Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 80: Bạch Kinh Xạ Tinh Kỳ

Cho đến khi bầu trời dần nhuốm sắc tối mờ.

Thẩm Dục vẫn miệt mài ngự trị điện cung, chăm lo đến việc triều chính.

Tri Ngu nhân đêm tĩnh mịch, người vô sự mới lại thử gõ cửa cầu kiến lần nữa, nào ngờ lần này lại có một nội thị từ trong điện bước ra dẫn vào.

Đèn hạc trong phòng tỏa sáng rực rỡ, dưới mình Thẩm Dục là long tọa tựa vua trời, không hề chệch lệch, như thể vị trí chủ nhân thiên hạ vốn đã thuộc về y từ lâu.

Tri Ngu vốn dĩ không thể đoán được tâm tư y, thấy y dễ dàng tiếp mình, song vẫn chớ dám lơi là chút nào.

Bàn giấy của Thẩm Dục chồng chất các sớ tấu.

Sở dĩ bận rộn không ngừng không phải bởi việc triều chính đa đoan khó xử, mà bởi y chẳng để cho bọn hạ nhân phút chốc thở than, hầu như đều giải quyết ổn thỏa những hậu hoạn liên quan đến Tông Khuê ngay trong thời khắc đầu tiên.

Khác với những quân vương tiền nhiệm.

Mỗi bậc Hoàng đế đều có điểm hay, điểm dở, vậy mà người nắm quyền kiêm thiên tử chưa hẳn kẻ nào cũng trí tuệ tuyệt vời.

Lấy Tông Khuê làm ví dụ, vì sao y luôn tựa dẫm vào Thẩm Dục? Chính là dẫu đã ngồi trên ngai vàng, y vẫn không thể gỡ bỏ gánh nặng mà Thái tử trước để lại.

Trì hoãn triền miên khiến kẻ địch lớn mạnh hơn, cuối cùng phải giao phó mớ hỗn độn cho Thẩm Dục.

Từ khi y thế chỗ, không làm điều thừa thãi nào, lại cứ việc xử trí mọi chuyện từng điểm một như triệt hạ rắn ở cổ cốt, không để lại cho người ta bất kỳ đường sống nào.

Trong triều, những bậc thần thông minh cũng hiểu rằng, chẳng cần làm mới lại Tông Khuê mấy lần, trước vị Tân Quân này y không có chút hy vọng vùng lên, huống hồ còn dám trung thành với chủ cũ, đó chẳng khác nào tự tìm diệt vong.

“Hắn muốn kiến ta?”

Thẩm Dục bóp nhẹ sớ tấu trong tay, đối với Tri Ngu tỏ thái độ vô cùng bình thường.

Mi mắt Tri Ngu khẽ rung động, siết chặt ngọn roi khô trong tay chậm rãi dâng lên.

“Bệ hạ oán hận bà, phạt cứ phạt, nhưng xin đừng hại đến người nhà bà kia…”

Có những lời không thể thẳng bày, nhưng không phải thế mà bà không cần hành động, có thể dễ dàng bình an vô sự.

Thẩm Dục chững lại, thời khắc này mới rời ánh mắt khỏi sớ tấu, trầm ngâm ngước lên.

“Ngươi nhà họ Tri có tội, hiện vẫn đang điều tra, kết quả sẽ ra sao…”

Giọng nói giảm bớt phần nghiêm túc, ánh ý ngầm để người bên dưới đều hiểu.

“Tất nhiên là chưa rõ ràng.”

Đôi mắt y nhìn xuống đôi tay trắng nõn của nàng, ngọn roi khô rơi trong đó, há chẳng biết rằng đó là ý nghĩa tạ tội?

Rốt cuộc đợi được nàng chủ động lùi bước, Thẩm Dục mới từ tốn nói: “A Nhiễm, ngươi tưởng ta dễ dàng đối xử tử tế sao?”

Nghe như lời dịu dàng thương cảm mà lại không chút hận thù.

Y nâng nàng đứng dậy, hành động nào cũng thanh nhã như bậc quân tử.

