Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 63: HỒ GIẢ HỔ UY

Chương 63: Cáo giả hổ uy

- Ngươi không sao chứ?

Tiêu Dạ Dương một tay hất văng Tri Châu Công Tử, rồi lập tức tiến về phía Đạo Hoa.

Tri Châu Công Tử bị hất văng đến chao đảo mấy bước, suýt té lăn, vốn muốn lớn tiếng mắng người bỗng nhiên xuất hiện này, nhưng khi nhìn rõ trang phục cùng vẻ oai phong của Tiêu Dạ Dương, hắn liền hiểu ý, khẽ khép môi lại.

Tiêu Dạ Dương tự tay đỡ Đạo Hoa đang ngã ngồi dưới đất lên, cau mày quan sát từ trên xuống dưới, rồi khẽ bĩu môi nói:

- Nói thiệt, ta sao gặp nàng đều thấy nàng rối bời như vậy?

Đạo Hoa mắt lườm, không hài lòng đáp:

- Ngươi nghĩ ta thích sao? Có phải người quá xuất sắc, đi đâu cũng khiến người ghen ghét hay không? Lời tuy có phần cay nghiệt, song nét mặt lại khó giấu vẻ vui mừng.

Thấy nàng vẫn như trước, không chịu thua kém một chút nào, ánh mắt Tiêu Dạ Dương thoáng cười:

- Lời nói còn rất có lực, xem ra không có gì trầm trọng.

Nói rồi, thấy tóc nàng bị lệch, liền đưa tay muốn chỉnh lại.

- Ngươi làm chi thế?

Đạo Hoa nghiêng đầu tránh khỏi tay y.

Tiêu Dạ Dương không để ý:

- Tóc nàng lệch rồi.

Y lại đưa tay lần nữa.

Bấy giờ, Nhan Văn Tu tỉnh ngộ, nhanh chóng tiến đến trước mặt Đạo Hoa, ngăn cách nàng với Tiêu Dạ Dương:

- Không cần công tử phiền tâm!

Nói rồi, quay người nhanh chóng chỉnh trang tóc cho Đạo Hoa.

Dẫu nàng diện nam trang hiện tại, rốt cuộc vẫn là mỹ nữ, để dưới chốn quan trường công khai, bị một công tử sờ đầu, mai sau nàng còn ra sao?

Đang đứng ngẩn ngơ, Tiêu Dạ Dương bất giác cảm thấy người lạ kia xuất hiện đã tranh giành sự chú ý của y.

Lúc này, đám người theo sau Tiêu Dạ Dương cũng bước đến.

- Công tử, ngài không sao chứ?

Đổng Nguyên Toàn mặt đăm đăm, có phần sốt ruột, bước đến trước Tiêu Dạ Dương, nhìn kỹ từ đầu đến chân, xác nhận không trầy trật bèn thở nhẹ ra.

Nếu tâm thần nhỏ này có nguy hiểm, khi về nhà, ba y nhất định đánh y chết.

Tiêu Dạ Dương trở lại khí thế cao ngạo thường ngày, giọng nói nhẹ nhàng:

- Ta sao có thể có chuyện gì? Chỉ là tay hơi đau chút.

Nghĩ đến ngay nếu chậm một bước kịp thời tới, đòn gậy kia sẽ đổ lên người Đạo Hoa, Tiêu Dạ Dương bừng mắt, nổi giận nhìn Tri Châu Công Tử đang run rẩy bên cạnh.

Tri Châu Công Tử nhìn thấy Đổng Nguyên Toàn liền thầm oán đoán trong lòng.

Người khác không biết Đổng Nguyên Toàn, hắn thì biết rất rõ.

Là trưởng tử Đại quan Trung Châu, một nhân vật quý tộc như vậy, nay y lại như đầy tớ đứng trước cậu thiếu niên giữ gậy kia, vậy cậu thiếu niên kia là ai?

