Chương 299: Thầy Phù Thủy Pha Lê
Mạc Tiểu Tư vừa bước ra khỏi cổng viện, một trực giác nguy hiểm trỗi dậy trong lòng nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
“Rầm!!!”
Chỉ thấy trên bầu trời thấp, nơi vốn treo vầng trăng, không biết từ lúc nào đã bị thay thế bởi một hố đen sâu hun hút. Như núi lửa phun trào, một luồng dị quang đột ngột tuôn trào từ hố đen, cuồn cuộn như sóng thần ập đến toàn bộ con đường Âm Sơn.
Trong chớp mắt, vô số cây cỏ gãy đổ, đất cát vàng bay cuộn, những con quỷ trên khắp con phố như bèo dạt mây trôi bị hất tung. Những con ở gần hơn thì bị nghiền nát thành từng đám máu sương, ngay cả những con phố lân cận cũng bị ảnh hưởng.
Mạc Tiểu Tư không khỏi kinh hãi, lập tức quay người khóa chặt cổng viện từ bên ngoài.
Thế giới quỷ chưa từng xảy ra biến động như vậy. Hiện tại, chỉ có căn nhà nhỏ này là nơi trú ẩn không bị ảnh hưởng chút nào. Nàng không thể để những người bên trong ra ngoài, đồng thời còn phải tìm cách tìm thấy Tả Nhiên và Bồng Đầu Quỷ cùng những người khác.
Mạc Tiểu Tư giũ ra một chiếc áo choàng đỏ. Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc áo choàng đỏ đột nhiên lớn gấp trăm lần, tạo thành một tấm khiên mềm mại, xoay tròn quanh người Mạc Tiểu Tư, giúp nàng chặn đứng các đòn tấn công từ bên ngoài.
Nàng lúc này mới miễn cưỡng có thể cất bước.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, khoảnh khắc tiếp theo, hố đen biến dạng méo mó, hư không đột nhiên vỡ vụn. Một phù thủy mặc áo choàng đen, tay ôm quả cầu pha lê, thân ảnh từ từ hiện rõ. Dù cách xa trăm mét, vẫn tỏa ra từng đợt khí tức tử vong nồng đậm!
“Hỏng bét rồi!”
Mạc Tiểu Tư mặt tái mét ngay lập tức. Thầy Phù Thủy Pha Lê, hắn đến vì nàng.
Hai tháng yên ổn, không chỉ nàng trưởng thành, mà kẻ địch lại có khả năng xé rách hư không trực tiếp. Đây ít nhất là cấp độ mà người chơi cấp tám đỉnh phong mới có thể đạt được.
Đáng tiếc, kẻ địch ở trong bóng tối, nàng ở ngoài sáng, không thể sớm loại bỏ “sâu bọ” này.
Đúng lúc này, Mạc Tiểu Tư mơ hồ cảm nhận được từng đợt sát khí truyền đến từ đầu con đường Âm Sơn. Phí Liệt Tu La đã bị kinh động, nàng vẫy vẫy cái đuôi xuất hiện ở đầu phố, trên người tỏa ra uy áp mạnh mẽ đáng sợ, dường như rất bất mãn với sự xuất hiện của Thầy Phù Thủy Pha Lê – vị khách không mời mà đến này.
“Các tiểu quỷ, các ngươi có thể đến chỗ tỷ tỷ.”
“Đừng sợ, có tỷ tỷ bảo vệ các ngươi bình an.”
Phí Liệt Tu La như hạc giữa bầy gà, tà váy lớn bay bổng linh động. Một dải lụa xanh quanh eo nàng từ từ bay ra, thong dong kết thành một tấm lưới xanh, như dựng lên một bức tường cao không thể phá vỡ ở đầu phố.
Lời nàng vừa dứt, hàng chục bóng ma như vớ được cọng rơm cứu mạng, từ các ngóc ngách bay ra, nhanh chóng chui vào trong lưới, quả nhiên không còn bị liên lụy, bảo toàn được mạng sống.
Mạc Tiểu Tư nhíu mày, cười khổ một tiếng: “Phí Liệt tỷ tỷ, tỷ không ra tay sao?”
