Chương 27: Viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn
"Có người bị xe đâm rồi!" Lữ Cẩn theo phản xạ đạp mạnh phanh. Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng chiếc xe, nhưng vậy cũng đủ để thấy tốc độ của nó nhanh đến mức nào.
Chu Hoài Hạ nhíu mày, dịch từ ghế phụ sang ghế lái, nhìn về phía trước nơi đang náo loạn. Chiếc xe gây tai nạn hình như đã dừng lại. "Cảnh sát giao thông đến rồi."
"Bíp! Bíp bíp!"
Những chiếc xe phía sau ở làn đường rẽ phải sốt ruột thúc giục. Lữ Cẩn bất đắc dĩ phải nhả phanh, rẽ phải rời đi.
Chu Hoài Hạ hạ cửa kính xe xuống, nhưng ánh mắt cô không hướng về hiện trường vụ tai nạn phía trước, mà lại nhìn về phía sau.
"Cô ấy vừa bước xuống lòng đường thì đèn đã xanh rồi." Trong đầu Lữ Cẩn vẫn đang nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Tốc độ xe giảm xuống còn 30 km/h. "Chiếc xe kia chắc chắn là muốn vượt đèn đỏ nên mới tăng tốc."
Rất nhiều người lái xe đều thích tranh thủ những tích tắc khi đèn sắp chuyển đỏ.
Chu Hoài Hạ lơ đãng đáp một tiếng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe đã rẽ ngoặt đi xa, hoàn toàn không còn nhìn thấy tình hình ở ngã tư vừa rồi nữa.
"Với tốc độ đó mà đâm trúng thì tớ nghĩ chắc cô ấy không sống nổi đâu."Lữ Cẩn nhớ lại khoảnh khắc thoáng nhìn thấy vừa rồi. Với kiến thức về cấu trúc cơ thể người, cô đoán người phụ nữ đi bộ trên vỉa hè kia có lẽ sẽ không đợi được cho đến khi xe cứu thương đến.
Chu Hoài Hạ: "Ừm."
Lữ Cẩn cuối cùng cũng nhận ra sự hời hợt của Chu Hoài Hạ. Nhưng nhìn qua gương chiếu hậu lại không thấy cô ngồi ở bên trái, nên không khỏi hỏi: "Cậu sao thế?"
"Không sao." Chu Hoài Hạ tựa lưng vào ghế da, kéo cửa kính lên. Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng: "Tớ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào ngã tư."
Lữ Cẩn nhíu mày nghi hoặc: "Ngã tư vừa xảy ra tai nạn ấy à? Chắc ai cũng nhìn về phía đó thôi."
Tiếng va chạm mạnh khi xe đâm vào người, cùng với tiếng phanh chói tai cuối cùng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô dám chắc tất cả những người xung quanh đều đang nhìn về cùng một hướng.
Chu Hoài Hạ đưa tay đỡ trán, ngón cái và ngón giữa day mạnh thái dương, mệt mỏi nói: "Không phải ý này, tạm thời tớ không giải thích được."
"Tai nạn xe cộ?" Điền Hoằng đang bàn giao nhiệm vụ cho đồng đội thì điện thoại riêng đột nhiên đổ chuông. Là vợ anh gọi. Anh ra hiệu dừng lại với đồng đội, xoay người đi vào văn phòng đóng cửa lại: "Em nói rõ xem, chuyện khi nào? Xảy ra ở đâu?"
Giọng nói phía đối diện trầm thấp, nghẹn ngào: "Hơn một giờ chiều, ở ngã tư Triều Trung, bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đâm phải. Họ nói Ngô... Ngô Linh... chết ngay tại chỗ. Em cũng vừa nhận được thông báo từ chồng Ngô Linh... mới biết. Mấy ngày này con em sẽ gửi tạm nhà ông bà nội, em muốn qua đó với cậu ấy."
Ngô Linh là bạn thân cấp ba của vợ Điền Hoằng, hai nhà vẫn luôn qua lại.
Vẻ mặt Điền Hoằng dần trở nên nghiêm nghị: "Được, em đi đi."
Anh cúp điện thoại, đứng tại chỗ một lát, rồi lại gọi đến đội cảnh sát giao thông khu vực Triều Trung: "Alo, tôi là Điền Hoằng, cảnh sát hình sự số 3 phân cục Tây Thành. Chiều nay hơn một giờ ở ngã tư Triều Trung có vụ tai nạn xe phải không? Nạn nhân tên... Ngô Linh."
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Điền Hoằng nói: "Tôi muốn xem lại camera giám sát ở hiện trường. Cô ấy... Ngô Linh có thể có liên quan đến một vụ án tôi đang điều tra. Được, cảm ơn."
Điền Hoằng cúp điện thoại, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
"Đội trưởng... cái này." Dư Thiên Minh cầm tập tài liệu, muốn tiếp tục thảo luận về vụ án đang xử lý.
Điền Hoằng cắt ngang lời anh ta: "Những cái còn lại mọi người tự xem rồi giải quyết trước đi, tôi có chút việc riêng cần xử lý."
Bốn mươi phút sau, tại đội cảnh sát giao thông khu vực Triều Trung.
Viên cảnh sát phụ trách vụ tai nạn giao thông đứng bên cạnh Điền Hoằng, mở đoạn video giám sát cho anh xem: "Đã tiến hành kiểm tra ma túy và nồng độ cồn đối với tài xế gây tai nạn, kết quả đều bình thường."
Điền Hoằng chăm chú nhìn Ngô Linh trên màn hình giám sát. Cô đeo túi vải, cúi đầu thất thần không biết đang nghĩ gì, cuối cùng tranh thủ trước khi đèn giao thông chuyển xanh, bước xuống lòng đường dành cho người đi bộ.
Một lát sau, Điền Hoằng nói với cảnh sát giao thông: "Tôi muốn xin thông tin cá nhân của tài xế gây tai nạn."
Viên cảnh sát giao thông do dự: "Vụ án này đã được giao cho đội cảnh sát hình sự số một của các anh phụ trách rồi. Nếu anh muốn xem thì cần phải làm đơn xin phép."
Điền Hoằng: "...Được, tôi hiểu rồi."
Bước ra khỏi đội cảnh sát giao thông, Điền Hoằng ngồi vào xe, gọi điện cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự số một.
"Vụ tai nạn ở ngã tư Triều Trung lúc một giờ bốn mươi hai chiều á? Không phải vụ của tôi." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự số một ở đầu dây bên kia hình như đang hỏi ai đó. "Đúng, là chỗ chúng tôi phụ trách, có chuyện gì vậy?"
Điền Hoằng: "Tôi muốn hỏi xem tài xế gây tai nạn và nạn nhân có quen biết nhau không."
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự số một: "Quen biết? Anh hỏi cái này làm gì?"
Điền Hoằng: "Nạn nhân là bạn thân của vợ tôi."
Bên kia im lặng một lúc lâu, đối phương mới nói lại: "Để tôi hỏi giúp anh."
"Hai bên không có mối liên hệ nào. Cái tên tài xế đó bình thường cũng hay chạy nhanh lắm, năm nào cũng vi phạm giao thông." Bên kia một lúc sau lại nói: "Vụ này... phân định trách nhiệm khá rõ ràng. Tài xế gây tai nạn tăng tốc khi đèn vàng, chịu trách nhiệm chính. Nạn nhân dù bị đâm khi đèn tín hiệu đã chuyển xanh, nhưng do đã bước xuống lòng đường trước đó, nên vẫn bị coi là có lỗi không tuân thủ tín hiệu giao thông, phải chịu trách nhiệm phụ."
"Tôi hiểu rồi." Điền Hoằng nói: "Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại, Điền Hoằng xoa mạnh mặt. Anh chống tay lên vô lăng, nhớ lại lời Ngô Linh nói riêng với anh trong buổi tụ tập ngoài trời của hai nhà vào hai tháng trước.
"Nếu nghi ngờ nguyên nhân cái chết của một người bị nghi ngờ là tự sát, thì nên đến đồn công an hay là bên hình sự các anh trước?"
Điền Hoằng lúc đó đang lật xiên nướng, nghe vậy đáp: "Thông thường là liên hệ với đồn công an trước, đợi họ tiến hành điều tra sơ bộ. Nếu phát hiện có vấn đề thì sẽ chuyển giao cho bộ phận hình sự của bọn anh."
Anh ngẩng đầu nhìn Ngô Linh. Vẻ mặt cô hơi u sầu. "Có chuyện gì à? Có vấn đề gì cũng có thể nói với anh."
Ngô Linh đưa tay giúp lật xiên nướng, nhỏ giọng nói: "Một bệnh nhân em phụ trách đã tự sát qua đời, cô bé ấy mới mười mấy tuổi."
Điền Hoằng: "Em nghi ngờ cô bé ấy không tự sát?"
Ngô Linh lắc đầu: "Cô bé tự sát dưới camera giám sát."
Điền Hoằng không hiểu ý cô: "Vậy thì..."
Ngô Linh: "Cô bé ngồi trong góc, móc hết bông trong con búp bê ra, nhét từng chút một vào miệng, cuối cùng nghẹt thở mà chết."
Điền Hoằng nhíu mày: "Cô bé ấy mắc bệnh gì?"
Ngô Linh cúi đầu tiếp tục lật xiên nướng: "Tâm thần phân liệt."
Điền Hoằng dừng động tác trong tay, đôi mắt sắc bén nhìn Ngô Linh: "Tại sao em lại cảm thấy vụ tự sát này có vấn đề? Bệnh viện tâm thần có người tự sát là chuyện bình thường mà."
"Đúng là vậy, bệnh viện tâm thần luôn có bệnh nhân tự sát, chuyện này rất bình thường." Ngô Linh ngẩng đầu: "Em làm việc ở đó mười năm rồi, năm nào cũng thấy đủ kiểu bệnh nhân tự sát, không có gì lạ. Nhưng có lẽ do em nhầm tưởng, hai năm nay cách thức tự sát của bệnh nhân trong viện ngày càng kỳ lạ."
Bệnh nhân tâm thần tự sát trong viện không ngoài mấy kiểu: treo cổ, nhảy lầu hoặc uống thuốc quá liều, tệ hơn nữa là cắt cổ tay. Để phòng tránh bệnh nhân tự sát, cửa tầng thượng quanh năm đều khóa chặt, cửa sổ cũng chỉ có thể mở ra ngoài ba mươi độ, dụng cụ ăn uống đều đổi thành nhựa, mỗi tối đều có người đi tuần phòng.
Đương nhiên, những bệnh nhân muốn tự sát luôn có thể tìm ra cách khác. Đôi khi họ sẽ tranh thủ lúc y tá không có mặt để treo cổ, có người còn đập vỡ cửa sổ nhà vệ sinh tầng cao rồi nhảy xuống.
Nhưng hai năm nay, cách thức tự sát của bệnh nhân ngày càng trở nên tàn nhẫn: tự đâm đầu vào tường đến chết trước mặt mọi người, nuốt dị vật tự sát, không có dao thì cắn rách cổ tay ngâm trong bồn tắm, có người thậm chí còn dìm chết chính mình bằng một chậu nước.
Điền Hoằng: "Không có người thân nào nghi ngờ nguyên nhân tự sát của bệnh nhân sao?"
Ngô Linh lắc đầu: "Bình thường đều có camera giám sát."
Càng chết kỳ lạ thì càng xảy ra ở nơi công cộng.
"Bản thân những bệnh nhân vào đây tinh thần đều không ổn định, tự sát là chuyện thường." Ngô Linh đặt xiên nướng xuống: "Thôi bỏ đi, em sẽ tìm cơ hội xem bệnh án của những bệnh nhân trước đây. Đến lúc đó nếu có vấn đề gì..."
Điền Hoằng nói: "Nếu có vấn đề gì thì em cứ nói trực tiếp với anh."
Bây giờ Ngô Linh đã chết rồi, mặc dù là một vụ tai nạn giao thông mà cả hai bên đều có lỗi.
Điền Hoằng ngồi trong xe rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
"Chào buổi sáng, những người bạn của tôi."
Sáng sớm, Thẩm Diệc đã gọi video trong nhóm. Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn vừa mới thức dậy, vừa mở lên đã thấy Thẩm Diệc ngồi trên chiếc xe lăn mới toanh. Anh nhẹ nhàng điều khiển cần gạt, chiếc xe lăn di chuyển rất nhanh.
"Chu Hoài Hạ, thế nào?" Một tay Thẩm Diệc cầm điện thoại, một tay giữ cần điều khiển xe lăn. Mái tóc bạch kim bị gió thổi rối tung, anh đắc ý nói: "Xe lăn của tôi nhanh hơn cái ván trượt gấp của cậu nhiều."
Chu Hoài Hạ: "..."
Lữ Cẩn nheo mắt nhìn hồi lâu: "Sao tay cầm của anh vẫn lại bằng pha lê nữa vậy?"
Thẩm Diệc nhướng mày: "Tại tôi bảo họ thức đêm làm riêng cho tôi đó, còn khắc tên tôi nữa."
Vừa buông tay ra, trên tay cầm pha lê liền lộ ra hai chữ "Thẩm Diệc" màu vàng kim.
Lữ Cẩn: "..."
Đồ nhà giàu chết tiệt.
"Khổng Bình đâu?" Chu Hoài Hạ hỏi.
Thẩm Diệc xoay camera: "Đây này, đang chạy bộ đằng trước, đã nửa tiếng rồi. Thể lực của anh ta trâu bò thật đấy, may mà tôi đã đổi sang xe lăn điện."
"Chín giờ anh ta phải đi làm bài kiểm tra đánh giá tâm lý và chụp chiếu."Thẩm Diệc ghé sát camera điện thoại, hạ giọng nói: "Tối qua tôi đã điều tra thông tin về anh ta rồi. Hai người có biết trước đây anh ta làm gì không?"
Lữ Cẩn tò mò: "Làm gì?"
Chu Hoài Hạ: "Thẩm Diệc, cậu xâm nhập hệ thống thông tin quân sự như vậy, không sợ bị bắt đi sao?"
"Tôi cẩn thận lắm, hơn nữa chẳng phải là để cứu người tốt hơn sao?"Thẩm Diệc xoay camera lại, nhìn hai người: "Trước đây Khổng Bình thuộc một đội đặc chủng, là một tay lính bắn tỉa át chủ bài. Chỉ riêng huân chương hạng nhì đã có mấy cái, còn có hai cái hạng nhất nữa."
Lữ Cẩn kinh ngạc: "Vậy tay của anh ấy... tiếc quá."
Chu Hoài Hạ đã đoán được thân phận của Khổng Bình, nhưng không ngờ anh ta lại lợi hại đến vậy. Cô nhìn Thẩm Diệc trong camera: "Đủ rồi đấy, anh đừng cách anh ấy quá xa."
Thẩm Diệc lập tức đáp: "Tôi đảm bảo sẽ không để anh ta rời khỏi tầm mắt tôi. Tất cả những nơi anh ta phải vào sáng nay, đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Chu Hoài Hạ: "..."
Cô thật sự không biết nên vui hay lo khi có Thẩm Diệc tham gia nữa.
Cô sợ một ngày nào đó cả ba người sẽ bị bộ An ninh Quốc gia đến tận cửa bắt đi mất.
Khổng Bình không thích tập thể dục trong phòng tập của viện điều dưỡng. Mỗi ngày anh ta đều dùng khoảng một tiếng rưỡi để chạy một vòng lớn quanh toàn bộ viện điều dưỡng.
Sau khi quấy rầy Lữ Cẩn và Chu Hoài Hạ bằng cuộc gọi video, Thẩm Diệc cúp máy rồi thỉnh thoảng gửi ảnh vào nhóm, không gì khác ngoài khuôn mặt to chiếm hai phần ba khung hình của anh ta, xa xa còn có bóng lưng Khổng Bình đang chạy bộ.
Trước khi chặn tin nhắn nhóm, Lữ Cẩn gửi một tin nhắn: [Xấu mù.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [?]
Ăn Không Ngồi Rồi đổi tên nhóm thành "Nhóm có trai đẹp"
Đừng Mơ Nữa: [@Ăn Không Ngồi Rồi, nhìn Khổng Bình kìa.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Ảnh.jpg, Ảnh.jpg]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Anh ta chạy giỏi quá, cứ chạy thế này chắc xe lăn của tôi hết điện mất.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [... Hết điện thật rồi này.]
Ăn Không Ngồi Rồi: [Tôi nhờ anh Khổng Bình đẩy tôi về, Ảnh.jpg.]
Thẩm Diệc vui vẻ gửi ảnh chụp chung của hai người vào nhóm. Phía sau họ là một bức tường cao, giữa bức tường có một cánh cổng sắt, có thể nhìn thấy biển hiệu của cổng đối diện.
- Viện điều dưỡng tâm thần Tùng Sơn.