Tạ Minh Nhược gật đầu nhẹ. Nàng còn non xanh dẫu mới lên mười một, mười hai, mà dung nhan lại nhuận sắc, đáng yêu vô cùng. Đôi mắt trong sáng ấy chỉ in đậm bóng dáng của nàng mà thôi.
Tạ Chiêu Ninh nghĩ đến hình dáng của Đổng Tiến mà lòng sinh ghê tởm. Chốn chiêng mù không địch lại mình, lại còn dám động thủ. Đối với kẻ ngu độn ấy, về sau nhất định sẽ hành hạ vợ con. Nghĩ đến điều ấy, lại càng khó chịu, bởi lẽ kẻ ngu đần đó lại vì trễ nải giai nhân mà có được Minh Nhược. Tạ Chiêu Ninh thầm hứa sẽ che chở em gái mình thầm lặng, không để nàng trượt ngã thêm nữa.
Song dù trong cảnh ngộ thế nào, người ta phải tự cường, điều ấy nàng không quên dặn dò Minh Nhược. “Hãy nhớ lời ta, dù chị có chẳng bên cạnh, cũng đừng để người khác bắt nạt, hiểu chứ?”
Minh Nhược vẫn ngoan ngoãn gật đầu, như thể lời gì cũng đồng ý nghe theo.
Chiêu Ninh ngập ngừng, lòng rưng rưng, lại xoa đầu nàng rồi gọi Bạch Cô đến đón. Đang lúc khuất bóng, vẫn thấy rèm xe khẽ hé một khe nhỏ, dường như còn ai đang dõi theo.
Bọn họ cùng Thanh Ổ rời khỏi địa điểm đánh xiên. Đường dẫn từ sân đánh xiên lát những phiến đá xanh rộng rãi, trực tiếp nối liền hậu phủ nhà họ Tạ ở Đông Tú, chỉ mấy bước chân đã tới đình bán sơn. Thanh Ổ cũng chịu ảnh hưởng bởi trận đấu vừa rồi, không ngớt khen ngợi tài nghệ của chủ nhân, lại hẹn ngày mai đưa Hồng La đi đánh xiên cùng.
Bấy giờ, một tiếng gọi từ phía sau vang lên: “Nàng nương xin đứng lại ít phút.”
Tạ Chiêu Ninh quay đầu lại, trước mắt là khung cảnh chiều xuân nhuốm màu hoàng hôn, khắp nơi nhuộm dịu trong sắc vàng nhạt. Cành mai rũ ngang ngoài đình bán sơn, còn chàng thanh niên ăn mộc áo vải mà nàng mới gặp đang khom người dưới gốc cây.
Thấy nàng, y vươn vai đứng dậy. Người ta chỉ trông thấy y sát đất mà đứng lên, mới nhận ra thân hình cao dong dỏng, dáng vẻ yểu điệu. Gương mặt như sương mai, lông mày dài thướt, đôi mắt phượng uyển sáng sủa, khi y bước lại gần, gió thổi tung tà áo, cử chỉ điềm đạm, uyển chuyển như hạc trắng bay giữa mây ngàn. Chiêu Ninh ngỡ ngàng, bỗng sinh cảm giác lạc giữa thế tục ô trọc mà chốn nhân gian đầy phong nhã.
Y lên tiếng: “Ta thấy nàng gần đây có thể gặp họa huyết quang, đây là bùa trừ tà ta làm, được nàng nương ban quả anh đào, ta xin tặng lại cho nàng.”
Nói rồi, y mở lòng bàn tay trắng nõn, lộ ra một lá bùa giấy màu vàng gấp hình tam giác, trên đó ghi bốn chữ “Thái Thượng Lão Quân Cấp Cấp Như Lệ Lệnh” trấn trạch trừ yêu diệt ma.
Tạ Chiêu Ninh thầm nghĩ: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ta cũng không gặp việc huyết quang, cần chi đến cái bùa trừ tà này!”
Hình dạng vốn y như một thư sinh, sao lại làm bùa trừ tà này?
Nàng định từ chối thì tiếng bước chân bên cạnh vọng lại: “Tứ thúc, ngài sao lại ở đây?”
Chiêu Ninh quay lại, thấy người đến là Cố Tam Lang Quân mà mình mới nhìn thấy lúc nãy bị nhiều người bao quanh. Hắn cùng hai kẻ hầu tướng mỉm cười tiến tới. Hắn nhìn nét mặt hai người có phần bối rối, ái ngại, rồi quay lại liếc Chiêu Ninh, ánh mắt vẫn chưa từng dành cho nàng khi cô nương thắng trận đánh xiên, ánh mắt ấy rõ ràng nghi hoặc vì sao nàng lại nói chuyện với thanh niên ấy: “Tạ đại nương?”
Chiêu Ninh nghe hắn gọi người thanh niên ấy là Tứ thúc, lòng bỗng khẽ dợn, liếc nhìn y - kẻ trông như nho sĩ vừa nghèo lại thắt dây la bàn bên hông. Cố Tam Lang Quân là bên chi của gia tộc Cố, mà người được gọi là Tứ thúc này chắc chắn thuộc chi chính, lại có địa vị cao hơn hắn.
Tứ thúc… vô cùng nguy hiểm…
Chiêu Ninh lùi lại một bước không tự chủ.
Nàng biết người thanh niên ấy là ai rồi!
Năm xưa, nàng độc bá Biện Kinh, song cũng chỉ là phụ nhân, sức phá hoại hạn hẹp. Lúc đó nơi Biện Kinh có một kẻ thật sự ngông cuồng vô lương. Khi giai tộc biến loạn, y rút kiếm chém em ruột, diệt tổ tông mẫu tộc, sau làm tân đế diệt mười họ, tấn công Tây Hạ. Y được gọi là “Thập Điện Diêm Vương cũng phải nghiêng mình dưới chân y” – kẻ tàn nhẫn tuyệt đối, tiếng tăm vang rền, khiến trẻ con cũng khóc đêm yên giấc. Ngay cả Triệu Cẩn cũng không thể khống chế.
Năm ấy, cả Biện Kinh nhắc đến Tạ Chiêu Ninh có thể chửi rủa ba ngày không dứt, song nhắc đến y đành phải im lặng, sợ hãi run rẩy.
Y chính là Định Quốc Công thế tử, sau này thành Bắc Lệ Vương, kẻ cuồng sát.
Nhưng Tạ Chiêu Ninh vẫn nhớ rõ hắn có một danh xưng rất tao nhã –
Cố Tư Hạc.
*
Cố Tư Hạc thấy Tạ Chiêu Ninh nghe lời Cố Tam Lang Quân mà lùi một bước, mắt y liền khẽ nheo lại.
Y nhẹ thốt: “A Tầm, ngươi đã đến rồi sao?”
Rồi chỉ tay về phía nàng: “Trước đây được nàng nương ban anh đào, ta cũng muốn tặng lại nàng thứ gì đó thôi.”
Cố Tầm lại nhìn nàng đầy suy ý, nhớ đến thắng lợi tại sân đánh xiên của nàng, thật là tài nghệ đáng nể. Song Cố Tư Hạc đặc biệt khác biệt trong nhà Cố, chẳng ai trọng vọng bằng y. Y chỉ là chi thất, đã khiến các cô nương thi nhau bám lấy, mong mong được gả cho y để phát tài phát lộc. Nhưng Tứ thúc hắn – người thực sự là thế tử Định Quốc Công, được bà cố mẫu thương yêu nâng niu, lão đại gia hàm ý cưng chiều khôn nguôi, kế nghiệp nhà họ Định Quốc Công – ấy mới không phải chuyện đùa.
Ngày thường, dù đi đâu, bên cạnh lắm nữ nhân vây quanh, những cô nương nghĩ ra đủ cách khó đoán để xen vào, song y vẫn là người thông minh tuyệt đỉnh chưa ai bày mưu tính kế nào thành công được.
Vậy mà hôm nay, lại chịu nói chuyện với nàng nương họ Tạ này, hơn nữa Tạ Chiêu Ninh còn tặng y quả anh đào, Cố Tư Hạc có là ai mà phải nhận quả ngọt này?
Thế là Cố Tầm bước lên một bước, mỉm cười chắp tay hướng Tạ Chiêu Ninh nói: “Không rõ nàng nương là phu nhân nào lại quen biết Tứ thúc chúng ta? Chân thành cảm ơn nhiều.”
Đề xuất Cổ Đại: Thêu Cạn Gió Xuân, Người Chẳng Hay