Chương 2: Có nên để cha đứa trẻ chịu trách nhiệm?
Nguyên thân đã ngược đãi Hứa Gia An suốt năm năm liền, anh không thể nào tin được Hứa Dao có thể tha thứ cho những chuyện đó một cách dễ dàng. Hứa Dao không ép buộc gì, hơn nữa cô cũng mới lần đầu làm mẹ, mới trở về thế giới này, làm sao có thể ngay lập tức tạo nên một tình cảm mẫu tử cao cả, vô điều kiện với Hứa Gia An được chứ?
Hứa Gia An vùng vẫy thoát khỏi tay Hứa Dao, nhưng không chạy đi xa mà vẫn cứ đi theo cô với khoảng cách không gần cũng không quá xa.
Theo ký ức, Hứa Dao đi dọc bờ sông về nhà.
Khi đến cửa, Hứa Dao nhìn chằm chằm với ánh mắt trống rỗng.
Đi bộ qua hơn nửa làng, cô đã chuẩn bị tinh thần với cảnh nghèo khó, lạc hậu của làng Hạ Hà. Dù sao thì trong làng cũng khó mà thấy đến hai căn nhà ngói đỏ, thế nhưng ngôi nhà trước mắt cô chính là căn nhà tồi tàn nhất trong làng.
Ngôi nhà thấp và chật chội, mái nhà được lợp bằng rơm rạ, tường được trát bằng đất pha rơm khô, toàn bộ bức tường nghiêng lắc hẳn sang một bên, những lỗ hỏng to nhỏ trên tường không kém cạnh cửa sổ gỗ mục nát.
Đúng là một căn nhà sắp sập!
Hứa Dao nghi ngờ, nếu trời mưa to, mẹ con họ có khi sẽ biến thành… những con khỉ dưới chân ngọn núi Ngũ Chỉ.
Hứa Dao lục trong túi lấy chìa khóa, đẩy cửa bước vào. Một mùi ẩm ướt, mốc khó chịu xông thẳng vào mũi khiến cô vội vàng lùi ra ngoài.
Cô liếc nhanh vào trong nhà, nhận thấy tình trạng xuống cấp bên trong y như bên ngoài, căn nhà không hề có một dụng cụ nào còn nguyên vẹn. Từ chốn thiên đường đến địa ngục chỉ có một bước, cuộc sống thế này làm sao mà chịu nổi...
Hứa Dao choáng ngợp trước sự chênh lệch quá lớn ấy, một lúc lâu không dám vào nhà. Trong lúc đó, Hứa Gia An như một chú ong chăm chỉ, chạy vào chạy ra chất củi. Cơ thể nhỏ bé ấy như chứa đựng sức mạnh phi thường.
Một cậu bé năm tuổi còn cố gắng như vậy, làm sao mẹ lại có thể bị đánh bại chứ?
Hứa Dao lấy lại tinh thần, đặt chân lên mặt đất bùn cứng còn gồ ghề, bước thẳng về phía bếp. Tủ bếp bị mất cái chân, cô lục tung các lọ chai trong đó, cuối cùng chỉ tìm được một ít bột ngô.
Nói cho sang thì gọi là bột ngô, thật ra là bột nghiền từ thân cây ngô.
Ăn thì không chỉ gây nghẹn cổ họng, mà còn chẳng có dưỡng chất gì, thứ này để về sau cho heo ăn cũng chẳng con heo nào thèm.
"Trong nhà không còn gì khác à? Chúng ta chỉ ăn thứ này thôi sao?"
Hứa Gia An mỉm môi, chế nhạo: "Nếu con bị mẹ bán đi, giờ mẹ đã có tiền để ra ngoài ăn quán khách sạn rồi."
Hứa Dao im lặng...
Đứa trẻ này, nói năng sao mà khó hiểu, lại còn trào phúng thế kia.
Dù vậy, cũng không thể trách được con trẻ, bị chính mẹ ruột trói tay bán đi thì ai mà chẳng có vết thương lòng chứ?
Nhân vật thế giới ảo đã từng nhấn mạnh con trai phản diện rất thông minh, Hứa Dao dối người hàng xóm bảo việc bán con chỉ là đùa, nhưng không thể lừa được đứa trẻ.
Hứa Dao quỳ xuống, muốn vuốt ve đầu con để an ủi, nhưng Hứa Gia An hách mắt to ra, phản xạ tránh né.
Ngay sau đó, cậu bé nghĩ đến việc tránh né sẽ chỉ khiến mẹ đánh đập tàn nhẫn hơn, ánh mắt đen thẫm chùng xuống, ép chân không rời bước, giơ tay lên che đầu.
Cậu không đợi đòn roi mà chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có cái gì đó nhẹ nhàng xoa bóp.
Khoảng một lúc sau, Hứa Gia An khó khăn buông tay, không thể tin được như thể mẹ vừa làm một việc không thể tha thứ.
"Tại sao vậy?"
Tại sao lại định bán con rồi lại thay đổi? Rõ ràng rất ghét con, đến mức mong con chết đi còn hơn.
Tại sao khi con phản kháng lại không bị đánh đập mà mẹ lại vuốt đầu con?
Nhìn thấy phản ứng của con, Hứa Dao thở dài nhẹ, cúi xuống bếp, vừa nhặt que diêm lên châm đốt rơm khô vừa nói:
"Bởi vì mẹ là mẹ ruột của con. Mẹ thừa nhận trước đây có suy nghĩ sai lầm, nhưng đã nhận ra và hối hận, không còn bán con nữa đâu. Không nói về sau mẹ sẽ tốt với con thế nào, ít nhất mẹ sẽ không bán con lần nữa."
"Hai mẹ con mình nói thật lòng đấy, đừng có bộ mặt ngờ vực nữa nhé."
"Mẹ vừa đề cập chuyện đó, chắc là sợ mẹ lại bán con thật, không ngờ con còn để ý đến mẹ đấy nhỉ."
Hứa Dao thấy bầu không khí nặng nề liền nói một câu với giọng trêu đùa.
"Ai thèm có tình cảm với mẹ chứ!" Tiếng nói trẻ con của cậu bé nhỏ yếu chứa đựng sự xấu hổ khi bị bóc mẽ tâm tư, cùng nỗi giận vì chính bản thân không đủ tốt, cậu phản pháo to:
"Con ghét mẹ chết đi được. Biết mẹ bán con con mừng lắm mới đúng, con còn mong được nhận người khác làm mẹ kia kìa."
Nói xong, Hứa Gia An đã hối hận, sợ mẹ tức giận lại bán con thật mất.
Hàng mi dài rung rinh, khuôn mặt bé nhỏ cứng đờ, đôi môi mấp máy nhưng không thốt ra lời dịu dàng nào.
Hứa Dao hiểu con bé nói vậy chỉ vì giận dỗi, không để tâm nhiều.
Cô bật mấy que diêm, nhưng rơm vẫn chưa bén lửa, cô cười lặng người với chính mình.
Hứa Dao vẫy tay gọi Hứa Gia An, quay lại thấy hàng mi cong dài của con bé đang đẫm nước, thoáng chững lại.
"Con làm mẹ tức giận rồi, phạt con ngay lập tức đi nhóm lửa giúp mẹ."
Hứa Gia An căng thẳng dần lơi ra, nhận lấy củi từ tay mẹ, nhanh chóng nhóm bếp lên.
Hứa Dao quan sát cách nhóm lửa xong, đổ nước lạnh vào nồi gang, đợi nước sôi rồi mới đổ bột ngô vào.
Cô vừa tự tin nấu ăn không khó, mở vung lên thì nhận ra bột ngô đã bị vón cục khá nhiều.
Chỉ còn cách cố mà ăn, đói bụng còn khó chịu hơn.
Hứa Dao tưởng rằng món ăn vừa làm xong trông như bị đầu độc, sẽ bị Hứa Gia An phản đối vài câu, không ngờ cô vừa múc cho con, Hứa Gia An đã cầm bát làm ngụm liên tục.
Nước tràn khóe miệng, cậu nhanh tay múc lên cho vào miệng tiếp.
Hứa Dao ngỡ ngàng trước cách ăn đó, thấy lông mày Hứa Gia An bị bỏng hơi nước quặn lại, vội vàng giật lấy bát của con.
"Con ăn nhanh thế làm gì, mẹ có cướp đâu mà sợ!"
"Đưa cho con!" Hứa Gia An nhìn mẹ sắc lạnh như thú dữ sắp chiến đấu, móng tay dài đè lên tay mẹ, dường như muốn cấu nhưng không làm, lộn ngược lấy bát ăn hết sạch từng giọt một.
Ăn xong phần riêng, Hứa Gia An nhìn chăm chăm vào bát của mẹ nhưng không với lấy.
Miệng đỏ lựng, thở hổn hển.
Hứa Dao thấy thế rất không vui, gắp một ít chuyển cho Hứa Gia An, "Con ăn đi nhưng phải thổi cho nguội rồi mới ăn."
Câu chưa dứt, Hứa Gia An lại làm y hệt, nhồi nhét vào miệng.
Hứa Dao thất vọng lấy nước mát cho con, thôi rồi, để sau từ từ sửa.
Nằm trên chiếc giường gỗ cứng, nghe tiếng chim, côn trùng bên ngoài, Hứa Dao trằn trọc mãi mới chợp mắt.
Cơ thể cô nóng bừng, cảm giác như dây leo bám chặt lấy người đàn ông nào đó, không nhìn rõ mặt nhưng dáng người thật hoàn hảo.
Cơ bắp nổi rõ bờ, săn chắc và đầy sức hút, bàn tay yếu đuối của người phụ nữ thoăn thoắt chạm vào người, đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên khe khẽ đầy gợi cảm.
Một giọng nói trầm khàn vang lên: "Cố gắng thêm chút nữa, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
"Không kịp rồi, nếu em muốn anh sẽ…"
"Sao chưa hôn anh? Em có phải đàn ông không? Nhanh lên dập tắt lửa đi."
Đàn ông sung sức khó tin, đang trong độ tuổi tráng niên, bị người phụ nữ yêu chiều và giọng điệu đó làm vừa tức vừa buồn cười.
Nhìn khuôn mặt rực rỡ của người phụ nữ, bỗng nhiên anh không còn né tránh, ôm chầm lấy cô, lật ngược thế trận, nắm quyền, cắn nhẹ lên môi hồng ấy.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm."
...
Lưng áo ướt đẫm mồ hôi, Hứa Dao thở hổn hển mở mắt, ánh trăng len qua cửa sổ khe khẽ chiếu vào căn phòng nhỏ tồi tàn. Cô trấn tĩnh một lúc lâu, dồn nén cảm giác khó chịu trong người.
Một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, bỗng biến thành một cô gái nông thôn năm 79, chưa chồng, có con, hoàn cảnh khó khăn đến vậy đã là chuyện đương nhiên. Ký ức bị quên khuất bây lâu đột nhiên quay về bằng giấc mơ, liệu có phải ý thức thế giới này đang dẫn dắt cô đi tìm cha đứa trẻ để anh ta chịu trách nhiệm?
Số thực phẩm ít ỏi trong nhà đã ăn hết từ đêm qua, sáng nay mẹ con cô sẽ phải chịu đói.
Hứa Dao biết rõ năng lực của mình, buôn bán không phải lựa chọn được, đời không như tiểu thuyết. Bố mẹ cô cũng khởi nghiệp từ kinh doanh đầu thập niên 80, đã kể không ít câu chuyện lập nghiệp cho cô nghe.
Những năm 80 là thời kỳ loạn lạc, xã hội đen mạnh, tội phạm nhiều. Bố cô là cựu quân nhân có thể trạng tốt, còn mang một sẹo chí mạng do bị chém.
Hơn nữa, một người phụ nữ trẻ, đẹp lại không có chút nền tảng nào mà buôn bán thì lấy đâu ra sự an toàn cho bản thân.
Suy đi tính lại, Hứa Dao đứng dậy khỏi giường, cầm que nhóm lửa, ghi chép cẩn thận số điện thoại người đàn ông đó.
Sáu năm đã qua, hắn chắc cũng đã lấy vợ sinh con rồi nhỉ?
Đề xuất Cổ Đại: Thương Hoa Chi