Phía bên Ôn Ngưng nghe thấy một hồi quát lớn vang vọng vô cùng quen thuộc, liền thấy sòng bạc chợt trở nên hỗn loạn rối ren. Những kẻ võ đoán trước đó đỏ mặt tía tai vì cờ bạc, nay hốt hoảng nắm lấy bạc trắng trên bàn rồi nhét vào lòng mình, chẳng đoái hoài bạc ấy rốt cuộc có phải của mình hay không.
Một tiếng quát đầy uy nghiêm vang lên: “Toàn bộ đều tịch thu! Tạm thời giữ lại chờ phán xét!”
Lúc này, Ôn Ngưng quả quyết nhận ra đó chính là Ôn Lan!
Nàng liền vội vàng đưa tờ bạc trong lòng trao cho Lăng Lan rằng: “Nhanh, nhân lúc hỗn loạn mà chạy đi! Ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ, ngươi trước tiên trở về Ôn phủ!”
Dẫu có bị Ôn Lan nhận ra, cũng chẳng thành đại sự gì. Ôn Lan vốn thương nàng, chửi mắng vài câu thì có, hẳn sẽ khéo léo che đậy cho nàng.
Song y cũng sẽ xét hỏi vì sao một thiếu nữ lại cải trang thành nam tử, vào trại cờ bạc dưới hầm đầy hiểm ác này. Khi ấy, tờ bạc nàng mang theo sẽ chẳng thể dấu giấu nữa.
Lăng Lan vốn chưa từng đối mặt cảnh tượng rối ren này, chưa từng thấy nhiều quan binh như vậy, lại càng chưa bao giờ đút bạc ngàn lượng trong lòng, đầu óc nàng ù ù đi, bị Ôn Ngưng xô nhẹ một cái, trong chốc lát chẳng nghĩ ngợi gì, vội vã phóng chân chạy thoát.
Ôn Ngưng tức tốc bám theo phía sau.
“Người có kẻ trốn rồi! Đuổi theo!”
Lăng Lan tuy thể lực hơn hẳn Ôn Ngưng, chạy nhanh hơn người. Ôn Ngưng chủ ý giữ ở phía sau, chạy được vài bước liền ngoảnh đầu lại nhăn nhó ra vẻ quái dị với bọn quan binh đuổi theo rằng: “Đến bắt ta đi!”
Ngay sau đó lại nhanh chóng lặn vào trong đại lộ Trường An.
May thay, nàng cực kỳ thông thuộc kinh thành, ngoài đại đạo Trường An còn có vô số ngõ nhỏ, hẻm hóc, xoay sở cũng không khó khăn.
Chắc bởi cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, trong lúc vừa chạy vừa tránh né, Ôn Ngưng bất giác nhớ lại đoạn ký ức nàng luôn ngậm ngùi không muốn hồi tưởng.
Sở dĩ ngày đó, nàng chưa đến mười tuổi; lúc ấy tinh nghịch ngang ngược, hoàn toàn không biết cùng sự tế nhị của cánh tư thất; y như con khỉ hoang lẻn vào những hốc chó, thoắt ra thoắt vào, phóng lên đại lộ Trường An làm loạn.
Cũng chính lúc ấy, nàng gặp được Bùi Hựu, người vừa cùng gia quyến chuyển đến kinh thành.
Trong ký ức, y là chàng trai rất ôn nhu rụt rè, da trắng nõn nà, thân hình gầy yếu yếu, chẳng hợp nhân gian phồn hoa đô hội của kinh thành chút nào.
Nàng lần đầu gặp y tại trước cửa hiệu thuốc. Y bưng mấy vị thuốc, da ánh lên màu trắng trong dưới ánh nắng rọi trên đầu, đứng trước cửa hiệu, nhìn sang bên này, nhìn sang bên kia, lại nhìn sang bên này, chầm chậm hồi hộp không yên.
“Anh cả, ngươi lạc đường sao?” Nàng ngậm một que hồ đào đường, “Quê nhà ngươi ở đâu? Ta dắt ngươi về nhà đi.”
Trên đường đi, nàng biết được y mới đến kinh thành, liền hăng hái đề nghị sẽ đưa y rong chơi sủng phi.
Dần dần hai người thân quen hơn.
Nàng nghĩ rằng người anh cả này thực tốt lành, ôn hòa dịu dàng, luôn kiên nhẫn nghe nàng nói đủ điều đời thường, khác với hai người anh trai nhà nàng, một người khinh thường cho nàng phiền phức, người kia lại chê cười cuộc hôn nhân của nàng với Thẩm Tấn.
Nàng không nói cho y biết nàng chính là Ôn Ngưng, thật ra không hẳn cố tình giấu giếm, mà vì sợ kẻ khác nghe lỏm, lỡ rơi vào tai phụ thân, không những bị đánh đòn, còn chắn lối chó nhỏ đó, không cho nàng ra ngoài chơi nữa.
Song nàng cũng chẳng thể nói mình là đứa trẻ nhảy ra từ hòn đá, nên tự đặt cho mình một danh xưng.
Khi đó nàng chưa từng học hành chi, song mỗi khi nhìn thấy y, trong đầu lại vọng lên bốn chữ “Ôn văn nhã”, nàng bảo y rằng mình tên là “Tiểu Nhã”.
Hôm đó, đúng lúc Ôn Kỳ lại trêu chọc nàng, còn Ôn Lan chẳng chịu chơi cùng, nàng một thoáng phiền não, liền kể hết chuyện hai người với y.
“Ta vẫn còn hai anh trai, đều xấu xa, ngày nào cũng bắt nạt ta!”
“Cha mẹ còn sắp đặt hôn sự, đợi ta đến tuổi mà đuổi ta đi!”
“Hôn sự gì ư? Dù sao cũng là ta không ưa! Gả cho lão già, làm thiếp nhỏ!”
Thật ra, nàng cũng chưa hề hiểu “gả cho lão già, làm thiếp nhỏ” nghĩa là gì, chỉ khi ngồi nơi quán trà nghe kịch, nghe người ta diễn rằng điều ấy là rất tệ hại.
Lúc ấy, chàng trai ôn nhu kia hiếm hoi cau mày, nhưng rồi nhanh chóng tươi tỉnh, lau đi bụi đất trên mũi nàng rằng: “Còn sáu năm nữa, chưa vội.”
Nàng chẳng hiểu vì sao y bỗng thốt ra câu đó. Nhưng cũng chẳng sao, y vốn là kẻ thường ngày nói những lời nàng nghe không thấu.
Song điều ấy không ngăn cản nàng ngưỡng mộ y.
Khi y lau mặt cho nàng, nàng ngước đầu nhìn y.
Nhìn đôi mắt y trong trẻo như nước, nét mặt trắng như ngọc.
Nàng nghĩ rằng thật ra vị anh cả này đẹp tuyệt vời biết bao, đẹp lại ôn hòa như vậy, khiến lòng nàng tràn ngập vui mừng hơn hết thảy các anh trai.
Rõ ràng đó là khởi đầu rực rỡ tràn đầy ánh nắng, Ôn Ngưng không hiểu vì sao về sau lại rẽ sang thế thái kia.
Nhiều năm qua nàng chẳng ngừng phủ kín ký ức, tách biệt với anh trai mát lành như xuân phong ấy cùng Bùi Hựu, chí ít không để bận tâm đến một “tại sao”.
Ôn Ngưng tốc độ chậm, nhưng thân hình nhỏ nhắn, lại quen thuộc đường đi, đi qua các phố nhỏ chẳng phải chuyện khó. Chẳng mấy chốc nàng đã bỏ xa kẻ bám đuổi phía sau. Lại thấy bên cạnh ngõ hẹp có cái rổ tre, nàng chẳng chút do dự lặng lẽ chui vào, trùm kín thân mình.
