Chương 28 - Chất chuyển hóa SSRIs
Thầy giáo trên bục giảng đang say sưa giảng bài, Chu Hoài Hạ đã bắt đầu gà gật, nhưng Thẩm Diệc vẫn không ngừng luyên thuyên trong nhóm chat. Anh ta đổi tên WeChat, phát trực tiếp cảnh Khổng Bình làm kiểm tra.
Ăn Không Ngồi Rồi: [Tôi thấy kết quả đánh giá tâm lý rồi, trạng thái tinh thần của anh Khổng Bình đều bình thường.]
Chu Hoài Hạ chịu thua. Khổng Bình ngồi đối diện còn chưa biết kết quả kiểm tra đánh giá tâm lý của mình ra sao, thì Thẩm Diệc đã hack camera trước máy tính bác sĩ, biết trước kết quả rồi.
Ăn Không Ngồi Rồi: [Kiểm tra hình ảnh xong rồi, trước bốn giờ chiều sẽ có kết quả.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Anh Khổng Bình chuẩn bị đi phục hồi chức năng rồi, tâm lý tốt thật đấy, hoàn toàn không nhìn ra hôm qua còn sống chết đòi tự sát.]
Đừng Mơ Nữa: [... Ngậm cái miệng của anh lại đi.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [...]
Lữ Cẩn đang bận học, cuối cùng cũng tranh thủ liếc nhìn tin nhắn nhóm. Cô trước tiên đổi tên nhóm thành “Thanh niên nhiệt huyết”, rồi mới gửi tin nhắn.
Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ: [@Ăn Không Ngồi Rồi, hôm qua tôi quên hỏi, anh đi hỏi anh Khổng Bình xem gia đình anh ấy có tiền sử mắc bệnh di truyền tâm thần không.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Hỏi rồi, không có.]
Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ: [Kiểm tra đánh giá tâm lý đã loại trừ vấn đề tinh thần, kiểm tra hình ảnh thần kinh đã loại trừ vấn đề biến đổi bệnh lý. Tôi đề nghị có thể làm thêm xét nghiệm thuốc và độc chất, cũng như xét nghiệm dị ứng thuốc để loại trừ các yếu tố bên ngoài.]
Hôm qua về cô ấy đã suy nghĩ cẩn thận. Vì Chu Hoài Hạ nói Khổng Bình không phải là người sẽ tự sát, vậy thì hoặc là biến đổi bệnh lý gây tổn thương thực thể tới cơ thể khiến anh ta không thể kiểm soát bản thân, hoặc là do các yếu tố bên ngoài gây ra, ví dụ như ngộ độc thuốc hoặc dị ứng.
Một lúc sau Thẩm Diệc mới trả lời: [Đã hỏi rồi, viện điều dưỡng có thể làm xét nghiệm dị ứng thuốc, nhưng không có đủ điều kiện vật chất để làm xét nghiệm thuốc và độc chất.]
Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ: [Bệnh viện số 1 có thể làm, chiều nay các anh đi đi, chậm nhất thứ Sáu sẽ có kết quả.]
Dù sao Lữ Cẩn cũng là người theo bà Lữ Chí Hoa lăn lộn ở bệnh viện trực thuộc số 1 thành phố từ nhỏ, nên cô ấy hiểu rất rõ về nơi đó.
Đừng Mơ Nữa: [Hỏi anh Khổng Bình xem anh ấy có muốn đi không.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Đồng ý.]
Thẩm Diệc quay đầu nói với Khổng Bình bên cạnh: “Anh Khổng, làm xong xét nghiệm dị ứng thuốc ở đây, chúng ta sẽ đi đến bệnh viện số 1.”
Khổng Bình cũng muốn biết rốt cuộc mình bị làm sao, rất hợp tác: “Tôi cần xin nghỉ phép với bác sĩ phục hồi chức năng.”
Viện điều dưỡng có tính tự do rất cao, có việc gì chỉ cần xin phép là được.
Thẩm Diệc cúi đầu nghịch một lúc, đặt lịch hẹn, rồi đột nhiên nhớ ra mình không có xe, nên đành phải gọi quản gia đến đón họ.
...
Bộ Y tế.
