Bùi Triều không dám tin vào tai mình, một cước đá văng tiểu thái giám.
"Cút ngay cho trẫm!"
Hắn gầm lên giận dữ, chỉ khoác độc chiếc trung y, chân trần bước từng bước trên cung đạo, thẳng tiến Kim Đài Cung.
Ta cuối cùng cũng đợi được Bùi Triều. Quả nhiên không sai, hắn điên cuồng tìm kiếm ta khắp điện, hạ lệnh lục soát khắp cung, nhưng chẳng thấy một chút dấu vết nào của ta.
"Ngự lâm quân đâu? Các ngươi trông coi người của trẫm thế này ư? Chẳng lẽ ngay cả một nữ nhân yếu ớt cũng không giữ nổi?… Một lũ phế vật vô dụng!"
Ngự lâm quân quỳ rạp chật kín cả điện, ai nấy đều run rẩy sợ hãi. Đến lúc này, ta mới hay, Bùi Triều rốt cuộc đã phái bao nhiêu người canh giữ ta.
"Bệ hạ, vi thần ngày đêm canh gác luân phiên, nửa phần cũng không dám lơ là, chưa từng thấy ai ra khỏi Kim Đài Cung!"
Sở Nguyệt Yên theo sát bên hắn, mắt đẫm lệ kéo vạt áo hắn. "Bùi Triều ca ca, chàng làm gì vậy? Yên nhi sợ quá…"
Lần này, Bùi Triều không còn an ủi nàng nữa. Hắn tìm kiếm ta khắp nơi không thấy, trong cơn sốt ruột, ánh mắt chợt dừng lại nơi hồ Thiên Lý đang đóng băng mỏng manh ngoài điện.
Giữa tiết đông lạnh giá, mặt nước mấy ngày trước còn là một lớp băng mỏng manh, nay đã đóng băng dày một thước, phủ đầy lá khô của cây hải đường. Bên bờ hồ, quả như lời người ta nói, có đặt một đôi hài ngọc.
Mặt hài dệt bằng tơ lụa nhiều lớp, đế hài làm từ bạch ngọc, bên trong đặt đầy các loại hương liệu. Trên mặt hài còn đính một chiếc chuông vàng chạm trổ hoa, là lễ vật sinh thần Bùi Triều tặng ta vào mùa xuân năm ngoái. Hắn từng nói, một bước một tiếng, một bước một nhớ. "A Loan của ta từ dị thế mà đến, bước chân ngát hương, hợp với đôi hài ngọc này nhất."
Lòng ta thắt lại. Thì ra trước khi gieo mình xuống, ta nhìn thấy đôi hài ngọc này, chỉ cảm thấy không ổn. Chính ta đã cởi bỏ nó, chỉ mặc độc bộ tố y sát thân, để giữ trọn tấm thân trong sạch. Đêm qua mưa thưa gió mạnh, trong gió thoảng một mùi hương lạnh lẽo, thanh u.
Bỗng nhiên, Bùi Triều như sực nhớ ra điều gì, lập tức hạ lệnh rút cạn nước hồ. Trái tim ta đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn… cuối cùng cũng sắp phát hiện ra ta rồi sao?
Hồ Thiên Lý diện tích nhỏ, cũng không quá sâu, sau khi rắc muối làm tan băng, chưa đầy một ngày đã rút cạn. Ta nhìn thấy thi thể của mình chìm dưới đáy hồ, cứ thế nằm yên lặng ở đó.
"A Loan…"
Có lẽ vì là mùa đông, mấy ngày nay thi thể ta ngâm trong nước băng giá, nên chưa bị ngâm sũng quá mức, vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ như khi vừa mới chết.
Chân ta buộc một sợi dây có tảng đá, rõ ràng là đã hạ quyết tâm tìm đến cái chết. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, họ không thể ngờ rằng, giữ được bức tường cao ngất của Kim Đài Cung, lại không thể giữ được một trái tim quyết tử của ta.
Bùi Triều không hề sợ hãi, mà đích thân xuống hồ ôm ta lên bờ. Hắn ôm ta, dường như mọi tiếng ồn ào xung quanh đều trở nên vô nghĩa. Lúc này, trên trời lất phất những bông tuyết nhỏ, rơi trên mặt hắn, tựa như tuyết tan, lại như đang rơi lệ.
Đồng tử Bùi Triều co rút lại, run rẩy nắm lấy đôi tay đã lạnh lẽo cứng đờ của ta. "Tại sao, trẫm rõ ràng đã giữ nàng lại… Tại sao nàng thà chết, cũng không muốn làm phi tử của trẫm?"
Hắn không thể tin nổi, mãi một lúc lâu mới nhận ra sự thật này: Ta đã chết từ lâu rồi.
Hắn đột nhiên thổ ra một ngụm tâm đầu huyết, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo tố y của ta. Tựa như những đóa hồng mai rực rỡ mà tĩnh mịch nở giữa nền tuyết trắng.
Ta biết, đó là sự phản phệ của Thiên Thu Cổ đối với hắn. Kẻ phụ bạc, cuối cùng cũng phải trả giá.
Trước khi Thiên Thu Cổ chưa kịp gieo xuống, Bùi Triều vẫn luôn sợ ta sẽ rời khỏi thế giới này, không thể cùng hắn kề vai sát cánh. Nhưng khi biết ta sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này, hắn liền không còn trân trọng, mất đi sự tin tưởng, đối với mọi điều về ta chỉ thấy chán ghét. Giờ đây, hắn sẽ không còn phải lo lắng ta sẽ gây thêm phiền toái, khiến hắn phải vội vã từ bên ngoài chạy đến nữa.