Mẹ ghét bỏ tôi, nhưng lại nâng niu chị họ như báu vật.
Từ nhỏ, tôi đã phải giặt giũ, nấu nướng, chỉ cần lơ là một chút là bị mẹ đánh mắng. Thế mà chị họ lại được mặc váy công chúa, chơi đàn piano, được dì và dượng cưng chiều hết mực.
Cho đến ngày hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của chị họ, mẹ say rượu và thú nhận sự thật: khi sinh ra, mẹ đã tráo đổi tôi và chị. Tôi không phải con của mẹ, tôi là con của dì.
Khi tôi mừng rỡ kể cho dì nghe tin này, dì chỉ cười lạnh lùng: “Mày nghĩ tao không biết sao? Nhưng tao không cần mày, mày cũng sẽ không bao giờ là con gái của tao.”
Tôi như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân. Tôi không hiểu tại sao họ đều không cần tôi, nhưng từ đó, tôi không còn dám mơ ước bất kỳ tình yêu thương nào nữa.
Cho đến khi tôi đỗ Thanh Hoa, đặt hai bản xét nghiệm ADN lên bàn, cả hai người họ đều hoảng loạn.
1
“Trần Kiến Nữ, mày chết ở xó nào rồi? Không nói với mày là chị họ mày sinh nhật sao!”
Tôi giật mình, vội vàng khép cuốn sách đang đọc lại, cất vào tủ.
Ngay lập tức, mẹ đẩy cửa trượt bước vào. Thấy tôi rụt rè đứng đó, gương mặt mẹ tràn đầy vẻ ghét bỏ và khó chịu.
“Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của mày xem, có điểm nào bằng chị họ mày không? Mày rúc ở đây làm gì, đi ngay!”
Tôi căng thẳng đi theo mẹ ra ngoài. Vì bước chậm, tôi còn bị mẹ giật mạnh một cái, suýt ngã.
Mẹ không yêu tôi.
Tôi biết điều này từ nhỏ, ngay cả cái tên của tôi cũng chất chứa sự ghét bỏ của mẹ. Dì nói vì cha ruột tôi là một kẻ tồi tệ, ông ta bỏ vợ bỏ con, nên mẹ mới không yêu tôi.
Vì vậy, tôi luôn cẩn trọng, sợ mẹ ghét bỏ mình. Tôi cố gắng học hành, mang những bài kiểm tra điểm tuyệt đối đến trước mặt mẹ.
Nhưng mẹ lại xé toạc chúng, ném vào mặt tôi.
Mẹ gằn giọng nói: “Dù mày có học cả đời, mày cũng không bao giờ đuổi kịp chị họ mày!”
Tôi cố nén nước mắt, sau đó càng học hành chăm chỉ hơn. Tôi muốn chứng minh cho mẹ thấy.
Tôi thực sự không tệ, tôi không hề thua kém chị họ.
Thế nhưng mẹ lại vứt bút chì và vở của tôi đi, đưa cho tôi giẻ lau và chổi.
“Có thời gian học hành chi bằng dọn dẹp nhà cửa. Sau này sàn nhà mày phải lau mỗi ngày, rồi sớm học nấu ăn đi! Chẳng lẽ cứ nuôi không mày mãi sao?”
Ngay cả việc học, cơ hội duy nhất để tôi cố gắng chứng minh bản thân, cũng bị mẹ cắt đứt.
Có lẽ vì tôi sinh ra đã không được yêu thương, nên mãi mãi không thể bằng được những đứa trẻ được yêu thương.
Đến nhà dì, tôi càng thấm thía điều này hơn.
Chị họ mặc chiếc váy nhỏ xinh xắn và vương miện lấp lánh, cùng những người bạn cũng xinh đẹp, gọn gàng chuẩn bị cắt bánh kem.
Còn tôi, đứng ở cửa thậm chí không dám thay giày.
Tất của tôi rách mấy lỗ, giày cũng đã bong keo từ lâu, cử động mạnh một chút, thậm chí đế giày cũng có thể rơi ra.
Thấy tôi lề mề không dám vào, mẹ tức giận.
Mẹ lầm bầm mắng tôi không biết điều, rồi ném cho tôi một đôi dép lê nam cỡ lớn.
Nhưng quay lại, mẹ lại tươi cười rạng rỡ, nâng niu món quà tặng chị họ.
“An An, đây là quà sinh nhật dì lớn mua cho con, con không phải vẫn luôn muốn sợi dây chuyền pha lê này sao?”
Pha lê ghép thành hình thiên nga trắng, chị họ đeo vào trông thật đẹp, hệt như một nàng công chúa thực sự.
Tôi có chút ghen tị. Thật ra tôi và chị họ sinh cùng ngày, nhưng tôi chưa bao giờ nhận được quà, chứ đừng nói đến sợi dây chuyền pha lê đắt tiền.
Chị họ ngọt ngào nói cảm ơn, mẹ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Vẫn là An An của chúng ta thông minh, hiểu chuyện, không như cái con bé chết tiệt kia, cứ như người chết, chẳng biết nói năng gì.”
Tôi lúng túng nhìn xuống sàn nhà sáng bóng, trên đó hiện lên cái bóng gầy gò của tôi, giống như một con chuột đang lén lút nhìn trộm hạnh phúc của người khác.