Không có lễ sắc phong, không có cung nhân hầu hạ, ta bị giam lỏng trong chiếc lồng vàng được tạo riêng cho mình.
Bùi Chiêu dùng cách "trừng phạt" này để biến ta thành Quý phi của hắn.
Đáng tiếc, Kim Đài Cung này chưa bao giờ là chốn giam cầm được ta.
Một năm trước, để giữ ta lại thế gian này, Bùi Chiêu đã tìm mọi cách, cuối cùng cũng tìm được một nữ Vu sư người Miêu Cương.
Nữ Vu sư nói có thể kết Thiên Thu Cổ cho hai ta, lấy tâm làm khế ước, kéo dài thọ mệnh của ta ở nơi đây.
Cổ này cực kỳ hung hiểm, rất có thể sẽ phản phệ thọ mệnh của người kết cổ.
Ánh mắt Bùi Chiêu rực lửa: "Chỉ cần có thể nghịch thiên cải mệnh cho nàng, dù ta có bị phản phệ, dương thọ giảm nửa thì có sá gì?"
Chúng ta cùng nhau gieo Thiên Thu Cổ, thề nguyện đời này vĩnh viễn không lừa dối, không phụ bạc.
Nữ Vu sư kia từng lén nói với ta rằng, nếu hắn đổi lòng, sự liên kết của Thiên Thu Cổ sẽ trở nên yếu ớt, ta có thể tìm cách hóa giải.
Chỉ là, phải trả cái giá là lóc thịt róc xương.
Đồng thời, hắn cũng sẽ chịu phản phệ.
Ta đem tất cả trang sức quý giá nhất đưa cho Liên Châu, dặn nàng lén ra khỏi cung đổi thành ngân phiếu, rồi chờ ta tìm cơ hội, cùng nàng trốn khỏi hoàng cung.
"Liên Châu, muội có nguyện cùng ta rời khỏi hoàng cung này không?"
Liên Châu không chút nghi ngờ, kiên định gật đầu.
"Dạ! Tiểu thư chỉ cần ở trong cung sống không như ý, nô tỳ nguyện theo tiểu thư đi, tiểu thư đi đâu nô tỳ đi đó."
Ta không nói gì, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự có thể trở về không?"
"Trở về được, chúng ta nhất định có thể về nhà. Những thứ ta cần đã chuẩn bị xong cả chưa?" Ta dịu dàng hỏi.
Liên Châu có chút do dự: "Đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ là nô tỳ không hiểu, tiểu thư cần những sợi dây thừng và đá đó làm gì?"
"Ta tự có công dụng."
Ta cười nói có chút mệt mỏi, giục nàng ra khỏi cung.
Trước khi cửa cung đóng then, Liên Châu đã thuận lợi ra ngoài.
Điều duy nhất ta còn vương vấn, chính là cô bé ngốc nghếch luôn trung thành với ta này, giờ đây cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm.
Mà thời khắc ta tính toán cũng sắp đến rồi.
Khi ta xuyên không đến đây, là đi đường thủy, đoạt xá thân thể của nguyên chủ vì đuối nước mà rơi xuống sông.
Giờ đây cũng phải đi đường thủy để trở về.
Đêm đó, ta đốt hết bùa chú, uống cạn một bát thuốc đặc quánh, và giải trừ khế ước với cổ trùng.
Nỗi đau như vạn ngàn côn trùng gặm nhấm lan khắp tứ chi bách hài, gần như muốn xé nát ta.
Sau đó, ta gắng gượng chịu đựng cơn đau dữ dội bước ra sân.
Trên bầu trời đầy sao, chòm Bắc Đẩu chỉ về phương Bắc, sương giá phủ khắp nhân gian.
Trong sân vắng lặng không một bóng người, chỉ có cành cây hải đường khô khốc khẽ lay động, lúc này đang là đầu đông, mặt nước hồ Thiên Lý đã đóng một lớp băng mỏng.
Ta rất lạnh, nhưng đêm đó vẫn buộc đá vào eo, mượn ánh trăng thanh lạnh, dứt khoát nhảy xuống.
Nước hồ lạnh buốt bao trùm lấy tứ chi bách hài, cơn đau thấu xương ập đến, còn hơn cả nỗi đau trong tim.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, cảm giác ngạt thở dần biến mất.
Trước mắt lờ mờ hiện ra những cảnh tượng quen thuộc, không có cầu nhỏ nước chảy, không có tường đỏ ngói xanh, mà là xe cộ tấp nập và ánh đèn neon rực rỡ suốt đêm.
Ta từ từ nhắm mắt lại.
Ta cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
...
Ở thế giới hiện đại, ta từ nhỏ đã ốm yếu, dù học hành giỏi giang nhưng không có sức lực để gánh vác tương lai của mình.
Vào khoảnh khắc mất đi ý thức trong phòng ICU, ta đã gặp hệ thống.
Hệ thống nói với ta rằng, nếu nguyện ý chấp nhận nhiệm vụ duy trì sự ổn định của các tiểu thế giới, có thể đổi lấy dương thọ ở thế giới hiện tại.
Vì ở thế giới hiện tại có quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, quá nhiều giấc mơ không thể với tới, ta đã đồng ý.
Thế là ta buộc phải xuyên không đến dị thế để hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy cơ hội kéo dài sự sống.
Và ta, thân là người công lược, lại động lòng, thua một cách triệt để.
Mối tình duyên này cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.