Chu Minh Tuyên nghĩ vậy, bỗng thấy lòng mình vơi bớt nỗi tủi hờn. Hắn biết mình mang nhiều tật xấu, vốn là đệ tử xuất sắc nhất Chu gia, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu. Dù chẳng mấy bận tâm những điều ấy, nhưng hắn hiểu, sự kiêu ngạo của mình có phần quá đáng. Những năm qua, phụ thân cũng đã từng nhắc nhở, rằng dù không mang khí chất của kẻ ăn chơi trác táng, nhưng lại quá đỗi ngạo mạn. Thuở mới nhập ngũ, hắn cũng chẳng thể hòa mình cùng các chiến hữu xung quanh, bởi lẽ khoảng cách giữa họ quá lớn. Thế nhưng sau này, hắn nhận ra sự kiêu ngạo của mình chẳng đáng một xu, bởi lẽ trước lằn ranh sinh tử, những thứ ấy chẳng thể cứu vãn mạng sống. Thứ duy nhất có thể cứu mạng, chính là bản lĩnh của mình, và cả những chiến hữu kề vai sát cánh. Phụ thân bắt hắn rèn luyện hai năm, có lẽ chính là để hắn thấu hiểu điều này, để mài mòn sự ngạo khí, thu liễm phong mang. Kể từ đó, hắn luôn tự nhắc nhở mình phải không ngừng suy xét, không được kiêu căng ngạo mạn. Chỉ là không ngờ, ngay khoảnh k...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 2 giờ 36 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Ác Độc Nữ Phụ Quá Tiêu Hồn, Cả Triều Văn Võ Tranh Sủng Gấp