Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 6

Chương 6

 

Ôn Noãn bắt đầu lừa dối: "Thân thể của tỷ hiện tại đã khoẻ hơn, muội không phát hiện sức lực của tỷ lớn hơn muội sao? Muội xem, tỷ gánh nước nặng hơn muội nhiều. Tưới nước cũng xa hơn, nước cũng tưới cao hơn! Chứng tỏ tỷ đã hết bệnh, đã khỏe."

 

Ôn Nhiên im lặng, đó là bởi vì cô bé còn nhỏ nha!

 

Cô bé vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không được, mẹ nói muội nhìn châm chăm tỷ, không thể để tỷ đi tung tung."

 

Ôn Noãn tiếp tục lừa dối: "Đại phu nói sinh mệnh ở chỗ vận động, chỉ có vận động nhiều thì thân thể mới có thể càng ngày càng khỏe mạnh! Muội xem, hai ngày nay tỷ vẫn luôn giúp đỡ làm việc nhà, thân thể càng ngày càng có sức lực. Trước kia tỷ làm sao có thể nhấc được nửa xô nước, đúng không? Thân thể sẽ như sắt, không dùng sẽ chậm rãi rỉ sắt! Hỏng rồi! Phế đi! Chỉ có vận động thì mới càng ngày càng khỏe mạnh!"

 

Ôn Nhiên nghe xong lời này giống như suy tư gì, hai ngày nay Tam tỷ thật sự làm được rất nhiều việc nhà, rửa chén, quét rác, còn giúp đỡ trồng rau, tỷ ấy không những không có việc gì mà sắc mặt còn hồng hào hơn.

 

Bà nội cũng luôn nói sức lực của con người là được rèn luyện ra, càng luyện thì sức lực càng lớn.

 

Chẳng lẽ vận động nhiều thật sự tốt hơn cho thân thể?

 

Dù sao đi loanh quanh ở trong thôn hẳn là không có vấn đề gì.

 

Ôn Nhiên nghĩ vậy liền gật đầu: "Vậy lát nữa muội dần Tam tỷ đi dạo một chút."

 

Có cô bé trông coi, nếu như Tam tỷ mệt, cô bé sẽ lập tức mang tỷ ấy về nhà, chỉ cần không đi xa là được.

 

Lừa dối thành công, Ôn Noãn cười nói: "Được!"

 

Vì vậy nàng càng thêm ra sức làm việc! Tranh thủ thời gian, nếu không đến khi Vương thị trở về cũng sẽ không dễ bị lừa như vậy,

 

Chẳng mấy chốc hai người đều làm xong hết mọi việc.

 

Ôn Nhiên khóa kỹ cửa sân, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

 

Trước khi Ôn Noãn ra cửa còn mang theo một cây trúc đã vót nhọn, lấy cớ là khi mệt có thể làm gậy chống.

 

Ôn Nhiên cảm thấy Ôn Noãn nói có đạo lý, cũng không quản con bé.

 

Lúc hai người đi ra ngoài, Ôn Nhiên muốn mang Ôn Noãn đi đến trong thôn, nhưng Ôn Noãn lại muốn đi đến sau núi.

 

Ôn Nhiên nóng nảy: "Tam tỷ, không phải nói đi dạo trong thôn một chút sao? Sao tỷ có thể đi trong núi? Không thể lên núi! Trên núi có lợn rừng."

 

"Tỷ không có nói đi dạo trong thôn nha! Người trong thôn nhiều, tỷ không muốn gặp quá nhiều người, chúng ta đi dạo ở dưới chân núi một chút đi, không sợ! Hơn nữa sau núi càng gần nhà chúng ta, không phải sao?"

 

Ôn Nhiên nghe vậy cho rằng Ôn Noãn là sợ một số đứa trẻ con trong thôn giễu cợt tỷ tỷ là ẩm sắc thuốc, tai tinh, sao chổi.

 

Những người đó quá xấu rồi, vẫn là không cần đi trong thôn, miền cho Tam tỷ nghe xong lại thương tâm lại muốn nhảy sông.

 

Vì vậy hai người cùng nhau đi trong núi.

 

Đi đến chân núi, Ôn Noãn cố ý an phận đi lại bên cạnh vài bước, sau đó ra vẻ kinh hỉ nói: "Nhiên nhi, tỷ thấy phía trước có một con gà rừng, chúng ta đi bắt nó đi, tối nay liền có thịt gà ăn."

Ôn Nhiên vừa nghe có gà rừng, hai mắt đều sáng ngời! Cô bé có thể bắt gà nha!

 

"Phải không? Nơi nào? Sao muội không nhìn thấy?"

 

"Ngay ở phía trước, bị bụi cỏ che khuất, chúng ta đi xem thôi, nói không chừng còn có thể nhặt được trứng gà rừng."

 

"Tỷ tỷ, tỷ ở chỗ này chờ muội một lát." Gà rừng và trứng gà rừng có mị lực cực lớn, hơn nữa ở đây là nơi Ôn Nhiên ngày thường tới nhặt củi, rất an toàn, cho nên cô bé không chút suy nghĩ đã đi vào bên trong.

 

Ôn Noãn đi theo sau Ôn Nhiên, không khỏi lặng lẽ giơ ngón tay cái ở trong lòng!

 

"Tỷ đi với muội, tỷ ở một mình hơi sợ."

 

Ôn Nhiên nghe vậy cũng gật đầu, nơi đây ngày nào cô bé cũng đến, rất an toàn.

 

Gà rừng tất nhiên là không có, nhưng hai người thấy một con thỏ hoang.

 

Ôn Nhiên hưng phấn nói: "Có"

 

Từ thỏ còn chưa nói ra khỏi miệng, cây trúc trong tay Ôn Noãn liền bay ra ngoài, lập tức cắm trúng cổ con thỏ.

 

Ôn Nhiên trợn tròn mắt há hốc mồm!

 

Cô bé cứng đờ quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn: "Tam tỷ, cây gậy trúc của tỷ đâu rồi?"

 

Cô bé vẫn không thể tin được cây gậy trúc cầm trúng cổ thỏ hoang là của Tam tỷ.

 

"Đêm nay chúng ta có thịt thỏ hoang ăn!" Ôn Noãn không để ý đến lời nói ngớ ngẩn của muội muội, cao hứng đi đến phía trước rút cây gậy trúc, nhặt thỏ hoang.

 

Ôn Nhiên: "..."

 

Đây thật sự là Tam tỷ sao?

 

Nếu không phải ngày nào cũng ở bên cạnh Tam tỷ, cô bé đều hoài nghi có người giả mạo!

 

Tại sao hết bệnh lại trở nên lợi hại như vậy?

 

Trước kia không như vậy nha?

 

Ôn Noãn nhặt thỏ hoang xong quay đầu lại nhìn Ôn Nhiên đang trơn mắt há hốc mồm nói: "Nhiên nhi, đi thôi! Chúng ta còn muốn đi bắt gà rừng. Tỷ thấy gà rừng chạy trốn ở chỗ nào!"

 

Ôn Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, cũng ngây ngốc đi theo sau Ôn Noãn.

 

Đường lên núi cũng không khó đi, bởi vì đã có một con đường nhỏ bị thôn dân đi nhiều nên thành đường.

 

Nhưng điều này cũng chứng tỏ con đường này sẽ không có thổ sản vùng núi gì đó.

 

Ôn Noãn đi đến nơi vắng người, đi không bao xa liền nhìn thấy gà rừng, hơn nữa vẫn là thấy diều hâu bắt gà rừng!

 

Ôn Noãn thấy một con diều hâu có đôi cánh không được nhanh nhẹn, hai móng túm lấy một con gà rừng đang giãy giụa.

 

Diều hâu phát hiện có người đã đi tới, còn tò mò nhìn nó, nó sợ tới mức lập tức buông gà rừng ra, vùng vẫy cánh muốn bay đi.

 

Chỉ là một cái cánh của nó không linh hoạt, tinh thần lại quá hoảng, phịch vài cái ngược lại lại cứ thế ngã trên mặt đất.

 

Diều hâu lao xuống dưới, bay quanh Ôn Noãn một vòng, kêu một tiếng, sau đó xông thẳng lên trời.

 

Tiểu tỷ tỷ này thật tốt quá, không giống người xấu nào đó chuyên môn lấy nó ra thứ dược, nó muốn bắt gà cho tiểu tỷ tỷ ăn!

 

Sau khi Diều hâu bay đi, Ôn Noân nhật cây gậy trúc trên mặt đất lên, sau đó xoay người đứng lên đi tìm Ôn Nhiên.

 

Lúc này một con chó sói màu xám đi ra từ trong bụi cây.

 

Ôn Noãn nhận thấy phía sau có động tĩnh, trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng xoay người thì thấy một con chó sói. Đồng tử nàng lập tức co rụt lại, cây gậy trúc trong tay đang muốn bay ra.

 

Con chó sói kia trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, làm ra tư thế đầu hàng, còn sử dụng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn nàng, dùng sức vẫy đuôi, còn kêu hai tiếng ô ô.

 

Đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề kia không khác gì với con diều hâu vừa rồi.

 

Ôn Noãn: "..."

 

Giờ phút này một lời khó miêu tả hết nội tâm Ôn Noãn: Đây là có chuyện gì?

 

Núi này chẳng lẽ là núi yêu tinh?

 

Nên động vật nơi này đều thành tinh hết rồi?

 

Con xói sám dùng năng lực lớn nhất của mình mà phóng xuất ra thiện ý, nó ngẩng đầu nhìn thoảng qua bầu trời về hướng mà diều hâu bay đi.

 

Không biết vì sao nàng cảm thấy bản thân chỉ nhìn cũng hiểu ảnh mắt của con chó sói này!

 

Ôn Noãn thử hỏi: "Trên người của ngươi cũng có vết thương à? Muốn ta chữa trị giúp ngươi

 

sao?"

 

Đại Hôi lang lắc lắc đầu, nó quay đầu liếc mắt nhìn về hướng nào

 

đó một cái.

 

Ôn Noãn: "..."

 

Quả nhiên lại là một con sói có thế nghe hiểu tiếng người.

 

Nàng tiếp tục thử hỏi: "Người nhà của ngươi có bệnh, cần ta đi chữa trị sao?"

 

Sói xám gật gật đầu, sau đó nó lại nhìn thoáng qua phía sau lưng mình, ý bảo Ôn Noãn ngồi lên đi, nó sẽ đưa nàng đi.

 

Ôn Noãn: "

 

Đây là muốn đưa nàng đến ố sói sao?

 

Ôn Noãn nghĩ đến truyện cổ tích sói xám, đây là nó đang coi mình

 

thành con dê nhỏ để lừa gạt sao?

 

Nàng dễ bị lừa như vậy sao?

 

Ôn Noãn: "Ngươi đi mang người nhà ngươi đến đây đi! Ta còn muốn đi săn nữa".

 

Hiện tại thân thế này còn rất yếu, đối phó một con sói thì nàng

 

còn có thể ứng phó được, chứ

 

đối phó với một đám sói thì tuyệt đối không được.

 

Tuy rằng nàng hoàn toàn không cảm nhận được địch ý của con sói này.

 

Đại Hôi lang dường như nhìn ra Ôn Noãn đề phòng, hai chân

 

trước của nó tạo thành chữ thập,

 

cúi xuống, cái đuôi vẫy đi vẫy lại rất nhanh.

 

Trong đầu Ôn Noãn chỉ có ba chữ: Thành tinh rồi!

 

Thành tinh rồi!

 

Cuối cùng Ôn Noãn cũng không biết tại sao mình lại leo lên lưng sói!

 

Sói xám mang theo Ôn Noãn đến trước cửa lớn của một tòa nhà sơn đỏ trong núi rồi kêu lên

 

một tiếng.

 

Ôn Noãn nhìn trên cửa lớn là môn hoàn hình thú sơn đó mạ

 

vàng, ánh mắt lóe lên.

 

Đây mà là ổ sói sao?

 

Đúng là lửa quỷ! Rõ ràng đây là phòng ở của người.

 

Hơn nữa nàng biết môn hoàn trong cổ đại chính là có quy định cấp bậc.

 

Cửa lớn sơn đỏ mạ vàng này xem như là cổng lớn đẳng cấp

 

cao.

 

Người ở bên trong là ai?

 

Cửa lớn sơn đỏ mạ vàng này xem như là cống lớn đẳng cấp

 

cao.

 

Người ở bên trong là ai?

 

Chưa từng nghe thấy người trong thôn nói trên núi còn có

 

người ở!

 

Lúc này, cửa lớn mở ra.

 

Cửa lớn sơn đỏ mạ vàng này xem như là cống lớn đẳng cấp

 

cao.

 

Người ở bên trong là ai?

 

Chưa từng nghe thấy người trong thôn nói trên núi còn có người ở!

 

Lúc này, cửa lớn mở ra.

Đề xuất Hiện Đại: Đại Thần Ngươi Nhân Thiết Băng
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện