Sơn Sùng dù không được đẹp mã, nhưng việc đó chẳng ảnh hưởng gì đến khả năng săn bắt, nên tạm thời cứ để sau.
Còn Lẫm Dạ thì khác hẳn, nhìn bề ngoài vẫn ổn nhưng lại mất đi sức chiến đấu, việc này nhất định phải xem xét kỹ.
Khi Tiêu Cẩm Nguyệt nắm lấy cổ tay Lẫm Dạ, cả người anh ta cứng đờ, bước chân loạng choạng suýt vấp ngã.
Hàng mi anh khẽ run lên, lén nhìn Tiêu Cẩm Nguyệt một cái rồi vội vàng quay đi.
"Ngươi có nội thương, do đâu mà ra?" Vu sư liếc nhìn Lẫm Dạ một lượt rồi hỏi.
"…Do bị sức mạnh phản phệ." Lẫm Dạ trấn tĩnh lại, đáp.
"Từ mai, mỗi ngày đến chỗ ta lấy một thang thuốc, uống chừng một tháng là ổn." Vu sư nói.
Lẫm Dạ mừng rỡ khôn xiết, ngẩng phắt đầu lên: "Thật sao?"
"Ngươi đang nghi ngờ ta đấy à?" Vu sư nhíu mày tỏ vẻ không vui.
"Không không, đa tạ Vu sư."
Tiêu Cẩm Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi về vết thương trên mặt Sơn Sùng thì bị Vu sư thẳng thừng đuổi đi –
"Được rồi, ta mệt rồi, khô...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 3 giờ 43 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn