Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 96: Chương 97

Chương thứ Bách Thất Thập Thất

Cố Trường Tấn đến cung Khôn Ninh thăm Thích Hoàng Hậu, sự việc ấy Văn Khê nghe được từ miệng Hứa Li Nhi.

Hứa Li Nhi vốn chỉ nói thoáng qua chẳng để tâm, song nàng lại khắc cốt ghi tâm. Đợi hơn lúc lâu, không thấy Trương Ma Ma xuất hiện, nàng liền khẽ hỏi:

“Nay sao chẳng trông thấy Trương Ma Ma?”

Hứa Li Nhi đáp rằng: “Quế Ma Ma đêm qua thức dậy đã bị ngã, Trương Ma Ma và Quế Ma Ma vốn rất thân thiết, lo lắng suốt một đêm thì giờ hẳn đi bên cạnh Quế Ma Ma rồi.”

Văn Khê nghe vậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở nhẹ: “Khó得 quang đãi, Li Nhi, ngươi dìu ta ra sân hóng nắng đi.”

Từ lúc đến đại Tứ Ân Tự bước vào cung Khôn Ninh cho đến giờ, toàn do Hứa Li Nhi bên cạnh hộ tống.

Hứa Li Nhi tính tình nhu hòa, xử sự cẩn thận, lại được Thích Hoàng Hậu yêu mến, nên Văn Khê cố ý giao hảo thân thiết với nàng, cuối cùng mối tình càng ngày càng sâu đậm.

Văn Khê từ trong miệng nàng biết được kha khá chuyện về Cố Trường Tấn, kể cả thuở ban đầu Cố Trường Tấn đã làm sao minh oan cho Hứa Li Nhi, lại đã cứu nàng ra khỏi nơi ngục ngã, khích lệ nàng vào cung làm nữ sử.

Những điều ấy Văn Khê nghe đi nghe lại không dưới ba lần.

Bên này Hứa Li Nhi nghe nàng nói định ra ngoài hóng nắng, liền nhanh nhảu đồng ý, đỡ nàng lên xe khiên gỗ rồi triển về sân.

Hiện giờ dù thân thể Văn Khê dần dần khá hơn phần nào, nhưng vẫn yếu đuối như bông, đi được chướng thời gian ngắn, muốn ra ngoài vẫn phải dựa vào xe khiên gỗ.

Trước kia nàng thường chỉ đi chơi quanh khu viện bên trong, cho tới lúc biết Cố Trường Tấn đang ở ngay kế bên, lại không thấy bóng Trương Ma Ma, lòng đắm đuối không kềm được đua lửa cháy lên.

Đã gần hai năm không gặp được Cố Trường Tấn, hôm nay yến tiệc gia đình, dù chớp mắt có thấy mặt cũng chỉ hẹn hai lời ngắn ngủi, lại phải cẩn thận trong bày mắt người không được để lộ chút mảy may suy nghĩ.

“Chúng ta đến chính điện đi,” nàng thỏ thẻ, “chỉ dừng ở góc cửa nhỏ ngoài điện thôi.”

Cửa góc giữa chính điện và phụ điện xưa nay đều là nơi宮 nữ ra vào, quý nhân ít ai lui tới, chủ yếu đều vào qua trăng động cửa trước.

Nàng Văn Khê sắp được Hoàng Hậu phong làm nghĩa nữ, đương nhiên là quý phái tướng, mà đến cửa góc ấy có chút không hợp lắm.

Ấy vậy mà Hứa Li Nhi không chút chần chừ, rất khôn ngoan đẩy xe khiên lướt tới cửa góc.

Hôm nay trong cung chuẩn bị tổ chức yến tiệc, nhiều cung nhân đã nhận lãnh việc, nên hành lang chính điện chỉ còn lại hai nàng đại cung nữ cùng hai viên nội thị, không có ai khác nữa.

