Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 79: Chương tám mươi

Chương thứ tám mươi

“Đi đến Tứ Thời Uyển, Dung Chiêu Chiêu, ta cùng ngươi đến Tứ Thời Uyển.”

Dung Thư giật mình ngẩn ra.

Cố Trường Tấn nhẹ nhàng đẩy chén trà về phía nàng, giọng thầm thì ấm áp rằng: “Ðây chính là chén trà mơ ngươi ưa thích, bên trong ta bỏ một muỗng mật mơ.”

Tâm tư Dung Thư vẫn còn mơ hồ vương vấn câu nói nhẹ nhàng hờ hững của y: “Dung Chiêu Chiêu, chúng ta đi Tứ Thời Uyển,” theo bản năng nàng cầm chén trà lên.

Ngay lúc ấy, xe ngựa khựng một cái, trà nóng xộc ra ngoài.

Nàng vốn nghĩ sẽ có đau đớn nào đó, thế nhưng không hề cảm nhận điều ấy.

Bàn tay thô ráp của Cố Trường Tấn đặt kín lấy tay nàng, nước trà lạnh “lộp bộp” rơi xuống trên mu bàn tay y, làm da trắng nõn ửng đỏ một mảng nhỏ.

Y chẳng hề tỏ ra bị bỏng, mặt không đổi sắc lấy ra mảnh vải sạch lau chùi rồi dặn dò: “Dung Chiêu Chiêu, cẩn thận bị bỏng.”

Dung Thư cúi đầu, luôn thích nghe Cố Duẫn Trực gọi mình bằng “Dung Chiêu Chiêu.”

Ngày nọ tại căn nhà gỗ trong thung lũng, từ lúc y dùng giọng uy nghiêm ấy gọi nàng “Dung Chiêu Chiêu,” nàng liền hiểu rõ, giấc mơ thời tiền kiếp say rượu nàng từng trải chưa từng là ảo mộng.

Chiếu bạt giường trong phòng Tùng Tư Viện cứ vừa buông xuống là như lạc vào một thế giới khác.

Nơi ấy có Cố Duẫn Trực, kẻ si mê Dung Chiêu Chiêu.

“Cố Trường Tấn chính là Cố Duẫn Trực, Cố Duẫn Trực cũng là Cố Trường Tấn,” y từng nói như thế bên tai nàng.

Dung Thư biết y không tin lời nàng bảo chưa từng mơ chi tiền kiếp.

Bộ óc thông minh tuyệt đỉnh ấy hẳn từ giây phút thức giấc đã đoán ra nàng có ký ức tiền kiếp.

Chính vì thế mà y cứu người Hứa Li, cảnh báo điểm nghi vấn trong vụ án Phan Học Lượng, rồi dứt khoát ly khai với y, bắt đầu điều tra về Thẩm Trị cùng phủ Hầu.

Dung Thư không sợ y biết hết, khi nàng bảo không hề mơ thấy tiền kiếp, y tự nhiên phải nhận ra nàng không muốn nối tiếp duyên cũ.

“Điện hạ, kia là Ngưu Sơn biệt viện, không phải Tứ Thời Uyển,” Dung Thư nhìn y thật cẩn trọng, nói: “Thế gian này chưa từng có Tứ Thời Uyển.”

Kiếp này chưa từng có, nàng cũng chưa từng đặt chân đến Tứ Thời Uyển.

Cố Trường Tấn không đáp, chỉ thản nhiên cúi mắt chăm chú nàng.

Khi nàng nghiêm túc nói chuyện, ánh mắt luôn sáng rực, đôi hoa đào mộng mị ấy tựa như sao sáng giữa đêm đông, thanh tú và rạng ngời, mang chút miễn cưỡng lại điểm chút cương nghị.

Bản tính nàng vốn dĩ vậy, việc đã quyết luôn nhất định chông gai cũng phải vượt qua, việc đã từ bỏ cũng chẳng lưu luyến, dứt khoát phân minh.

Nàng muốn đoạn tuyệt người, nhưng y không thể trách nàng, cũng không có quyền oán trách.

“Thường Cát nói rằng ngôi trại ấy hai hôm trước cùng nàng đại bác mẫu di chuyển đến Liên Phúc Tự ngoại thành kinh kì, vốn là trang viện của đại bác mẫu, nàng lại muốn chọn Liên Phúc Tự làm nơi gặp mặt, chứng tỏ ngôi tự này với nàng đại bác mẫu mà nói lại là nơi an toàn hơn.”

