Chương 86
Sáng sớm hôm sau, có một viên vệ sĩ thuộc Dũng Sĩ Doanh cưỡi ngựa tới, gấp rút qua cổng thành, dừng ngựa trước điện Đông Cung rồi bước nhanh vào bên trong.
Người ấy trao đến một bức thư, do Thất Tín, đang trú tại Dương Châu, gửi lên.
“Thất Tín Đại Nhân có dặn thuộc hạ thay mặt bẩm báo với đức Thái Tử rằng, hiện tại bên đó vẫn chưa nhận được hồi âm nào, cũng chẳng có ai đến Dương Châu tiếp đón Trương Ma Ma.”
Cố Trường Tấn nhàn nhạt gật đầu: “Thẩm Trị thế nào rồi?”
“Vẫn nhất quyết không chịu khai, Hầu Phu Nhân đã thu thập được những thư tín và sổ sách, không lâu nữa sẽ khai đàn tế tổ, mở lễ trừ khử Thẩm Trị ra khỏi gia tộc.”
Có Thất Tín và Truy Vân ở bên cạnh, chuyện với Thẩm Nhất Trân sẽ không xảy ra điều gì bất ngờ.
Cố Trường Tấn vốn dự định lợi dụng Trương Ma Ma và Thẩm Trị để moi được đầu mối của Tiêu Phức, chỉ tiếc đến nay vẫn chẳng hề nghe được chút manh mối nào.
Nhưng chẳng vội, Tiêu Phức muộn hay sớm rồi cũng sẽ tới tìm y.
“Đi đáp lại thư cho Thất Tín, dặn hắn phải tuyệt đối bảo vệ an nguy của Hầu Phu Nhân.”
Vừa truyền đạt mệnh lệnh chưa được bao lâu, một thái giám bước vào, nói với Cố Trường Tấn: “Thái Tử, đã đến giờ vào Cung Chính Điện rồi.”
Cố Trường Tấn chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừ”, khoác lên chiếc đại tràng án phi thân hướng vào Nội cung.
Đêm qua Nội cung sai người truyền mệnh, bảo hôm nay y phải vào cung.
Hiện tại giặc Đột Quyết đang tập kết quân binh xâm nhập các phủ thành biên giới phía Bắc, phía Nam ở mấy nơi như Điện Quý lại có dân lưu tán nổi loạn.
Gia Hựu Đế triệu y vào cung là muốn y hợp tác cùng bộ Binh, bộ Hộ, cùng Ngũ quân Đô đốc phủ giải quyết hai châu biên giới đang nóng bỏng này.
Cố Trường Tấn ngồi trong Cung Chính Điện suốt hơn hai giờ đồng hồ, khi ra khỏi điện thì gần đến buổi trưa, Gia Hựu Đế sai y dùng cơm tại Điện Càn Thanh, còn triệu về Hoài An Thế Tử.
Tiêu Hoài An năm nay vừa tròn mười một xuân, lúc trước khi Cố Trường Tấn nhận tổ tiên hồi môn, hai người đã từng gặp ở Thái Miếu. Với Tiêu Hoài An mà nói, hôm nay là lần thứ hai gặp Cố Trường Tấn.
Nhưng với Cố Trường Tấn thì không hẳn như vậy.
Trước kia y từng mộng thấy cậu, chính trong mộng y còn học theo thái giám nhỏ bên cạnh Tiêu Hoài An cách dùng phiến đá điêu khắc tượng băng.
Tiêu Hoài An cũng như thiếu niên trong mộng, trầm lặng ít lời.
Cậu được Gia Hựu Đế nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, vua sai người gọi tới đây hiển nhiên muốn cậu làm thân với Thái Tử, như vậy khi ông chẳng còn, vẫn có người chăm sóc Hoài An.
Chỉ tiếc Tiêu Hoài An đề phòng thật nặng, không phải đối đãi lạnh nhạt với Cố Trường Tấn, mà cũng không thể thân thiết.
Ăn xong, Gia Hựu Đế lộ vẻ mệt mỏi, vẫy tay bảo Vương Đức Hải tiễn hai người ra khỏi Cung Càn Thanh.
Hai thái giám đi bên Tiêu Hoài An nhanh chóng che ô, khoác cho cậu chiếc đại tràng bề thế.