Thậm chí còn lo lắng thay nàng lấy đi ngọn roi, ngăn chặn roi gai đâm vào da thịt mịn màng ấy.

Ấy thế nhưng giây sau, Thẩm Dục lại nhẹ nhàng truyền khẩu cho ả cung nữ nơi góc kia mang đến một chiếc hộp gấm.

Chiếc hộp gấm ấy tươi đẹp, ngoài phủ lớp sơn mài vàng vẽ hoa lựu xoắn tít.

Người mời nàng mở ra, lộ ra bên trong một bộ chuỗi hạt lựu đỏ thắm như son.

Ký ức năm xưa chợt ùa về trong đầu, khiến đầu ngón tay Tri Ngu như bị lửa đốt, vội rút lại.

Đôi mắt mơ hồ tinh tường tràn đầy ngạc nhiên.

Chỉ đến khi tai nóng ran, ánh nhìn hầu như không dám đối diện với vật trong hộp nữa.

Đó thực sự là…

Bộ chuỗi hạt lựu trong hộp còn quý giá hơn thứ nàng từng diện trong Thẩm phủ trước kia, từ chất liệu cho đến sắc thái đều đáng giá gấp bội lần.

Ấy vậy mà vật ấy ngày trước lại khiến Tri Ngu xấu hổ đến nỗi không bước đi nổi.

Về sau từng bị nàng thiêu hủy tận gốc.

Chẳng ngờ Thẩm Dục vẫn có thể sao chép lại một bộ mới y như thế.

“Bộ y lựu này ta sai người mài dũa bằng hồng bảo châu trân quý nhất, từng viên giá trị ngàn lạng.”

“Nếu ngẫm lại, khi nhìn thấy lần đầu, ta thật lòng muốn làm cho A Nhiễm rơi lệ…”

“Hồi ấy chỉ cần nàng có chút đáp lại, e rằng ta đã không thể rời khỏi căn phòng đó.”

Y không chút ngần ngại bày tỏ lần đầu tiên cảm tính với nàng.

“既然 đến rồi…”

Giọng điệu ấm áp như thể mọi chuyện đều là ngẫu nhiên, lại thản nhiên đề nghị.

“Vậy thì ngoan ngoãn mặc nó đi.”

Tri Ngu nhìn thấy ngón tay y gắp chuỗi hạt đắt giá tái hiện ấy, hình ảnh xấu hổ nhanh chóng tràn đầy trong tâm trí.

Ế ả cung nữ lặng lẽ ngước mắt nhìn, liền trông thấy chủ nhân nơi đây bàn tay vuốt nhẹ vòng eo cứng đờ của mỹ nhân, lòng bàn tay nửa như cưỡng ép đẩy nàng về phía bàn giấy.

Cho đến lúc vị đế vương tuyệt sắc kia có vẻ nói lời gì thân mật bên tai nàng, mới khiến mỹ nhân cực kỳ khó khăn đưa ngón tay trắng ngần, bị ép nhận lấy chiếc hộp gấm.

Cung nữ vội vàng hạ mắt, không lâu sau nhận được lệnh khác của bệ hạ, đưa phu nhân đến phòng tắm tắm rửa.

Chỉ sau một trầm hương, Tri Ngu tắm rửa, thay y phục bước trở lại điện, thì Thẩm Dục đã dứt hẳn các sớ tấu chất chồng nhiều ngày không dứt.

Ánh mắt y âm trầm nhìn mỹ nhân, ngón tay gõ nhẹ bàn giấy, các cung nữ nội thị lần lượt ra khỏi.

Tri Ngu đứng cứng đờ tại chỗ, nghe y mở miệng: “Cởi ra.”

Tri Ngu càng cảm thấy nỗi xấu hổ không ngừng bủa vây, “Bệ hạ…”

Thẩm Dục ngắt lời nàng, giọng ấm áp không cho cãi: “Ta muốn xem.”

Y muốn xem.

Lần này, nàng tự tay khoác lên mình vật ấy, cố gắng mê hoặc y.

Tri Ngu nhắm mắt khoát, đành mở dây y phục, cởi bỏ hết trên người.

Chỉ còn lại lớp voan mỏng như cánh ve sầu màu trắng trong suốt.

Chiếc voan được phủ bột ngọc trai hà thủy, dưới ánh nến khẽ phát sáng huyền ảo.

Khi khoác lên, ngoài cảm giác như có hào quang bao quanh thân, gần như giống như không mặc gì.

Dẫu vậy, Tri Ngu chẳng thể cởi bỏ nó.

Chỉ có thể cố gắng tự lừa mình rằng ít nhất còn mặc một lớp che thân.

Những chuỗi ngọc lựu đỏ tươi dưới lớp voan nổi bật tràn đầy sức hút.

Mỗi một viên ngọc sáng chói, được mài dũa trơn láng tròn trịa.

Mỹ nhân run nhẹ, gắng gượng lấy tay che ngực.

Vị trí càng khiến nàng xấu hổ càng cảm nhận rõ ánh mắt nóng bỏng ấy.

Thẩm Dục mắt đen không đổi chớp nhìn nàng, giọng nói nhẹ nhàng ra lệnh: “Lại đây.”

Bên cạnh long ỷ đặt một bộ y phục nữ tử ngăn nắp sạch sẽ.

Tựa như chỉ cần y được nhìn thỏa mắt thì nàng có thể lập tức khoác lên.

Tri Ngu đành trong hoàn cảnh ấy rút lớp voan trên người, bước chân nặng nề tiến lại gần long ỷ.

Mỗi bước khó nhọc kia đều bị vị quân vương nơi phòng điện nhìn thấu tường tận.

Dường như không thể chịu đựng, khi đến gần nàng muốn lôi lấy y phục trên ghế che thân thì một bàn tay trắng bệch kéo nàng vào lòng.

Nàng mồ hôi ướt đẫm vai trần, Thẩm Dục cũng không chán ghét, tay vuốt ve đầy trìu mến.

Y đăm đăm nhìn xuống hỏi: “Trên đó có bao nhiêu viên? Ngươi có từng đếm?”

Tri Ngu giọng run: “Chưa… chưa đếm…”

“Những viên ngọc lựu quý giá này, thì phải đếm thật kỹ…”

Khi y nói muốn đếm, tay đã thuần thục đặt lên lưng nàng.

Từ phía sau bắt đầu đếm.

Từ lưng cho đến ngực.

Rồi từ eo mông đến hàng lưng dưới.

Mỗi chỗ đều phải gỡ ra từng viên, kĩ lưỡng xoa bóp để xác định số lượng chính xác.

Màn cảnh này còn thảm hại hơn những giấc mơ từng có của Tri Ngu.

Đến khi mỹ nhân run rẩy trong lòng, không chịu nổi ôm khóc bật thành âm thanh, bàn tay kia bỗng dừng lại.

“Ngươi vừa kêu, ta đếm rối tung rồi.”

“E rằng, phải đếm lại từ đầu…”

Sự hứng thú dường như vừa mới bắt đầu, nhưng Tri Ngu nắm lấy ngón tay y, giọng run run: “Bệ hạ, xin ngài…”

Thân thể nàng quá nhạy cảm, thật không chịu nổi sự mơn trớn này.

Thẩm Dục giọng như thấu hiểu.

“Vậy đổi cách đếm sao?”

Người khẽ cúi mặt áp lên má nàng ẩm mồ hôi, tựa cặp uyên ương gắn bó.

“Ngươi nói ra, ngươi không dối ta…”

Tri Ngu nhắm nửa mắt, khóc khẽ: “Ta… ta không dám dối nữa… không lừa bệ hạ…”

“Tốt lắm.”

Đỉnh tóc được vuốt ve trìu mến.

Đấng nam nhân nói tiếp: “Nói ta biết ngươi đã biết lỗi…”

Tri Ngu cảm nhận từng ngón tay khe khẽ khuấy động, khẽ rủ mi hộ tòng chịu.

“Ta biết… lỗi rồi…”

Người kia dáng vẻ thong thả ấm áp không còn nữa.