“Đội trưởng Điền đội cảnh sát hình sự phân cục Tây Thành, bạn tôi đây rồi.” Một người đàn ông trung niên tóc ngắn đi đến bên cạnh đồng nghiệp nữ, giới thiệu hai người với nhau, “Đây là nhân viên quản lý dữ liệu y tế công cộng của chúng tôi.”
Điền Hoằng đưa tay ra: “Xin chào.”
Nhân viên quản lý dữ liệu ngẩng đầu, bắt tay với đối phương: “Có chuyện gì vậy?”
Điền Hoằng giải thích: “Là thế này, tôi muốn đến tra cứu dữ liệu tử vong của bệnh nhân viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn khu Tây Thành trong mười năm gần đây.”
Nhân viên quản lý dữ liệu hỏi: “Anh có đơn xin không?”
Điền Hoằng nhìn người bạn bên cạnh, người bạn tiến lên nhỏ giọng thương lượng với đồng nghiệp.
“Anh ấy chỉ xem qua thôi, vì chưa chính thức lập án, nên vẫn còn trong giai đoạn nghi ngờ.” Bạn của Điền Hoằng nói: “Cô cứ coi như giúp tôi một tay, xuất ra cho anh ấy xem, xem xong sẽ đi.”
“Nhưng mà...” Nhân viên quản lý dữ liệu ngờ vực nhìn Điền Hoằng, “Cho tôi xem chứng minh thư của anh ấy.”
“Đến tôi mà cô còn không tin sao?” Bạn của Điền Hoằng vẫy tay gọi Điền Hoằng, “Mau đưa chứng minh thư của cậu ra đây.”
Điền Hoằng lập tức đưa thẻ cảnh sát qua, nhân viên quản lý dữ liệu trước máy tính xem xét kỹ lưỡng, mới nói: “Anh chỉ được xem ở đây, không có đơn xin thì không được chụp ảnh.”
Điền Hoằng lập tức đồng ý: “Được, tôi chỉ xem ở đây.”
Nhân viên quản lý dữ liệu xuất dữ liệu mười năm gần đây của viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn báo cáo, nhường một nửa chỗ ngồi: “Chỉ có những cái này thôi, anh xem đi.”
Điền Hoằng cầm chuột, từ từ kéo xuống, càng kéo lông mày anh ấy càng nhíu chặt: “Chỉ có thông tin cơ bản của bệnh nhân và thời gian địa điểm tử vong, nguyên nhân tử vong của họ thì sao?”
Nhân viên quản lý dữ liệu ra hiệu anh ấy thả chuột ra, tự mình xem lại, mới nói: “À, một số hồ sơ chi tiết của viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn không được nhập vào hệ thống thông tin, chỉ có báo cáo bằng văn bản thôi. Nếu anh muốn xem báo cáo bằng văn bản, thì nhất định phải có đơn xin. Hoặc... anh trực tiếp đi tìm viện trưởng của họ xin báo cáo bằng văn bản cũng được.”
Điền Hoằng: “... Tôi xem dữ liệu hệ thống trước đã.”
Viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn có khoảng năm trăm bệnh nhân, mười năm gần đây mỗi năm số người chết là khoảng mười người, cả nam nữ già trẻ đều có, không thấy có gì đặc biệt.
“Bệnh viện tâm thần mỗi năm đều chết nhiều người như vậy sao?” Điền Hoằng hỏi nhân viên quản lý dữ liệu.
Nhân viên quản lý dữ liệu nói: “Chuyện này cũng nằm trong phạm vi bình thường thôi, dù sao bệnh nhân vào đó ít nhiều cũng có xu hướng tự sát hoặc giết người. Có những bệnh viện tâm thần với điều kiện và biện pháp quản lý không tốt, thì số người chết sẽ nhiều hơn, nhưng bệnh viện khác thường thì bệnh nhân sẽ chết nhiều vào mùa xuân.”
Điền Hoằng kéo bảng xem lại một lần: “Vậy số bệnh nhân chết vào thời điểm này ở viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn không bình thường sao?”
Năm năm đầu tiên, tỉ lệ tử vong cao ở viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn là vào mùa xuân, đến năm năm sau gần như chỉ tập trung vào tháng Chín đến cuối tháng Mười Hai.
Nhân viên quản lý dữ liệu sững sờ một lúc, sau đó nói, “Không phải, tôi chỉ nói vấn đề xác suất thôi. Theo thống kê, mùa xuân là thời kỳ cao điểm của bệnh tâm thần, nên sẽ dễ xảy ra chuyện, nhưng không có nghĩa là các thời điểm khác sẽ không có bệnh nhân phát bệnh tự sát.”
Điền Hoằng xem đi xem lại mấy lần dữ liệu tử vong của viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn trong hệ thống. Anh ấy không có đơn xin, nên không lấy được báo cáo bằng văn bản, cuối cùng chỉ có thể cảm ơn rồi rời đi.
“Các cậu cứ để hồ sơ đã sắp xếp xong trên bàn làm việc của tôi là được, lát nữa tôi về đơn vị xử lý.” Điền Hoằng cúp điện thoại của đồng đội, trầm ngâm nhìn về phía xa.
...
Thẩm Diệc đưa Khổng Bình đến bệnh viện số 1 thành phố làm xét nghiệm thuốc và độc chất, bác sĩ nói về nhà đợi kết quả.
Trong thời gian này Khổng Bình không còn biểu hiện tự sát nữa, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng mỗi ngày bên cạnh anh ta đều có thêm một cậu ấm tên Thẩm Diệc.
Tất cả kết quả đều có vào chiều thứ Năm, vừa hay Chu Hoài Hạ không có tiết, nên đã đến bệnh viện lấy báo cáo.
“Đây là cái gì?” Chu Hoài Hạ chỉ vào một dòng kết quả xét nghiệm độc chất hỏi, “SSRIs*?”
(*) SSRI là một loại thuốc chống trầm cảm, bao gồm sertraline (Zoloft), paroxetine (Paxil) và fluoxetine (Prozac). Những loại thuốc này giúp kích thích sản xuất ra chất dẫn truyền thần kinh serotonin có trong não. Sử dụng thuốc SSRI sẽ giúp bạn làm giảm được các triệu chứng trầm cảm, lo lắng và điều chỉnh tâm trạng.
Bác sĩ nhìn: “Đúng vậy, trong cơ thể anh ấy có xét nghiệm ra thuốc loại SSRIs và các chất chuyển hóa của nó.”
Chu Hoài Hạ đi ra ngoài gọi điện thoại cho Khổng Bình, thẳng thắn hỏi: “Anh đang dùng thuốc chống trầm cảm à?”
Khổng Bình ở đầu dây bên kia ngẩn người: “Thuốc gì cơ?”
Chu Hoài Hạ: “Trước đó bác sĩ tâm lý có kê đơn thuốc cho anh không?”
Khổng Bình ngạc nhiên: “... Bác sĩ không kê đơn thuốc nào cho tôi hết, mỗi tuần chúng tôi chỉ nói chuyện về tình hình phục hồi chức năng, tuần này đã làm kiểm tra tâm lý và chụp chiếu kiểm tra, cô ấy nói tôi không có vấn đề gì.”
Chu Hoài Hạ dựa vào tường: “Báo cáo độc chất học đã có, cho thấy trong cơ thể anh có chất chuyển hóa loại SSRIs.”
Khổng Bình nghe không hiểu lắm: “SS…”
Chu Hoài Hạ: “Là thuốc chống trầm cảm, có người trong giai đoạn đầu dùng thuốc sẽ tăng nguy cơ tự sát.”
Đặc biệt là ở thanh thiếu niên và những người trẻ tuổi, trong giai đoạn đầu dùng thuốc loại SSRIs ngược lại sẽ làm tăng xu hướng tự sát.
Để đảm bảo không bị trượt môn, Chu Hoài Hạ đã xem trước sách chuyên ngành từ năm nhất đến năm tư, loại thuốc này là kiến thức mà chuyên ngành tâm lý học bắt buộc phải nắm rõ.
Khổng Bình phủ nhận: “Tôi không uống.”
Chu Hoài Hạ đưa tay xoa sống mũi, đổi cách hỏi: “Bình thường anh uống thuốc gì?”
Khổng Bình suy nghĩ một lúc, đi lục tìm thuốc trong ngăn kéo: “Viên nén Mecobalamin và viên con nhộng Naproxen.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Đau đầu, nghe không hiểu gì hết.
“Anh đợi chút.” Chu Hoài Hạ nói với Khổng Bình: “Thẩm Diệc đâu, bảo cậu ấy chụp ảnh gửi vào nhóm hỏi Lữ Cẩn đi.”
Khổng Bình cầm thuốc của mình đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Một lát sau trong nhóm có tin nhắn mới.
Ăn Không Ngồi Rồi: [Ảnh.jpg, Ảnh.jpg @Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ.]
Đừng Mơ Nữa: [Hai loại thuốc này chữa gì vậy? Có thành phần thuốc chống trầm cảm không?]
Lữ Cẩn hiếm khi trốn học, thấy tin nhắn ngay lập tức: [Của anh Khổng hả? Viên nén Mecobalamin giúp phục hồi thần kinh và viên con nhộng Naproxen giúp giảm đau chống viêm, sao lại có thành phần thuốc chống trầm cảm được?]
Đừng Mơ Nữa: [Báo cáo xét nghiệm độc chất học có rồi, trong cơ thể anh ấy có chất chuyển hóa thuốc chống trầm cảm.]
Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ: [Hay uống nhầm thuốc?]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Anh Khổng nói anh ấy chỉ uống hai loại thuốc này, bình thường ngoài việc đúng giờ đi ăn ở nhà ăn ra, thì không ăn thêm gì khác.]
Tiểu Lữ Tương Lai Vui Vẻ: [Mang thuốc đến bệnh viện, vẫn ở phòng xét nghiệm độc chất học, nhờ bác sĩ dùng LC-MS* xét nghiệm xem loại thuốc nào có vấn đề.]
(*)LC-MS là một kỹ thuật phân tích liên quan đến việc phân tách vật lý các hợp chất mục tiêu (hoặc chất phân tích) sau đó là phát hiện dựa trên khối lượng của chúng.
Thẩm Diệc lại gọi quản gia đến, bỏ qua ánh mắt kỳ lạ của đối phương, bảo ông ấy mang thuốc Khổng Bình đang dùng đến bệnh viện số 1 thành phố, Chu Hoài Hạ đợi ở đó để đưa thuốc cho bác sĩ.
“Xử lý phân tích mẫu sẽ mất ít nhất một ngày, chiều mai cháu quay lại đi.” Bác sĩ nhận thuốc cô đưa rồi nói.
...
18:20 chiều thứ Sáu, phòng 106 viện điều dưỡng Tùng Sơn.
Bốn người vây quanh bàn làm việc trong phòng, im lặng nhìn bản báo cáo xét nghiệm.
Hồi lâu sau, Khổng Bình lên tiếng trước: “Ý các cậu là, viên con nhộng Naproxen vốn để giảm đau lại chứa SS…”
“Thuốc chống trầm cảm loại SSRIs, còn gọi là chất ức chế tái hấp thu serotonin chọn lọc,” Chu Hoài Hạ nói: “Bệnh nhân bình thường mỗi ngày sẽ uống một lần, dù là loại thuốc chống trầm cảm nào, thì hầu hết đều không quá 100 miligam. Anh... một ngày không chỉ uống hai lần, mà mỗi lần đều dùng quá liều.”
Uống quá liều có thể dẫn đến tăng xu hướng tự sát.
Một lúc lâu sau, Khổng Bình lên tiếng: “Vậy là có người cố ý đổi thuốc của tôi?”
Thẩm Diệc ngồi trên xe lăn, tay nhanh nhẹn đi trước một bước tra cứu quy trình kê đơn và lý lịch bác sĩ của viện điều dưỡng Tùng Sơn. Anh ta nhìn máy tính ngạc nhiên: “Quái lạ, không thấy bác sĩ kê đơn cho anh ấy có vấn đề gì, ông ấy chỉ chịu trách nhiệm kê đơn thuốc, không tiếp xúc với thuốc.”
Chu Hoài Hạ: “...”
Khổng Bình ngẩn người, nhìn Thẩm Diệc thêm một cái, sau đó làm như không có chuyện gì nhìn vào máy tính: “Cậu còn tra được gì nữa? Thuốc của tôi là do y tá phát.”
Thẩm Diệc: “Y tá cũng lấy thuốc từ tủ thuốc chung. Anh Khổng, hộp thuốc này nhận vào ngày nào?”
Khổng Bình nhớ lại: “Ba tuần trước, trên hộp thuốc có ghi ngày nhận.”
Thẩm Diệc vươn tay ra, Chu Hoài Hạ không cảm xúc đưa hộp thuốc cho anh ta.
“Ngày này… Y tá lấy từ tủ thuốc, không động tay động chân gì.” Thẩm Diệc lần theo dấu vết từ camera giám sát, “Thuốc trong tủ thuốc được nhân viên vận chuyển đến vào tối hôm trước, cũng chưa từng mở ra.”
Lữ Cẩn nhíu mày: “Chẳng lẽ là nhà máy dược phẩm điều chế sai thuốc.”
Thẩm Diệc lắc đầu: “Đợi chút đã.”
Đầu ngón tay anh ta nhanh chóng gõ bàn phím, camera giám sát trên màn hình liên tục chuyển đổi, cuối cùng đi theo xe chở thuốc dừng lại ở camera cổng sau.
“Những thuốc này được chuyển đến từ nhà bên cạnh.” Thẩm Diệc xoay máy tính lại, để cả ba người đều có thể nhìn thấy.
Chu Hoài Hạ nhìn chằm chằm vào đoạn camera giám sát ngắn anh ta đang phát, một chiếc xe chở thuốc lái ra từ viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn đối diện, rồi qua cổng sau hàng rào sắt đi vào viện điều dưỡng Tùng Sơn.
“Lần trước tôi đã tra ra hai viện này thực ra là cùng một viện, bên kia điều trị bệnh nhân tâm thần, lượng thuốc dùng lớn, chủng loại nhiều, có kho thuốc lớn, chịu trách nhiệm phân phát thuốc cho cả hai viện.” Thẩm Diệc tra cứu nói, “Tôi nghi ngờ vấn đề có thể xuất hiện ở viện điều dưỡng tâm thần đối diện.”
Chu Hoài Hạ: “... Cậu tra camera giám sát kho thuốc bên đó xem.”
Thẩm Diệc xoay máy tính lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, mười ngón tay gõ phím nhanh như gió, nhưng anh ta nhanh chóng dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Hệ thống camera giám sát của viện đó vậy mà không kết nối mạng.”
“Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?” Lữ Cẩn chậm rãi giơ tay lên đề nghị.
“Tôi muốn xác định trước xem có phải nhắm vào một mình tôi không.” Khổng Bình nghi ngờ thân phận mình đã bị lộ, anh ta hỏi Thẩm Diệc, “Làm thế nào mới xem được hệ thống camera giám sát của họ?”
Thẩm Diệc: “Phải có người dùng ổ cứng ngoài kết nối, để tôi xâm nhập vào.”
...
Bên trong viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn.
“Đây là tất cả đồ đạc của Ngô Linh sao?” Điền Hoằng ôm một thùng giấy đã được dọn dẹp trước hỏi y tá đối diện.
Y tá gật đầu, trên mặt lộ vẻ buồn bã: “Đúng vậy, tất cả đồ đạc của chị Ngô đều ở đây.”
Điền Hoằng ôm thùng giấy nói: “Bình thường cô ấy làm việc ở đây có mệt không?”
Y tá: “Chăm sóc bệnh nhân sao mà không mệt cho được, nhưng xưa nay chị Ngô luôn tận tâm tận lực với công việc, chỉ tiếc là…”
Điền Hoằng như tiện miệng hỏi: “Cô ấy có nhắc với cô chuyện gì về bệnh nhân không?”
Y tá lắc đầu: “Chị Ngô không bao giờ nói chuyện riêng tư của bệnh nhân.”
“Phiền cô rồi.” Điền Hoằng ôm thùng giấy, “Tôi đi trước.”
Anh ấy từ từ biến mất khỏi tầm mắt y tá, một lát sau, lại đi ra từ góc tường.
Lời tác giả:
Tiểu Chu: Thẩm Diệc lắm mồm 😒🤐