Thiếp chẳng ngờ, dáng vẻ sắc mặt kia sớm đã bị Cố Thành Nghĩa soi thấu trong mắt. Hắn chăm chú nhìn vào cái giỏ sau lưng, suy tư không ngừng. Có điều chẳng phải hư không, trong giỏ tất có vật gì quý giá, nếu không sao phải dấu kỹ trước mặt mọi người như vậy.
Lại thấy Nhị Lang cứ nhìn chằm chằm vào cái giỏ, thèm thuồng như thèm miếng ngon trong bụng. Nghĩ lại, bảo vật gì mà to tát cho được? Chẳng lẽ lại là bánh kẹo được giấu kín cho Nhị Lang để ăn thêm đêm nay? Nghĩ đến vậy, lòng liền mất hứng, bởi thiên vị của cha mẹ đối với hắn thì đã quen thuộc, kể cả tam lão và tứ lão cũng là con ruột, thế nhưng gặp tới Nhị Lang, hóa ra cũng phải lùi bước ven đường.
Cố Thành Ngọc đứng bên cạnh thấy Cố Thành Nghĩa dời mắt, thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, một củ nhân sâm nhỏ ấy với y chẳng là gì lớn lao, trong không gian còn nhiều, nhưng trên bàn cơm Cố lão gia đã chọn cách giấu giếm. Nếu giờ để lộ ra hẳn sẽ sinh ra biến loạn, thà đợi ý đồ của lão gia xem sao rồi quyết định. Dù sao, tiền bán củ nhân sâm ấy là đưa về cho gia đình chứ y tuyệt không tham ô.
Cố lão gia cho các huynh đệ nhà Cố ăn qua bữa tối rồi lần lượt lên núi, còn phu nhân thì đi muộn hơn, tránh làm động hại đến người trong thôn làng. Cố Thành Ngọc cũng muốn cùng đi, song Cố lão gia không đồng ý, bảo rằng tối hôm ấy thỉnh thoảng mới trở về, trẻ con ở núi sẽ không an toàn.
“Thưa phụ vương, con cũng muốn giúp đỡ. Hơn nữa, con đi xem giữ thì mới thuận tiện! Có nhiều hoa chưa nở rộ, giờ không đáng tiền, nếu hái hết rồi mang về phơi khô mà phẩm chất không đạt, sẽ chẳng bán được bao nhiêu bạc. Phụ vương hãy để con đi cùng!” Cố Thành Ngọc bắt đầu nài nỉ tha thiết. Cố lão gia nghĩ ngợi, thêm người càng thêm sức, hái nhanh thì chiều cũng về sớm, đêm tối khó thấy đường.
Vậy là khi Cố Thành Ngọc theo phụ vương lên núi đến nơi, Cố Thành Lễ cùng Cố Thành Nghĩa đã hái đầy một giỏ hoa. Trước đó Cố Thành Ngọc đã dặn dò y phải hái nguyên cả bông, không được hái vụn, thấy họ định nén hoa xuống liền nhanh chóng ngăn lại, bảo nếu ép nát thì phơi khô hoa có thể vụn hết. Gia Cố mang theo bốn giỏ lớn, mỗi giỏ chứa được khoảng hai mươi cân, tính đi tính lại chỉ cần thêm một chuyến nữa là hái sạch hoa có thể thu hoạch ở đây.
Không ai nói một lời, ai cũng tận lực hái hoa, kể cả Hà phu nhân vốn hay nhăn nhó lười nhác cũng không ngừng tay. Rõ ràng đồng tiền là sức mạnh vô biên.
Trời dần tối, Cố lão gia nhìn giờ thiểu hai khắc, bảo Cố Thành Lễ và Cố Thành Nghĩa mỗi người vác một giỏ trước về, còn một giỏ cho Cố Thành Liêm mang. Ba người thong thả trở về để đổ nhụy hoa kim ngân trong cái chiếu tròn lớn ở nhà. Lữ phu nhân ở nhà đón hỗ trợ, đổ hoa ra phơi, rồi còn phải quay lên núi gánh thêm một chuyến nữa, trước khi đi còn kéo lấy cỏ heo để phủ lên. Vẫn cứ đi từng đợt như đánh chiến tranh du kích vậy. Cố Thành Ngọc chẳng khỏi ngao ngán.
Còn lại một giỏ hoa mọi người cùng hái cho vào, người nhiều giỏ ít, Cố Thành Ngọc không còn việc gì làm. Vì y không muốn về, Cố lão gia bắt y ngồi sang một bên, buồn bực giật lấy cỏ ven đường, trong lòng tính toán lần này bán được bao nhiêu bạc mà chưa biết cách bán ra sao. À, giá nhân sâm, sao không hỏi Lý lang trung nhỉ? Có thể hỏi thêm nhà thuốc trong phủ trấn chỗ nào bán rẻ mà uy tín. Cứ tin tưởng Lý lang trung, chỉ cần nhắc nhở kỹ thì hắn nhất định không nói lung tung.
Suy nghĩ thoáng qua, y thấy hơi buồn ngủ, vươn vai, mắt nặng trĩu. Bỗng, bên bờ bụi cỏ xao động nhẹ, Cố Thành Ngọc phóng người bật dậy, thầm nghĩ: “Chớ đụng phải rắn!” Bị rắn cắn thì không hề đùa được, chẳng ai biết rắn có độc hay không. Nhìn về phía phụ vương và mọi người cách đó ba, bốn trượng, y quyết định không manh động, nếu là rắn còn thử tay nghề xem sao.
Cẩn thận khom lưng nhặt hai viên đá nhỏ rồi chăm chú quan sát hướng lùm cỏ động đậy. Chờ một lúc lâu, chợt có một con thỏ trắng muốt bò ra khỏi bụi cỏ, vừa ló ra gặp y liền phóng chạy về phía trước. Cố Thành Ngọc quyết không bỏ lỡ cơ hội ấy, vận nội lực bắn viên đá nhằm đúng hướng con thỏ. Dù trời sắp tối, y vẫn có thể ngắm trúng đích chính xác.
Liền hai viên đá được y phóng về phía thỏ, chỉ thấy con thỏ chạy chưa được hai bước thì dừng lại, nằm liệt không nhúc nhích.
Cố Thành Ngọc hân hoan tiến lên kiểm tra, nhấc con thỏ lên, thấy trên đầu hai vết thương chảy máu sâu xuống tận hộp sọ. Dù không sâu lắm, nhưng một vết là chí mạng. Hẳn viên đá đầu đã trúng đầu, có lẽ do uống nước suối linh nên y vận chiêu rất chuẩn, hai viên đá đều trông thấy trên đầu. Tuy rằng viên thứ hai định nhắm vào mắt nhưng lại lệch sang phía bên cạnh một chút. Như vậy còn chệch, tương lai phải luyện tập thêm.
Cố Thành Ngọc đã có chút hiểu biết sơ bộ về sự gia tăng nội lực và cách vận dụng nó. Y cầm thỏ trên tay, nhặt một cành cây, gỡ viên đá trong đầu thỏ, làm rộng vết thương hơn, dự định tìm phụ vương nói rằng thỏ bị va vào đá to mà ngất, lo sợ dậy chạy mất nên y mới đánh bằng đá. Sau này cần có lý do cho chiêu thức võ công của y, bằng không sẽ bất tiện nhiều, chuyện này để sau tính.
Y lại nghĩ, con thỏ này to thế, chẳng phải người ta thường nói có tổ thỏ hay sao?
Theo dấu đường thỏ chạy ra, đến một bụi cỏ dày mọc um tùm hơn chỗ khác, cỏ cũng cao hơn hẳn. Vạch cỏ ra, quả nhiên có mấy con thỏ nhỏ to bằng lòng bàn tay nằm quây quần cùng nhau, trong đó hai con có màu lẫn lộn, đếm sơ qua được bảy con.
Cố Thành Ngọc vui mừng, lần này quả là thu hoạch lớn. Nghĩ đến thịt thỏ, y nhịn không được nuốt nước miếng. Lần trước ăn thịt đã hơn tháng rồi, thèm đến không chịu nổi, lén mở không gian ra lấy túi thực phẩm ăn mấy miếng, cảm thấy không còn ngon nữa, cứ ăn lén lút thì chẳng vui. Lần này được ăn công khai, đương nhiên vui mừng. Còn mẹ y có đồng ý hay không, y có cách riêng.
“Phụ vương mau đến xem!” Cố Thành Ngọc gào to.
“Sao vậy? Tiểu Bảo, con đâu rồi? Đừng chạy lung tung! Ta tới kiếm con đây.” Cố lão gia ban nãy cứ chú tâm hái hoa, không hay biết tiểu tử bên cạnh hay không, nghe tiếng gọi này mới thấy vắng, vội vàng lo lắng.
“Mau đi tìm Tiểu Bảo, đừng hái nữa!” Cố lão gia lúc này đâu còn mảy may quan tâm hoa lá, thằng nhỏ mất tích quan trọng hơn hết thảy.
“Phụ vương đừng lo, ta đang ở bụi cỏ trước mặt, mau tới đi, có vật tốt đây!” Cố Thành Ngọc nghe ra vẻ sốt ruột trong lời cha, lòng thấy ấm áp.
Cố lão gia sai Phương phu nhân cùng các bà phụ nữ bỏ công việc đang làm, cùng ông đi tìm Cố Thành Ngọc. Hà phu nhân không vừa lòng, mỉa mai rằng: “Phụ vương, Tiểu Bảo đã ở ngay trước kia rồi, ta cũng nghe tiếng ruổi gọi. Nếu không nhanh hái hoa thì tối rồi, ai còn nhìn thấy gì nữa chứ? Ngài đi là xong, chúng ta ở lại hái hoa cũng ổn.”
Cố lão gia vốn chỉ nghe tiếng chứ không thấy mặt, lo sợ Tiểu Bảo gặp thú dữ hay rắn rết, giờ Hà phu nhân còn gây khó dễ, mặt mày không dễ coi, giận nói: “Không đi thì cút về!” Rồi không thèm nói nhiều hơn cũng chẳng bận tâm người khác theo không, tự mình đi tìm Cố Thành Ngọc.
Cố lão gia theo tiếng gọi mà tới chỗ Cố Thành Ngọc, Phương phu nhân cũng nhanh chóng buông hoa bỏ theo ngay đằng sau. Dẫu sao đại thúc cũng đối xử tốt với các bà, nàng trong lòng biết đó mà.
Đề xuất Cổ Đại: Tuyển Tập Đoản Thiên Tạp Chí