Văn Khê dán mắt vào cánh cửa gỗ chính điện, chẳng biết bao lâu sau, bỗng nghe “kêu rên” một tiếng, một bóng dáng cao lớn bước qua cửa ngưỡng, từ trong đi ra.

Ánh dương xuyên qua mây phủ dội thẳng trên đầu người ấy, dáng hình vẫn như bóng nhớ trong tâm, đôi mắt sáng như hồ nước lạnh, xương mày cao nhô, môi mỏng khép lại đường nét sắc bén, mang phong thái cự tuyệt người lạ.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, y dường như đã khác trước kia chút ít.

Không biết phải chăng vì y khoác trên mình bộ đại lễ phục màu tử bền nghiêm túc thanh cao, Văn Khê thấy dáng vẻ Cố Trường Tấn giờ đây toát ra thứ uy nghi khó tả.

Phía nàng đứng cách cửa góc khá xa, vốn nghĩ y không hề biết có động tĩnh bên này.

Nào ngờ người nam nhân chỉ bước vài bước liền dừng chân, nhìn về phía này.

Trái tim Văn Khê bỗng chùng lại, sau đó đập rộn ràng, môi hé mở, mắt giao nhìn với người nam mà hình như có chút chờ mong.

Song Cố Trường Tấn chỉ lạnh lùng không chút thay đổi, rút mắt hồi về, quay người bước đi thênh thang.

Môi Văn Khê khẽ cử động.

Nàng từ nhỏ đã quen với sự lãnh đạm của y, quen thì quen thật, thế nhưng chân ý bị y nhìn như kẻ xa lạ, lòng còn chua xót không chịu được.

Y có biết không, nàng từng vì y mà chịu đựng biết bao?

Để dấu vết chấm hồng như thật trên vai, nàng nhịn đau để An Ma Ma lấy hàng trăm mũi kim xâu lên cánh vai thuở chỉ mới cất mình sáu, bảy tuổi.

Để giả làm con gái Hoàng Hậu Thích, từ tuổi chín đã uống thuốc độc, chỉ mong có thể uy nghi ngự trong cung, trợ giúp y tường tận âm mưu, diệt trừ Gia Hựu Đế và Thích Hoàng Hậu.

Văn Khê thu vào một hơi hương lành lạnh, nhắm mở nhè nhẹ, lại hiện lên bộ dạng mềm yếu vô hại trước kia.

“Ngươi nói tối hôm bị ám sát, điện hạ đã đưa ngươi đến Tùng Tư Viện,” Văn Khê chầm chậm quay đầu, nhìn Hứa Li Nhi mỉm nói: “Vậy ngươi có thấy nàng Dung đại cô nương đang trú ngụ tại đó hồi ấy không?”

Hứa Li Nhi không sao kềm được siết chặt bàn tay, nói: “Tất nhiên có thấy, ngày ấy chính nàng Dung đại cô nương đã sắp xếp chỗ ở cho ta, ngày mai còn đưa ta lên xa mã đi nữa.”

Văn Khê “ồ” một tiếng: “Điện hạ và nàng ấy có phải tình cảm mặn nồng không?”

“Ta với nàng Dung chỉ mới gặp mặt đôi lần, chuyện điện hạ với nàng Dung thật sự không biết kỹ lắm. Song,” Hứa Li Nhi nhìn quanh quất, do dự nói, “nghe người trong phủ rằng lúc đó điện hạ luôn ở trong thư phòng.”

Nói xong, nàng không muốn nói thêm nữa.

Văn Khê cũng không truy vấn, chỉ cần một câu ấy là đủ.

Thư Ma Ma gửi thư cho nàng cũng nói tương tự, Trường Tấn ca luôn ngủ phòng riêng, chưa từng qua một đêm cùng nàng.

Một người yêu thật lòng nào có thể đối xử băng lãnh với nàng như vậy?

Cố Trường Tấn cầu hôn nàng nhất định có tính toán của y, nàng ngẫm nghĩ.

Cố Trường Tấn rời cung Khôn Ninh liền tranh thủ trở lại Đông Cung.

Dung Thư biết hôm nay trong cung có yến tiệc, tưởng một ngày nay không gặp được y.

Trước vài ngày y đã dẫn nhiều người ở Tử Thần Điện đóng đào phù, treo đèn lồng, trang hoàng cả điện Tử Thần đèn đỏ rực rỡ.

Ngày đó y đã bảo nàng nay không thể cùng nàng thức giao thừa.

Người đời quan niệm đêm giao thừa phải thức canh, thì năm sau mới bình an sống lâu.

Dung Thư vẫn mong sống thêm vài chục năm, tự nhiên có ý thức thức đêm, song không cần có Cố Trường Tấn kề bên, nội điện Tử Thần người đông, có y hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Bèn nói: “Tôi có Chúc cô nương cùng Lan Xuân bên cạnh, điện hạ không đến cũng không sao.”

Cố Trường Tấn khi ấy đang đóng đào phù, nghe lời liếc mắt nàng, nhẹ đáp một tiếng “ừ.”

Chúc Quân từng nói với Dung Thư, y phải ở lại cung suốt đêm nay, mai sớm còn phải theo Quan Thiên Giám xem ngày lành giờ tốt để làm lễ tế tổ, nên muốn gặp y hẳn phải chờ đến trời tối mai mới được.

Ai ngờ y vừa đi nửa ngày lại quay về.

“Điện hạ sao trở lại rồi?”

Dung Thư từ trong ngồi dậy, ánh mắt dừng trên y, không khỏi khựng lại.

Y hôm nay đi sớm, đây là lần đầu tiên nàng thấy y mặc đại lễ phục.

Làn da trắng bệch, dáng người cao lớn, bộ quan phục thêu long ngũ claw màu tím đen lại càng tôn lên khí chất trang nghiêm quyền quý, cũng cực kỳ tuấn tú.

Người thường ít ai có thể mặc nổi màu sắc rực rỡ này, song y khoác lên lại hợp quái ngẫu, hơn hẳn áo quan bình phàm khiến người chẳng thể rời mắt.

“Yến tiệc cung điện một giờ nữa mới bắt đầu, ta về đây cùng ngươi nửa giờ,” Cố Trường Tấn nói: “Như vậy, đêm giao thừa năm nay ta coi như cùng nhau trải qua rồi.”

Từ Đông Cung về lại hoàng cung nửa giờ chưa hẳn đủ.

Y vốn do người thận trọng, ban đầu nàng còn khen ngợi y mặc đại lễ phục trông nghiêm cẩn, nào ngờ giờ lại hành động bộc phát thế này.

Dung Thư nhìn trời xanh hiếm thấy trong lành, cân nhắc hồi lâu, nhỏ nhẹ khuyên rằng: “Điện hạ tốt nhất ngay sau mười lăm phút phải khởi hành, không thể để Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đợi ngài.”

Cố Trường Tấn mỉm cười nhẹ ở khóe môi, gật đầu: “Ta có mang tửu Đồ Tô, uống rượu xong ta sẽ về ngay.”

Giao Thừa tất phải uống tửu Đồ Tô, uống rồi năm mới mới vạn sự như ý, sức khỏe an khang.

Năm trước hai người đã cùng uống tửu Đồ Tô, song đêm ấy nàng nhận được thư Mục Nhi Tinh, định đề nghị chia tay y, mới mang rượu vào thư phòng tìm y.

Đêm đó đối với Dung Thư, tửu Đồ Tô là rượu chuộc lỗi.

Cố Trường Tấn cũng nhớ đến đêm giao thừa năm trước, đưa chum rượu trên tay lên, nói: “Năm nay tửu Đồ Tô phải do ta một mình mang đến chuộc lỗi cho ngươi.”

Ánh mắt thê tử điện hạ trịnh trọng thổi vào rượu thương khách kia, rượu cay đến đắng lòng.

Một thái tử Đông Cung rượu trên tay đến một cô nương chuộc lỗi, chuyện này cung nữ Tử Thần Điện sao có thể thấy?

Dĩ nhiên không được, khi Cố Trường Tấn vừa bước vào, Chúc Quân lập tức dẫn người lặng thầm lui ra.

Lời y nói đến chuộc lỗi, Dung Thư thực tình không thể hiểu được.

“Ngươi vì sao phải chuộc lỗi với ta?”

Cố Trường Tấn đáp: “Đương nhiên là chuộc lại rượu chuộc lỗi năm trước. Ta lấy ngươi chẳng phải do lỗi của nàng, nàng cũng không làm cho mối duyên của ta sai lệch, ly này vốn không cần nàng uống.”

Nói rồi chậm rãi rót thêm một ly, nhìn Dung Thư, nhấm nháp uống cạn, lại rót thêm.

Dung Thư vội bắt chước năm ngoái, đặt ngón tay lên chén rượu nói: “Cố Trường Tấn, ta năm ngoái chỉ uống có một ly.”

Cố Trường Tấn vẫn tiếp tục rót, rượu lạnh tràn qua đầu ngón tay nàng, tí tách rơi xuống chén.

“Ly thứ hai bởi chuyện hòa ly, ta đã nuốt lời. Dung Thư, nàng biết rõ, ta không thể để nàng một mình vui vẻ kết thúc.”

Cố Trường Tấn lại nâng chén rượu cạn sạch, rồi kéo chum rượu rót đầy thêm một ly.

“Ly thứ ba, vì ta không bảo vệ nàng cẩn thận, khiến nàng chịu thương tổn, oán hận.”

Giọng nói người đàn ông khàn dần vì rượu uống, ánh mắt nhìn nàng, dịu dàng như dòng nước chầm chậm trôi qua cặp mi.

Uống hết ba ly, ánh mắt y vẫn trong trẻo sắc bén.

Dung Thư nhẹ xoay mặt đi.

Cố Trường Tấn đặt chén rượu, chuyển sang chuyện khác: “Đêm nay trong cung sẽ bắn pháo hoa, lúc ấy có người sẽ dẫn nàng đến võ trường xem, nơi đó rộng rãi, tầm nhìn tuyệt đẹp.”

Dung Thư “ừ” một tiếng, nhìn y nói: “Mười lăm phút sắp hết rồi.” Ý là thúc y đi.

Cố Trường Tấn mỉm cười: “Có khăn tay không?”

Dung Thư giật thót, nhìn bàn tay y lúc rót rượu còn ướt, im lặng trong người móc ra chiếc khăn tay bỏ lửng trên y.

Cố Trường Tấn không lấy khăn lau tay, chỉ nhẹ nhàng nói “Cảm ơn,” rồi bước ra khỏi Tử Thần Điện.

Dung Thư nhìn bóng dáng y khuất xa rồi mới chợt nhớ, y vẫn chưa trả khăn cho nàng.

Nàng trơ ra nhìn chén rượu trống trên bàn, thẫn thờ hồi lâu.

Đến Lục Thời Thân khắc, cung Càn Thanh gõ trống canh dồn, yến tiệc gia đình bắt đầu.

Dưới ngai ngồi được treo tấm biển vinh quang, trên điện báu bày chứa đầy bát đĩa trang nhã quý phái, mâm bàn có đến một trăm linh các món nguội, món nóng, bánh, canh chấm.

Gia Hựu Đế ngự ở ngôi chủ tọa, bên phải bên trái tọa vị là Hoàng Hậu cùng Thái Tử, kế bên là Hình Quý Phi, Thuận Vương, Thuận Vương Phi, hai phi tần vô tử, Hoài An Thế Tử cùng Văn Khê.

Gia Hựu Đế nhìn sang Tiêu Hoài An chủ động ngồi cuối bàn, vẫy tay kêu: “Vậy thêm ghế bên cạnh Thái Tử, để Hoài An ngồi cạnh Thái Tử.”

