Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 506: An bài

Lạc Sênh đến gặp Lạc đại đô đốc. "Sênh nhi hôm nay chơi có vui không?" Lạc đại đô đốc cất tiếng cười hỏi. Lạc Sênh đáp thẳng thừng: "Không vui." Lạc đại đô đốc khẽ giật mình: "Sênh nhi cùng Trường Lạc công chúa cùng chơi mà vẫn không vui ư?" Ngài không muốn bình phẩm Trường Lạc công chúa, song lại biết Sênh nhi luôn chơi thân thiết với nàng. Con gái có một người bạn tốt còn mong cầu gì nữa, dù sao bình thường các quý nữ thấy con gái ngài đều muốn tránh xa. Lạc Sênh không đáp lời, ngược lại nói: "Có chuyện muốn hỏi ngài."

"Chuyện gì?"

"Ngoại tổ mẫu cùng mọi người không biết ngày sinh tháng đẻ của con sao?"

Lạc đại đô đốc gần đây đặc biệt nhạy cảm với bốn chữ "ngày sinh tháng đẻ", nghe Lạc Sênh nói mà giật mình trong lòng, buột miệng hỏi: "Sao vậy?"

"Phụ thân trả lời con trước."

Lạc đại đô đốc đè nén nỗi bất an mơ hồ, cười gượng nói: "Biết chứ."

Lạc Sênh nhướng mày: "Ngày sinh tháng đẻ của con, sao ngoại tổ mẫu cùng mọi người lại biết?"

Lạc đại đô đốc gượng cười: "Lúc ấy vi phụ nghĩ con sẽ ở Kim Sa rất lâu, liền viết ngày sinh tháng đẻ của con cho ngoại tổ mẫu, phó thác lão thái thái nếu gặp được người nhà phù hợp thì giúp se duyên." Mật lệnh của Hoàng thượng như lưỡi kiếm treo lơ lửng, khiến Lạc đại đô đốc lòng dạ bất an: "Sênh nhi sao đột nhiên hỏi chuyện này, có phải xảy ra chuyện gì không?"

Định bụng từ trước khi đến, Lạc Sênh đã quyết định thẳng thắn một phần: "Hôm nay con cùng Trường Lạc công chúa giận nhau."

"Chuyện gì xảy ra?"

Lạc Sênh đảo mắt, có chút tủi thân: "Trường Lạc công chúa cảm thấy con đã thay đổi, không còn như trước kia thấy nam nhân nào tốt mã thì muốn giành lấy."

Biểu cảm của Lạc đại đô đốc thoáng vặn vẹo, cố gắng suy nghĩ một lúc mới tìm ra lời an ủi: "Đây không phải lỗi của Sênh nhi, Sênh nhi đã hiểu chuyện rồi." Giành lấy nhiều nam nhân tốt mã như vậy thì có ích gì đâu, lại không thể làm con rể, phí hoài khẩu phần lương thực.

Lạc Sênh cười khổ: "Ngài không hiểu rõ Trường Lạc công chúa. Tính tình Trường Lạc công chúa như vậy, sẽ cảm thấy sự thay đổi của con đã phá hủy ký ức tươi đẹp của nàng, điều này sẽ khiến nàng hận con. Phụ thân còn nhớ tiểu quận chúa phủ Bình Nam vương chứ?"

Lạc đại đô đốc chấn động trong lòng, sắc mặt thay đổi. Đối với sự ngoan độc vô tình của vị công chúa kia, ngài thân là Cẩm Lân vệ chỉ huy sứ sao lại không biết chút nào.

"Con rời phủ công chúa xong, lặng lẽ sai người canh giữ ở đó, phụ thân đoán xem đã phát hiện điều gì?"

Lạc đại đô đốc nhíu mày: "Trường Lạc công chúa chẳng lẽ phái sát thủ?"

Lạc Sênh nhìn Lạc đại đô đốc thật sâu, dở khóc dở cười: "Phụ thân, Trường Lạc công chúa hỉ nộ vô thường, chứ không phải thiểu năng."

Lạc đại đô đốc ngượng ngùng sờ mũi: "Vi phụ đoán không ra, Sênh nhi mau nói đi."

"Thấy Tô Diệu rời khỏi phủ công chúa." Lạc Sênh bình tĩnh nói.

Lạc đại đô đốc kinh ngạc: "Quan Trạng nguyên Tô Diệu?"

Lạc Sênh gật đầu.

Lạc đại đô đốc càng nhíu chặt mày. Tô Diệu từ phủ công chúa bước ra, điều này còn khiến ngài ngạc nhiên hơn cả Trường Lạc công chúa phái sát thủ.

Lạc Sênh nói tiếp: "Rồi sau đó Trường Lạc công chúa cũng ra khỏi phủ công chúa vào cung. Tô Diệu và Trường Lạc công chúa âm thầm qua lại, con gái đột nhiên nhớ lại lúc ở Kim Sa, ngoại tổ mẫu từng sai đại cữu mẫu đến Tô gia thương nghị việc hôn nhân của con với Tô Diệu —— "

Sắc mặt Lạc đại đô đốc đại biến: "Tô Diệu biết ngày sinh tháng đẻ của con?"

Lạc Sênh mím môi, thở dài: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho nên con gái đến nói với ngài một tiếng."

Lạc đại đô đốc trầm mặc nửa ngày, nói: "Sênh nhi con về phòng trước đi, hôm nay cũng không cần ra ngoài."

Đợi Lạc Sênh rời đi, Lạc đại đô đốc gọi tâm phúc. "Đại đô đốc có gì phân phó?" Lạc đại đô đốc ra hiệu hắn tiến lên, trầm thấp dặn dò một phen, sau đó gọi đại di nương.

Đi vào trước mặt Lạc đại đô đốc, đại di nương khẽ cúi mình: "Lão gia gọi thiếp có việc gì?"

Lạc đại đô đốc bình tĩnh nhìn đại di nương một lát, thở dài: "Bình nương à, nàng cũng đã theo ta nhiều năm, trong số những người ở hậu viện, nàng là người ổn trọng nhất, có chuyện gì ta nói sớm với nàng một chút."

Thần sắc đại di nương không đổi: "Lão gia ngài nói đi."

"Lạc phủ... có thể muốn xảy ra chuyện."

Đại di nương ngẩn người, rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Lão gia không cần lo lắng các tỷ muội. Các tỷ muội đã sớm nghĩ đến, ngày này là chuyện sớm muộn."

Lạc đại đô đốc cũng sửng sốt. Khoan đã, cái gì gọi là chuyện sớm muộn? Các di nương đối với ngài lại không có lòng tin đến thế ư?

"Lão gia không cần cảm thấy áy náy. Các tỷ muội nhiều năm qua cẩm y ngọc thực, kẻ hầu người hạ, những gì nên hưởng thụ đều đã hưởng thụ qua, cũng là nhờ vào thân phận của ngài mới được hưởng thụ, bây giờ cần phải trả giá cho điều đó, là lẽ đương nhiên. Chỉ là lão gia có thật sự dự tính cho tam cô nương không?" Nhắc đến Lạc Sênh, thần sắc đại di nương trở nên nghiêm túc: "Lão gia không thể không quản tam cô nương, nàng ấy là cốt nhục duy nhất phu nhân để lại."

Lạc đại đô đốc há hốc miệng, nhất thời lại không biết nói gì cho phải.

Đại di nương cười cười: "Đương nhiên, lão gia nếu còn dư sức, cũng hãy quản luôn các cô nương khác đi —— "

"Đủ!" Lạc đại đô đốc không thể nhịn được nữa ngắt lời đại di nương, tức giận trừng mắt, "Cái bà này, ai nói với nàng muốn các nàng chờ chết?"

Đại di nương sửng sốt. Chẳng lẽ đã hiểu sai ý rồi? Không nên thế, nhiều năm qua các tỷ muội đã sớm có ăn ý, lão gia làm việc như đi trên mũi đao, dù có thuận lợi hầu hạ lão hoàng thượng, chờ tân đế đăng cơ cũng phải bị thanh toán. Tổ chim đã vỡ thì trứng còn có thể nguyên vẹn sao, lão gia xảy ra chuyện, các nàng những cây leo bám vào đại thụ này còn có thể sống được ư?

"Nàng tìm cơ hội dặn dò những nữ nhân kia, chuẩn bị một hai bộ y phục nhẹ nhàng, một khi có gió thổi cỏ lay là có thể tùy thời bỏ chạy."

"Chạy thế nào?" Đại di nương kinh hãi. Hóa ra ngoài chờ chết, còn có lựa chọn chạy trốn này sao?

"Chạy thế nào nàng trước mặc kệ, cứ làm theo ta dặn dò, đừng đến lúc đó trì hoãn thời gian..." Lạc đại đô đốc nói một hồi phát hiện đại di nương không có phản ứng, tức giận hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì, thiếp nghe đây."

Bước ra khỏi cửa phòng, đại di nương vốn dĩ luôn ổn trọng nội liễm nay mắt đỏ hoe. Hóa ra các thiếp như các nàng trong lòng lão gia cũng là một con người, chứ không phải vật lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Bên này Lạc đại đô đốc từng việc từng việc sắp xếp, một bên khác Trường Lạc công chúa đuổi vào cung, gặp Vĩnh An đế. "Trường Lạc vào cung có chuyện gì à?" Vĩnh An đế cười hỏi.

Trường Lạc công chúa nhìn nụ cười trên gương mặt phụ thân, lại đột nhiên nghĩ đến lời Lạc Sênh đã nói hôm nay: Điện hạ có thể ra tay với ta, như đã từng làm với tiểu quận chúa vậy. Chỉ là đừng quên, hết lần này đến lần khác, bất mãn tích lũy nhiều, lòng người rồi cũng sẽ thay đổi. Còn may, nàng đã không cứng rắn giữ Lạc Sênh lại để bồi Thọ Tiên nương nương. Nếu thật làm như vậy, phụ hoàng cố nhiên sẽ không xử phạt nàng, song trong lòng sẽ chất chứa sự bất mãn đối với nàng.

Trường Lạc công chúa lặng lẽ nhìn Vĩnh An đế, trong lòng thở dài: Phụ hoàng gần đây đều gọi phong hiệu của nàng là Trường Lạc, chứ không phải nhũ danh Sắt nhi. Mà nàng, đúng là đến bây giờ mới nhận ra điều đó.

"Nghĩ ngài."

Vĩnh An đế liền giật mình, nụ cười thêm ấm áp: "Đến ngồi cạnh phụ hoàng."

Trường Lạc công chúa mỉm cười đi tới.

Đề xuất Hiện Đại: Hồi Hương Bị Mắng Khất Cái, Công Tử Đất Cảng Nổi Cơn Thịnh Nộ
Quay lại truyện Chưởng Hoan
BÌNH LUẬN
Thương Khung Bảng
Cập nhật định kỳ
Đăng Truyện