Chương 36: Không phải cô ấy
Tiếng súng vang lên ngay sát bên tai, khiến Lữ Cẩn và Thẩm Diệc đang nằm trên đất cũng run rẩy trong tiềm thức.
Đêm tháng Mười Hai lạnh buốt, nhưng mùi khói thuốc súng và mùi tanh nồng của máu từ nòng súng lại rõ ràng xộc thẳng vào mũi Lữ Cẩn.
Khoảnh khắc đó, cô dường như ngừng thở, mắt cứng đờ, bất động, tựa như làm vậy sẽ không thấy Chu Hoài Hạ gặp chuyện.
Trái tim Thẩm Diệc bên cạnh nhanh chóng chìm xuống vực sâu, anh ta không ngờ bọn người này lại có cả súng, vốn còn tưởng có thể kéo dài thời gian.
Lâu như vậy rồi, trực thăng cũng có thể bay quanh thành phố S hai vòng rồi, nhưng tại sao ba mẹ anh ta vẫn chưa đến?
Thẩm Diệc nghiến răng dùng lực cánh tay chống người dậy, quay đầu cố gắng nhìn về phía Chu Hoài Hạ.
Gã đàn ông được gọi là “Anh Giao” vẫn cầm chặt khẩu súng, đối diện là Chu Hoài Hạ đang quỳ hai đầu gối, và một người phụ nữ đang đứng sau lưng cô.
Thực ra không nhìn rõ chi tiết, chỉ có thể mượn ánh trăng để thấy được bóng dáng ba người.
“... Anh Giao, Giao?”
Ngay khoảnh khắc đầu tiên người phụ nữ thậm chí chỉ cảm thấy bụng đau nhói, đến khi nhìn rõ hướng nòng súng không đúng, ả mới chậm rãi cúi đầu nhìn xuống mình, đưa tay cố gắng bịt vết thương ở bụng, nhưng vô ích.
Máu từ kẽ ngón tay chảy ra như suối, ả chỉ phát ra một tiếng nghi hoặc, sau đó cơ thể lung lay, mặt úp xuống đất, ngã xuống một cách nặng nề.
Anh Giao và Chu Hoài Hạ đều không cử động.
Nếu có ai đó đứng ở đây, sẽ thấy tay phải Anh Giao căng cứng run rẩy, nhưng mãi vẫn không thu về, như bị ai đó đóng đinh tại chỗ, ánh mắt hơi thất thần. Mà Chu Hoài Hạ đang quỳ trên đất cũng chật vật không kém, cô hơi ngửa mặt lên, trán và thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt chăm chú nhìn gã đàn ông, trong miệng bị dán băng dính lẫn lộn mùi khói và mùi tanh sắt của máu.
Chỉ trong khoảnh khắc đó.
Chu Hoài Hạ không thể nói rõ lý do, nhưng vào giây phút đối phương bóp cò, cô đã cảm nhận rõ ràng mối đe dọa chết chóc từ người khác, tương tự như tình cảnh đối mặt với việc anh Khổng tự sát lúc trước.
Nhưng lần này, người đó lại là chính cô.
Cái chết thực sự sắp ập đến.
Bộ não chưa bao giờ cảm nhận thông tin này rõ ràng đến vậy.
Trong miệng Chu Hoài Hạ vẫn còn mùi khói thuốc buồn nôn, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngay trước khi cò súng bị bóp, góc nhìn đột ngột thay đổi, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều.
“Anh ta” đã di chuyển tay phải.
“Đoàng!”
Viên đạn sượt qua tai, nòng súng bốc khói.
Cô... vẫn chưa chết.
“Anh Giao, anh đang làm gì vậy?” Gã đàn ông mày liền cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn ta không quan tâm đến Lữ Cẩn và Thẩm Diệc phía trước nữa, vội vàng lao về phía người phụ nữ, nửa quỳ xuống lật người ả lại, chỉ thấy bụng ả máu chảy ồ ồ, rõ ràng là không cứu được nữa rồi, hắn ta ngẩng đầu hét lên với người đàn ông: “Anh điên rồi hả?”
Anh Giao như vừa tỉnh giấc, gã thu tay về nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại lỡ tay bắn chết đồng bọn.
Ở khoảng cách gần như vậy, không hiểu sao tay của gã ta lại di chuyển.
Thẩm Diệc đang nằm trên đất: “?”
Sao đột nhiên lại phát triển thành màn huynh đệ tương tàn lẫn nhau thế này?
Lữ Cẩn cuối cùng cũng hoàn hồn nhìn về phía đó, cô phát hiện Chu Hoài Hạ vẫn còn sống, nhưng còn chưa kịp mừng.
Ánh mắt Anh Giao nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, gã ta lùi lại một bước, nhìn Chu Hoài Hạ đang cúi đầu quỳ ở đó, không chút do dự giơ tay lên lần nữa.
“Ô ô!”
Tránh ra!
Lữ Cẩn nhìn Chu Hoài Hạ cúi gằm mặt, bất động như tượng, lòng nóng như lửa đốt.
“Đứng yên! Bỏ súng xuống!”
Đúng lúc này, từ xa, mấy luồng sáng mạnh đột ngột quét tới, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt gã Anh Giao đang cầm súng, Điền Hoằng cầm súng xông lên phía trước, quát lớn.
Gã đàn ông mày liền đang ngồi xổm dưới đất theo bản năng giơ hai tay lên.
“Bỏ súng xuống!”
Điền Hoằng lại quát.
“Anh Giao!” Gã đàn ông mày liền nghiến răng nhỏ giọng nhắc nhở, lần này đúng là vô cùng xui xẻo, cảnh sát đến nhanh như vậy, bọn họ làm sao mà lần ra được đến đây?
Điền Hoằng dừng lại, nhìn người đàn ông đối diện vẫn cầm súng không buông, lớn tiếng: “Bỏ súng xuống, nếu không…”
Ánh mắt lạnh lẽo của Anh Giao chuyển sang nhìn gã đàn ông mày liền, đáy mắt hắn hiện lên vẻ trống rỗng, tê dại tương tự như vừa bị khống chế, nhưng Chu Hoài Hạ đang cúi đầu không hề nhận ra.
Chỉ thấy cánh tay hắn di chuyển, ngón trỏ bóp mạnh cò súng.
“Đoàng!”
“Đoàng! Đoàng!”
Ba tiếng súng liên tiếp vang vọng trên núi.
Tiếng đầu tiên là của Anh Giao, gã ta trực tiếp bắn nát đầu gã đàn ông mày liền.
Hai tiếng sau là do Điền Hoằng bắn ra, ngay khoảnh khắc cánh tay Anh Giao di chuyển, anh ấy đã liên tiếp bắn ra hai phát súng.
Đầu óc Chu Hoài Hạ như bị nhét vào máy giặt quay liên tục ba ngày ba đêm, cô nghe thấy tiếng động, cố gắng chống đỡ ý thức, chậm rãi quay đầu, từ tầm nhìn mơ hồ nhìn thấy gã đàn ông mày liền ngã xuống bên cạnh, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại được chuyện gì đã xảy ra.
Đây... không phải do cô làm.
“Tội phạm đã bị bắn chết.” Dư Thiên Minh xông lên xác nhận cái chết của gã đàn ông mày liền và Anh Giao.
Tôn Vi chạy đến nhanh chóng cởi trói cho Lữ Cẩn và Thẩm Diệc, kiểm tra tình trạng cơ thể của họ.
“Chu Hoài Hạ.” Điền Hoằng liếc nhìn những tên tội phạm nằm chết vì súng bắn trên đất, trước tiên cởi trói cho Chu Hoài Hạ, xé băng dính trên miệng cô, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt khó coi, nhíu mày hỏi: “Cô bị thương ở đâu?”
“Đừng... đừng báo cho bố tôi…” Chu Hoài Hạ chưa nói xong, đã quay đầu nôn mửa bên cạnh, nhưng mấy ngày nay cô vốn không ăn gì, căn bản không nôn ra được gì, thậm chí chỉ nôn được vài lần, cả người liền không chịu nổi nữa, ngất đi.
Điền Hoằng vội vàng kéo cô dậy: “Chu Hoài Hạ?”
Cùng lúc đó, Lữ Cẩn và Thẩm Diệc vừa bị xé băng dính cũng không thể đứng dậy, cả hai đều nằm sấp trên đất nôn mửa.
Tôn Vi nhìn về phía gã đàn ông mày liền chết thảm nhất, từ đầu đã bị đội trưởng và Dư Thiên Minh mấy người che lại, Lữ Cẩn bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy, sao lại nôn dữ dội như vậy?
“Xe cấp cứu sắp đến rồi.” Tôn Vi nói với hai người, “Trên người các cậu còn bị thương ở đâu không?”
“Tôi... ọe” Vừa được cứu, Thẩm Diệc bèn cảm thấy cả thế giới quay cuồng, “Nôn... ba mẹ tôi không... ọe... không đi trực thăng đến sao?”
Lữ Cẩn nằm sấp trên đất, vừa nôn vừa cố gắng nói: “Tôi... ọe... bọn tôi bị đập đầu, chắc... ọe... bị chấn động não rồi.”
Hơn bốn giờ sáng, ba sinh viên đại học được khẩn cấp đưa vào bệnh viện, tất cả đều được chẩn đoán bị chấn động não.
Lữ Chí Hoa nhận được tin, khó hiểu chạy đến khoa Quốc tế: “Lữ Cẩn sao rồi? Tại sao con bé và bạn nó lại bị bắt cóc ở khu công nghệ Thiên Hà?”
“Về mặt thể chất thì không có vấn đề gì lớn, nhưng đầu cô bé bị va đập, chấn động não nhẹ, cần nghỉ ngơi.” Tôn Vi quay người giải thích với giáo sư Lữ.
Trong ba người này, Lữ Cẩn là người bị thương nhẹ nhất, chỉ bị chấn động não nhẹ.
Nhưng tình trạng của Thẩm Diệc phức tạp hơn một chút, anh ta bị ngã từ cầu thang, đầu gối và đầu bị thương, sau đó bị bọn tội phạm đá và đập vào vách thùng xe, lại còn đập đầu với Lữ Cẩn.
Hiện tại được chẩn đoán là chấn động não trung bình và gãy xương cẳng chân trái.
Ba mẹ Thẩm Diệc ngay trong đêm đã mời bác sĩ chỉnh hình và bác sĩ phẫu thuật thần kinh nổi tiếng nhất của khoa Quốc tế đến khám chi tiết.
“Đội trưởng, anh không thông báo cho bố mẹ của Chu Hoài Hạ sao?” Dư Thiên Minh đi tới hỏi.
Điền Hoằng nhìn người vẫn còn hôn mê trên giường bệnh qua cửa kính: “Bác sĩ nói tình hình của cô ấy thế nào?”
“Đầu bị va đập.” Dư Thiên Minh chỉ vào đỉnh đầu, “Có vết sưng rõ ràng, vì cô ấy vẫn chưa tỉnh, nên bác sĩ chỉ có thể dựa vào biểu hiện trước khi hôn mê để phán đoán cô ấy bị chấn động não, ngoài ra xương sườn có vết bầm tím, nhưng không tổn thương đến chỗ hiểm.”
Ba sinh viên đại học này có thể sống sót từ tay bọn tội phạm có súng đã là may mắn lắm rồi, chút thương tích này dưỡng một thời gian sẽ khỏi, chỉ là cửa ải tâm lý không biết bao lâu mới qua được.
“Chuyện thông báo cho bố mẹ cô ấy, đợi Chu Hoài Hạ tỉnh rồi nói.” Điền Hoằng nói, “Các cậu đi điều tra thân phận ba tên tội phạm kia trước đi.”
Lữ Cẩn và Thẩm Diệc đều đã tỉnh, nhưng đầu óc choáng váng buồn nôn, Thẩm Diệc còn nghiêm trọng hơn, trí nhớ xuất hiện gián đoạn thời gian ngắn, bây giờ anh ta nằm trên giường bệnh, trông rất yếu ớt.
“Bây giờ đầu còn đau không?” Lữ Chí Hoa bước vào, đứng bên giường nhìn Lữ Cẩn hỏi, “Bọn họ nói con đi tham quan khu công nghệ Thiên Hà? Sao dạo này lại hứng thú với mấy cái kỹ thuật công nghiệp đó vậy?”
Lữ Cẩn: “... Mẹ ơi, đèn đang quay.”
Giáo sư Lữ: “...” Đã gọi mẹ rồi, xem ra chấn động não vẫn chưa khỏi hẳn.
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi.” Lữ Chí Hoa kéo chăn cho cô, “Có gì thì bấm chuông.”
Trên người không có vết thương nghiêm trọng, lại đang trong trạng thái chấn động não, Lữ Chí Hoa không ở lại lâu, quay người ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ Lữ.” Điền Hoằng ngồi bên ngoài, thấy bà ấy đứng dậy bèn chào hỏi.
“Đội trưởng Điền.” Lữ Chí Hoa nói, “Vừa rồi đồng đội của cậu vẫn chưa nói rõ đầu đuôi sự việc với tôi, bây giờ tôi có thể biết được không?”
“Là đội ở một tòa nhà thí nghiệm trong khu công nghệ Thiên Hà bị tấn công, vừa lúc mấy đứa Lữ Cẩn ở hành lang tầng đó, có thể đã chạm mặt với bọn tội phạm, nên cả ba người đều bị bắt đi.” Điền Hoằng giải thích, “Tôi đợi bọn họ cảm thấy đỡ hơn một chút, sẽ cần thẩm vấn một số chi tiết liên quan sau.”
Người đầu tiên được thẩm vấn vẫn là Lữ Cẩn, cô bị thương nhẹ nhất, đến khoảng mười giờ sáng đã có thể ngồi dậy và ăn uống bình thường.
“Chuyên ngành của mấy đứa không liên quan đến khu công nghệ Thiên Hà, tại sao lại đến đó?” Điền Hoằng kéo ghế ngồi đối diện Lữ Cẩn, hỏi theo lệ.
Lữ Cẩn cắn cắn thìa, cúi đầu nhìn bát cháo, tránh ánh mắt của Điền Hoằng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: “... Bởi vì gần đây tôi muốn chuyển sang nghiên cứu về não, có lẽ đội trưởng không hiểu rõ, hiện tại một số ngành kỹ thuật, khoa học tự nhiên thực ra có hợp tác liên ngành với lĩnh vực y học, ví dụ như... robot thông minh.”
Chu Hoài Hạ đã nói rằng nói dối phải thêm chút sự thật thì người ta mới dễ tin hơn.
Điền Hoằng không hề động bút, gõ gõ vào quyển sổ, sau đó ngả người ra sau, gác chân lên chân, bình luận: “Chu Hoài Hạ lúc này sẽ nhìn thẳng vào mắt tôi khi nói chuyện, em thì không.”
Lữ Cẩn cẩn thận ngước mắt: “Dạ?”
Điền Hoằng không đào sâu thêm, mà tiếp tục hỏi: “Kể về chuyện xảy ra ở cầu thang bộ an toàn đi, sao các cô lại chạm mặt ba tên tội phạm đó?”
Lữ Cẩn nhớ lại: “... Thì bọn tôi đang ngồi trong hành lang, thì đột nhiên có một người xông ra từ bên trong, thấy bọn tôi là ra tay đánh...”
Vì những lời sau đó đều là sự thật, Lữ Cẩn kể lại trôi chảy hơn nhiều, còn khua tay múa chân diễn tả khoảnh khắc nguy hiểm lúc đó.
“Vậy hắn vốn định bắn Chu Hoài Hạ, nhưng lại bắn chết đồng bọn?” Điền Hoằng vừa hỏi vừa ghi chép vào sổ tay.
Lữ Cẩn gật đầu: “Lúc đó tôi không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, đến khi hoàn hồn lại thì người phụ nữ kia đã trúng đạn rồi.”
Điền Hoằng nhíu mày, sau khi bọn họ nghe thấy tiếng súng, đã nhanh chóng đến hiện trường, còn người đàn ông được gọi là Anh Giao đã bắn chết tên đồng bọn cuối cùng trước mặt mọi người.
Chia chiến lợi phẩm không đều? Nhưng bọn chúng chưa hoàn thành nhiệm vụ.
Theo lời Lữ Cẩn, ba tên tội phạm trong suốt quá trình không hề xảy ra tranh chấp.
Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Đến tối, Điền Hoằng từ cục đến bệnh viện khoa Quốc tế, bắt đầu thẩm vấn Thẩm Diệc.
Không nằm ngoài dự đoán, anh ta rất lươn lẹo, khó đối phó hơn Lữ Cẩn nhiều, nhưng những lời khai sau đó về bọn tội phạm thì gần như giống hệt Lữ Cẩn.
Xem ra chỉ có người tận mắt chứng kiến mới có thể biết được chuyện gì đã xảy ra lúc đó.
Điền Hoằng bước ra khỏi phòng bệnh của Thẩm Diệc, nhìn về phía Chu Hoài Hạ đang nằm trên giường bệnh đối diện, vẻ mặt trầm tư.
3 giờ 42 phút sáng.
Chu Hoài Hạ cuối cùng cũng mở mắt, cô lặng lẽ nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau đột nhiên trở mình, phát ra một tràng nôn khan.
“Cốc cốc.”
Cửa phòng bệnh bị gõ hai lần, Điền Hoằng đẩy cửa bước vào, bật đèn.
“Tỉnh rồi à?”