Thì ra là vậy, trách gì cả ngôi làng đều tan hoang như bị lửa đốt, tang tóc đến gà chó cũng chẳng còn bóng dáng. Bọn sơn tặc này thật hung tàn quá đỗi!
Nhưng tương lai sẽ còn nhiều điều tàn khốc hơn thế. Chẳng riêng gì sơn tặc giết người, quan binh cũng sẽ ra tay, và nạn nhân chẳng chỉ là một thôn xóm nhỏ bé này, mà là cả những thành quách lớn. Suốt mười năm loạn lạc, phản quân An Khang Sơn cực kỳ tàn bạo, đi đến đâu cũng tàn sát dân chúng trong thành, chó gà không tha.
Lý Minh Lâu khẽ thở dài, đứng dậy: “Đi thôi.” Nàng nhìn Nguyên Cát, dặn dò: “Hãy để lại tiền bạc cho họ.” Có thêm chút tiền, cuộc sống sẽ đỡ vất vả hơn phần nào, dẫu chỉ như muối bỏ biển.
Nguyên Cát vâng lời, gói lại số tiền vừa thu và đặt vào sân nhà lão già. Chàng cùng Lý Minh Lâu bước ra ngoài, vừa đi vừa kể lại chi tiết những gì đã nghe được: “Hơn ba mươi tên sơn tặc nửa đêm kéo đến, cướp bóc từng nhà. Ai dám chống cự đều bị đánh đập dã man, có vài người yếu ớt đã chết, trong đó có cha và mẹ của Tiểu Thiên. Mẹ cậu ấy chết ngay tại chỗ, còn cha thì thoi thóp. Vừa rồi Tiểu Thiên về đến nhà thì ông ấy cũng trút hơi thở cuối cùng.”
Lý Minh Lâu lặng lẽ bước đến bên ngựa của mình, nghe tiếng khóc xé lòng của một người đàn ông vọng ra từ trong thôn. Nàng thu lại ánh mắt, nhận lấy dây cương từ Phương Nhị. Kim Quất đã lên ngựa với sự giúp đỡ của các hộ vệ. Lý Minh Lâu vốn giỏi cưỡi ngựa, mười năm ở Thái Nguyên phủ thường xuyên phi ngựa băng qua núi rừng, nên dọc đường đi nàng không hề cảm thấy chút khó chịu nào.
Tiếng khóc bên kia chợt tắt, thay vào đó là những tiếng ồn ào: “Tiểu Thiên, không được!” “Mau ngăn nó lại!”
Từ trên ngựa, Lý Minh Lâu nhìn thấy chàng trai trẻ mặc áo vải xô lao ra khỏi thôn, tay giơ cao một con dao. Đằng sau chàng, các hương thân vội vã đuổi theo để ngăn cản.
“Cha mẹ đã mất, con muốn báo thù! Con muốn đi cứu Lan Nương!” Tiểu Thiên gào lớn.
Nguyên Cát phi ngựa đến bên Lý Minh Lâu: “Bọn sơn tặc ngoài cướp súc vật, lương thực, tiền bạc, còn bắt đi hơn mười cô gái, thê tử mới cưới của Tiểu Thiên cũng ở trong số đó.”
Tiểu Thiên chạy rất nhanh, Lý Minh Lâu có thể nhìn thấy đôi mắt chàng đỏ hoe.
“Ngăn nó lại!” Lão già khập khiễng giơ cây gậy gỗ kêu lên. Hai người dân đứng ven đường liền xông tới đè Tiểu Thiên xuống.
“Tiểu Thiên à, con một mình đi chịu chết đó sao?” Lão già than vãn, “Nhà họ Trương chỉ còn mỗi con thôi.”
Tiểu Thiên quỳ sụp xuống đất gào thét: “Chỉ còn mỗi mình con, con sống làm gì nữa? Con mới đi có mấy ngày, trở về thì chẳng còn gì cả!” Nghe vậy, không ít dân làng cũng rơi lệ theo.
Lão già rưng rưng kéo ống quần lên, lộ ra vết thương ở chân. Máu đã ngừng chảy, phần thịt lật ra lộ cả xương cốt khiến người ta rợn người: “Không phải không cho con báo thù, chúng ta cũng muốn báo thù, nhưng biết làm sao đây? Tiểu Thiên, con mau đi lên huyện thỉnh quan lớn sai người diệt phỉ đi.”
Ban đầu, người đi báo tin tìm Tiểu Thiên cũng vì chuyện này. Tiểu Thiên là người trẻ tuổi duy nhất trong thôn có thể nói chuyện được với quan huyện, mọi người tin rằng chàng sẽ mang quan sai về.
Vẻ mặt Tiểu Thiên càng thêm đau khổ, như một con thú hoang bị chặt đứt chân ngã vật xuống đất, dùng đầu đập mạnh xuống đất: “Không có quan sai.”
Không có quan sai là ý gì? Mọi người trong thôn đều khó hiểu.
“Con nghe tin liền đi gặp đại nhân, đại nhân nói…” Tiểu Thiên chôn mặt xuống đất, không dám nhìn mặt hàng xóm, “Không có nhân lực đi diệt phỉ, bảo chờ một chút.”
Sao lại không có quan sai? Nha huyện nuôi rất nhiều người mà, lại còn có quan binh ở Đậu huyện nữa, mọi người đã từng thấy binh lính đến bắt người trốn sưu dịch đông đến nỗi gần như có thể san phẳng cả thôn.
Giọng Tiểu Thiên nức nở nghẹn ngào: “Phải đi hộ tống lễ mừng thọ cho Đại đô đốc Chiết Tây.”
Lý Minh Lâu siết chặt dây cương, nhìn chàng trai trẻ đang đập đầu thùm thụp xuống đất. Không chỉ đôi mắt đỏ hoe, vầng trán chàng cũng đỏ lằn, chảy ra từng vệt máu.
Đại đô đốc Chiết Tây, An Đức Trung, trưởng tử của An Khang Sơn. Tuy An thị không có con trai nối nghiệp cha làm tiết độ sứ, nhưng cha con họ An đều được phong tiết độ sứ, đây cũng là điều đầu tiên trong triều Đại Hạ. An Khang Sơn ở phía Bắc, An Đức Trung ở Đông Nam. Dù đều là tiết độ sứ địa phương, nhưng uy hiếp lại đến từ hai ba nơi, ngay cả một huyện thành nhỏ vô danh ở Hoài Nam cũng phải gửi lễ mừng thọ cho ông ta.
Trước đây, Lý Minh Lâu chỉ nghe Khương Lượng và Lưu Phạm kể về sự kiêu ngạo, xa hoa lãng phí của cha con An Khang Sơn. Nhưng nghe kể chuyện và tận mắt chứng kiến là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Dân làng ai nấy đều vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Chiết Tây tiết độ sứ là ai, càng không hiểu vì sao mạng người lại không quan trọng bằng lễ mừng thọ. Nhưng họ đã hiểu rõ ý nghĩa rằng sẽ không có quan binh đến diệt phỉ cứu người.
Tiểu Thiên bật dậy từ mặt đất: “Con tự mình đi cứu người!”
Lão già đau thương: “Con một mình đi là chịu chết!”
“Con một mình tồn tại còn không bằng đã chết!” Tiểu Thiên cười thảm, nhìn quanh: “Chúng ta mọi người cùng đi!”
Thần sắc những người dân xung quanh đều kinh hãi.
“Không phải còn có những người khác cũng bị bắt đi sao?” Tiểu Thiên kêu lên, nhìn một người đàn ông: “Chú Xuân Sơn, Tiểu Mạch Tử bị bắt đi rồi phải không?” Người đàn ông tên Xuân Sơn vẻ mặt bi thương, bên cạnh ông, một phụ nữ đã bật khóc nức nở: “Trời ơi là trời! Thật không sống nổi!”
“Được, ta đi!” Xuân Sơn mắt đỏ hoe hô lên: “Đến vợ con cũng không bảo vệ được, chết thì thôi!”
Liền có bảy tám người đàn ông khác cũng đứng ra.
Lão già đau thương che mặt: “Không phải sợ chết, bọn sơn tặc đó có binh khí lại chiếm đóng núi cao hiểm trở, chúng ta ít người lại không có binh khí, đi như vậy thật là chịu chết a!”
“Sơn tặc đại khái có bao nhiêu người?” Có người hỏi.
Lão già lau nước mắt: “Đêm đó có hơn ba mươi tên.”
“Bọn chúng chiếm núi ở đây đã lâu chưa?” Người đó hỏi tiếp.
Lão già suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Không lâu lắm, nửa năm trước còn chưa có chuyện này.”
“Vậy thì nhân số của chúng không nhiều lắm, chúng ta những người này đủ rồi.” Người kia nói.
Sao lại đủ được? Cả thôn tổng cộng chỉ có hơn một trăm người, trong đó hơn nửa là già yếu bệnh tật, thanh niên trai tráng tính căng lắm cũng chỉ hai ba mươi người. Lão già thở dài: “Đừng nói lời ngốc nghếch, các ngươi, ngươi…” Giọng ông dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người vừa nói chuyện. Những người dân khác cũng đều nhìn sang, Tiểu Thiên cũng ngẩng đầu lên. Một người toàn thân ẩn trong chiếc áo choàng đen lớn, từ trên cao nhìn xuống, che khuất ánh nắng sớm, phủ một bóng râm.
Nguyên Cát nói câu cuối cùng “chúng ta những người này đủ rồi” là nói với Lý Minh Lâu. Lý Minh Lâu gật đầu: “Đến đây thời gian ngắn ngủi, lại chưa từng có chuyện cướp bóc thế này, nhân số hẳn là chỉ có mấy chục tên đó thôi.” Ánh mắt nàng dừng lại trên người Tiểu Thiên, “Ngươi là người địa phương, quen thuộc nơi này, hãy dẫn họ đi xem xét trước.”
Ánh mắt Tiểu Thiên lướt qua Lý Minh Lâu, nhìn về phía sau nàng. Ở đó, những con tuấn mã cao lớn và các hộ vệ tinh tráng ước chừng năm mươi người. Trên người và trên lưng ngựa của họ phồng lên, rõ ràng là mang theo binh khí.
“Các ngươi, là ai?” Chàng hỏi, giọng khô khốc.
Lão già nhanh hơn một bước tiến ra, xua tay với Lý Minh Lâu: “Vị tiểu thư này, chuyện này không liên quan đến các người, các người mau mau lên đường tìm đại phu đi.”
Đây là một lão già nhút nhát, nhưng lại có gan lớn. Trong đêm mưa gió vừa trải qua cướp bóc, bản thân còn bị thương, ông vẫn dám mở cửa cho những người khách lạ tá túc.
Lý Minh Lâu mỉm cười: “Nếu chi phí tá túc các người không chịu nhận, vậy chúng ta lấy công tương ứng vậy.”
Đề xuất Xuyên Không: Lui Ra, Để Trẫm Đến