Tiêu Dạ Dương chẳng thèm nhìn Tri Châu Công Tử nữa, định nhờ Đổng Nguyên Toàn bắt người, bất chợt nhìn thấy Đạo Hoa mở to mắt, lén quan sát mình, sắc mặt như đang tính kế hoạch gì, y cũng không thốt lời.

Đạo Hoa đợi đại ca giúp mình sửa tóc xong, thuận tay thẳng chỉnh quần áo nhăn nhúm, rồi từ từ đẩy đến bênh cạnh Tiêu Dạ Dương.

Đổng Nguyên Toàn thấy tóc nàng rối bời, y phục không sạch sẽ, định lên tiếng ngăn lại, nhưng nghĩ đến trước đó Tiêu Dạ Dương lo lắng tiểu huynh đệ, bèn nuốt lời.

Tiêu Dạ Dương nhìn sắc thái thay đổi không ngừng của Đạo Hoa, trong lòng hơi thoải mái hơn nhiều, tiểu nhân gian xảo này chắc chắn đang nghĩ kế hoạch, giả bộ ngơ ngác hỏi:

- Nàng muốn làm gì?

Đạo Hoa tiến sát bên Tiêu Dạ Dương, ngó quanh đám người bên ngoài, nhón chân nắm lấy cánh tay y, khẽ hỏi bên tai dịu dàng:

- Công tử thân thế cao quý thật phải không?

Chỉ vừa nãy nàng mải vui nên không chú ý nhìn kỹ tên này, giờ thấy y vây quanh bầy tôi đông đúc, y trang chỉnh tề, lập tức đoán thân phận không tầm thường.

Tiêu Dạ Dương chưa từng ai tiến sát như vậy, sắc mặt chút e dè nhưng không ghét, cố vờ bình tĩnh đáp:

- Cũng tạm được.

Đạo Hoa đôi mắt rực sáng:

- Vậy ta có thể dựa hơi công tử làm oai một phen chứ?

- Khụ khụ...

Đổng Nguyên Toàn đứng bên cạnh bỗng nhiên ho mạnh, giọng nàng tuy nhỏ nhưng y đứng gần nghe từng chữ không sót, kinh ngạc nhìn nàng.

Loại tiểu tử này đến từ đâu vậy, thật gì cũng dám nói!

Quan trọng là, đã nói ra rồi, chẳng thể không thẳng thắn hay sao?

Chỗ này, Nhan Văn Tu vốn đã không đồng tình với hành vi Đạo Hoa tiếp xúc cùng người ngoài nam giới, nhân cơ hội kéo nàng lại, dùng ánh mắt cảnh cáo, không cho nàng làm bậy nữa.

Tiêu Dạ Dương có phần không hài lòng với việc Đổng Nguyên Toàn ngắt lời, càng không bằng lòng với hành động kéo nàng của Nhan Văn Tu, nhưng nhìn Đạo Hoa kiêu hãnh ngẩng đầu đáp:

- Tất nhiên được!

Nghe thấy vậy, Đạo Hoa chẳng màng lời cảnh cáo của đại ca, lại tiến sát Tiêu Dạ Dương, giận dữ chỉ tay vào Tri Châu Công Tử nói:

- Hắn cướp cảnh cây của ta, lại phá nát cảnh cây, còn đánh cả ba đại ca của ta.

Nói rồi, quay người kéo Nhan Văn Đào lại:

- Đại ca ta, ngươi còn nhớ không?

Tiêu Dạ Dương nhìn Nhan Văn Đào gật đầu:

- Tất nhiên còn nhớ!

Nhan Văn Đào mỉm cười với Tiêu Dạ Dương, sắc mặt có phần lo lắng.

Tuy nói có nhiều kinh nghiệm, cũng biết Tiêu Dạ Dương phi phàm, song không dám thân mật như Đạo Hoa, đối với y vẫn giữ chút lễ độ.

Tiêu Dạ Dương liếc vết bầm nơi khóe mắt Nhan Văn Đào, nhìn cảnh cảnh cảnh bị quật ngã vương vãi khắp nơi, suy nghĩ chốc lát, quay sang hỏi Đạo Hoa:

- Nàng muốn xử trí ra sao?

