“Chủ nhân, vậy là không thể xem những màn kịch đầy kịch tính kia nữa sao?”
“Kịch tính gì cơ?”
“Chính là những chuyện tình ái éo le, kiểu như người yêu ta, nàng không yêu ta, ta yêu nàng, nàng lại yêu hắn đó.”
“Ngươi quả là có bệnh.”
Ngày hôm sau, khi ánh bình minh vừa hé rạng, Phương Tri Ý đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào. Từ bên ngoài vọng vào tiếng của đại tẩu.
“Tiêu Tiêu à, con hãy lau sạch những chiếc bình này đi, rồi lại mang sách của đại cữu con ra sân phơi nắng. Bả vai của cữu mẫu đây quả thực không còn sức mà dùng.”
Nghe thấy giọng điệu giả tạo ấy, Phương Tri Ý khẽ đảo mắt. Vị đại tẩu này vốn dĩ thích nói lời bóng gió, lại hay dùng lời lẽ để chèn ép Phương Tiêu Tiêu, lúc nào cũng tự khoác lên mình vẻ hiền lương.
Phương Tri Ý khoác áo, vừa bước ra đã thấy Phương Tiêu Tiêu đang cầm khăn, cẩn thận lau chùi những chiếc bình trang trí đặt dưới mái hiên.
“Tiêu Tiêu, lại đây!”
Phương Tiêu Tiêu cúi đầu, vội vã chạy tới.
“A...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 5 giờ 38 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian