“Được rồi, tôi phải đi họp ngay đây. À, khi nào tôi về Lê Thành, chúng ta đi ăn một bữa nhé,” Long Không nói.
Quý Thính trấn tĩnh lại, đáp: “Được.”
Tối đó, Khâu Đan gọi Quý Thính về nhà ăn cơm. Bà bảo siêu thị vừa nhập về mẻ tôm hùm đất rất tươi ngon, và bà đã đặc biệt làm món tôm mười ba vị cho cô. Quý Lâm Đông không về kịp, nên chỉ có hai mẹ con ăn.
Họ dọn ra một chiếc bàn nhỏ. Quý Thính đeo găng tay, uống Coca, ăn đến mức môi đỏ bừng.
Khâu Đan đưa khăn giấy cho cô: “Lau đi con, lau đi.”
Quý Thính nhận lấy lau, rồi tiếp tục bóc tôm. Nếu không lột được, cô sẽ cắn luôn.
Khâu Đan nhìn Quý Thính, nói: “May mà tối nay mẹ không bảo con dẫn Lục Hải tới đây.”
Động tác cắn tôm của Quý Thính khựng lại.
Khâu Đan bóc thịt tôm nhỏ cho vào bát cô: “Con ăn uống kiểu này, vẫn nên để người nhà thấy thôi.” Quý Thính nhổ vỏ tôm ra.
Kể từ hôm có phản ứng bài xích với Lục Hải, đã hai ngày Quý Thính không chủ động tìm anh. Lục Hải có gửi tin nhắn cô vẫn trả lời, nhưng không nhiệt tình lắm. Cô nhấp một ngụm Coca, rồi nhìn về phía Khâu Đan.
“Mẹ.”
“Ừm?” Khâu Đan lại gắp thịt tôm vào bát con gái.
Quý Thính nhìn thẳng vào mắt bà, nói: “Mẹ, Lục Hải và con… Hay là mẹ giới thiệu đối tượng khác cho con được không? Con nghĩ kỹ rồi.”
Khâu Đan đang lột tôm chợt dừng lại, rồi ngước mắt lên: “Sao vậy?”
Quý Thính kéo chiếc găng tay dùng một lần ra: “Con cảm thấy như thiếu thiếu thứ gì đó, không thể toàn tâm toàn ý vào mối quan hệ này. Đồng thời, con còn thấy hơi bài xích trước sự gần gũi của anh ấy.”
Khâu Đan sững sờ.
“Trước đây không phải vẫn ổn sao? Hay là cậu ấy đã làm gì con à?”
“Không có, anh ấy rất tốt. Có lẽ vấn đề là ở con thôi. Mẹ, con cũng không biết nữa, con cứ nghĩ bản thân có thể làm được.” Quý Thính gắp thêm miếng thịt tôm nữa vào miệng.
Khâu Đan nhìn con gái, thấy thái độ và giọng điệu của Quý Thính đều bình tĩnh, xem ra không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Có lẽ vấn đề thật sự nằm ở Quý Thính, cô từ chối sự thân mật của Lục Hải. Khâu Đan cau mày, bà băn khoăn không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Bà hỏi: “Con nói cho mẹ nghe, không phải với chàng trai nào con cũng bài xích như thế chứ?”
Quý Thính ngước mắt lên, lắc đầu: “Không phải.”
Khâu Đan định nói con chưa từng có bạn trai mà, nhưng chợt nhớ tới Đàm Vũ Trình. Đầu năm nay, trong buổi họp mặt gia đình, Quý Thính bị bong gân chân, chính Đàm Vũ Trình đã bế cô lên lầu. Lúc đó, bà và Tiếu Hi vào nhà, thấy Đàm Vũ Trình đang giữ chân Quý Thính để bôi thuốc cho cô. Hành động đó cũng rất gần gũi. Quý Thính sợ đau còn đá anh một cước, nhưng Đàm Vũ Trình đã giữ chặt chân cô ấn xuống chăn. Lúc đó, Tiếu Hi còn bảo thật sự rất tiếc vì hai đứa trẻ này không thể đến được với nhau.
Qua chuyện này, Khâu Đan thấy nhẹ nhõm, Quý Thính không bài xích với tất cả đàn ông. Vấn đề chắc là nằm ở Lục Hải, anh không có cách nào khiến Quý Thính chấp nhận sự gần gũi. Khâu Đan hy vọng con gái có thể tìm được người đàn ông phù hợp, nhưng cũng mong cô có ấn tượng tốt với đối phương, vì có ấn tượng tốt thì mới duy trì được mối quan hệ và tiến tới hôn nhân.
Khâu Đan cầm một con tôm hùm đất, tiếp tục bóc vỏ: “Được, mẹ sẽ nhờ mọi người xem giúp. Con cũng nên nói rõ với Lục Hải sớm, kẻo làm chậm trễ người ta.”
Quý Thính gật đầu.
Khâu Đan liếc nhìn cô: “Biết nên nói gì rồi chứ?”
Quý Thính lại gật đầu. Dù sao Lục Hải cũng là cháu trai của bạn Quý Lâm Đông, Quý Thính đương nhiên sẽ không làm mất lòng anh, hơn nữa Lục Hải quả thực là một người đàn ông rất tốt.
Thứ Bảy, cửa tiệm rất đông khách. Buổi chiều Lục Hải gửi tin nhắn mời cô đi ăn tối, cô đồng ý. Hai ngày nay thời tiết rất đẹp, mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Xe của Lục Hải đã đợi sẵn ở cửa.
Quý Thính mở cửa, ôm một hộp quà ngồi lên và đưa cho Lục Hải. Anh cười nhìn cô rồi nhận lấy: “Đây là gì thế?”
“Quà cho anh,” Quý Thính thắt dây an toàn.
Lục Hải có chút đắc ý, nhưng cũng hơi ảo não vì anh không chuẩn bị gì cả. Anh cất túi quà đi, khởi động xe và nói: “Hôm nay là ngày gì mà tôi được nhận quà vậy?”
Quý Thính cười: “Muốn tặng thì tặng thôi mà.”
Lục Hải mỉm cười, cầm vô lăng lái xe. Trên đường hơi kẹt xe.
Lục Hải đưa Quý Thính đến một nhà hàng đồ Tây trên cao đã đặt chỗ trước. Hai người ngồi xuống, Lục Hải nói: “Nhà hàng này có món bít tết rất ngon, tôi dẫn em đi ăn thử.”
Quý Thính cười: “Anh thật sự đã ăn hết đồ ăn ngon ở Lê Thành rồi à.”
Lục Hải nhìn cô: “Tôi sẽ dẫn em đi ăn hết.”
Quý Thính hơi khựng lại, cảm thấy áy náy. Cô cầm cốc uống một ngụm nước. Ở đây, cô có thể nhìn thấy mặt trời lặn và bầu trời tràn ngập ánh hoàng hôn.
Chẳng mấy chốc trời đã tối. Miếng bít tết được bày trên bàn với âm thanh xèo xèo hấp dẫn. Khung cảnh ngoài cửa sổ được thay thế bằng ánh đèn neon, toàn cảnh thành phố trông thật đẹp. Quý Thính và Lục Hải ăn xong, món tráng miệng được mang lên.
Lục Hải đẩy món tráng miệng về phía Quý Thính và nói: “Em ăn thử đi. Tôi thấy món ở cửa tiệm của em ngon hơn.”
Quý Thính nhìn qua, cười nói: “Không cần so sánh đâu, ở đây nhất định ngon hơn.”
“Không, tôi cảm thấy chỗ của em tốt hơn.”
Quý Thính mỉm cười, cầm thìa lên ăn một miếng.
Lục Hải nhìn về phía vòng đu quay cách đó không xa, có chút do dự nhìn Quý Thính. Quý Thính cũng ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau. Cô đặt thìa xuống, gọi: “Lục Hải.”
Đầu ngón tay Lục Hải dừng lại, anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cười hỏi: “Sao vậy?”
Quý Thính lặng lẽ hít một hơi, ngón tay cuộn lại, nhìn anh nói: “Chuyện giữa chúng ta… dừng lại nhé?”
Nụ cười trên mặt Lục Hải nhạt dần: “Tại sao?”
“Vấn đề là ở tôi. Ban đầu tôi cũng muốn thử với anh, nhưng hình như tôi không có cảm xúc.”
“Không sao đâu, trước tiên cứ là bạn bè thôi, từ từ rồi…”
“Thật sự có thể từ từ sao?” Quý Thính hỏi lại.
Lục Hải trầm mặc một lát. Anh thật sự thích Quý Thính, nhưng vì đây là buổi gặp mặt xem mắt nên anh không thể lãng phí thời gian, mục tiêu chắc chắn phải là hôn nhân. Bước tiếp theo của anh là xác nhận mối quan hệ, sau đó chọn ngày kết hôn. Dù sao thì sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn.
Lần trước ở nhà hàng Nhật, anh đã sẵn sàng tiến thêm một bước nhưng Quý Thính lại có chuyện gấp làm gián đoạn. Lần đi chơi với bạn thân của Quý Thính, khi thấy cảnh thân mật của bạn cô và bạn trai, anh cũng thấy hơi lo lắng so với tình huống của chính mình. Mấy ngày nay anh không mời Quý Thính đi ăn là để tối nay tìm một không khí tốt hơn để bày tỏ rõ ràng ý tứ. Anh tin rằng họ đã đủ hiểu nhau. Nhưng anh không ngờ Quý Thính lại nói như vậy. Có lẽ anh đã linh cảm được từ lúc Quý Thính vô tình tránh né anh trong nhà hàng Thái. Anh không phải không cảm nhận được, mặc dù điều đó không làm tổn thương lòng tự trọng, nhưng anh khá hoang mang, vì anh luôn hy vọng mình có thể tự nhiên đến gần Quý Thính.
“Thật sự xin lỗi,” Quý Thính nhẹ giọng nói.
Lục Hải hoàn hồn, nhìn cô. Quý Thính có đôi mắt đẹp, vẻ mặt dịu dàng mơ hồ lộ ra vẻ áy náy.
Lục Hải lắc đầu: “Em không cần phải xin lỗi. Dù kết quả buổi xem mắt có thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện bình thường.”
Quý Thính giống như sương mù và gió, cuối cùng anh vẫn không thể nắm bắt được.
Quý Thính im lặng vài giây: “Tôi không muốn nói là anh rất tốt, bởi nó giống như đang đưa ra một ‘thẻ người tốt’ vậy, nhưng quả thực anh là một người đàn ông rất tử tế. Chỉ là do vấn đề cá nhân của tôi thôi.”
“Tôi hiểu,” Lục Hải gật đầu.
Trên đường trở về, hai người đều khá im lặng. Lục Hải và Quý Thính không thành công, bố mẹ anh nhất định sẽ lại sắp xếp cho anh xem mắt. Tất nhiên Quý Thính cũng vậy, nhưng Khâu Đan có chút cẩn thận, bà phải suy xét kỹ càng xong mới để cô đi gặp mặt. Lục Hải thì không như vậy, có lẽ ngày mai sẽ có cuộc gặp mới.
Về đến nhà, Quý Thính ngả người trên sô pha, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cũng có chút u sầu, không phải tiếc nuối mà là xấu hổ.
Vu Hy cũng cùng cảnh ngộ, cô ấy gửi tin nhắn cho Quý Thính, nói rằng Chu Chiếm đã trở về Nam An rồi.
[Thật không nỡ.]
Quý Thính cầm điện thoại trả lời: [Khi nào rảnh thì bảo anh ấy đến gặp cậu.]
Vu Hy: [Vậy thì anh ấy nhất định phải đến gặp tớ, sau này tớ không có ngày nghỉ nào nữa.]
Quý Thính: [Ừ.]
Vu Hy: [À mà Mộng Gia vẫn chưa theo đuổi được Đàm Vũ Trình sao?]
Quý Thính: [Tớ không biết.]
Vu Hy: [Cậu ấy đang gào khóc trong vòng bạn bè, đi xem đi.]
Quý Thính thoát ra ngoài, mở vòng bạn bè lên thì thấy một bài đăng của Mộng Gia. Cô ta đang đứng cạnh một chiếc ô tô nhãn hiệu Hồng Kông, nhìn vào khung cảnh bên ngoài, Quý Thính nhận ra đó là tiểu khu của Đàm Vũ Trình.
Cô ta viết: *Không quan tâm mãi mãi dài lâu, chỉ mong đã từng có được trong tay.*
Long Không trả lời ở phần bình luận: *Hai ngày này cậu tạm dừng đi, cậu ấy đang bận đến điên rồi.*
Mộng Gia: *Thật sao? Chẳng trách cậu ấy không trả lời tin nhắn điện thoại của tôi.*
Long Không trả lời cô: *Vậy cậu phải ngoan chứ.*
Mộng Gia: *Được.*
Vu Hy gửi tin nhắn tới: [Trước đây tớ ủng hộ Mộng Gia, nhưng bây giờ cảm thấy tại sao Mộng Gia phải điên cuồng theo đuổi một người đàn ông hoang dã như vậy, còn khiến bản thân trở nên hèn mọn.]
Quý Thính: [Cậu đã đặt cược vào cậu ấy đấy.]
Vu Hy: [Tớ cảm thấy mình sắp thua rồi. Đàm Vũ Trình không dễ theo đuổi như vậy. Nếu cậu ấy không có ý gì thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.]
Vu Hy: [Còn cậu thì sao, cậu cược gì?]
Quý Thính: [Tớ không tham gia.]
Vu Hy: [Ồ.]
Vu Hy thở dài rồi nói sẽ gọi điện cho bạn trai. Quý Thính bấm vào ảnh đại diện của Đàm Vũ Trình, vòng bạn bè của anh trống không, không có bài đăng nào. Có lẽ anh không công khai trên vòng bạn bè. Chiều hôm qua khi rời đi trông anh rất buồn ngủ, đóng cửa lại mà cổ áo sơ mi còn chưa cài cúc, chắc hôm nay vẫn còn đang ngủ bù.
Quý Thính do dự một chút, soạn tin nhắn: [Hôm nay cậu đã đi làm chưa?]
Đàm: [Đang ở công ty.]
Thấy vậy Quý Thính không nhắn tin cho anh nữa, đặt điện thoại xuống lấy bộ đồ ngủ đi tắm.
Những ngày tiếp theo Đàm Vũ Trình có vẻ vẫn rất bận rộn. Quý Thính không còn gặp gỡ Lục Hải nữa mà dành nhiều thời gian ở cửa tiệm hơn. Long Không nói quay về sẽ mời cô ăn cơm, nhưng kế hoạch lại tiếp tục kéo dài do tạm thời cậu ta phải đến Hải Thành ở lại thêm một tuần nữa. Quý Thính cũng không để tâm đến bữa ăn này.
Vào ngày nghỉ thứ ba của lễ Quốc khánh, Quý Thính thức dậy vào buổi sáng, cô cứ cảm thấy mấy hôm nay hình như đã quên mất điều gì đó. Cho đến khi một khách hàng bước vào cửa hàng, người ấy có đeo một chuỗi hạt Phật trên cổ tay. Chuỗi hạt rất giống với chiếc vòng tay hình lá bằng gỗ tử đàn cô từng thấy.
Quý Thính mới phản ứng lại, bấm vào vòng bạn bè của mình. Quả nhiên Thư Tiêu vừa đăng ảnh chụp bữa tiệc sinh nhật của cô ấy. Cô ấy đang ngồi giữa nhóm bạn, trên tay ôm một bó hoa. Bên cạnh là bạn trai cô ấy, anh ôm cô cười tươi, còn có một bức ảnh khác chụp cảnh bạn trai hôn lên má cô ấy, mi mắt cô cong cong trông xấu hổ và rụt rè.
Cô ấy viết: *Chúc mừng sinh nhật tôi.*
Nhiều người đã bình luận và chúc mừng bên dưới. Mộng Gia: *Chúc mừng!* Chung Du: *Wow, họ thật xứng đôi. Chúc mừng sinh nhật, Tiêu Tiêu của tớ.* Phong Dĩnh Dĩnh: *Chúc mừng sinh nhật! Thật sự rất đẹp đôi.* Về phần những chàng trai khác, họ pha trò và trêu chọc. Long Không lần này lại không có động tĩnh gì.
Quý Thính nhìn thấy trong tấm ảnh Thư Tiêu có đeo một chiếc vòng tay màu tím rất đẹp. Cô im lặng bấm vào ảnh đại diện của Đàm Vũ Trình, quan sát một lúc lâu sau mới đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều Quý Thính pha cà phê mang đến cho khách thì bị giữ lại nói chuyện một lúc. Cô đứng bên cửa sổ ngây ngốc nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài.
Một lúc sau, cô quay lại quầy cầm điện thoại lên, chỉnh sửa và gửi tin nhắn cho tài khoản có ảnh đại diện màu đen: [Tối nay cậu có bận không?]
Đàm: [Hả?]
Quý Thính: [Chúng ta cùng ăn tối đi, tôi sẽ mua đồ đến nhà cậu.]
Đàm: [Được.]
Đàm: [Tám giờ tôi sẽ về, mật khẩu: 003003]
Quý Thính: [Được.]
Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu