Sau những giây phút mặn nồng, Phó Chí Tắc đứng dậy đi vào bếp rót một cốc nước ấm. Vân Li đang ngồi trên giường, tự quấn mình trong chăn kín mít như một chiếc kén, cất giọng khàn khàn hỏi: “Giờ tính sao đây?”
Phó Chí Tắc nhìn theo tầm mắt cô hướng về phía ga giường, thản nhiên đáp: “Sang phòng anh ngủ.”
Anh đưa nước cho cô, Vân Li lầm bầm uống vài ngụm, cổ họng mới dịu đi đôi chút, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ngủ cùng nhau sao?”
Phó Chí Tắc rũ mắt nhìn cô: “Tự em muốn ngủ một mình à?”
Toàn thân Vân Li vẫn còn mỏi nhừ, cô lo nửa đêm anh lại bày ra trò gì đó nên có chút chần chừ rồi mới gật đầu.
Phó Chí Tắc liền nói: “Anh không muốn.”
Không chỉ dừng lại ở đó, anh hoàn toàn chẳng thèm hỏi ý kiến cô mà trực tiếp bế bổng cả người lẫn chăn đi thẳng về phòng mình.
Trên giường anh chỉ trải ga giường, không có chăn. Lúc này Vân Li mới nhận ra, ngay từ đầu anh đã không có ý định để hai người chia giường mà ngủ.
Vân Li nghẹn lời, hờn dỗi rúc vào một g...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở khóa trước. Còn 6 giờ 26 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Trường An Chờ Ta Chọn Chồng