◎Cưỡi Mã◎
“Nàng phải chăng có điều gì lầm lẫn chăng?”
Thanh Hòa vội vã đến phủ, tìm gặp Thẩm Dục, có vẻ vẫn còn khó tin sự việc.
Thẩm Dục sai bề tôi tìm nàng, minh oan rằng Tri Ngu chẳng hề có tội phản bội.
Nơi đáy lòng Thanh Hòa tất nhiên cũng chẳng mong Tri Ngu có lỗi lầm phàm tục.
Song riêng tư trách Tri Ngu cứ ngỡ lâu nay, giờ bỗng đổi lời, e chẳng ai thường người mà ngay lập tức tin được.
Thanh Hòa nghĩ, Tri Ngu âm thầm làm bao chuyện sau lưng, lại còn chịu đủ nhiều lời trách cứ từ nàng.
Trước sự hiểu lầm của người ngoài, Tri Ngu trong lòng ắt cũng chẳng dễ chịu, lại còn cố nén chẳng thốt lời, quả là kẻ ngốc.
Nếu không phải Thẩm Dục nói cho nàng biết, e rằng giờ này vẫn chưa hay tin.
Sau khi để ý kỹ sự thật ở bên Thẩm Dục, sắc mặt Thanh Hòa mới dần trở lại thường tình.
Nàng nhìn Thẩm Dục một lượt, chậm rãi nói rằng: “Dù Tri Ngu vô tội, song thời ấy lại nhân cơ hội đòi li hôn, thật sự bạc tình bạc nghĩa, chẳng đáng cho ông tha thứ.”
Tuy Thẩm Dục tính cách nhìn vẻ hòa nhã, nhưng Thanh Hòa vẫn mơ hồ cảm giác y chẳng phải hạng dễ bắt nạt.
Thiết tưởng, dòng dõi Thiên Gia, mấy kẻ thuần khiết đâu nhiều.
Thanh Hòa khi hay Tri Ngu vô tội, trong lòng chẳng khỏi e rằng Thẩm Dục sẽ oán hận nàng, bèn lời thử thăm dò hắn.
Thẩm Dục sao có thêm mắt để khỏi nhận ra ý nàng?
Không bóc trần, chỉ nhẹ giọng đáp: “Nàng thật không cố ý, chẳng phải còn gián tiếp giúp ta sao?”
Thanh Hòa lỗ mắt dịu đi, gật đầu đáp: “Cũng đúng…”
Hai Anh chị em mỗi người một tâm sự, trò chuyện hồi lâu.
Chốc lát sau, Tri Ngu đến, lại chí gặp Thanh Hòa chuẩn bị rời đi.
Lạ thay hôm ấy Thanh Hòa không như thường lệ, vừa thấy Tri Ngu liền trợn mắt.
Song ánh mắt nàng cũng có phần kỳ lạ, tới bên Tri Ngu, bước chân cố ý chậm lại.
“Nàng thân mang hương thơm…”
Chắc là trong lòng còn nhiều khúc mắc, Thanh Hòa ngẫu nhiên thốt ra lời vô tình như vậy.
Nói xong, liền xoay người bỏ đi.
Tri Ngu dưới chân bỗng ngừng lại, vẻ mặt có chút không hiểu.
Thanh Hòa đã chẳng muốn nói chuyện với nàng, giờ sao đột nhiên lại lắng nghe?
Thẩm Dục bên trong trông thấy cảnh ấy cũng chẳng có ý nói gì nhắc nhở.
Chờ đến hôm ấy, Tri Ngu lại được Bạch Tịch gọi đến, chỉ nghĩ Thẩm Dục lại không chịu dùng thuốc mà thôi.
Nào ngờ lên xe ngựa mới biết, hôm nay Thẩm Dục được Thanh Hòa mời ra ngoài, còn dẫn nàng theo cùng.
Ngựa xe ra khỏi thành, chậm chạp dừng lại.
Thẩm Dục rất nhẫn nại đợi nàng từ trên xe xuống.
Một cánh tay trắng ngần hé mở màn bên hông, Tri Ngu lo lắng nắm vạt áo, nói với y: “Ta muốn quay về…”
Hôm nay ngoại trấn có sự kiện, đi cùng Thanh Hòa và Thẩm Dục, phần lớn là tam đại quý tộc.
