Bạn bè của chị họ, những người bạn cùng lớp, nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Họ còn hỏi chị họ tôi bao nhiêu tuổi rồi, có phải mới vào tiểu học không.
Thực ra, chúng tôi học cùng trường cấp hai, nhưng tôi ít khi trò chuyện với ai. Lớp tôi có bốn mươi chín học sinh, và tôi luôn ngồi ở vị trí cuối cùng.
Chẳng ai muốn kết bạn với tôi, bởi tôi lúc nào cũng mặc những bộ quần áo cũ kỹ, rộng thùng thình, lại chẳng mấy khi mở lời. Họ bảo tôi vừa bẩn vừa hôi, chẳng khác gì đứa trẻ mồ côi.
Chị họ liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng giải thích: "Không phải đâu, chúng tôi bằng tuổi mà. Thôi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta thổi nến đi."
Thấy tôi lúng túng đứng một mình, dì bước đến, dịu dàng bảo tôi và chị họ cùng thổi nến.
Thế nhưng, khi đứng cạnh chị họ, cảm giác tự ti trong tôi lại càng thêm nặng trĩu.
Bỗng có người nhíu mày, buột miệng: "Ôi, mùi gì mà hôi thế này?"
Tôi giật mình run rẩy theo phản xạ.
Những người khác nghe vậy cũng bắt đầu hít hà tìm kiếm. Chị họ nhíu mày nói: "Này, có phải mùi từ người cậu không? Hay cậu đi tắm trước đi."
Tôi vội cúi đầu ngửi quần áo mình, nhưng rõ ràng tôi vừa mới tắm xong, sao lại có mùi được chứ?
"Không phải tôi..." Tôi chợt nhìn xuống đôi dép mình đang mang.
"Có phải mùi từ đôi dép không nhỉ?"
"Cậu đừng nói bậy! Đó là dép của bố tớ, mới mua có mấy ngày thôi. Chính là mùi từ người cậu đấy, cậu không phải bị hôi chân đấy chứ?" Chị họ nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi bỗng trở nên luống cuống, không biết nên cởi đôi dép ra ngay lập tức hay cố gắng giải thích.
Thấy chúng tôi đang tranh cãi, mẹ tôi, người đã ngà ngà say, lập tức chạy đến. Bà không nói một lời nào, giáng thẳng vào mặt tôi một cái tát trời giáng.
"Con bé lớn thế này rồi mà chẳng biết giữ vệ sinh gì cả! Cút ra ngoài đợi tao!"
Tất cả bạn bè có mặt ở đó đều sợ hãi, họ nhìn tôi và mẹ bằng ánh mắt kinh hoàng.
Mặt tôi đỏ bừng, nóng ran như muốn nhỏ máu. Lòng tự trọng chưa từng có bỗng trỗi dậy, nhưng ngay lập tức bị mẹ tôi đập tan tành không thương tiếc.
Vẫn là dì bước đến giải vây: "Chị đánh con bé làm gì? Không phải lỗi của nó, là do chú ấy hôi chân, không liên quan đến con bé."
Tôi nhìn dì với ánh mắt đầy biết ơn. Tôi thường thầm ước, giá như dì là mẹ của tôi thì tốt biết mấy.
Dì sẽ dịu dàng nói chuyện với tôi, sẽ không tùy tiện đánh đập tôi, sinh nhật cũng có bánh kem để ăn, chứ không phải ngày ngày quần quật làm việc nhà.
Mẹ tôi lại lườm tôi một cái sắc lạnh, rồi quay sang vỗ về chị họ, gương mặt bà tràn đầy vẻ áy náy.
"An An à, dì xin lỗi con nhé, con ranh này làm hỏng tiệc sinh nhật của con rồi, dì về sẽ dạy dỗ nó tử tế!"
Lòng tôi không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi tột cùng, bởi tôi biết, những lời "dạy dỗ" của mẹ không bao giờ chỉ là nói suông.
Mẹ lôi xềnh xệch tôi rời khỏi nhà dì. Nhưng vừa ra đến cửa, bà đã đẩy tôi một cái thật mạnh.
Tôi mất đà, cả người ngã lăn xuống bậc thang. Thế nhưng mẹ vẫn chưa hả giận, bà túm lấy tôi và giáng thêm hai cái tát nữa.
"Đồ tiện nhân, mày đúng là đồ tiện nhân! Sao lúc đẻ ra mày không chết quách đi cho rồi!"
Tôi bị bà đánh đến mức choáng váng, đầu óc quay cuồng, chẳng còn phân biệt được bà đang gọi tên hay đang chửi rủa tôi nữa.
Tôi và chị họ sinh cùng một ngày. Chị ấy đang vui vẻ ăn mừng ở căn nhà bên cạnh, chỉ cách tôi một bức tường, còn tôi thì phải chịu đựng những lời mắng chửi và trận đòn roi của mẹ.
Trong khoảnh khắc ấy, sự tủi thân và tức giận cùng lúc dâng trào, tôi bỗng bùng lên một luồng dũng khí lạ thường.
Tôi cố gắng giãy giụa, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh bà ra.
Tôi không kìm được nữa, bật khóc nức nở và hét lên: "Mẹ không yêu con, vậy tại sao mẹ lại sinh con ra đời!"
Mẹ sững sờ, có lẽ bà không ngờ tôi lại dám phản kháng.
"Mày nghĩ tao muốn sinh mày chắc? Nếu không phải..."
Đang nói dở, bà chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi đột ngột im bặt.
Về đến nhà, mẹ lại tự mở một chai rượu khác, ngồi uống một mình trong căn phòng khách tối om không bật đèn.
Bà vừa uống vừa không ngừng chửi rủa tôi, nói rằng chính tôi đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của chị họ.
Tôi trốn mình trong bếp, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Chiếc giường của tôi cũng nằm ngay tại đây.
May mắn thay, có ánh trăng len lỏi vào. Tôi lau khô nước mắt, lại tiếp tục lấy sách từ trong tủ ra đọc.
Tôi biết mình rất ngốc, chỉ có cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa, mới có thể đuổi kịp chị họ, mới có thể thi đỗ cấp ba.