Bên trong lòng mềm yếu khóc òa bị y mở môi tay háo hức ngậm lấy thưởng thức từng chút một.

Đến giây kế không thể đợi chậm trễ, bất ngờ thâm nhập sâu sắc.

Dẫu vậy, Thẩm Dục vẫn cố nhẫn nại chịu đựng niềm vui lâu ngày ấy tới nổi thớ gân lồ lên.

Y cúi đầu tựa trán nàng, như thỏa nguyện mà thở dài sâu lắng.

Đôi mắt đen sâu như đầm nước đen, không biểu hiện cảm xúc.

“Ngươi của ta thật ngoan ngoãn…”

Dưới ngón tay, chuỗi hạt lựu bỗng bị siết chặt nghiêm ngặt, như muốn cắm sâu vào làn da trắng nõn.

Rồi đắm mình trong tia nước, làm đá quý càng thêm kiều diễm.

Hẳn vì không chịu nổi lực giày vò thô bạo, cuối cùng đá quý rơi rớt đầy đất.

Từng viên hồng ngọc rơi rớt rồi bật lên, va chạm mạnh xuống, lăn trên tấm thảm trắng không còn tiếng động nữa.

...

Trong đêm, cung nữ gần như cả đêm không dám ngẩng đầu.

Chỉ nhớ bệ hạ rời điện lúc khuya, tựa như cách người lớn bế trẻ thơ, quấn mỹ nhân trong áo khoác rộng dày nặng, không cho ai theo sau.

Giữ y thế ấy nửa giờ lâu sau mới đặt người trở về điện ngủ.

Cảnh tượng điện nội một mớ hỗn độn ngổn ngang.

Đá lựu đỏ rơi vãi khắp nơi, nhặt từng viên phải mất khá lâu.

Hẳn vì quý giá nên lúc nhặt, không cho nội thị cùng cung nữ dùng tay trực tiếp, chỉ có thể dùng nhíp nhỏ thu thập từng viên cẩn thận.

Sáng hôm sau, Tân Quân thức sớm, khiến các bọn nội thị cung nữ dù tâm tình phức tạp kỳ quái cũng không dám bộc lộ.

Cả đêm khuya có tiếng động quá lớn.

Tiếng “đục đục” không ngừng vang.

Chiếc long ỷ vốn dĩ vững chãi ít phát tiếng động ấy còn làm người ta nghi ngờ liệu có sụp đổ trong chốc lát hay không.

Vì vậy bọn người phục vụ còn tưởng rằng bệ hạ sáng nay sẽ không lên triều.

Chỉ khi nội thị tiến lại hầu hạ, Thẩm Dục vừa tiếp nhận lớp áo lót, vừa cúi mắt nhìn mỹ nhân trên long ỷ.

Nhớ đến cảm giác lâu ngày đêm qua, đôi mắt sâu thẳm vẫn mờ mịt u tối.

Dẫu rằng đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Ấy thế mà Thẩm Dục không biết rằng, việc dễ dàng phát hiện dối trá ở nàng cũng là một việc vô cùng đau đớn đối với y.

Đôi khi y còn nghĩ, sao nàng không khôn khéo hơn, ít ra có thể lừa được ta thì tốt biết bao.

Tác giả ngỏ lời:

Xin cảm tạ các thiên thần đã bỏ phiếu Bạo Vương hay trao tặng dưỡng chất trong khoảng thời gian từ ngày 25 tháng 3 năm 2023, 17 giờ 23 đến 22 giờ 28.

Cảm ơn những thiên thần đã buông phi tiêu: Sách 1 cái;

Cảm ơn các thiên thần ban dưỡng chất: Dừa Thơm, Tên Ta Là Mã, Có Bánh Mì 5 bình; Vũ Chi Thang, Thỏ Tiêu Trị Tử, Mèo Nhà Taylor 1 bình;

Rất biết ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Trang web này hoàn toàn không có quảng cáo bật lên.

Đề xuất Huyền Huyễn: Đổi Sư Tôn, Nàng Chuyển Tu Vô Tình Đạo: Cả Tông Môn Quỳ Gối Hối Hận!
BÌNH LUẬN