Chẳng bao lâu, qua khe hở thấy hai viên quan binh mang dao chạy qua bên kia. Nàng đợi thêm một lát, biết chắc hai người đó chẳng quay lại, xung quanh cũng yên tĩnh, mới nhẹ nhàng nhấc cái rổ tre trên đầu.
Chẳng ngờ vừa mới nhổ rổ ra toàn bộ, còn chưa kịp thở dốc, bỗng nghe tiếng bước chân thỏ thẻ dịu dàng, vội ngẩng đầu nhìn. Đó lại là Vương Công Tử, người vừa mới leo qua cửa sổ mà ra, rồi lại trèo tường qua sân sau.
Lũ người truy đuổi không tìm ra y, đương nhiên sẽ rời đi.
Chẳng ngờ lúc vừa đặt chân xuống đất, đã thấy rổ tre trong ngõ nhỏ động đậy, từ bên trong chui ra một nhân ảnh dạng trang phục nam tử, mặt mày trắng trẻo.
Lúc này, Ôn Ngưng gầy guộc nhếch nhác, trên đỉnh đầu còn dính một sợi rơm trong rổ tre. Nàng nhìn về phía tiếng động, mới hay mình đã trốn được gần nhà họ Vương, mà người trước mắt lại chính là Vương Hựu vừa leo tường ra đó, không chút biểu cảm trên mặt.
Vương Hựu cũng ngay lập tức nhận ra người chui ra từ rổ tre là kẻ từng gửi cho y gần mười bức thư tình, còn muốn bắt y tiến hành hôn sự, nàng đã trèo tường nấp tránh. Cái nhìn hai người chạm nhau, bỗng con quạ kêu vang khe khẽ hai tiếng trong ngõ nhỏ.
Ôn Ngưng và Vương Hựu đều im lặng.
Thật là bi thảm.
Ôn Ngưng nào ngờ rằng, mình chạy đến gần nhà họ Vương là đủ rồi, lại còn trùng mặt nhau với Vương Hựu.
Chớp mắt, trong lòng nàng nghĩ ngợi vạn điều trào dâng.
Bây giờ vai trò của nàng là cô gái trong phòng chiêm bao thẩn thờ tiếc nuối Vương Hựu, đã sai gọi người đến bắt gã, lẽ ra nàng phải ngồi lì trong phòng, chờ anh trai đến đưa y về làm hôn lễ.
Ấy thế mà nàng lại cải trang thành nam tử, xanh xao bụi bặm núp trong cái rổ tre bên cửa nhà người ta?
Nghĩ đến đây, Ôn Ngưng mạnh bạo véo vào lòng bàn tay, ánh mắt đỏ hoe: “Vương Công Tử thật sự chẳng muốn gả cho Ngưng đó sao?”
Quả nhiên, nàng rất si mê Vương Hựu, lo sợ y chạy thoát, nên cải trang thành nam tử trông nhà, đợi chờ ngay trước cửa nhà y!
“Ngưng… Ngưng…” Ôn Ngưng nước mắt tràn mi, song câu “Tâm ý hướng ngươi” lại chẳng thể thốt ra.
May mà Vương Hựu chẳng muốn nghe lời nàng, thậm chí không thèm đáp lại, đôi mắt đen thẫm chỉ lướt qua mặt nàng, làm một cái lễ đơn giản rồi xoay người bỏ đi.
Mắt nàng đỏ hoe, lòng lại vui sướng.
Kế sách của nàng quả thật thành công!
So với lần gặp nhau tại Lâu Nghe Mây trước kia, Vương Hựu giờ đây đâu chỉ còn là một từ “lạnh nhạt”.
Hắn thậm chí đã phần nào cảm thấy chán ghét nàng, suy cho cùng hắn vốn tự cao tự đại, sao có thể chịu đựng ai đó cố ý ép buộc hắn vào hôn sự!
Vậy kế tiếp nàng phải làm sao…
Vương Hựu rõ ràng vì tức giận mà bỏ đi, nàng nên theo đuổi hay không theo đuổi đây?
Đề xuất Cổ Đại: Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta