Những đứa trẻ tôi đã gắn bó suốt hai năm cuối cùng cũng hòa vào dòng người, bước vào phòng thi. Chẳng hiểu sao, khoảnh khắc ấy, tôi bỗng có cảm giác như một người mẹ.
Chỉ tiếc rằng, một người yêu trẻ con như tôi lại không thể có được đứa con của riêng mình.
Tôi biết rõ cơ thể mình không thể chịu đựng thêm hai năm nữa, nên đã quyết định nghỉ việc. Thẩm Du Thừa không nói gì nhiều về chuyện này, và mối quan hệ giữa tôi và anh ấy vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Ở nhà, khi rảnh rỗi, tôi thường phụ giúp dì Trương. Dù vị giác của tôi lúc tốt lúc xấu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi rửa rau hay lau nhà.
Thẩm Du Thừa dạo này c&oacut...
Bạn cần Đăng nhập để mở truyện với 2.400 linh thạch