**Chương 169: Vậy Ngươi Tự Mình Đùa Giỡn Đi**
Tô Hoài lại nói: "Ngươi nói ta cắn bừa?"
Y không đợi Lục Diệu đáp lời, đã kềm giữ thân thể nàng, cúi đầu cắn mấy cái lên người nàng. Răng môi y mài miết xương quai xanh, ngực nàng, khiến Lục Diệu bất ngờ không kịp trở tay, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nàng liền mắng y một trận.
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt như sói như hổ, cuộn trào sóng dữ, nói: "Đây mới gọi là cắn bừa."
Lục Diệu ngửi thấy hơi thở trên người y, dường như theo cảm xúc của y mà dần trở nên nồng nặc cay nồng hơn bình thường. Lục Diệu bình ổn hơi thở, một mặt đối diện với ánh mắt y, một mặt đột nhiên nhấc chân thúc mạnh vào bụng Tô Hoài.
Tô Hoài hành động cũng thần tốc, một tay nắm lấy đầu gối nàng, ghì chặt xuống, rồi khuỵu gối đè lên chân nàng. Lục Diệu thấy đánh lén thất bại, vội vàng với vẻ mặt thành khẩn nói: "Vừa rồi chân ta chợt co giật."
Tô Hoài nói: "Chợt co giật?"
Lục Diệu trịnh trọng nói: "Đúng vậy, đột nhiên chuột rút."
Tô Hoài nói: "Vậy có cần ta giúp ngươi rút gân không?"
Lục Diệu nói: "Ta tạ ơn ngươi, không cần đâu."
Nhưng khí thế hổ lang trong mắt y vẫn chưa tiêu tan, nói: "Ngươi không chỉ lừa ta, còn động một chút là muốn đánh ta. Ngươi nghĩ ta vẫn chưa chán ngán, dù sao cũng không giết được ngươi sao?"
Vừa nói, y vừa giật đai lưng nàng.
Lục Diệu giằng chặt cứng, bực bội nói: "Ngươi chưa từng lừa ta sao, ngươi chưa từng muốn đánh ta sao? Lần nào chẳng phải ngươi động tay động chân trước!"
Tô Hoài nhìn nàng nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta lừa ngươi, ngươi có thể đến tìm ta đòi công đạo."
Lục Diệu thầm nghĩ: Đòi cái thá gì công đạo, cái tiện nhân này ghét nhất là công đạo.
Tô Hoài lại nói: "Mà nếu ta thật sự muốn đánh ngươi, một cái tát có thể đánh chết ngươi. Ta động tay động chân là để đánh ngươi sao? Chỉ đánh ngươi thì có nghĩa lý gì, phải đùa giỡn mới thú vị."
Lục Diệu một luồng hỏa khí xông thẳng lên đầu, nàng thật muốn một cái tát có thể đánh chết y.
Thế là nàng thật sự làm vậy, tích lực giáng thẳng vào mặt y. Đầu ngón tay nàng đã lướt qua mặt y, nhưng lại không thể đánh xuống, bị y chặn lại.
Lục Diệu nói: "Đùa giỡn tổ tông ngươi!"
Tô Hoài nói: "Ngươi thích chơi với người chết, vậy đợi ta chơi chán rồi sẽ đưa ngươi đi chơi với bọn họ."
Hai người giằng co một lúc, Lục Diệu vốn đã bị y áp chế, cuối cùng không nghi ngờ gì là thất bại. Hai tay nàng bị y bẻ ngược ra sau lưng ghế, y thành công giật đai lưng nàng rồi trói hai tay nàng vào lưng ghế.
Lục Diệu trợn mắt, giãy giụa tay, cái cẩu súc sinh này!
Tô Hoài hài lòng nhìn phản ứng của nàng, nói: "Thế nào?"
Lục Diệu nói: "Ta không thích bị trói."
Tô Hoài nói: "Nhưng ta chưa từng thử kiểu này."
Lục Diệu vô cùng ghét bỏ liếc y một cái: "Vậy ngươi tự mình đùa giỡn đi."
Nói xong, nàng như cá ươn nằm thẳng cẳng trên ghế.
Tô Hoài hôn nàng, vuốt ve nàng, nàng ngoài việc nổi da gà ra, chẳng còn phản ứng nào khác.
Tô Hoài nói: "Ngươi đây là ý muốn mặc ta muốn làm gì thì làm sao?"
Lục Diệu với vẻ mặt cam chịu: "Cũng đâu phải chưa từng xảy ra. Ngươi giỏi, tự mình làm đi."
Nhưng thái độ cá ươn của nàng, không hé răng cũng chẳng chống cự, đã thành công khiến Tô Hoài cảm thấy vô vị.
Y muốn là cảm giác nồng nhiệt như nước sôi lửa bỏng, khoái lạc đến chết đi sống lại như lần trước, chứ không phải sự vô vị như hiện tại.
Tô Hoài xé váy nàng, nàng cũng không chút gợn sóng.
Lục Diệu nghĩ thoáng, cũng đâu phải lần đầu.
Nhưng Tô Hoài không nghĩ thoáng, nói: "Vì sao ngươi không có phản ứng?"
Lục Diệu nói: "Tay ta đều bị ngươi trói rồi, ngươi còn muốn ta có phản ứng gì?"
Tô Hoài nói: "Ngươi còn có thể đá ta, mắng ta."
Lục Diệu tức đến bật cười, nói: "Ngươi đúng là tiện."
Nghe nàng mắng, y dường như cuối cùng cũng hài lòng một chút, lập tức ép sát thân mình hôn môi nàng.
Y hôn sâu và nồng nhiệt, kết quả phát hiện nàng lại chẳng còn phản ứng gì. Y rời môi nàng một chút, thấy nàng chỉ khẽ hé môi thở dốc, vì mùi hương trên người y, dần dần nhuộm đỏ đôi má nàng.
Hai người nhìn nhau, đều muốn dò xem rốt cuộc giới hạn của đối phương ở đâu. Sau cùng vẫn là Tô Hoài nói: "Ta nới tay cho ngươi, ngươi chỉ được dùng để ôm ta."
Lục Diệu nói: "Ngươi nới tay cho ta, ta nhất định sẽ ôm ngươi thật chặt."
Tô Hoài nói: "Nếu ngươi dám đánh ta, ta sẽ trói cả chân ngươi vào chân ghế."
Sau đó Tô Hoài liền cởi trói cho nàng, Lục Diệu cuối cùng cũng được tự do tay chân, thật sự muốn đánh y đến ngứa răng, nhưng lại không đánh lại y, nên không thể công khai đánh.
Hơn nữa tên này vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, nàng có bất kỳ cử động nào cũng không thoát khỏi ánh mắt tinh quái của y.
Tô Hoài nói: "Vừa rồi ngươi nói gì?"
Lục Diệu vươn tay ôm lấy eo y, gần như cùng lúc, y ấn nàng vào lưng ghế rồi điên cuồng đè ép hôn môi.
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn
Tân Ngô Trần Minh
Trả lời1 tháng trước
Truyện hay không mọi người
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tháng trước
Truyện này top lượt xem bên trung nha.