Sau khi ta lìa trần, linh hồn phiêu du giữa hư không, lại một lần nữa diện kiến Hệ thống đã lâu không gặp.
Hệ thống hỏi ta có hối hận chăng vì đã trái luật, vì một kiếp yêu người, giờ đây, liệu có còn vối tiếc?
Ta thản nhiên đáp lời: "Chẳng hề hối tiếc."
"Bởi lẽ, Bùi Triều mà ta từng yêu mến đã cùng Lục Uyên kia mà chết đi từ thuở nào rồi."
Hệ thống trầm mặc hồi lâu, rồi báo cho ta hay rằng đã đệ trình thỉnh cầu trở về thế giới cũ cho ta.
"Vì nhiệm vụ của Ký chủ đã hoàn thành, ta sẽ thỉnh cầu Chủ Thần, không truy cứu trách nhiệm, để người có được một thân thể khỏe mạnh."
"Trong khoảng thời gian này, linh hồn Ký chủ vẫn sẽ phiêu bạt tại thế giới này một thời gian. Xin hãy kiên nhẫn đợi chờ."
...
Tháng thứ hai sau lễ phong Hậu, ta vẫn chần chừ chưa đến thỉnh an Hoàng hậu. Ai nấy đều chứng kiến tình thâm của Đế Hậu, đều xôn xao bàn tán rằng ta vì mất hết thể diện nên chẳng dám bước chân ra ngoài.
Trong Cung Quan Thư, Sở Nguyệt Yên vận y phục thêu phượng bằng chỉ vàng, nép mình trong vòng tay Bùi Triều vừa bãi triều về, mắt lệ nhòa đẫm.
"Bùi Triều ca ca, Lục tỷ tỷ vẫn còn trách cứ Yên Nhi chăng? Nếu không, ca ca hãy phế Yên Nhi đi, chỉ cần được kề cận bên người, Yên Nhi nào màng danh vị."
Thấy giai nhân rơi lệ, Bùi Triều sắc mặt trầm xuống.
"Nàng ta là hậu phi, nàng là Hoàng hậu, lẽ ra phải kính trọng nàng. Trẫm tuyệt không dung thứ cho nàng ta bất kính với nàng."
Nghe lời Bùi Triều nói, Sở Nguyệt Yên khẽ nhếch mày vui mừng, vẫn ngây ngô nói:
"Nhưng Bùi Triều ca ca ơi, Yên Nhi nay đã gả cho người, mong được vạn người chúc phúc, cả Lục tỷ tỷ nữa. Người cho Lục tỷ tỷ đến gặp Yên Nhi một lần, được không?"
Bùi Triều khẽ thở dài, ngắm nhìn dung nhan kiều diễm, ngây thơ của Sở Nguyệt Yên.
"Thôi được, nàng vui là được."
Người quay sang dặn dò thái giám: "Ngươi hãy dẫn Quý phi đến đây, cứ nói là Trẫm muốn gặp nàng. Thánh chỉ khó cãi, chẳng thể để nàng làm càn."
"Dạ, bệ hạ."
Sở Nguyệt Yên đoan trang ngồi trên Phượng tọa, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt, ẩn chứa vài phần đắc ý. Có lẽ trong mắt nàng ta, chỉ khi ta đích thân đến bái kiến nàng, chứng kiến cảnh Bùi Triều cùng nàng ân ái, nàng ta mới thực sự là kẻ thắng cuộc.
Nhưng nàng ta nào hay biết, ta đã lìa trần rồi. Và cũng chưa từng có ý định tranh giành cùng nàng ta.
Gần nửa canh giờ trôi qua, thái giám mới mặt mày khó coi trở về. Hắn quỳ rạp trên đất, run rẩy bần bật, nửa khắc chẳng thốt nên lời, khiến Bùi Triều long nhan bất duyệt.
"Lục Uyên đâu rồi?"
Tiểu thái giám mặt mày tái mét, giọng nói run rẩy khi tâu bẩm:
"Khải bẩm Bệ hạ, Vân Quý phi nương nương..."
Bùi Triều khẽ nhíu mày kiếm.
"Nàng ta làm sao? Vô luận lý do gì, chỉ cần nàng ta còn sống, đều phải đến thỉnh an Trung cung Hoàng hậu!"
"Quý phi nương nương... người đã biến mất rồi!"
Một tiếng vỡ vụn vang lên trong đại điện, là chén trà của Bùi Triều đã rơi vỡ. Đại điện chìm trong tĩnh lặng hồi lâu. Nửa khắc sau, Bùi Triều chỉ vào tiểu thái giám mà cười.
"Trẫm hiểu rồi. Là Lục Uyên đã dạy ngươi tâu bẩm như vậy, phải không? Nàng ta xưa nay tâm tư kín đáo, hành động này chẳng qua là muốn thu hút Trẫm đến gặp nàng. Trẫm đã phái Ngự lâm quân canh giữ Kim Đài Cung trùng trùng điệp điệp, kiên cố như thành đồng vách sắt, nàng ta làm sao có thể biến mất?"
Tiểu thái giám kinh hãi ngẩng đầu. Hắn chẳng dám nói dối nữa, chỉ còn gương mặt tái nhợt như tờ. Bùi Triều nhìn biểu cảm của tiểu thái giám, nụ cười trên môi người dần tắt, khẽ chất vấn:
"Ngươi nói là thật ư? Làm sao có thể?"
Tiểu thái giám run rẩy quỳ rạp xuống đất.
"Thiên chân vạn xác, khi nô tài đến, tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng Vân Quý phi nương nương. Chỉ, chỉ tìm thấy một đôi hài ngọc của Quý phi bên bờ Thiên Lý Trì..."
"Bệ hạ!"
Sở Nguyệt Yên thốt lên một tiếng kinh hô. Bởi nàng ta thấy, thân hình Bùi Triều chợt chao đảo, suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.