Y chuyển đề tài, nói sang việc Khâu Thạch Dương và Chu thị.

Dung Thư chất đầy lời muốn nói lọt ngay ở cổ họng, cảm giác như cú đấm đâm vào bông mềm.

Nàng nghiến răng nhìn y, ánh mắt Cố Trường Tấn vốn thâm trầm bất động cũng để lộ chút sóng gợn, y bảo: “Ta đã sai người điều tra thân thế trụ trì Liên Phúc Tự, người này và đại bác mẫu ngươi hình như quen biết từ xưa.”

Dung Thư cũng đoán ra ngôi tự kia có uẩn khúc, nàng mím môi nói: “Trang viên đại bác mẫu không có hỏa khí, hay là chú ta chưa mua được lô hàng hỏa khí hải ngoại, hoặc đã mua nhưng chưa vận đến Thượng Kinh phủ. Chỉ cần mẫu thân tìm ra lô hỏa khí đó, dâng lên triều đình thì gia tộc Thẩm liền có thể cứu được.”

Tất nhiên, cách hay nhất vẫn là đuổi Thẩm Trị ra khỏi Thẩm gia, bắt y nhận hết tội lỗi.

Cố Trường Tấn gật nhẹ: “Thất Tín mấy hôm trước đã đến Dương Châu, sẽ giúp mẫu thân ngươi lấy được lô hỏa khí đó.”

Y để Truy Vân ở Dương Châu bảo vệ mẫu thân nàng, giờ lại phái Thất Tín đến nhằm bảo đảm không xảy ra sơ sót.

Dung Thư hỏi: “Thất Tín công công giờ là người Đông cung rồi sao?”

Nếu nàng nhớ không lầm, Thất Tín vốn thuộc quyền Liễu công công.

“Hoàng thượng đã phân phó Kim Ngô vệ cùng Dũng Sĩ doanh cho Đông cung, vốn Dũng Sĩ doanh do Liễu Nguyên điều khiển, lần này Liễu Nguyên lập đại công ở Dương Châu, chẳng bao lâu sẽ thăng chức làm Đông xưởng đô công. Thất Tín thay vị trí của y, trở thành dực mã giám quản ấn. Về Đông xưởng đô công quý Trung thì sắp làm quan Đôn Lễ giám quản ấn.”

Từ khi Cố Trường Tấn được truy tôn tổ tiên, Đôn Lễ giám quản Ấn Bối Thuận Niên tự nguyện rút lui, xin đem hài cốt rời kinh đô. Đại Ấn tử này là con rể ủy thác, từng làm Đông xưởng đô công, từng sai người ám sát Cố Trường Tấn trên phố Trường An, mối thù không đội trời chung.

Dương Túc dám hỗn hào như vậy, chẳng qua là có Bối Thuận Niên dung túng. Lại nảy sinh mối hận sâu sắc, Bối Thuận Niên sao dám ở lại Đôn Lễ giám?

“Liễu Nguyên cùng Thất Tín giờ đều là thuộc hạ của ta. Còn về triều đình, ta có thể dễ dàng tiếp quản Đông cung, Đa Sát Viện, Hình Bộ cùng vài vị đại nhân Viện Hàn Lâm cùng Quốc Tử Giám. Mạnh Tổng Hiến, Lục Tư Khấu, còn có Lão Thượng Thư đều trợ ta, còn có Thích Hoàng hậu——”

Cố Trường Tấn ngừng một chút: “Bà ấy không phải thân mẫu ta, bà ta chịu nhận ta, cũng chỉ là một giao kèo. Đám cựu thần của Thích gia ủng hộ ta, còn ta bảo vệ người Thích trừ Thích Hành và Thích Dự ra.”

Nam tử thong thả kể chốn cung đình triều chính, Dung Thư không nóng lòng ngắt lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Biết Thích Hoàng hậu không phải thân mẫu y, nàng cũng không ngạc nhiên, như đã biết trước vậy.

Thích Hoàng hậu không phải mẹ y, Từ Phức cũng không.

Y từng nói, Cố Trường Tấn luôn là Cố Trường Tấn.

Dung Thư hạ mày, nhấp một ngụm trà, trà quả này ngọt vừa đủ, ấm áp, đúng hương vị nàng ưa chuộng.

Hóa ra y vẫn luôn nhớ sở thích của nàng.

Dung Thư chỉ uống một hơi rồi bỏ xuống, nói: “Nghe Thường Cát nói, cự phu nhân Cố gia ở ngõ Ngô Đồng giờ đã vắng bóng, chẳng ai tìm thấy Tiêu Phức, đại nhân có biết nàng đi đâu không?”

“Chẳng rõ,” Cố Trường Tấn nheo mắt, nói: “Ta trở về kinh hôm ấy nàng đã biến mất ở ngõ Ngô Đồng. Không sao, nàng nhất định sẽ đến tìm ta.”

Tiêu Phức chắc chắn sẽ tìm về, sau khi Thượng Nguyên thái tử chết mà chưa được chôn cất trong lăng tẩm, việc y phỉnh hãm nhi đồng luyện đan khiến dân chúng oán hận, Gia Hựu Đế không cho chôn y trong lăng tẩm.

Vì thế Tiêu Phức đến nay vẫn chưa rõ Gia Hựu Đế đặt chôn Thượng Nguyên thái tử ở đâu.

“Chớ quên mối thù thảm của ngươi với kẻ đã tàn sát phụ thân.”

“Ngươi muốn đoạt lại giang sơn cha đã mất, tìm tên tử táng của phụ thân, đem y an táng trong lăng tẩm.”

Đó là điều nàng từng giục giã y không ngừng.

Thân thể Tiêu Phức vốn yếu ớt hơn người khác, năm tháng công sức hao tổn đã kiệt quệ huyết lực, lúc ở Cửu Thiệu Đường thường ốm yếu trên giường, niềm mơ ước duy nhất là khiến y lên ngôi thái tử, tìm ra mộ phần Thượng Nguyên thái tử.

Giờ thấy ước nguyện ấy sắp thành hiện thực, nàng chắc chắn sẽ quay lại tìm y lần nữa.

Thanh danh hiện lên trong mặt y thản nhiên như gió, Dung Thư hé miệng, câu “ngươi có nguy hiểm không” vừa định bật ra lại nuốt vào lòng.

Canh năm, xe ngựa tới Tứ Thời Uyển.

Ðịa điểm này hai người đã từng đến vào xuân năm nay, nàng còn nhớ lúc ấy Cố Trường Tấn còn bị thương.

Lúc đó biệt viện vẫn còn cỏ dại mọc um tùm, không chút sinh khí.

Nhưng hôm nay trở lại, nơi này đã thay đổi hoàn toàn, bóng cây xanh mướt, hoa lá nở rộ, ánh thu se lạnh cũng trở nên rộn ràng sinh động.

Chẳng khác gì trong ký ức kiếp trước về Tứ Thời Uyển.

Dung Thư nhìn tấm đại tự mới treo trước cửa, tim chợt nhói nhẹ, trước đó khi ngồi trong xe nàng còn nói thế gian chẳng hề có Tứ Thời Uyển, vậy mà chỉ một chuyến qua nước xe, ký ức về nơi ấy chợt hiện ra như điều kỳ diệu.

Tính toán thời gian, có lẽ y đã sai người đến đây nghỉ ngơi kể từ ngày trở về kinh.

Cố Trường Tấn tay cầm đèn, tay kia đẩy cửa viện, quay đầu nhìn nàng nói: “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”

Ấn tượng về Tứ Thời Uyển của Dung Thư thật sự không tốt, nàng không hiểu ý tứ của y, kiếp trước nàng chết trên nơi này, sao y còn muốn dẫn nàng đến?

Y vẫn chờ nàng.

Dung Thư nhìn vào đôi mắt đen tuyền của nam nhân, cuối cùng bước về phía y.

Bóng đêm trải dài, đèn lồng điêu khắc treo dưới hành lang thả xuống những vòng ánh sáng, rọi ra con đường sáng rỡ.

Qua hành lang là phủ chủ, cũng là nơi Dung Thư từng uống độc tửu và mệnh trời lìa xa.

Lần trước đến nơi này, hễ nghĩ đến cảnh uống độc tửu nàng đều đau đớn vô cùng, nhưng giờ đây không hiểu sao, nỗi đau đó dường như đã biến mất hoàn toàn.

Những điều tưởng chừng đã trọn vẹn xảy ra như chỉ là một giấc mộng hư vô.

Kẻ trong mộng không cảm thấy đau, nàng hiện giờ cũng vậy, vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày ấy, nhưng nỗi đau khi đó đã trôi qua sạch sẽ.

Cho nên đứng trước ngôi nhà ấy, lòng nàng cũng yên bình lạ thường.

Ðịnh ý Cố Trường Tấn sẽ vào trong, nào ngờ y chỉ ngập ngừng nửa nhịp rồi tiếp tục tiến lên.

Chính cái khoảnh khắc ngập ngừng ấy khiến Dung Thư kịp bắt kịp bước chân, cùng sánh vai với y.

Chẳng mấy chốc, hai người đến một phòng bên, nàng từng đoán biệt viện nhất định có đường mật đạo, giờ nhìn thấy lối đi ẩn sau tường đích thực đã hiểu vì sao Hoành Bình nói đây là đường lui cho bọn họ.

Cố Trường Tấn cầm đèn bước xuống bậc thang đá, thì thầm nói: “Mật đạo này thông tới đất cấm Ðại Từ Ân Tự. Ðại Từ Ân Tự là quốc tự, địa vị cao quý, bên trong đất cấm có vô số bí ẩn, thường nhân không thể vào. Cao tăng Phạm Thanh đệ tử lớn Huyền Sách từ khi bị Ðại Từ Ân Tự khai trừ, đã sống trong đất cấm. Ông ta tinh thông kỳ môn độn pháp, có mặt ở đây, khiến giới hạn đất cấm hầu như không ai phá nổi.”

Giọng y vọng vang trong hành lang âm u, bước xuống bậc thang rồi quay về chờ nàng, khi nàng tiến tới bên lưng y mới nói tiếp: “Huyền Sách thiếu nợ ta một lời hứa, ta vốn tính nhờ Thường Cát dẫn ngươi đến đất cấm này, chờ ổn định cuộc tranh đoạt vị trí thái tử ở kinh đô rồi mới đón ngươi về.”

Giọng có chút khàn khàn.

Dung Thư hơi nghiêng đầu nhìn y, ánh sáng lờ mờ trong hành lang không rõ mặt mày.

Nàng giơ đèn lên, ánh sáng yếu ớt phủ lên khuôn mặt y, trong sắc vàng mờ nhạt, trán chàng thoáng mồ hôi, môi mỏng chặt lại, dường như đang mang chút nỗi đau.

“Cố Trường Tấn, trở về thôi,” đèn trong tay lắc lư ánh sáng, nàng dừng chân nói: “Ðã khó chịu vậy sao còn phải tới chốn này?”

Mắt y phủ bóng sâu, quét qua nét mặt nàng.

“Nơi này cùng những gì xảy ra ở đây đều phải trải qua. Ta với ngươi, đều phải trải qua.”

Bất qua được thì quan hệ giữa y và nàng sẽ chẳng thể tiến triển.

Dung Thư biết y tự trách mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta hiểu rồi, ngươi dẫn ta đến Tứ Thời Uyển là để bảo vệ ta. Cố Trường Tấn, ta đã sẵn sàng vượt qua rồi.”

Giọng nàng trong trẻo cho thấy nàng thật sự chẳng còn bận tâm nữa, thật sự đã dứt khoát.

Cố Trường Tấn thở nhẹ, như có hòn đá lớn đè trên ngực.

Y thà rằng nàng oán hận hay giận dữ, như y ngày ngày một nghĩ đến chuyện tại nơi này mà đớn đau tận xương thì vẫn tốt hơn việc nàng nhẹ nhàng tha thứ cho y như thế.

“Ngày Thường Cát gửi ngươi đến Tứ Thời Uyển, ta đã viết thư tay, sai hắn mang thư trao cho ngươi. Ðó là thư, ngươi có nhận không?”

“Thư?” Dung Thư cau mày, nói: “Ngày đầu tiên đến Tứ Thời Uyển ta đã ốm, đúng ra là bị Trương Ma Ma đầu độc, rồi liền nằm bệnh dằng dai trên giường cả tháng trời, chẳng hề nhận thư nào.”

Lời chưa dứt, cả hai im lặng một lúc, thư hẳn rơi vào tay Trương Ma Ma.

Trương Ma Ma để nàng “bệnh” là nhằm ngăn mọi thông tin bên ngoài, khiến nàng hoàn toàn mất liên lạc với thế gian, cũng khiến Thường Cát không thể đưa nàng đến đất cấm.

Cố Trường Tấn sớm đoán nàng chưa xem thư, “Ngày ấy, ai đã đem độc tửu đến cho nàng?”

Y đến nơi thì chỉ thấy một mình nàng trong căn phòng, trên đất có một chiếc chén rượu, còn sót lại vài giọt.

“Là bà mụ Cung giao đưa ngươi về Tùng Tư Viện, bà ta là nữ quan thân cận Thích Hoàng hậu, họ Chu. Còn hai cung nữ cùng hai thái giám.”

“Bà mụ Chu...” Cố Trường Tấn nheo mắt, bà mụ Cung này chính là người từng đưa Hứa Li nhập cung tại Ðại Từ Ân Tự.

“Hai cung nữ và thái giám, còn nhớ dung mạo không?”

Dung Thư cau mày nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Không nhớ rõ. Bọn họ luôn cúi đầu, chỉ bà mụ Chu nói chuyện, bà ta bảo theo chiếu chỉ Thái hậu sai đưa độc tửu đến.”

Cố Trường Tấn đáp lời: “Không sao, ta sẽ tìm ra nguồn gốc chén ‘độc tửu’ ấy.”

“Tam Canh Thiên” là thuốc bí truyền Tây Vực, ngày xưa mẹ Tiêu Phức có mang đến kinh đô tiến vua tiền triều.

Kiến Đức đế tính tình tàn độc, thích trút thuốc này xuống đầu tướng thần phật ý. Sang đến Gia Hựu đế, ngự chính truyền lệnh tiêu hủy hết “Tam Canh Thiên,” loại độc này đã mất tích trong cung gần hai mươi năm.

Nước cung dù muốn ban tửu độc cũng chẳng bao giờ dùng “Tam Canh Thiên.”

Nơi cung điện có người của Tiêu Phức, kiếp trước hoặc có kẻ giả mạo chiếu chỉ của Thích Hoàng hậu gửi độc tửu, hoặc âm thầm tráo đổi “Tam Canh Thiên” sau khi chiếu chỉ ban độc tửu ban xuống.

Dung Thư nhìn sắc mặt ngày càng lạnh lùng của Cố Trường Tấn, do dự nói: “Bọn ta đã ly hôn, chuyện tiền kiếp sẽ không xảy ra nữa, chén độc tửu kia hẳn cũng chẳng còn xuất hiện, có điều tra cũng vô ích mà.”

Y không phải con Thích Hoàng hậu, hiện tại liên minh cùng bà ta chỉ là mối lợi chung, nếu vì chuyện truy cứu tiền kiếp mà phản mục Thích gia thì quá thiệt thòi.

Y chẳng cần khốn đốn vì những chuyện quá khứ, cũng chẳng cần mạo hiểm điều tra.

“Dung Chiêu Chiêu, ta không thể vượt qua,” Cố Trường Tấn giọng trầm, từng chữ từng câu thốt ra: “Bằng không tìm ra được, ta sẽ chẳng bao giờ qua nổi.”

Kiếp trước không nên kết thúc như thế này, ta với nàng cũng không nên bước vào ngõ cụt hiện tại.

Con đường mật đột nhiên yên tĩnh, chỉ còn lại hai tiếng thở, một nhẹ một nặng.

Dung Thư nhìn ánh sáng lung linh trên đất, định cất lời thì bỗng “kạc” một tiếng, có tiếng động nhỏ thoang thoảng từ phía cánh cửa gỗ cuối đường hầm vọng lại.

Cố Trường Tấn vội giơ tay đặt lên môi nàng, ý bảo nàng giữ im lặng, ngay lập tức ánh mắt bừng lên sắc bén, hướng về cửa gỗ.

Tiếng động ấy chính là phát ra ngoài cửa gỗ ấy.

Có người đã đột nhập vào đất cấm Ðại Từ Ân Tự.

Đề xuất Huyền Huyễn: Ngày Nào Diễm Quỷ Cũng Dụ Dỗ Nàng
Quay lại truyện Chưa Kịp Đón Gió Đông
BÌNH LUẬN
Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]
2 giờ trước
Trả lời

Vừa cập nhật lại chương 7, do thiếu 1 chương nên mình gộp vô.

Hoá ra trong lòng chàng cũng có nàng, từng lời nàng nói, từng cử chỉ,thói quen của nàng. Chàng đều để tâm !

Truyện có bn nhiêu chương ạ

Ngọc Trân
Ngọc Trân Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà] Trả lời
2 giờ trước

135 chương thôi bạn. Không tách theo đúng tác giả nên mỗi chương sẽ dài.