Cố Trường Tấn nhận ra trong đó có một người thái giám ngày trước dạy y điêu khắc tượng băng, liền bước lên hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Viên thái giám nhỏ bất ngờ bởi câu hỏi bất thình lình của y, giật vai một cái rồi vội cúi thấp nửa người, nhỏ giọng tôn kính trả lời: “Bẩm Thái Tử điện hạ, nghịch thần tên là Triều Ân.”
Tiêu Hoài An thường ngày trầm mặc, vô ý dịch bước về bên cạnh Triều Ân, ngẩng mắt dò xét Cố Trường Tấn như muốn bảo vệ người hầu thân cận.
Cố Trường Tấn thoáng nở nụ cười: “Muốn cùng trẫm ra ngoài chơi tuyết chăng?”
Lời vừa dứt, Tiêu Hoài An bỗng mở to mắt, trong đôi mắt sáng rõ của cậu lộ rõ vẻ kinh ngạc không giấu giếm.
Đang còn do dự, Triều Ân lại bước tới, thì thầm bên tai cậu: “Phò mã cách đây vài ngày mới bảo thần khắc cho điện hạ một con hồ ly bằng băng. Nay điện hạ đã hoàn thành xong việc học ở Văn Hoa Điện, cứ theo lời Thái Tử điện hạ, ra ngoài chơi tuyết cho vui, thần không những sẽ khắc hồ ly băng, còn khắc một con hổ băng nữa.”
Lời của Triều Ân ẩn chứa ý đồ riêng.
Hoàng tôn rất xem trọng Thái Tử, các thần tử trong triều cũng hết lòng ủng hộ, có kẻ từng ủng hộ đại hoàng tử cũng bắt đầu quay sang tuyển chọn Thái Tử. Bởi vậy thế cục nội cung đã rõ ràng, Thái Tử đích thực sẽ lên ngôi sau này.
Nếu Thế Tử kết giao với Thái Tử, sau này ắt sẽ có người giúp đỡ chăm sóc tốt hơn.
Hôm nay Hoàng thượng cho Thế Tử đến Điện Càn Thanh dùng cơm chẳng phải là nghĩ đến điều này sao?
Hiện giờ Thái Tử lại hạ cố thân thiết với Thế Tử cũng thực là bất ngờ vui mừng.
Chỉ có Triều Ân không biết, Cố Trường Tấn muốn dẫn ra ngoài chẳng phải là vì Tiêu Hoài An, mà là vì y.
Vương Đức Hải vừa trở lại Cung Càn Thanh, chưa kịp vào tâu với Gia Hựu Đế thì một thái giám nhỏ vội vã đi tới lẹ sẽ thì với ông: “Giám Quản, Thái Tử điện hạ muốn dẫn Hoài An Thế Tử đi dạo bên ngoài, sai thần tới truyền đạt lệnh.”
Vương Đức Hải nghe liền biết Cố Trường Tấn muốn ông nhắn với Gia Hựu Đế, liền vén rèm bước vào phòng trong.
Nghe xong, Gia Hựu Đế khá ngạc nhiên, tưởng Cố Trường Tấn muốn dẫn Tiêu Hoài An ra Đông Cung dạy dỗ, không nghĩ nhiều liền cười nói: “Để cho hai đứa trẻ họ đi, coi như cho hai huynh đệ tăng thêm tình cảm.”
Được sự đồng ý của Gia Hựu Đế, Cố Trường Tấn liền cùng Tiêu Hoài An và thái giám Triều Ân rời cung.
Xe ngựa đi trên đường quan đạo, tạo thành hai đường bánh xe dài trong tuyết trắng.
Tiêu Hoài An nhìn theo Đông Cung ngày càng khuất xa, tò mò hỏi: “Thái Tử tỷ, chúng ta đi đâu thế?”
Cố Trường Tấn liếc qua cậu, đôi mắt đen trắng sáng rõ hiện ra vẻ trẻ trung tươi sáng, không còn vẻ già đời giả bộ trước kia, dần dần tựa như Tiêu Hoài An trong mộng y đã gặp.
“Ra ngoại ô, có một rừng mai già, mai ở đó cũng sắp nở.”
Ngoại viện Minh Lộc có rừng mai cổ thụ, đúng là đã bắt đầu hé nụ, đông đúc và náo nhiệt trên cành, nhìn xa trông chẳng rõ đâu là tuyết, đâu là hoa.
Dung Thư ở trong viện đang ngoáy bàn tính, Oanh Tước vui vẻ đến bên nói: “Cô nương, Thái Tử điện hạ đến rồi, xe ngựa đang dừng ngoài kia.”
Dung Thư khựng tay, nhíu mày hỏi: “Sao y lại đến đây?”
Oanh Tước nói: “Nghe bảo muốn dẫn Hoài An Thế Tử từ trong cung ra ngoài đi dạo tuyết.”
Người đã đến chốn của nàng, với tư cách chủ nhân, dù sao cũng nên ra đón tiếp một chút. Hơn nữa, chuyện nhà họ Dung và nhà Thẩm, Cố Trường Tấn一直默默支援 nàng,从情理上来说,她当去招待一番。
Nghĩ tới đây, Dung Thư cũng không khách sáo, thay bộ y phục rồi đi ra ngoài viện.
Cố Trường Tấn vừa qua bức bình phong thì thấy nàng cầm ấm đồng bước trên tuyết đến.
Nhiều ngày qua y chưa từng trông thấy nàng.
Người thiếu nữ đó khoác chiếc áo ngắn màu tím khói thêu chùm nho uốn lượn, váy nhẹ bằng lụa bạc mềm màu hoa huệ, bên ngoài khoác choàng màu tím thẫm, nổi bật trên nền tuyết trắng tạo thành một cảnh sắc rạng rỡ mê người.
Cố Trường Tấn dừng bước, đứng yên lặng ngắm nàng một lát.
Dung Thư lễ phép dâng tay chào: “Chào hai vị điện hạ.”
Cố Trường Tấn nói: “Chớ khách sáo.”
Bên cạnh Tiêu Hoài An ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn Dung Thư một cái. Dù cậu không rõ đây là ai, cũng đoán được Thái Tử lần này đến là vì nàng.
Quả nhiên nghe thấy người đàn ông cao lớn bên cạnh nói thân mật: “Ta dẫn người đến chạm khắc cho nàng mấy món đồ nhỏ.”
Tiêu Hoài An nghe vậy phần nào hiểu, hóa ra Thái Tử dẫn Triều Ân ra ngoài, đưa cậu ta chỉ là tiện thể.
Thiếu niên hạ mắt, cũng không giận, dù sao được ra ngoài cung cũng là điều đáng vui.
Cậu cũng đã lâu không từng ra khỏi cung.
Trong Minh Lộc Viện có một hồ nước trời ban đất tạo, giờ mặt hồ đã phủ một lớp băng dày. Thường Cát dẫn người đóng băng, Oanh Nguyệt, Oanh Tước cùng mọi người nhóm lửa sưởi ấm ở lầu tre rừng mai già.
Mọi người bận rộn, Thường Cát đem băng đưa đến.
Triều Ân giờ đây cũng rõ dụng ý của Cố Trường Tấn, rút ra một phiến đá mỏng mảnh từ bên hông, cẩn thận khắc một khối băng lớn bằng nắm tay.
Đang chăm chú khắc, bỗng vang lên giọng trầm hùng: “Cho ta một phiến đá.”
Triều Ân giật mình, Thái Tử hà cớ gì lại muốn thứ đó?
Không dám chậm trễ, vội đưa phiến đá cho y, ngẩng mắt nhìn tròn xoe.
Thấy Cố Trường Tấn tự tại vẽ nên mắt đang hé mở, đôi tai cụp xuống, thân mình cuộn tròn như bông gòn, đuôi dài thon... không lâu sau, một con mèo cuộn mình nghỉ ngơi yên tĩnh trong lòng bàn tay y, sinh động sống động khiến người đứng xung quanh ngẩn ngơ.
Triều Ân ngạc nhiên nhất, tay nghề của y được học từ thái giám già lúc nhỏ, còn Thái Tử học ở đâu mà khéo như đồng môn?
Cố Trường Tấn hoàn thành tác phẩm, thu phiến đá lại, tiến về phía lầu tre.
Dung Thư đang trong lầu nấu rượu, nghe thấy mùi rượu mơ biết nàng đang đun rượu mai, hương rượu hòa quyện theo gió, thoảng chút ngọt ngào.
Y đến bên nàng, nói: “Xòe tay.”
Dung Thư không biết ý, đặt ly rượu xuống, mở lòng bàn tay, ngay lập tức cảm thấy lạnh buốt, một chiếc tượng mèo bằng băng bóng mềm rơi vào tay.
Nàng vừa hơ tay vì rượu còn nóng, tay ấm mờ hơi nước, giờ băng tượng đặt lên lòng bàn tay lập tức tan thành một lớp nước mỏng.
Dung Thư vội nói: “Cố Long Tấn, sẽ tan mất mất!”
Cố Trường Tấn ngẩng mắt nhìn nàng cười: “Không sao, tan rồi lại khắc lại.”
Nói rồi chọn một tảng băng lớn hơn, thong thả ngồi lên bậc gỗ lầu tre, bậc gỗ mới được hầu gái quét tuyết sạch sẽ, tuy sạch, nhưng chiếc đại tràng y mặc đã dính nhiều bọt tuyết.
Dung Thư nhìn tượng mèo không rời mắt, thoáng nhớ ra chi tiết quen thuộc.
Chẳng mấy chốc đã nhớ ra, kiếp trước cũng vào đông này, Thường Cát đã tặng nàng tượng mèo bằng băng như thế, là người dân trong ngõ Ngô Đồng gửi đến.
Nàng yêu thích khôn xiết, sợ tượng mèo tan chảy, còn đặt làm một cái lồng gỗ nhỏ treo dưới gốc cây ngô đồng, mở cửa cửa sổ là nhìn thấy tượng mèo băng trong kia.
Ngày ấy Cố Trường Tấn từ đô sát viện trở về, đứng bên cửa sổ nhìn cái lồng gỗ lâu lắm.
Ngày mai, Thường Cát lại tặng thêm một con chim, một con hươu và một chú chó mập mạp, tuy cái lồng nhỏ làm lớn nhưng vẫn không đỡ được tượng băng ngày càng nhiều chen chúc không gian, cuối cùng lại treo thêm hai cái lồng nhỏ nữa.
Ba cái lồng nhỏ thắp đèn lồng cỏn con treo lệch nhau, đêm về bong bóng băng trong lồng như phát sáng, đẹp đẽ vô cùng.
Dung Thư đã nhờ Thường Cát dò hỏi ai là hàng xóm tốt bụng đó, muốn hồi ân.
Thường Cát luôn miệng nói không dò được.
Giờ nhìn những phiến đá được Cố Trường Tấn khắc sinh động, còn lo gì không hiểu?
Người hàng xóm tốt bụng chẳng phải là người đàn ông đang đứng ngay trước mặt gần ngay bên kia kia sao?
Dung Thư nhìn đường nét thanh tú góc mặt người trai, lòng bàn tay lạnh lẽo nóng bỏng lại ùa về.
Lầu tre đặt cạnh bếp than, trên tay tượng mèo tan sau càng nhanh, nước tuyết rơi qua kẽ ngón tay, “lạch cạch” nhỏ xuống đất.
Một lát sau, dáng mèo uể oải dần dần biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Dung Thư lấy khăn lau tay khô rồi tiếp tục hơ rượu.
Sắp đến giờ cơm tối, Oanh Nguyệt cùng mọi người đặt hai cái bếp đồng lớn trên bàn tre, nước canh trắng sữa đang sôi lăn tăn, “lộc đục lộc đục” sủi bọt.
Dung Thư coé lấy áo choàng, lấy một chú thỏ gốm nhỏ rồi ra khỏi lầu.
Tiêu Hoài An ngồi xổm trên đất, say mê nhìn tay Triều Ân khắc băng.
Chợt thấy bóng tối che phủ, ngẩng lên liền đối diện với đôi mắt đào hoa cười ẩn hiện, đôi chút ngạc nhiên.
“Thế Tử điện hạ mang cái này đội lên đi, khỏi lo lạnh tai.”