Đạo Hoa chống cằm, mắt đảo vòng tròn:

- Ta muốn làm gì cũng được sao?

Nếu là người khác, nàng có thể buông bỏ, song Tri Châu Công Tử thật quá quá đáng, nếu không có Tiêu Dạ Dương trung gian, nhà nàng chắc chắn chịu thiệt.

- Vậy...

Lời chưa dứt, Tiêu Sư Gia thở hổn hển đến nơi, vội ngăn Đạo Hoa:

- Đại cô, tiểu công tử, chuyện nhỏ này thôi!

Nói rồi, ông lắc đầu với Đạo Hoa.

Nhìn vậy, Đạo Hoa cau mày, song không nói gì thêm.

Tiêu Dạ Dương liếc Tiêu Sư Gia, có phần không hài lòng vì ông ngắt lời Đạo Hoa:

- Người là ai?

Tiêu Sư Gia tỏ vẻ căng thẳng, Đạo Hoa vội dùng ánh mắt an ủi:

- Người đó là sư gia của phụ vương ta. À, ta chưa nói với ngươi, phụ vương ta là tri huyện Lâm Nghi.

Tiêu Dạ Dương lắc đầu:

- Nàng chưa nói.

- Vậy giờ biết rồi!

Nói xong, Đạo Hoa tự hào liếc Tiêu Dạ Dương một cái, oang oang:

- Ta vốn là quan gia hậu duệ.

Nghe thế, Đổng Nguyên Toàn khóe môi giật vài cái, Tiêu Dạ Dương biểu sắc khó hiểu.

Quan lại huyện lệnh chỉ là bậc thất phẩm, chức vị không cao gì!

Đạo Hoa nhìn thấy mặt Dịch Thừa đang lo lắng trong đám người, bỗng mặt mày sa sầm, thở dài nói với Tiêu Dạ Dương:

- Ngươi không hiểu, lần này ta đi thật khổ sở! Người trạm ngăn cản vì cha ta chức vị thấp, chỉ bố trí cho chúng ta một nha môn tồi tàn, đêm qua ta suốt đêm không ngủ cho yên, ngửi xem, ta còn ám mùi mốc.

Nói rồi, nàng giơ tay áo lên cho Tiêu Dạ Dương ngửi.

Thấy vậy, Nhan Văn Tu giật mình, vội kéo Đạo Hoa ra, quyết không để nàng lại gần Tiêu Dạ Dương thêm nữa, thầm nghĩ lần này về phải dạy bảo cô em gái thứ về lễ nghĩa quy củ.

Đạo Hoa không hay biết ý nghĩ của Nhan Văn Tu, trong quan điểm nàng, mới 9 tuổi, Tiêu Dạ Dương cũng chỉ là thiếu niên mười hai ba tuổi, hoàn toàn chưa cần số đo giới sắc nam nữ.

- Đại ca, sao lại kéo ta làm chi? Chẳng phải rõ ràng ta đang dựa hơi làm oai sao?

Bởi cha nàng chức vị thấp, sự việc lần này tuy do Tri Châu Công Tử gây ra, song trong lúc hỗn chiến, bọn họ cũng không ít lần ra tay với đối phương, ba đại ca lực khí phi thường, không ai biết trong ngực Tri Châu Công Tử có tổn thương hay không.

Giờ trong lúc Tiêu Dạ Dương còn đang đây, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này!

Đối với việc Nhan Văn Tu cản Đạo Hoa tiến gần, Tiêu Dạ Dương rất không thuận mắt, nếu không biết y là huynh trưởng Đạo Hoa, thật sự y đã nổi đóa.

Bấy giờ, một tiểu nha hoàn dáng vẻ nhu mì, giọng sắc nhọn chạy đến, thấy Tiêu Dạ Dương liền hô:

- Tiểu chủ nhân, ngài sao không đi? Đằng kia vẫn còn chờ đợi!

Tiêu Dạ Dương sắc mặt trầm xuống:

- Chờ thì chờ.