Nhưng Tri Ngu chưa từng có ý muốn hòa nhập vào tầng lớp danh giá đó.
Nàng đối với tương lai chẳng phải không hoạch định.
Chỉ riêng kế hoạch đó chưa từng có chút gì dính dáng đến quyền quý.
Sau khi Thẩm Dục lên ngôi, nàng phần nhiều cũng chỉ là thường dân giản dị, tự lực cưu mang bản thân.
Dường như nàng đã học cách trồng rau từ Quan Trần sư thái, sẽ lấy tiền trong tay nuôi gà vịt hoặc lợn con, đủ sống tự cung tự cấp.
Hơn nữa, Tri Ngu vốn tiếng tăm ở kinh thành đã chẳng tốt đẹp gì.
Sau vụ oan nghiệt do Thẩm Dục, gần như chẳng còn lại tiếng tăm.
Thanh Hòa cũng trách cứ nàng, tất cả đều ghét bỏ nàng.
Nàng thật chẳng muốn bất chợt lạc vào tầm mắt của người ta.
Thẩm Dục như đoán được ý nàng, chậm rãi nói: “Ta đã thay nàng minh oan rồi.”
Tri Ngu hơi ngạc nhiên nghe vậy.
“Gì vậy…”
“Ta nói cho họ biết, nàng làm thế vì giúp ta.”
Chi tiết lúc ấy chỉ Thanh Hòa hay, người ngoài chỉ nghe đồn đại.
Có lời minh oan từ Thẩm Dục, hơn tất cả điều gì khác đều thuyết phục hơn.
Nhưng Tri Ngu đều kinh ngạc.
“Ngươi chính mình đã nói là giúp ta, ta tự nhiên cũng phải báo đáp lại.”
Nếu là vợ chồng thì chẳng cần tính toán rõ ràng như vậy.
Song họ không còn là vợ chồng nữa.
Vậy nên đối với Tri Ngu mà nói, Thẩm Dục dường như chẳng muốn nợ nàng điều gì.
Nàng trong thời gian chăm cho y dùng thuốc, y đưa cho nàng bạc tiền.
Nay nàng danh tiếng vì y mà chịu tổn hại, y lại chủ động minh oan.
Sự phân minh rạch ròi ấy, thật hợp lòng nàng.
Chỉ có một điều, triện hôn đã thành sự thật, chẳng thể minh oan được.
Tri Ngu trong lòng dường như có chút cảm kích.
Khi y đưa tay đỡ nàng xuống xe, nàng cũng quen tay đặt trong lòng bàn tay y.
Không ngờ, Thẩm Dục không để lộ điều gì, cúi mắt trông chằm chằm bàn tay trắng nõn ấy, năm ngón chậm rãi khép lại, giữ chặt trong lòng bàn tay rộng lớn, gần như không thể giãy thoát.
Chỉ đợi Tri Ngu xuống xe, chưa kịp nhận ra điều không đúng, y đã tự nhiên buông tay.
Chỉ để lại một con ngựa nơi đó.
Địa điểm tổ chức ở ngoại thành, hôm nay có hoạt động đánh cầu, mọi người đều đồng ý cưỡi ngựa tốt ở nhà.
Vì thế xe ngựa chỉ đưa tới cửa thành rồi quay về ngay.
“Chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Tri Ngu nghĩ chắc là vì mình không biết cưỡi ngựa, nên chỉ có một con ngựa, trong lòng không khỏi ngượng ngùng.
Song Thanh Hòa chủ động mời nàng đi cùng, mình mà không đi, sau khi rời kinh thành sẽ chẳng còn dịp gặp mặt.
Lỡ mất cơ hội hòa giải này, khó tránh khỏi tiếc nuối.
Thẩm Dục lời lẽ thản nhiên: “Chờ lát ta dậy nàng.”
Điều đó làm Tri Ngu bất ngờ nhớ tới chuyện “cưỡi ngựa” lần trước.
Thuở ấy nàng cưỡi lên mình y, y cố ý dụ dỗ nàng coi mình như con ngựa để cưỡi…
Nhưng hiện nay khác hẳn, lời y rõ ràng muốn nghiêm túc dạy nàng.
Tri Ngu được y kéo lên lưng ngựa, lần này quả thật nghiêm chỉnh chỉ dạy.
Con ngựa này hoàn toàn khác với con ngựa duy nhất nàng từng cưỡi.
Ngựa cao lớn, chỉ ngồi trên đó, nàng cảm thấy cách mặt đất rất xa.
Ngay cả khi ngựa không phi, nếu té xuống không đúng thế, người cũng dễ gãy xương.
Hơn nữa, thân ngựa lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn đã làm người ta kinh hãi.
Nàng không dám thử điều khiển, một đôi tay trắng nhợt thò ra dưới nách, kéo dây cương đưa cho nàng.
“Nàng thử đi.”
Tri Ngu có phần hồi hộp, nhờ lời y được dịu bớt sợ hãi, nắm lấy dây cương dùng lực kéo mạnh.
Song ngựa phi ra khiến nàng hoàn toàn không đề phòng, ngã ngửa về sau.
Khác lần trước, lần này sống lưng nàng đập mạnh vào ngực người sau.
Ngựa có vẻ vì bị người lạ điều khiển hơi mất kiểm soát, may nhờ Thẩm Dục kịp thời nắm dây cương thay nàng, mới giữ cho ngựa bình ổn.
Tri Ngu bản năng thả tay, trả dây cương lại, run rẩy nói: “Ta để lát nữa học sau…”
Chẳng nói đến nàng có học được hay không, trước mặt y, nàng vốn không thể tự nhiên như trước.
Có lẽ để phân tán cảm giác bẽ bàng, Tri Ngu mở miệng hỏi: “Công chúa bảo ta đến, còn dặn dò điều gì nữa chăng?”
Nàng không giấu ý e dè đối với Thanh Hòa trong lòng, song phía sau y càng yên lặng.
Tri Ngu hơi ngượng, cứ tưởng y không định để ý, ai ngờ nghe y đột nhiên nói: “Nàng người thơm lạ.”
Thẩm Dục giấu ánh mắt sâu dưới bầu mi, tự nhiên nói: “Thanh Hòa hôm nọ khen nàng thơm, khiến ta phải hỏi, dùng thứ hương nào?”
Tri Ngu kinh ngạc, chẳng nhớ mình có bôi thứ hương nào trên người.
Bị y khen thơm, lòng nàng càng thêm bối rối, chỉ đành đáp: “Có lẽ… bôi dầu thơm trên đầu…”
Y lại hỏi: “Thế nơi khác thì sao?”
Nơi khác?
Tri Ngu bỗng nhớ ra điều gì, nói ngập ngừng: “Chốn… chốn nào?”
“Thanh Hòa nói, chốn khác của nàng cũng rất thơm.”
“Như là, chốn này…”
Vị trí sau sống lưng nàng không thể nhìn thấy, do đó cảm nhận càng thêm nhạy bén.
Hình như vì lời nói “chốn này” của y mà nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi của y dường như phả lên sau tai mình.
Gần đến mức khó tả.
Tri Ngu càng lúc càng cứng đơ sống lưng.
Lúc thân mật quá mức giờ đây lại hiện rõ tác hại.
Làm nàng đột nhiên nhớ tới lần y khen nàng thơm… rồi theo sống lưng tiến xuống, ngửi từng ngóc ngách trên người nàng.
Tựa như thú rừng, muốn nếm trải tất cả mùi hương cơ thể nàng.
Đôi môi nóng hổi ấy cũng lần lượt xuống theo sống lưng, tới tận xương cùng cụt…
Trong đầu nàng mường tượng cảnh ấy, chỉ nghĩ vậy thôi, xác thịt cũng cảm nhận được hơi ấm mơ hồ sau gáy.
Giống như những lần trước đây, thậm chí lan đến chỗ đùi gần gốc.
“Ta… không biết…”
Nàng đột nhiên căng thẳng đến cao độ.
Nàng ngừng nói, Thẩm Dục cũng không thèm hỏi thêm.
Song lúc yên tĩnh, không có chuyện gì ngắt lời, xung quanh lại dễ cảm nhận những biến đổi nhạy cảm.
Như sống lưng vô tình tựa vào ngực y, nhịp tim nàng rộn ràng, rồi…
Tri Ngu chậm hiểu ra, phía sau như có vật gì tựa mình.
Ban đầu nàng không hay biết gì.
Chỉ khi ngựa giật mạnh, vật ấy bị nàng đè vào, có cảm giác lớn thêm.
Suy nghĩ đó làm nàng run rẩy nóng bừng.
Nàng bất chợt nhớ ra, mặt bỗng đỏ bừng, song không khéo miệng hỏi điều gì.
Khi đi đến đoạn đường bằng phẳng hơn, con ngựa dưới mình phi nhanh hơn.
Cái vật ấy vì sự giật giầm liên tục càng hiện rõ, càng rõ nét.
Cuối cùng đến nơi, Thẩm Dục xuống ngựa.
Tri Ngu gần như hối hả nhảy xuống.
Song nàng quên mất mình trên lưng ngựa rung lắc đến chùng chân.
Một chân bước vào kiềng ngựa mất thăng bằng, gần như ngã xuống.
Thẩm Dục kịp đưa tay đỡ, song nàng vẫn đụng mạnh vào lòng y.
Nửa năm sống ở am đường, thân hình nàng không phải không thay đổi chút nào.
Không chỉ cao thêm chút, mà thân hình đầy đặn hơn trước rất nhiều.
Nàng vô phòng không đề phòng, đánh thẳng vào lòng y, làm y cũng thở khẽ.
Lồng ngực y đau đớn, không nói ra.
Những tưởng bắt đầu trêu chọc, cùng cảm giác mơ hồ đầy quyến rũ vây quanh nàng gần như chiếm đoạt tâm trí.
Những lúc mất thăng bằng, nàng vẫn còn mất thần, trong vòng tay y phát ra tiếng kêu nhỏ thật dịu dàng, có thể vắt kiệt nước từ đó.
Giống như khi ở bên nhau, nước mắt nàng ẩm trên mi, những lần không hài lòng, lời than vãn nhẹ nhàng đều kèm theo oán trách y.
Nhưng bên ngoài, nghe chừng đó như lời mời gọi cố ý.
Tri Ngu sực tỉnh, lo sợ, tim đập nhanh.
May mắn tiếp xúc ấy chóng vánh, chỉ trong chốc lát, đã rời xa nhau.
Thẩm Dục vuốt lại áo, như vô tình hỏi nhẹ nhàng: “Tại sao mặt nàng đỏ như vậy?”
Tri Ngu bỗng nhớ lại cảnh trên lưng ngựa lúc trước.
Mắt nàng nhanh chóng liếc đến thắt lưng y.
Gần như sắp hiểu lầm y, lại thấy khi y chỉnh sửa y phục có vẻ cũng phát hiện điều gì.
Thẩm Dục giơ tay tháo con dao găm gần như rơi khỏi thắt lưng, từ tốn nói: “Xin lỗi, vừa nãy chắc dao găm đó chạm vào nàng.”
Giọng y không hề mưu mô, chậm rãi hỏi: “Có làm nàng đau không?”
Tri Ngu đỏ mặt lắc đầu.
Thẩm Dục quan sát sắc mặt nàng, nói: “Chắc cũng còn không thoải mái lắm chứ?”
Y cầm con dao găm nặng trĩu trên tay, suy nghĩ nói: “Vừa vặn, con dao này thích hợp cho nữ nhân yếu đuối như nàng dùng để phòng thân.”
“Ta tặng nàng xem như bù đắp lỗi lầm.”
Con dao găm lớn rồi được trao vào tay Tri Ngu.
Y thả tay, nàng lo con dao rơi, bản năng dùng hai tay giữ chặt.
Nàng lòng tràn ngập nghĩ ngợi, chưa kịp từ chối, thì thấy Thanh Hòa đã đến gần.
“Ta đợi các người lâu lắm rồi.”
Thanh Hòa hơi trách Thẩm Dục.
Rồi nhìn Tri Ngu, nét mặt vẫn không thoải mái lắm.
Nàng ngắm mặt Tri Ngu, có phần quan tâm, chủ động hỏi: “A Ngu, sao lại ra mồ hôi nhiều vậy?”
Gió lạnh thổi đến, Tri Ngu mới phát hiện mình toát nhiều mồ hôi, thân hình cũng nóng rực.
Nàng đành ôm con dao găm, không biết trả lời sao, nên giả bộ ngơ ngác.
“Vậy sao? Ta… ta cũng không biết…”
“Ừ.”
Lúc này, một ngón tay trắng bạch đưa lên, chạm vào mai tóc nàng, đầu ngón tay chạm nhẹ rồi rời.
“Mai tóc nàng…”
Thẩm Dục vẫn đứng phía sau nàng, ai nấy đều rõ ràng hai người đến cùng nhau.
Tri Ngu ngước mắt, thấy gã cúi nhìn nàng.
Nơi gần kề, ngón tay xương cử động tinh tế cầm lấy một giọt nước, mắt dán vào nàng nói: “Đã ướt rồi.”
Tri Ngu nghe lời y, mặt mũi không kềm được đỏ bừng hơn.
Nàng như vậy kỳ quái…
Ánh mắt của cả hai dường như hỏi nàng, tại sao mặt đỏ đến vậy, thân nhiệt cao như thế.
Nếu chạm vào da nàng, sẽ phát hiện nhiệt độ nóng rực.
Chẳng chừng lại hỏi nàng vì sao lại nóng như vậy…
Tri Ngu không biết giải thích những điều kỳ lạ hôm nay, chỉ nhỏ nhẹ lí nhí: “Có thể… ta bị bệnh rồi…”
Có lẽ nàng quả thật không giỏi đối diện với người ngoài.
Hôm nay lần đầu tiên ra ngoài với thân phận đó, suốt một ngày như mắc lỗi nhiều chuyện, rất lúng túng.
Tri Ngu cảm thấy quái lạ trong lòng.
Chưa khi nào nói rõ, nàng đều có thể bình thản đối diện y.
Song không hiểu sao, sau khi nói rõ, nàng lại không thể đối diện y nữa…
Lời Thẩm Dục nói đều rất bình thường, vậy mà nàng vẫn nghĩ vẩn vơ.
Y chỉ đơn giản nhắc mai tóc nàng ướt, mà nàng đã cảm thấy mặt nóng hơn.
Miệng nói quên đi quá khứ, nhưng tim như lúc nào cũng nghĩ đến hình ảnh hắn bắt nạt nàng, nếu nói ra, chẳng hóa ra nàng cố ý khiêu khích y, là nàng chẳng thể quên những khúc mắc bên nhau?
Tri Ngu vừa cố giữ nhịp tim, vừa bị Thanh Hòa kéo tay, lại nghĩ có lẽ mình nên rời đi sớm.
Nàng có thể đợi đến khi Thẩm Dục lên ngôi, rồi bí mật trở về kinh lấy giấy thông hành.
Nếu không, nàng sợ tự mình mơ tưởng lung tung, đến cả thân thể cũng phản ứng kỳ lạ vì những lời lẽ vô tình của y.
Tác giả có lời nhắn:
Kết quả xổ số rồi, các quý nhân để lại bình luận bên dưới chương này, đều sẽ nhận được bao đỏ nhỏ (xin lưu ý tin nhắn hậu trường, chữ "bao đỏ" là do tác giả gửi tay, chữ "trúng thưởng" mới là hệ thống phân phát).
Cảm ơn các thiên thần đã ủng hộ ta bầu chọn kỵ binh, tưới dưỡng thanh khí trong khoảng thời gian từ ngày 21 tháng 3 năm 2023 đến ngày 22 tháng 3 năm 2023.
Cảm ơn các thiên thần đã đặt bom mìn: Ôn Phong Nhập Nam Ưu, Ngã Nhất Định Hội Thượng, mỗi người 1 lần;
Cảm ơn các thiên thần tặng dưỡng khí: Duyên Khởi Tính Không 40 bình; Nguyệt Đổi Phân Bi 36 bình; Lôi Cẩu Tử, Di Tắc 20 bình; Cam Cam Trình Trình, Vũ Chi Thang 10 bình; Tiểu Thẩm 6 bình; Nha Quai, Phóng Hạ Đích Đông Thiên, Sách Tử, Tây Qua Thịnh Thiện Đích 5 bình; Bát Đổng, Đối Phương Chánh Tại Nhập Trung... 3 bình; Tinh Ngạn, Hòa Yến, Thiện Thiện 2 bình; Thảo Chân Lục, 65561855, Lý Đại Lôi Đồng Sư, Nam Nguyệt, Nguyệt Lượng Trình Thù Tội Hành, Vân Cẩm, Kim Ngày Cũng Là Truy Cập Uyển 1 bình.
Rất cảm tạ mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Đề xuất Xuyên Không: Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?