Tiêu Hoài An nhìn chú thỏ lông vũ trong tay Dung Thư, suy nghĩ một lát liền đứng dậy nhận lấy, mặt mày nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Dung Thư thấy thiếu niên tuy tuổi còn bé, lại cố làm ra vẻ già dặn, không khỏi mỉm cười: “Thế Tử điện hạ thích những tượng băng nhỏ này à?”
Tiêu Hoài An khẽ gật, cậu vốn không thích nói nhiều, thường ngày ở cung hầu như chỉ trả lời thưa gửi vua và Hoàng hậu vài câu.
Với người không quen càng chẳng thích nói chuyện, ví dụ như suốt chặng đi vừa rồi, cậu và Thái Tử chỉ nói vỏn vẹn bốn câu.
Chỉ không hiểu sao, vừa mới trả lời “vâng” đã không kìm được thốt thêm một câu: “Trong cung không tiện nuôi thú cưng, Triều Ân mới nghĩ ra cách khắc động vật băng nhỏ cho ta.”
Một câu nói khiến người ta hiểu rõ bé trai trong cung phải cẩn trọng đến mức nào.
Không dám nuôi thú cưng vì sợ chạm chỗ các quý nhân hậu cung, cũng sợ bị đem ra làm vật tế thần.
Dung Thư nhìn khuôn mặt trẻ trung lại tuấn tú của thiếu niên, mỉm cười đáp: “Điện hạ để những tượng băng này vào lồng gỗ, bên ngoài treo đèn lồng, buổi tối treo dưới mái nhà, vừa đẹp vừa nhộn nhịp.”
Giọng nói của tiểu nữ nhân mềm mại dịu dàng, ánh mắt tràn đầy nụ cười khiến người nghe như được tắm gội trong ánh xuân, không khỏi muốn đến gần.
Tiêu Hoài An gật tiếng “ừ”, ngoan ngoãn đeo cái thỏ bông vừa rồi Dung Thư trao lên đầu.
Những con thỏ nhỏ thêu hình cọp non vừa mềm mại đáng yêu, đeo lên đầu lại khiến cậu thêm phần hồn nhiên trẻ con.
Hai người trò chuyện một hồi, Dung Thư đứng lên, định trở về lầu tre, không ngờ nhìn lên đã chạm mắt đôi mắt đen bóng.
Cố Trường Tấn chẳng biết từ khi nào ngừng tay, đang ngả người dựa vào cột đình, chăm chú nhìn nàng.
Dung Thư nhìn xuống dưới chân y, đã thấy bày năm sáu món con vật ngộ nghĩnh, mèo, chó, hươu, và một đuôi lớn ngoáy mừng.
“Có lồng gỗ chứ?” y bỗng lên tiếng.
Dung Thư còn chưa kịp đáp thì Thường Cát từ đâu chui ra liền nhận lời: “Có ngay, tiểu nhân đi lấy.”
Chẳng mấy chốc mấy cái lồng nhỏ đã được bưng đến, Cố Trường Tấn đặt tượng băng nhỏ vào trong lồng, hỏi nàng: “Treo chốn nào cho đẹp?”
Nói rồi liếc mắt về một bên, dường như nhớ ra, phòng nàng ở chính diện rừng mai già.
Thế là ngẩng cằm nói tiếp: “Ở bên kia cây mai ấy chứ?”
Lập tức lại tiếp lời: “Ngươi dắt ta đi cho, kẻo lạc thì phí công.”
Người này từ bao giờ lại có thể bị lạc nhỉ?
Dung Thư mấp máy môi, do dự vài hơi, cuối cùng không nói gì, ôm lấy ấm đồng rồi dẫn y đi.
Hai người bước sát vai, đi một đoạn lặng lẽ, Dung Thư chỉ ngọn mai già ngoài cùng: “Chỗ này là được.”
Cố Trường Tấn treo lồng lên, đưa tay khẽ chạm, lồng nhẹ rung, trong những tượng băng nhỏ chen chúc, tiến đến cửa lồng.
Phía ngoài cửa chuồng làm thành dạng song sắt, những con tượng băng đáng yêu mở đôi mắt to tinh khiết nhìn hai người thầm lặng, đầy vẻ hoang dã.
Dung Thư mỉm cười nơi khóe môi.
Trên đầu lồng nhỏ rung lắc, còn có chút bụi tuyết rơi từ cành cây xuống.
Cố Trường Tấn đứng dưới cây mai phủ tuyết trắng xóa, nhẹ giọng hỏi: “Dung Chiêu Chiêu, ngươi còn buồn không?”
Dung Thư sững người.
“Nếu không vì ngươi thì người nhà Dung đã lâm lao tù lớn rồi. Ta muốn cho họ thời gian tự lựa chọn, chỉ vì coi trọng bộ mặt của ngươi,” y chậm rãi nói, “ngươi không nợ họ.”
Dung Thư tất nhiên biết mình chẳng nợ gia tộc gì, cũng như đã nói rõ với Dung Tuần: tình mẫu tử đã báo đáp.
Chỉ mỗi nghĩ đến đại ca, nghĩ đến ba cô út, tam lang và tứ lang, trong lòng không tránh khỏi chùng xuống.
Hai ngày qua nàng đã tự giam mình trong Minh Lộc Viện, chăm chỉ xem sổ sách, quán xuyến cửa hàng mẫu thân tại Thượng Kinh, chỉ vì không muốn bản thân nghĩ đến chuyện đó.
Nàng giấu kín quá kỹ, đến cả Oanh Nguyệt và Oanh Tước – những người vẫn chăm sóc nàng từ nhỏ – cũng không đoán ra nổi, chớ nói đến Thường Cát, Lạc Yên họ nữa.
Vậy Cố Trường Tấn sao lại biết được?
Rõ ràng y đang ở kinh thành.
Rất rõ y đang tất bật chốn triều chính.
Ấy vậy mà y vẫn bỏ công tới đây, chỉ để đục tượng băng, treo ở dưới gốc cây, khiến nàng vui lòng sao?
Cảm giác lạnh buốt, xôn xao trong lòng bàn tay lại ùa về lần nữa.
Nàng cố kìm nén không nghĩ đến kiếp trước, không nghĩ tới những ngày đông ấy cái lồng treo dưới gốc cây Ngô Đồng lay động trong gió tuyết rơi xào xạc, cũng không nghĩ đến việc y đã âm thầm học bao nhiêu điều, làm bao nhiêu thứ cho nàng.
Y chắc cũng biết tâm tư nàng, nên chẳng nhắc tới, chỉ lặng lẽ làm mà thôi.
Dung Thư khẽ ngẩng mắt nhìn lên chiếc lồng dưới gốc mai, nhẹ giọng nói: “Điện hạ công việc triều chính bận rộn, chẳng nên phí thời gian đến Minh Lộc Viện làm những chuyện này.”
Nàng thở dài nhẹ nhõm, “Ta vô sự, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Y chỉ tiến thêm bước, nàng liền từ gọi “Cố Trường Tấn” chuyển thành cách xưng “Điện hạ” đầy lễ nghi.
Rõ ràng, nàng biết y chính là Cố Trường Tấn, chỉ có vậy thôi.
Họng hơi cử động, người đàn ông dưới gốc cây thò ra bàn tay xương xớn, đẩy nhẹ chiếc lồng, dịu dàng nói: “Vì sắp tới ta sẽ làm việc khiến ngươi nổi giận, cho nên bây giờ mới làm nhiều chuyện dỗ dành ngươi vui. Như vậy—”
Y nhìn nàng, mỉm môi nói chậm rãi: “Khi Dung Chiêu Chiêu giận, có nhớ đến lúc này của ta một chút, thì cơn giận sẽ mau tan hơn.”
Đề xuất Xuyên Không: Khởi Đầu Với Một Chiếc Xe Đẩy, Phát Triển Hoàn Toàn Dựa Vào BUG
Sao từ chương 56 trở đi k đọc đc ạ 😭
vẫn đọc bình thường mà bạn?
Truyện nhẹ nhàng mà nó cuốn kiểu gì đâu á
Vừa cập nhật lại chương 7, do thiếu 1 chương nên mình gộp vô.
Hoá ra trong lòng chàng cũng có nàng, từng lời nàng nói, từng cử chỉ,thói quen của nàng. Chàng đều để tâm !
Truyện có bn nhiêu chương ạ
135 chương thôi bạn. Không tách theo đúng tác giả nên mỗi chương sẽ dài.