Tiểu nha hoàn cảm thấy tâm khí Tiêu Dạ Dương không tốt, nhìn quanh liền lớn tiếng:

- Có người dám làm ngài tức giận? Tiểu nhân lập tức sai người bắt giam bọn họ!

Lời vừa dứt, Tri Châu Công Tử hoảng sợ té ngã dưới đất, mồ hôi lạnh như mưa nhỏ tuôn rơi mặt.

Ngay cả Nhan Văn Tu cũng bồn chồn lo lắng.

Tiêu Dạ Dương liếc mắt trừng long Tế Đô:

- Ai cho ngươi nói nhiều?

Tế Đô liền cười hề hề:

- Tiểu nhân quá lời, thưa công tử, ta xin theo ngài đi, đó gần đến nơi rồi.

Lúc này, Đạo Hoa cũng không nói thêm câu nào, nhìn thái độ tiểu nha hoàn, biết Tiêu Dạ Dương quả thật có công chuyện khẩn cấp, chỉ đành lặng lẽ quan sát mong y giải quyết được chuyện của Tri Châu Công Tử trước lúc đi.

Nàng bộ dáng này, trong mắt Tiêu Dạ Dương chẳng khác nào thương tình.

Tiêu Dạ Dương nghĩ lại chuyện nàng vừa nói bị bắt nạt, cau mày, sờ lên mình, rồi lấy một chiếc ngọc phỉ thúy từ hông ra, tiến đến trước mặt Đạo Hoa, đeo thẳng vào tấm lưng.

Tế Đô nhìn thấy, sợ run, vội ngăn lại:

- Công tử, ngọc phỉ thúy này không thể cho người khác!

Nói rồi lao đến trước Đạo Hoa, van xin Tiêu Dạ Dương.

- Công tử nếu muốn thưởng cho công tử này thứ khác được, ngọc phỉ thúy này tuyệt đối không thể trao đi! Tiểu nhân có bạc, đổi bạc được không?

Tiêu Dạ Dương đã cột xong ngọc phỉ thúy cho Đạo Hoa, liếc Tế Đô một cái:

- Đồ vật của ta muốn tặng ai thì tặng!

Rồi nhìn Đạo Hoa nói:

- Sau này nếu ai vẫn bắt nạt nàng, cứ lấy ngọc phỉ thúy này ra.

Đạo Hoa nắm tay ngọc phỉ thúy, nét mặt khó quyết định.

Có nên nhận không?

Thấy ngọc phỉ thúy này dường như vô cùng quý giá!

Tiêu Dạ Dương thấy nàng do dự, đoán nàng không muốn trả lại, khẽ cười, gõ lên đầu nàng thở dài:

- Thật muốn mang nàng về nhà.

Đạo Hoa giật mình lùi lại mấy bước:

- Ta không đi!

Nàng biết chàng ý đồ muốn ép nàng làm nô tài trong nhà.

Xin chứ, nàng là quan gia tiểu thư, chỉ có người đầu óc đần mới chịu làm nô tài kẻ khác.

Tiêu Dạ Dương lại nhìn Đạo Hoa, rồi liếc Nhan Văn Đào:

- Thay ta trình lời chúc sức khỏe với lão thái thái, ta không thể tự mình đến bái kiến.

Nhan Văn Đào gật đầu:

- Ta nhất định làm vậy.

Tiêu Dạ Dương không nói gì, quay người rời khỏi trạm.

Đổng Nguyên Toàn cùng đám người vội đuổi theo.

- Tiêu Dạ Dương, Triệu Nhị Cẩu thế nào? Cậu ta không sao chứ?

Đạo Hoa chạy theo hỏi vài bước.

Tiêu Dạ Dương không quay đầu, chỉ vẫy tay:

- Cậu ta khỏe mạnh.

Đạo Hoa hỏi tiếp:

- Vậy chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?

Tiêu Dạ Dương bước chân khựng lại, quay nhìn, mỉm cười:

- Có duyên ắt gặp.

(Hết chương)

Đề xuất Hiện Đại: Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
BÌNH LUẬN