chỉ khẽ kéo một cái là nàng loạng choạng ngã vào trong lòng y.
Hơi thở truyền đến mùi hương đào thoảng nhẹ, người ấy một tay nắm tay nàng, tay kia ôm trọn nàng vào lòng, áp sát bên tai giọng nhẹ nhàng mang nụ cười:
— Sư tôn, là ta đây.
Làm sao có thể nhận lầm người ấy?
Mộ Tương Tuyết có phần không vui, nhưng nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tâm tình lại phấn chấn.
Không sao, y tự an ủi mình.
Đấng biểu diễn trên sàn kịch đã chuẩn bị xong, từng góc đã cố định, giờ chỉ còn đợi nàng sư tôn yêu quý trở về xem thôi.
Đề xuất Huyền Huyễn: Xuyên Thành Thế Thân Rồi Phi Thăng