Hạng Nam thốt ra những lời ấy, vẻ mặt bình tĩnh mà cương quyết, không chút nào dung thứ. Lý Minh Lâu bật cười. "Hạng công tử lo xa quá." Nàng lại cười nói, "Ta đối trái tim người khác không hứng thú, cũng không muốn có được nó, ta chỉ cần có được người là đủ rồi." Lý Minh Lâu, trưởng nữ của Lý Phụng An, nhũ danh Tiên Nhi, ý chỉ như tiên nữ trên lầu cao, từ nhỏ đã được nuông chiều, muốn sao được sao, không vướng bụi trần phàm tục lại càng chẳng biết khó khăn, nên nói ra câu nói ngang ngược kiêu căng bá đạo như vậy cũng không có gì lạ.
Hạng Nam không hề bi phẫn, im lặng một khắc: "Minh Lâu tiểu thư có phải vì lời ta nói trước đây mà tức giận báo thù chăng?" Nói một cô nương ngươi xấu, nên ta sẽ không thích ngươi, quả thực rất đả thương người. "Ta biết Minh Lâu tiểu thư sẽ tức giận, nhưng ta cho rằng kiêu ngạo như Minh Lâu tiểu thư sẽ coi thường mà không thèm qua lại với người như ta." Chẳng ngờ nàng lại đeo bám, hắn cũng không tin Lý Minh Lâu thật lòng thích hắn. "Minh Lâu tiểu thư hà tất vì báo thù ta mà hủy hoại cuộc đời mình."
Lý Minh Lâu đáp lời gọn gàng: "Ta là người rất biết đủ, ta thích ngươi, chỉ cần có được thân ngươi như vậy là đủ rồi, không cầu chi thêm." "Biết đủ" vốn là một từ tốt đẹp, Hạng Nam nhìn cô gái với khuôn mặt ẩn trong bóng tối: "Ý tốt ban đầu của ta lại hóa thành ác ý, nhưng xem ra ta đã làm sai, ta không nên nói thẳng với Minh Lâu tiểu thư." Lý Minh Lâu không nói gì.
"Vậy thì ta chỉ đành đem sự thật này nói rõ cho hai nhà, nếu kết cục đều tồi tệ, ta cũng chỉ có thể làm kẻ ác..." Hạng Nam nói, "Lấy cái chết để khước từ." Lý Minh Lâu cười khanh khách: "Hạng công tử, ngươi biết địa vị của ta là nói một không ai dám nói hai, chỉ cần ta nói ta muốn gả cho ngươi, ngươi dù có chết, bài vị của ngươi cũng phải cùng ta bái đường." Tiếng cười của nàng nhạt dần, "Ngươi sống là người của ta, chết cũng là quỷ của ta."
Hạng Nam phất tay áo quay người kéo cửa mà đi. Giọng Lý Minh Lâu vọng theo sau. "Hạng công tử thông tuệ ắt sẽ hiểu ý ta, cũng biết nên làm thế nào, Lý Minh Lâu không cần nói thêm." Ngày đó hắn nói với nàng lời nào, hôm nay nàng trả lại hết. Lý Minh Lâu, bất kể đời này hay đời trước, chưa từng chịu thiệt thòi, bất quá đây là lần đầu tiên nàng ức hiếp người khác. Hạng Nam không phải Hạng Vân, muốn dùng vài câu nói để ngăn cản nàng gả vào Thái Nguyên phủ, cắt đứt đường sống của nàng, hắn vẫn chưa phải đối thủ của nàng. Không giải quyết được vận mệnh, vậy thì giải quyết con người.
"Tiểu thư, Hạng Nam công tử đến nói gì vậy?" Kim Quất ngoài cửa thò đầu vào, cười hì hì trêu chọc. Lý Minh Lâu cười với nàng: "Hắn tới nói ta quá ức hiếp người." Kim Quất cười khúc khích: "Đây là ve vãn đánh yêu sao?" Không ai tin Lý Minh Lâu ức hiếp người, cũng không ai cho rằng Lý Minh Lâu gả cho Hạng Nam là ức hiếp người.
"Bởi vì chúng ta họ Hạng không thể không có họ Lý sao?" Hạng Nam hỏi. Hạng Cửu Đỉnh đang tất bật trong phòng bị hỏi một câu không hiểu mô tê gì: "Cái gì?" Hạng Nam nhìn về phía hắn: "Lục thúc chỉ có leo lên Lý thị mới có thể dựng công lập nghiệp?" Hạng Cửu Đỉnh hoảng sợ: "Cái gì leo lên! Lục thúc cùng Lý đô đốc đó là giao tình tâm đầu ý hợp!"
Khóe miệng Hạng Nam cong lên: "Ban đầu cùng nhau làm quan trên một mảnh đất, Lý đô đốc còn nhỏ hơn Lục thúc vài tuổi, một bước lên trời, bình bộ thanh vân, Lục thúc vốn dĩ cùng ngồi cùng mâm còn hơi cao hơn một bậc giờ lại thành cấp dưới của Lý đô đốc, cái chức thuộc cấp này coi như đã mười mấy năm, giờ Lý đô đốc không còn nữa, Lục thúc còn muốn duy trì Kiếm Nam Đạo như thiên lôi sai đâu đánh đó sao?" Hạng Cửu Đỉnh trừng mắt: "Ngươi nghĩ cái gì đâu!"
"Lục thúc sao không rời khỏi Kiếm Nam Đạo? Đông nam tây bắc đều có cơ hội tốt hơn, tỷ như lần này Thôi tướng gia điều động binh mã Hà Nam đạo từ kinh đô và vùng lân cận trọng địa, muốn giao phó trọng trách, Tiết Độ Sứ Tuyên Võ không mấy muốn rời bỏ nơi cũ, nếu thúc phụ tự tiến cử..." Hạng Nam nói. Hạng Cửu Đỉnh cắt ngang lời hắn, chống nạnh cười ha hả: "Thằng nhóc con ngươi mới ra ngoài mấy ngày, đã bắt đầu chỉ điểm tiền đồ của Lục thúc." Rồi đưa tay vỗ vai Hạng Nam, "Không cần nghĩ đông nghĩ tây, tân lang quan, hãy nghĩ nhiều về việc hôn nhân của ngươi đi." Dứt lời xoa xoa tay xoay vài vòng, lẩm bẩm còn có gì cần mang đi ra ngoài.
Hạng Nam ngồi trong nhà, nhìn chén trà nguội lạnh trong tay, việc hôn nhân của hắn, hắn nghĩ cũng vô ích, bởi vì hắn suy nghĩ ngược lại biến khéo thành vụng. Hắn đương nhiên không phải vì Lý Minh Lâu hủy dung, không muốn một người vợ xấu xí mà từ chối hôn sự, Lý Minh Lâu chưa hủy dung là thiên tiên lúc đó hắn cũng không muốn. Chuyện này không liên quan đến tướng mạo.
Khi hắn nghe nói Lý Minh Lâu trên đường đi Thái Nguyên phủ đã bỏ về, rồi lại trở về nhà, liền đoán được một khả năng, Lý Minh Lâu cũng không muốn gả cho hắn, cũng không muốn cuộc hôn nhân này. Đã như vậy thì dễ làm, hắn lập tức khởi hành chạy tới. Thư của Hạng Vân gửi cho hắn, là hắn nhận được trên đường tới đây, còn việc bận quân vụ không xin phép được nghỉ, vốn dĩ là không tồn tại.
Không ngờ lại là kết quả này. Có phải hoàn toàn ngược lại? Nếu hắn không đến, Lý Minh Lâu có phải vẫn luôn trì hoãn không đi Thái Nguyên phủ, cho đến khi hôn ước bị mọi người lãng quên. Vì sao vậy? Hạng Nam nhìn chén trà trong tay, nước trà mát lạnh phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, chẳng lẽ thật sự là vì tướng mạo? Ý niệm chợt hiện, Hạng Nam tự mình cười, lắc mạnh chén trà làm vỡ tan ảnh phản chiếu.
Đương nhiên không phải, là vì chọc giận nàng. Một cô gái được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, đột nhiên bị từ chối, đây là điều không thể chịu đựng được, nàng bạo nộ mà mất đi lý trí. Lý Minh Lâu này chính là một người ngang ngược kiêu ngạo, có những thứ nàng có thể không cần, nhưng người khác không thể từ chối nàng, mình đã đánh giá quá cao tính tình của nàng, lần này hoàn toàn ngược lại. Bất quá Hạng Nam không hối hận, đã có cơ hội thì tổng phải thử một lần, kết quả đơn giản có hai loại, thành công và thất bại.
Thất bại, hắn đương nhiên sẽ không thật sự giống như liệt nữ bị ác bá ức hiếp, lấy cái chết để bày tỏ sự trong sạch. Thất bại cũng giống như không thử mà thôi, cuộc sống của hắn cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Vậy cứ như nàng mong muốn, tương lai ngày tháng khổ cũng không phải hắn phải nếm, Hạng Nam một hơi uống cạn chén trà.
Ngày mai Lý Minh Lâu liền phải rời gia, tuy rằng là lần nữa, Lý gia vẫn vội vàng tổ chức một bữa gia yến vào buổi tối. Lần này Lý Minh Lâu không từ chối, dưới sự vây quanh của bốn bà tử quản sự do Lý lão phu nhân phái đến, cùng với Tả thị vừa đúng lúc ra cửa hỏi vài món ăn đã làm xong chưa rồi nắm tay dẫn nàng vào thính đường. Lý Minh Kỳ ngồi một góc đối Lý Minh Hoa cười hì hì: "So trận trượng tổ mẫu ra còn lớn hơn đó."
Lý Minh Hoa không để ý đến nàng, cùng mọi người trong phòng đều dồn ánh mắt lên Lý Minh Lâu, Lý Minh Lâu vẫn che mặt, mặc váy áo màu tối, theo bước chân nàng, những nha đầu đã được dặn dò từ trước liền tắt hết đèn hai bên. Căn phòng vốn đèn đuốc sáng trưng, hỉ khí dương dương, tức thì trở nên tối tăm mờ mịt. Lý Minh Lâu ngồi xuống, nàng cũng nhìn những người ngồi kín ba bàn trong phòng, lờ mờ trùng trùng điệp điệp lay động. Những người này sau này cũng đều đã chết đi.
Lý Minh Ngọc cùng mọi người trong Lý gia sau này gần như đoạn tuyệt qua lại, những người được đưa đi Thái Nguyên phủ tham gia hôn lễ của nàng là một số người trong tông tộc Lý thị, nhưng khi Hạng thị giết họ thì tội danh là phản loạn. Lão hoàng đế chết trong loạn An thị, tân đế đăng cơ từ trong đại loạn, ghét nhất là phản loạn, khi đó phàm là mang tội danh phản loạn, đều bị xử tử liên lụy chín tộc. Tuy rằng chính bọn họ đã cắt đứt quan hệ, nhưng trong mắt thế nhân vẫn là người một nhà, khi sống không hòa thuận ở cùng nhau, khi chết vẫn bị xâu chuỗi trên cùng một sợi dây mà chết đi.
Đề xuất Cổ Đại: Ác Độc Nữ Phụ Quá Tiêu Hồn, Cả Triều Văn Võ Tranh Sủng Gấp