Mấy năm xưa yến tiệc gia đình, Tiêu Hoài An hay ngồi cuối bàn, có khi Gia Hựu Đế muốn đổi chỗ cho y, y cũng không thuận.

Nay chỉ nhìn Cố Trường Tấn rồi không từ chối, ngoan ngoãn theo sau Vương Đức Hải, chọn chỗ ngồi bên cạnh y.

Gia Hựu Đế lại hướng mắt về phía Văn Khê ngồi ở góc điện.

Nàng ta mặt mày đánh phấn nhẹ, mặc bộ y phục cung điện màu tím khói thêu hoa hải đường mọc rũ, nghiêm trang lại mang chút dáng mảnh yếu khiến lòng người thương xót.

“Khê nhi ngồi bên cạnh Hoàng Hậu đi,” Gia Hựu Đế cười nhạt nói: “Ngươi đã cứu Hoàng Hậu tại đại Tứ Ân Tự, từ hôm nay trở đi chính là nghĩa nữ Hoàng Hậu, phong tước Thanh Khê Quận Chủ.”

Đó là Thích Hoàng Hậu trước đây và Gia Hựu Đế bàn bạc, lấy công trạng Văn Khê cứu nàng mà ban danh vị quận chủ cho nàng ta.

Gia Hựu Đế lời vừa dứt, nét mặt khắc khổ của Văn Khê liền lộ chút sợ hãi, mắt thảng thốt mở to, ngơ ngác nhìn Thích Hoàng Hậu.

Thích Hoàng Hậu ánh mắt dịu dàng: “Chẳng phải nên tạ ân hay sao? Mau đến bên ta ngồi đi.”

Văn Khê chậm rãi đứng dậy bái tạ, ngồi cạnh Thích Hoàng Hậu, ánh mắt giấu kín liếc qua phía đối diện Cố Trường Tấn.

Cố Trường Tấn lúc nào cũng cúi đầu, sắc mặt bình thản.

Chỉ có Tiêu Hoài An ngồi bên cạnh y thấy rõ, ống tay áo y lộ ra mảnh vải thêu chữ “Chiêu”, lúc hoàng phụ phong danh Thanh Khê Quận Chủ, Thái Tử gặng gật bụng tay yuyển kheo chữ đó.

Tiêu Hoài An khá nhạy cảm với tình cảm người khác, thấy Thái Tử dường như nhẫn nhịn ẩn chứa nhiều chuyện.

Cái yến tế gia đình này trong thành hoàng cung nói là yến tiệc gia đình, tuy nhiên khác hẳn yến tiệc tại gia của thường dân.

Mọi người đều như đeo mặt nạ giả tạo, nghiêm nghị trầm tĩnh, cung nhân phục vụ bên cạnh thậm chí nhẹ nhàng thở ra cũng chẳng phát ra âm thanh.

Trời dần tối.

Cung nhân tắt dọn thức ăn, mọi người bước lên kiệu rước, đến Đông Hoa Môn.

Hiện giờ nội viện Đông Hoa Môn đã dựng lên hàng chục ụ phản lễ nhạc, đến giờ Tu, Gia Hựu Đế ra lệnh, Chu Cổ Ty liền nổi nhạc, những tia lửa khói bắn thẳng lên trời cao, ánh sáng tỏa rực như sấm động đêm tối.

Năm trước pháo hoa giao thừa thường được bắn trong tư dinh, nhưng năm nay thái tử lại khiến Lễ Bộ dời ụ pháo hoa đến Đông Hoa Môn.

Người ngoài đều bảo y sợ Gia Hựu Đế mệt mỏi, khen y có hiếu.

Chỉ có y mới biết, chỉ vì Đông Hoa Môn gần Đông Cung nhất, bắn ở đây nàng sẽ xem đã hơn.

Dung Thư thật sự xem thật đã mắt.

Pháo hoa đồng rực rỡ với pháo kèn vang rền, nàng ngồi trên dốc tuyết võ trường.

Trước kia xem pháo hoa ở Ngõ Ngô Đồng hay Kỳ Lân Đông Phố đều thấy xa xôi, nay trận pháo hoa này lại rực rỡ khác thường như đua nở ngay trên đầu, chạm lấy cũng được.

Năm nay pháo hoa có chỗ khác trước kia.

“Đám hoa pháo nãy, ngươi thấy giống gì?” Nàng không nhịn được cầm tay Lan Xuân hỏi.

Lan Xuân mắt vẫn dán trời đêm, nghe vậy liền mân mê nói: “Nô tài thấy giống một con thỏ lông đuôi xòe lớn.”

Dung Thư cười cong khóe mắt: “Nó không phải thỏ, mà là quét đuôi.”

Cung nữ Đông Cung đều thích xem pháo hoa, nhóm người ấy mãi đến lúc ánh lửa cuối cùng tắt hẳn trên trời, mới vui vẻ trở về.

Tử Thần Điện hôm nay, đèn đuốc trùm khắp nơi, ánh sáng rực rỡ, ví như biển lửa.

Sau khi trông giao thừa xong, Dung Thư uống thêm một ly tửu Đồ Tô, ôm chiếc gối tròn hình trăng nằm lên giường phủ chăn.

Chẳng biết ngủ bao lâu, trong mơ mơ hồ hồ, bỗng thấy bóng dáng một người lật đật bên ngoài.

Dung Thư vội ngồi dậy, bước chân dép, nhẹ mở màn vải bông.

Nhìn người đứng ngoài cửa, một lúc lại cảm giác như mắt mình hóa loạn.

Chúc Quân nói hôm nay y phải ở lại cung, lập tức mới tiện giờ lành, theo Gia Hựu Đế cùng Thích Hoàng Hậu đi thượng điện tổ tiên.

Vậy mà hiện giờ y lại xuất hiện tại Tử Thần Điện?

“Ngươi sao trở lại rồi?” Lời vừa cất ra đã thấy quen thuộc, chiều hôm trước nàng cũng từng hỏi y câu y hệt.

“Ta bỗng nhớ ra, mình còn thiếu nàng một ly rượu chuộc lỗi.” Cố Trường Tấn vẫn khoác bộ đại lễ phục tím sẫm, nhưng giọng nói khàn hơn trước chút, ánh mắt nhìn nàng sâu thẩm như biển đêm.

Ngày mai Văn Khê sẽ đoạt danh vị của nàng.

Rõ ràng nàng mới chính là tôn nữ hoàng gia, nhưng y vì tham tiên cá nhân, bắt nàng suốt đời làm Dung Thư, bởi vì chỉ có nàng là Dung Thư, suốt đời là Dung Thư, y - Tiêu Trường Tấn mới có thể lại một lần nữa kết nghĩa phu thê với nàng.

“Dung Chiêu Chiêu, ta còn thiếu nàng một ly rượu chuộc lỗi.” Y lại nói lần nữa.

Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Hồi Thập Niên Chín Mươi, Mẫu Thân Ta Là Chân Thiên Kim Nhà Tư Bản
Quay lại truyện Tuế Thời Hữu Chiêu
BÌNH LUẬN

Sao từ chương 56 trở đi k đọc đc ạ 😭

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
2 ngày trước

vẫn đọc bình thường mà bạn?

@Ngọc Trân: dạ e đọc đc rồi ạ e cám ơn

Truyện nhẹ nhàng mà nó cuốn kiểu gì đâu á

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]
5 ngày trước
Trả lời

Vừa cập nhật lại chương 7, do thiếu 1 chương nên mình gộp vô.

Hoá ra trong lòng chàng cũng có nàng, từng lời nàng nói, từng cử chỉ,thói quen của nàng. Chàng đều để tâm !

Truyện có bn nhiêu chương ạ

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
5 ngày trước

135 chương thôi bạn. Không tách theo đúng tác giả nên mỗi chương sẽ dài.