Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 502: Mồi Nhử

Lâm Đằng toàn thân chấn động, nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng. Hắn không rõ cảm xúc này từ đâu tới, chỉ có thể nghĩ rằng đó là nỗi lo cho bằng hữu đang cận kề hiểm nguy. Người kia thật điên rồi! Những cô gái ấy đều là con dân của bệ hạ, tại sao lại làm ra hành động tàn bạo, sát hại vô tội như vậy? Lâm Đằng không sao hiểu nổi, cảm giác bất lực khiến hắn càng thêm thống khổ và phẫn nộ. “Lạc cô nương…” Hắn khẽ hé môi, nhưng chẳng biết phải nói gì.

Thiếu nữ đối diện lại điềm nhiên như mây trôi nước chảy: “Cho nên gia phụ liền sai người phóng một mồi lửa, thiêu rụi hết thảy danh sách ấy.” Nàng nhìn thẳng vào mắt Lâm Đằng, bình tĩnh hỏi: “Lâm đại nhân có bắt phụ thân ta không?”

“Sẽ không!” Lâm Đằng không chút do dự, thốt lên.

Lạc Sênh cong môi cười: “Vậy ta xin thay gia phụ đa tạ Lâm đại nhân.”

Lâm Đằng cười khổ: “Lạc cô nương chớ nói vậy, trong lòng ta thực sự hổ thẹn.” Hổ thẹn vì đã làm việc thiên tư, lại càng hổ thẹn vì sự bất lực của mình. Ngọn lửa mà Lạc đại đô đốc phóng ra, tuy vì nữ nhi mà làm, nhưng đã cứu sống biết bao nữ hài tử như Lạc cô nương. Hắn không phải hạng cổ hủ, biết rõ bề trên đang sai lầm mà còn trợ Trụ vi ngược. Bỗng từ ngữ ấy chợt hiện lên trong đầu, Lâm Đằng giật mình. Hắn có lẽ đã điên rồi, lại dám dùng “trợ Trụ vi ngược” để hình dung quan hệ quân thần.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Đằng hỏi: “Lạc cô nương, lệnh tôn có biết nguyên nhân vì sao vị kia lại làm như thế không?”

Lạc Sênh lắc đầu. Nếu nói về nguyên nhân, trên đời này ngoại trừ Hoàng thượng và Quốc sư, e rằng chỉ có nàng mới có thể đoán được vài phần. Nhưng suy đoán rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, dù có đoán trúng, nàng cũng không thể nói với bất kỳ ai.

“Lâm đại nhân hãy đi làm việc đi, lưu lại lâu e rằng sẽ khiến kẻ hữu ý chú ý.”

Lâm Đằng đứng dậy định vội vã rời đi, nhưng nghĩ lại vẫn không yên lòng, nghiêm mặt dặn dò: “Lạc cô nương, nếu có điều gì khó xử, hãy nhớ nói với ta.”

Lạc Sênh khẽ gật đầu: “Được.”

Khi Hình bộ và Cẩm Lân vệ liên thủ điều tra rõ vụ hỏa hoạn tại nha môn Hộ bộ, Vĩnh An đế vẫn không từ bỏ ý định diệt trừ yêu tinh. Đối với vị đế vương đa nghi bạc bẽo này, phàm là kẻ nào dù chỉ một chút đe dọa đến giang sơn xã tắc, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Hồ sơ danh sách đều bị thiêu hủy, nếu muốn thống kê lại, tốn một năm rưỡi cũng là ngắn ngủi, Vĩnh An đế tất nhiên không có sự kiên nhẫn ấy.

Suy tư mấy ngày, một tấm hoàng bảng được dán ra, nhất thời gây nên sự bàn tán xôn xao trong kinh thành. Hoàng thượng vậy mà lại tuyển phi! Tuyệt đại đa số dân chúng vây quanh hoàng bảng không biết chữ, có người liền hỏi: “Trên bảng Hoàng thượng nói gì vậy?”

Có người dáng vẻ văn sĩ giải thích: “Hoàng thượng muốn từ dân gian tuyển phi.”

Dân chúng nghe xong hứng thú: “Từ dân gian tuyển phi? Vậy chẳng phải khuê nữ nhà ta cũng có thể ứng tuyển sao?”

Người kia cười nói: “Có thể thì có thể, nhưng có điều kiện.”

“Điều kiện gì vậy?” Mọi người nhao nhao hỏi.

“Điều kiện ứng tuyển là nữ tử mười bảy tuổi trong kinh thành, sinh vào giờ Mão ngày mùng bảy tháng bảy.”

Những người dân vây quanh xem náo nhiệt nhìn nhau. Điều kiện này thật cổ quái.

Rất nhanh, một tin đồn lặng lẽ lan truyền khắp kinh thành: Quốc sư không lâu trước đây xuất quan, là vì đêm xem thiên tượng phát hiện sao trời xứng đôi với Đế Tinh xuất hiện, nói cách khác, trung cung sắp nghênh đón nữ chủ nhân. Vị hoàng hậu mới sẽ sinh hạ trữ quân cho Hoàng thượng. Mà theo suy diễn của Quốc sư, ngày sinh của nàng chính là giờ Mão ngày mùng bảy tháng bảy. Tin đồn càng truyền càng dữ dội, trong kinh thành kẻ cho là hoang đường cũng có, nhưng người tin tưởng không nghi ngờ lại càng nhiều. Đối với nhiều gia đình, việc để nữ nhi tiến cung làm một phi tần nhỏ có lẽ còn do dự, nhưng nếu có cơ hội tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu, vậy thì đáng để thử một lần.

Tiêu Quý phi vừa mới qua tháng cữ không lâu đã nghe được tin tức này, tức đến xanh mét cả mặt mày. Hoàng thượng cứ vậy không thể chờ đợi sao, mới tuyển phi mấy tháng, lại muốn chọn phi! Nói đi nói lại, cũng bởi vì nàng sinh ra là một công chúa. Nghĩ đến nữ nhi yếu ớt như mèo bệnh, Tiêu Quý phi càng thêm phiền muộn trong lòng, liền sai người đến Dưỡng Tâm điện mời Vĩnh An đế.

Không đợi bao lâu, Vĩnh An đế liền đến. “Ái phi tìm trẫm có việc?”

Tiêu Quý phi nhìn chăm chú Vĩnh An đế, vành mắt bỗng đỏ hoe.

Vĩnh An đế kinh ngạc: “Ái phi đây là làm sao vậy?”

Tiêu Quý phi cười khổ: “Thiếp nghe nói hậu cung phải có nữ chủ nhân, có chút sợ.”

Vĩnh An đế ánh mắt chuyển sâu, nắm chặt tay Tiêu Quý phi: “Ái phi đây là từ đâu nghe được tin đồn?”

“Bây giờ chẳng phải ai cũng biết sao?” Tiêu Quý phi lông mi khẽ run, hiện lên vẻ yếu ớt: “Chờ hậu cung có nữ chủ nhân, sủng phi như thiếp chắc chắn sẽ bị coi là cái đinh trong mắt, nói không chừng ngày nào phạm sai lầm, liền…”

Vĩnh An đế cắt ngang lời oán than của Tiêu Quý phi: “Ái phi chớ nên suy nghĩ vớ vẩn, đâu ra nữ chủ nhân, chẳng qua là lại bổ sung một chút hậu cung thôi.” Mấy ngày liên tiếp phiền lòng khiến Vĩnh An đế không có quá nhiều tâm tình an ủi người, nhưng Tiêu Quý phi dù sao cũng là người hắn đặt trong lòng, liền nhẫn nại tính tình nói: “Ái phi cũng biết trẫm dòng dõi mỏng manh, trước đó vài ngày tuyển vào trong cung phi tần đến nay không hề có động tĩnh gì, lúc này mới nghĩ lại tuyển chút nữ tử tiến cung tới. Ái phi yên tâm, như thế nào đi nữa cũng sẽ không có người vượt qua nàng đâu.”

Tiêu Quý phi nghe vào tai, trong lòng cười lạnh. Cái gì mà đến nay không hề có động tĩnh gì, lần trước tuyển phi đến bây giờ còn chưa tới nửa năm! Về phần sẽ không có người vượt qua nàng mà nói, nàng nếu tin mới là đồ ngốc. Hoàng thượng đến nay vẫn không có con trai, chỉ cần có phi tần sinh hạ hoàng tử, đến lúc đó được vẻ vang vì con, ai còn nhớ đến nàng vị Quý phi này. Tiêu Quý phi trong lòng tuy oán giận, nhưng trên mặt không hề lộ ra, khẽ nghiêng vào lòng Vĩnh An đế, ôn nhu nói: “Vậy thì thiếp an tâm.”

Rời khỏi Ngọc Hoa cung, Vĩnh An đế bỗng giận tái mặt: “Về sau ai dám ở trước mặt Quý phi nói lời xằng bậy, liền để hắn vĩnh viễn ngậm miệng.”

Việc tuyển phi lần nữa trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong kinh thành. Trong thư phòng của Lạc phủ, Lạc Sênh và Lạc đại đô đốc cũng đang luận bàn về việc này. “Không ngờ phụ thân đốt đi danh sách hộ tịch, Hoàng thượng lại ném ra mồi nhử như vậy.”

Lạc đại đô đốc thở dài: “Dạng này cũng tốt hơn lúc trước, ít nhất một số gia đình thương nữ nhi sẽ không đưa nữ nhi vào cung.” Nếu như trước đó là tuyệt cảnh, thì giờ đây chắc chắn sẽ có những nữ tử may mắn thoát qua một kiếp. Tuy vậy, nỗi lo lắng trong lòng Lạc đại đô đốc vẫn chưa tan đi. Hoàng thượng vì giải quyết nữ tử sinh vào giờ Mão ngày mùng bảy tháng bảy mà có thể nghĩ ra biện pháp này, có thể thấy tình thế bắt buộc. Cuối cùng sẽ có một ngày, thanh đao giơ cao kia sẽ rơi xuống đầu Sênh nhi. Lạc đại đô đốc nhìn ái nữ, lâm vào trầm mặc dài.

Bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gọi: “Đại đô đốc, người gác cổng tiến dâng thiệp mời của phủ công chúa.”

“Vào đi.”

Một gã sai vặt nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cung kính dâng một tấm thiệp mời tinh mỹ cho Lạc Sênh. Lạc Sênh mở ra xem lướt qua, khẽ liễm mi.

“Sao vậy?”

Lạc Sênh cầm thiệp mời mỉm cười: “Trường Lạc công chúa mời ta đến phủ công chúa chơi.”

Biết giao tình giữa Trường Lạc công chúa và nữ nhi, Lạc đại đô đốc yên lòng: “Con cứ đi chơi đi, những phiền toái này vi phụ sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Vậy nữ nhi đi.”

So với sự yên tâm của Lạc đại đô đốc, Lạc Sênh lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Sau lần thăm dò ấy, Trường Lạc công chúa đã lâu không tìm nàng, đột nhiên mời nàng đến phủ công chúa chơi, nói không chừng đó chính là một bữa Hồng Môn yến.

Đề xuất Xuyên Không: Cưới Nhầm Quân Nhân, Bị Đại Ca Cấm Dục Chiều Đến Nghiện
Quay lại truyện Chưởng Hoan
BÌNH LUẬN
Thương Khung Bảng
Cập nhật định kỳ
Đăng Truyện