Sáng tỉnh giấc, tôi hoàn toàn không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Khi tôi bước xuống lầu, Thẩm Du Thừa đang dùng bữa sáng trong phòng ăn.
Dì Trương mỉm cười nói với tôi: “Cô chủ tỉnh rồi à, ngồi xuống đi, để dì làm bữa sáng.”
“Vâng ạ.” Tôi đáp, rồi chọn một chỗ ngồi hơi xa Thẩm Du Thừa.
Chẳng hiểu sao, nhìn thấy anh ấy tôi lại thấy ngượng ngùng khó tả, còn có chút chột dạ nữa.
Đêm qua mình không làm gì quá đáng đâu nhỉ? Chắc là không, đúng vậy, chẳng làm gì cả, nếu không thì tôi đã nhớ rồi.
“Em ngồi xa thế làm gì?” Anh ấy hỏi.
“Không làm gì cả, kh&oc...
Bạn cần Đăng nhập để mở truyện với 2.400 linh thạch
Đề xuất Cổ Đại:
Đêm Ấy, Thiếp Bị Đế Vương Lạnh Lùng Hôn Đến Ngây Dại