Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 349: Ngươi đang uy hiếp Trẫm sao?

Chương 349: Ngươi đang uy hiếp trẫm phải không?

Đang mải suy nghĩ, bỗng một bóng người hiện lên trong mắt Sở Quý phi.

Nhìn thấy người con gái khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy, nàng thật sự không nhận ra ngay là ai.

“Đó là ai vậy?”

Mắt Sở Quý phi ánh lên sắc lạnh, chỉ trong khoảnh khắc liền trở lại dáng vẻ kiêu ngạo, ngạo mạn trong cung, không coi ai ra gì của vị phi tần được sủng ái.

“Chủ nhân, nhìn ra thì có vẻ là mỹ nhân Lưu mới được Hoàng thượng phong đấy.”

Một cung nữ bước tới nhắc nhở.

“Ừ? Là nàng à?” Sở Quý phi khẽ nheo mắt, thấy người đó tiến gần liền phát ra tiếng tặc lưỡi không vừa lòng.

“Bần hậu xin chào Quý phi nương nương.”

Mộ Dương lễ phép, trong lòng nghĩ lát nữa phải tìm cách làm thân với Sở Quý phi.

Nếu được Sở Quý phi ưu ái, nàng cũng sẽ có thêm chỗ dựa vững chắc trong cung này.

“Ngươi mặc cái gì thế kia?” Sở Quý phi hét lạnh khiến mọi hy vọng của Mộ Dương tan biến. Nàng ngẩng đầu kinh ngạc.

Chưa kịp nhìn rõ thì đã bị Cô Cô tiến lên tát một cái mạnh mẽ, làm nàng ngã vật xuống đất.

“Mỹ nhân Lưu, trước mặt Nương nương ngươi không biết phép tắc lễ nghi sao? Nương nương chưa từng cho phép ngươi ngẩng đầu lên, dù sao cũng không được vượt quá giới hạn.”

Cô Cô lạnh lùng nhắc nhở.

Sở Quý phi tặc lưỡi, “Đuổi ra ngoài đi, mặc bộ y phục đỏ rực như vậy làm ta nhìn phát đau mắt!”

“Nương nương...!” Mộ Dương còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị các cung nữ trong Viên Hỉ cung kéo ra ngoài.

“Lưu mỹ nhân, tôi khuyên chân thành đừng có ở trong cung làm loạn như vậy. Ngươi chỉ là một mỹ nhân thôi, nên giữ mình thấp kém một chút, nếu không biết đâu đêm nay ngủ xong sáng mai không tỉnh dậy được đâu.”

Cung nữ mỉa mai nói vài câu rồi không quan tâm đến sắc mặt của Mộ Dương, quay đầu vào trong Viên Hỉ cung.

Các cung nữ, thái giám đi qua đều cười khẩy khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Mộ Dương đỏ mặt tức giận bò dậy khỏi mặt đất.

Trước khi rời đi, nàng liếc nhìn vào bên trong Viên Hỉ cung.

Chắc người đó đã thành công rồi nhỉ?

Mộ Dương che mặt bước nhanh, suy nghĩ về câu lời mỉa mai vừa rồi của cung nữ.

“Mỹ nhân thì sao chứ? Ta còn biết cách vươn lên nữa kia!”

“Chờ ta thành Quý phi... xem các ngươi còn ngạo mạn thế nào!”

Chỉ là Mộ Dương không biết rằng…

Cung nữ từng định âm thầm động thủ lúc nãy giờ bị bóp chặt cổ tay, ánh mắt nhìn người trước mặt tràn đầy kinh hoàng.

“Sao lại... sao có thể!”

Nàng run rẩy thốt ra vài chữ rồi lập tức bị Lam Hy - người cải trang thành cung nữ - đá bay ra ngoài!

Người đó rơi ngay dưới chân Sở Quý phi.

“Nương nương.”

Lam Hy sửng sốt, vội vàng tiến lên hành lễ.

Sở Quý phi không nhìn nàng mà cúi xuống siết chặt cổ kẻ đầu độc đó.

Chưa đầy hai hơi thở,

Tên cung nữ đầu độc đã chết trong tay Sở Quý phi.

“Tại sao không hỏi cung?”

Lam Hy ngạc nhiên hỏi.

“Không hỏi được.” Sở Quý phi đá xác chết ra xa, nhận lấy chiếc khăn ấm từ Cô Cô, “Người có thể lẻn vào cung đầu độc đều là thuộc hạ liều chết, dù ngươi hỏi thế nào cũng không thể hỏi ra điều gì.”

“Nếu thật sự cần nghi ngờ, thì nên nghi ngờ mỹ nhân Lưu kia.”

Lam Hy nhíu mày, mới nhớ ra người đó là ai.

“Nhưng giờ chưa cần vội, chờ cô nương tỉnh lại đã.” Sở Quý phi vỗ vai Lam Hy, ám chỉ chuyện trọng tâm là Mộ Dao.

Nhìn sắc mặt người trên giường, đã hồng hào hơn hôm qua nhiều.

Chứng tỏ người đang hồi phục.

Tại Triều Chính điện, trong đại điện.

Thiếu phu nhân Tiêu mặt đầy giận dữ nói: “Hoàng thượng, con trai con dâu thiếp lại bị họa vô cớ như vậy, thiếp chỉ cầu Hoàng thượng xử lý công bằng, ban chết kẻ hiểm ác kia!”

Vân Đế ngồi trên long y, nhanh tay quay chuỗi trầm gỗ trong tay nhanh hơn mấy phần so với lúc trước.

Tiêu hoàng hậu không chú ý tới.

Nhưng bấy lâu quan sát Vân Đế, lại thấy rõ điều đó.

Lòng bỗng thắt lại.

“Việc này, trẫm có quyết định, Thiếu phu nhân hôm nay đến chắc không chỉ để thăm Sở vương phi, Sở vương đang nghỉ ngơi ở điện bên cạnh.”

Vân Đế rõ ràng không có ý định đồng ý sự việc này.

Ngay cả thái độ giả vờ cũng không muốn làm.

Có thể trong lòng, việc giam giữ Trưởng công chúa cũng đã có cái quyết định khác.

Hoặc có thể, tuyệt đối không định giết Trưởng công chúa?

Tiêu hoàng hậu âm thầm đoán, càng nghĩ lại càng căm ghét bệ hạ ngồi ở trên.

“Hoàng thượng, ngài vẫn chưa trả lời thiếp!” Thiếu phu nhân nói xong khiến phía sau Tiêu hoàng hậu cũng rùng mình.

Vân Đế dừng tay quay chuỗi hạt, ánh mắt bộc phát ra áp lực khiến Thiếu phu nhân cũng đổ mồ hôi lạnh trên trán!

Nhưng nàng không thể lùi bước!

“Thiếu phu nhân, lời này là đang ép trẫm à?”

Vân Đế giọng trầm nhưng vang vang, khiến trong điện chỉ hai người cảm thấy như có thanh thiên đao đặt lên cổ.

“Hoàng thượng, là thiếp thất ngôn...” Thiếu phu nhân lập tức quỳ xuống, giọng nghẹn ngào, “mong Hoàng thượng hiểu cho nỗi lòng làm mẹ của thiếp...”

“Hoàng thượng, Thiếu phu nhân cũng chỉ quá sốt ruột nên nói quá lời, mong Hoàng thượng tha thứ.” Tiêu hoàng hậu cũng quỳ xuống cầu xin.

Bầu không khí trong điện nặng nề, như thể giây tiếp theo sẽ có người phải mất đầu.

Đúng lúc này,

Tiểu Thuận tử cúi người bước vào, “Hoàng thượng, Thái tử cùng An Quốc Thự Trấn Vương tới bái kiến.”

Ánh mắt Vân Đế hiện lên vẻ bất mãn.

Thật là một chuyện chưa giải quyết đã tới một chuyện khác!

Ông ta chớp mắt liếc qua Tiêu hoàng hậu.

Tiêu hoàng hậu biết ý, đứng dậy đi đến bên thiếu phu nhân, “Thiếu phu nhân, trẫm đi theo ngươi xem Sở vương đi.”

Thiếu phu nhân mím môi, hiểu ý nhắc khéo.

“Thiếp cáo lui.”

Nói xong, đứng dậy theo chân Vân Đế và Tiêu hoàng hậu rời khỏi điện.

Ra ngoài,

Thiếu phu nhân ngửa mắt bực tức.

“Ngươi đã thấy thái độ của Hoàng đế chưa... xem ra Trưởng công chúa còn sống thêm được nhiều ngày nữa!”

Tiêu hoàng hậu kéo tay áo nàng ý nói chung quanh có thể có gián điệp.

Thiếu phu nhân mím môi không nói nữa.

Chỉ thở dài một hồi.

Vào hậu điện khóc nhè, lau vội đôi mắt không có lệ.

“Mẫu thân.”

Yến Tuấn ngồi bên giường dịu dàng gọi, bên cạnh thái y đang thay thuốc.

Thiếu phu nhân khóc đỏ mắt nhưng vì có người khác nên không rơi lệ.

“A Nhiên thế nào rồi?” Yến Tuấn lo lắng hỏi.

Nhìn mẹ không đáp, biết tình trạng không tốt lắm.

Tiêu hoàng hậu đứng ngoài cánh cửa đáp lại, “So với đêm qua, hôm nay sắc mặt đã khá hơn nhiều, chắc vài ngày nữa sẽ tỉnh lại.”

“Trẫm đã xin Hoàng thượng ban ân cho Thiếu phu nhân, cho phép được đưa Sở vương phi về phủ Sở dưỡng bệnh.”

Yến Tuấn thở phào nhẹ nhõm.

“Mẫu thân, lát nữa con sẽ theo cùng mẹ về.”

Nói đến đó, y muốn đứng dậy, nhưng vừa động là vết thương ở lưng đau thót làm y phải ngồi lại.

“Được rồi, được rồi, ngươi cứ ngoan ngoãn để y, lát nữa cùng đi.”

Thiếu phu nhân thương xót đưa người ngồi lại.

Nghĩ tới những gì y và A Nhiên đã trải qua, lòng đau như cắt.

Mà nhìn thái độ Vân Đế rối ren như vậy,

Thiếu phu nhân sắc mặt tối lại.

Vị hoàng đế này, còn gì để ta trung thành nữa?

“Mẫu thân?”

Yến Tuấn phát hiện sắc mặt mẹ không ổn, sợ xảy chuyện nên lên tiếng nhắc nhở.

Đề xuất Ngọt Sủng: Sống Lại Thành Bảo Bối Trong Lòng Nhiếp Chính Vương
BÌNH LUẬN