Phí Liệt Tu La khẽ thở dài: “Không có phần thắng.”
Mạc Tiểu Tư: “Lưỡng bại câu thương?”
Phí Liệt Tu La lắc đầu: “Chắc chắn phải chết.”
Ngay cả Tu La cũng nói chắc chắn phải chết? Vậy Thầy Phù Thủy Pha Lê mạnh đến mức nào, lòng Mạc Tiểu Tư lạnh đi một nửa.
Lúc này, ở một đầu khác của con đường Âm Sơn, sát khí càng thêm nồng đậm cuồn cuộn. Sau đó, bốn nữ quỷ áo đỏ khiêng một cỗ kiệu hoa từ xa đến. Các nữ quỷ đều che mặt bằng tóc đen, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Từ trong cỗ kiệu hoa đỏ chói truyền ra một tràng cười âm u rợn người: “Phí Liệt Tu La, tiểu quỷ trên đường Âm Sơn là do ta che chở, ngươi cứ đi đi.”
Chứng kiến cảnh này, vô số quỷ quái hít một hơi khí lạnh, lại một nhân vật lớn nữa giá lâm, không ít kẻ lộ ra vẻ vui mừng.
Hai vị Tu La! Lần này có phải được cứu rồi không!!!
Bỗng nhiên, một góc rèm kiệu hoa đỏ chói bị gió thổi tung. Mạc Tiểu Tư nhìn thấy bên trong có một cô dâu quỷ đang ngồi, da thịt trắng bệch, đồng tử xanh biếc. Vừa nhìn bảng thông tin, lại là một Tu La mạnh mẽ. Theo gợi ý, cô dâu quỷ này thích bắt những nam quỷ anh tuấn về làm chồng.
Ngay khoảnh khắc rèm kiệu hạ xuống, khuôn mặt Tả Nhiên dường như thoáng qua trong kiệu hoa. Mạc Tiểu Tư nhìn thấy, không hề hoảng sợ, không hề kinh hãi, ngược lại rất bình tĩnh. Nàng mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, có cô dâu quỷ này bảo vệ, xem ra Tả Nhiên tạm thời an toàn rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, từ bốn phương tám hướng lại có hàng chục bóng đen hùng hổ, từ các ngóc ngách lóe ra. Có tiểu quỷ nằm bò trên đòn khiêng kiệu, có kẻ trốn sau kiệu, có kẻ trực tiếp trèo lên đỉnh kiệu. Cả cỗ kiệu hoa bị đám quỷ không có khả năng tự vệ vây kín mít, nhưng không một kẻ nào dám tiến vào kiệu hoa. Mạc Tiểu Tư lần đầu tiên thấy nhiều quỷ như vậy.
Mà cỗ kiệu hoa vẫn vững vàng, bốn nữ quỷ áo đỏ khiêng kiệu cũng không cảm thấy nặng, cứ thế khiêng kiệu đứng yên tại chỗ, không nói một lời.
Phí Liệt Tu La nói thẳng: “Lưu Tam Nương, sao ngươi không tìm Bạch Dần đến, ba chúng ta hợp lực, có lẽ có thể xua đuổi phù thủy này đi.”
Thì ra cô dâu quỷ trong kiệu hoa này tên là Lưu Tam Nương.
Luật pháp của thế giới quỷ là kẻ mạnh sinh tồn. Mặc dù ở đây không có lực lượng chính thức tương tự, nhưng vì một loại đạo nghĩa giang hồ đã thành thông lệ, các quỷ vương cấp Tu La, khi nguy hiểm đến sẽ đứng ra bảo vệ những tiểu quỷ bên dưới, giống như những lão yêu quái chiếm núi làm vua bảo vệ đám lâu la của mình.
Lưu Tam Nương bất động như núi, giọng nói âm u từ trong kiệu hoa từ từ truyền ra: “Bạch Dần đã chạy từ lâu rồi, ngươi còn trông cậy vào hắn sao?”
Khi nàng nói chuyện, trong không khí có một mùi hương lạ lượn lờ, thấm vào lòng người, giống như mùi hương trầm cúng tế, một mùi vị nửa tiên nửa quỷ.
Nghe lời này, Phí Liệt Tu La không nói gì nữa.
Động tĩnh lớn như vậy, chỉ có hai vị Tu La chịu đứng ra. Rõ ràng, ở những khu vực chưa bị ảnh hưởng, các Tu La khác đều chọn cách đứng ngoài quan sát. Mà chỉ dựa vào sức mạnh của hai người họ, không đủ để đối phó với Thầy Phù Thủy Pha Lê.
Vì vậy, hai vị Tu La không dám hành động liều lĩnh, một người canh giữ đầu phố, một người canh giữ cuối phố, thái độ là không chiến, chỉ chống cự, cố gắng bảo toàn càng nhiều tiểu quỷ càng tốt. Còn về việc Thầy Phù Thủy Pha Lê đột nhiên xông vào muốn làm gì, họ lại bất lực không thể ngăn cản.
Đường Âm Sơn, cục diện sát phạt đã mở ra!
Thầy Phù Thủy Pha Lê bắt được bóng dáng Mạc Tiểu Tư, từ trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ bé của nàng. Thấy hai vị Tu La không định ra tay, hắn tự thấy đỡ phiền phức.
Trong hai tháng qua, đội “À Đúng Rồi” đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Còn Thầy Phù Thủy Pha Lê bận tìm kiếm các thần chủng khác, không rảnh để bóp chết con kiến nhỏ bé Mạc Tiểu Tư này, chỉ có thể thầm mắng đội “À Đúng Rồi” làm việc không thành công mà còn gây họa. May mắn thay, hắn được “cấp trên” ban thưởng thêm sức mạnh, mặc dù không dám mạo hiểm tiến vào phạm vi mà Thánh Địa có thể dò xét, nhưng lại có thể tự do ra vào thế giới quỷ.
Không nói hai lời, Thầy Phù Thủy Pha Lê quyết định trước tiên cho Mạc Tiểu Tư một bài học.
Hắn trực tiếp tế ra một cái đỉnh đồng nhỏ. Khi cái đỉnh nhỏ phóng đại, một bóng đen khổng lồ đổ xuống mặt đất, đè ép về phía Mạc Tiểu Tư…
Trong kiệu hoa, Tả Nhiên sắc mặt căng thẳng, tay theo bản năng muốn vén rèm kiệu. Hắn khó tả cảm giác trong khoảnh khắc đó, như thể ở một nơi không xa, có chuyện gì đó đang xảy ra.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại phát hiện toàn thân mình cứng đờ không thể cử động, như bị người ta định trụ.
Bên cạnh, Lưu Tam Nương từ từ mỉm cười với hắn, bàn tay với móng tay sắc nhọn đặt lên đùi hắn: “Tả lang, bên ngoài nguy hiểm, đừng ra ngoài.”
Tả Nhiên trong lòng căng thẳng và lo lắng, nhưng không có cách nào.
Cách một tấm rèm kiệu mỏng manh, căn bản không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Hắn cũng không biết mình xui xẻo thế nào, tự nhiên lại bị Lưu Tam Nương này bắt đi. Lúc thì nói muốn cứu hắn, lúc thì nói muốn đưa hắn về bái đường. Nhìn dáng vẻ này, nếu hắn thật sự bị đưa về, nói không chừng Lưu Tam Nương không vui, nửa đêm sẽ nuốt chửng hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài kiệu hoa đột nhiên vang lên tiếng “đinh” thật lớn.
Như tiếng vọng từ thung lũng, sóng âm cuồn cuộn, vang vọng khắp bốn phía, làm cho màng nhĩ người ta ù đi.
Chỉ thấy trong hư không, một bia mộ đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nhanh như chớp, lập tức đến gần đỉnh đồng. Sức mạnh lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Mạc Tiểu Tư đột nhiên ra tay, dùng kỹ năng mới của mình hung hăng đánh thẳng vào đỉnh đồng của Thầy Phù Thủy Pha Lê.
Hai thứ va chạm.
Một luồng uy áp hùng vĩ chấn động khắp mười phương.
Trời đất đều run rẩy, sát khí bao trùm toàn bộ con đường Âm Sơn.
Phí Liệt Tu La kinh hãi, vội vàng bảo vệ đám tiểu quỷ phía sau, đồng thời lặng lẽ chờ đợi cơ hội, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc, năng lực của Thầy Phù Thủy Pha Lê rõ ràng cao hơn một bậc.
Đám tiểu quỷ lập tức ồn ào, kinh hồn bạt vía, nhắm mắt không dám nhìn.
Khoảnh khắc chạm vào đỉnh đồng, bia mộ đen “rắc” một tiếng, vỡ vụn thành tro bụi.
Trong lúc nguy cấp, Mạc Tiểu Tư thân thể cấp tốc phóng đại, trở thành một người khổng lồ cơ bắp. Đồng thời, từng lớp giáp trụ bao bọc nàng. Mạc Tiểu Tư mặc lên áo choàng hoa lệ của Pharaoh, lợi dụng thuật độn thổ thoát thân thành công, sau đó lại tế ra từng món đạo cụ.
Dấu chân uy nghi trầm hùng,
Kim thư vàng rực rỡ,
Kiếm khí yêu dị tung hoành,
Gương bát quái phủ đầy huyết khí,
Bức họa mênh mông khó lường…
Mỗi món, đều là trọng bảo!
Nhưng rất nhanh, sắc mặt Mạc Tiểu Tư lập tức xám xịt, lạnh từ đầu đến chân.
Nàng phát hiện sự tồn tại ở cấp độ như Thầy Phù Thủy Pha Lê đối với nàng như núi cao vực sâu, khác biệt một trời một vực. Cứ tiếp tục như vậy, nàng dù thế nào cũng không thể chống cự, chỉ có thể buộc phải trốn về căn nhà nhỏ để bảo toàn mạng sống.
“Xem ra chỉ có thể dùng cái này!”
Mạc Tiểu Tư cắn răng, lấy ra một viên [Tiểu Cốt]. Đây là đạo cụ loại trả giá, sau khi ăn sẽ phải chịu đựng nỗi đau lăng trì liên tục ba ngày, nhưng có thể tạm thời nâng cao năng lực của nàng lên một cấp, từ đó kích hoạt đạo cụ cấp S mạnh hơn.
Ngay khi nàng sắp nuốt [Tiểu Cốt].
Trong không khí đột nhiên truyền đến một luồng khí lạnh, cái lạnh đó, giống như thế giới cực hàn, vạn vật đều bị đóng băng, giọt nước ngưng kết thành băng.
Lưu Tam Nương và Phí Liệt Tu La đột nhiên cứng đờ, chợt quay đầu nhìn về phía nguồn khí lạnh, sắc mặt biến đổi.
Thầy Phù Thủy Pha Lê trong lòng dấy lên cảnh báo, không dám tiến thêm một bước nào.
Mạc Tiểu Tư chỉ cảm thấy một luồng khí tức thần bí ập đến, xung quanh như có hàng triệu ngọn núi lớn cùng lúc đổ xuống, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Nhưng rất nhanh, nàng như bị một lực hút khổng lồ kéo đi, cả người bị lôi kéo đến bên cạnh kiệu hoa.
“Đây là…”
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng dáng trắng muốt tuyệt thế phong hoa, lặng lẽ chắn trước mặt nàng, mở ra một vùng tịnh thổ dài trăm mét.
Người này như Hằng Nga tiên tử, một thân bạch y bay phấp phới theo gió, không một chút bụi trần tục thế, như cô gái bước ra từ trong tranh, không giống người sống, nhưng lại không có khí tức quỷ.
Mạc Tiểu Tư trong lòng chấn động, đồng thời vì không biết lai lịch của người này, cảm thấy người này có chút kỳ lạ. Lúc này, nữ tử áo trắng chợt quay đầu nhìn nàng một cái.
Chỉ một cái nhìn hờ hững, như đang nhìn một cái cây, hay một hòn đá… Ánh mắt đó không gợn sóng, nhưng dường như thấu suốt sự bi mẫn đối với vạn vật. Trong khoảnh khắc, Mạc Tiểu Tư cảm thấy mình biến thành một đứa trẻ, bị một lão già nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Thiện… Thiện Thi…”
Mạc Tiểu Tư mở to mắt, không thể ngờ được.
Đây không phải là cái xác mẹ con đã gặp ở buổi đấu giá sao? Sau đó bị Tử Thủy Vi Lan mua đi rồi bỏ trốn, sao lại xuất hiện ở đây?
Khuôn mặt Thiện Thi trong trẻo, đôi môi như tượng Bồ Tát thường thấy, ngũ quan không thể nói là tuyệt mỹ, nhưng lại mang đến một cảm giác thanh thoát mộng ảo, dễ khiến người ta liên tưởng đến mặt trăng, hồ nước và những vật thể tự nhiên khác, như thể gió thổi qua, nàng sẽ cưỡi gió mà đi.
Sau đó, Thiện Thi áo trắng đến gần Mạc Tiểu Tư, trong lòng nàng có thêm một đứa bé đang cười toe toét – Quỷ Anh!
“Khoảng thời gian này, đa tạ ngươi đã giúp ta trông nom đứa bé này.”
Lời Thiện Thi áo trắng vừa dứt, rèm kiệu lay động, Mạc Tiểu Tư lúc này mới nhận ra đối phương không phải đang nói chuyện với nàng, mà là đang cảm ơn Tả Nhiên trong kiệu!
Thôi được, Quỷ Anh Mạc Tiểu Tư quả thực chưa từng trông nom một ngày nào.
Thậm chí là trực tiếp vứt đó không quản.
Nếu không phải Tả Nhiên, nói không chừng đã chết đói rồi. Tuy nhiên, Quỷ Anh sau khi lớn lên, luôn thích bò lung tung khắp nơi, đôi khi mấy ngày không về nhà, giống như mèo con được thả rông. Mạc Tiểu Tư gần như đã quên mất nàng, nhưng không ngờ Quỷ Anh lại là con của Thiện Thi.
Nói như vậy, Thiện Thi vứt Quỷ Anh ở cửa viện nàng, không phải vì nhìn trúng nàng, mà là nhìn trúng Tả Nhiên ở nhà sao? Lúc này đến, là định đưa đứa bé đi?
Tả Nhiên bước ra khỏi kiệu hoa, ánh mắt dừng lại trên Quỷ Anh, dường như có chút không nỡ.
Mạc Tiểu Tư không thể hiểu được tình cảm của hắn, nên cũng không nói gì.
Lúc này, cỗ kiệu hoa đỏ chói đột nhiên chuyển động, Lưu Tam Nương cùng những người khiêng kiệu sợ hãi đến mức trực tiếp biến mất tại chỗ, đám tiểu quỷ mất chỗ dựa nằm rạp xuống đất.
Dù sao đối với Lưu Tam Nương mà nói, Thiện Thi giống như vị thần trên mây, căn bản không thể lường được sâu cạn, dù nàng có nhìn trúng dung mạo của Tả Nhiên cũng không dám trêu chọc.
Cảnh tượng đột ngột này khiến Phí Liệt Tu La hít một hơi khí lạnh, còn cái đỉnh đồng mà Thầy Phù Thủy Pha Lê ném xuống, đập vào người Thiện Thi áo trắng, còn chưa kịp đến gần đã vỡ tan tành, như đồ chơi trẻ con rơi dưới chân voi, hắn lập tức ngỡ ngàng.
Tuy nhiên, đã đến rồi, Thầy Phù Thủy Pha Lê cũng không định dễ dàng rời đi như vậy. Hắn chấn động phát ra thần lực như biển cả, trực tiếp chuyển mục tiêu sang căn nhà nhỏ, tốc độ đạt đến cực điểm. Trong khoảnh khắc nguy cấp, Thiện Thi áo trắng đứng yên tại chỗ, vung tay áo lớn, thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại một đạo vận kỳ diệu đang lưu chuyển.
Bốn phía tĩnh lặng, không khí có chút quỷ dị.
Trong chớp mắt, mây đen trên trời tan biến, mặt trăng lại hiện ra, hố đen bị một loại năng lượng nào đó cưỡng chế đóng lại. Chứng kiến cảnh tượng này, Thầy Phù Thủy Pha Lê có chút ngẩn người, nhiều hơn là sợ hãi.
Hư không như một bức tranh, bị người ta nắm trong tay tùy ý nhào nặn. Cùng với một tiếng động trầm đục rợn người phát ra, Thầy Phù Thủy Pha Lê lập tức cảm nhận được uy thế khai sơn liệt thiên, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Mặt đất dưới chân hắn ầm ầm rung chuyển, mà hắn cũng khí huyết sôi trào, ù tai hoa mắt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xóa chói lóa.
Trời đất ầm ầm vang dội!
Những ngôi nhà xung quanh bị đánh bay lên cao hàng trăm mét, cát bụi bay lơ lửng, một cảnh tượng tận thế đang đến.
Thầy Phù Thủy Pha Lê như bị một cú va chạm nào đó, thân ảnh khựng lại, ôm đầu kêu thảm thiết trong vạn luồng sáng trắng.
“Bốp!”
Đầu và thân thể vỡ nát, óc trắng và máu đỏ cùng bắn ra. Thi thể của Thầy Phù Thủy Pha Lê rơi xuống mặt đất tan hoang, chỉ một đòn uy lực, lại trực tiếp tan biến vào trời đất!
Năng lực này quá khủng khiếp.
Phí Liệt Tu La tận mắt chứng kiến, không thể tin được.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt.
Không chỉ nàng, ngay cả những Tu La khác đang lén lút theo dõi tình hình đường Âm Sơn cũng rùng mình. Toàn bộ Tu La trong thế giới quỷ đều bị kinh động, không ai có thể bình tĩnh.
Trên một mái nhà xa xăm nào đó, Bạch Dần nhìn về hướng này, trầm tư.
Tu La là kẻ mạnh nhất trong thế giới quỷ, có thể nói, quỷ đạt đến cực hạn, chính là Tu La, chưa từng có ngoại lệ.
Nhưng Thiện Thi áo trắng kia, nửa quỷ nửa tiên, nói nàng không phải quỷ, nhưng cũng không phải người sống, nói nàng là quỷ, lại siêu thoát khỏi quỷ.
Bạch Dần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ kiếp quỷ. Nơi cao không thắng lạnh, đường quỷ không thấy điểm cuối, lẽ nào con đường tu luyện không có giới hạn? Nhưng tại sao hắn không tìm thấy cơ hội đột phá, có lẽ đã đến lúc rời khỏi thế giới quỷ, đi tìm đạo của mình rồi?
Huyết nguyệt lưu chuyển, dưới màn đêm càng thêm mờ ảo.
Phí Liệt Tu La ngây ngốc, nhìn Thiện Thi áo trắng một lúc lâu, trong lòng có một cảm giác vừa chấn động vừa kỳ lạ, khiến người ta nghi ngờ mình đang mơ.
Nguy hiểm đã qua, đám tiểu quỷ bên dưới không có tâm trí suy nghĩ những vấn đề này. Chúng vừa mới giữ được mạng sống, lập tức tan tác như chim vỡ tổ, chỉ còn lại Mạc Tiểu Tư và những người khác nhìn nhau.
Thiện Thi áo trắng ôm Quỷ Anh, không có ý định ở lại lâu. Sau khi liếc nhìn hai người một cái, nàng áo trắng như sương khói lay động, bay đi.
Ân tình Tả Nhiên chăm sóc Quỷ Anh, nàng đã trả rồi, một lần giúp đỡ hôm nay, từ nay không gặp lại.
Không ai biết nàng từ đâu đến, đi về đâu.
Tả Nhiên nhìn ra đường, những bậc đá đổ nát, những ngôi nhà sập đổ, một cảnh hoang tàn. Hắn bỗng cảm thấy vài phần hoài niệm và buồn bã.
Hai lão già đã đi, Quỷ Anh cũng đã đi, vậy còn hắn thì sao?
Có phải sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Tả Nhiên mơ hồ cảm thấy, một nơi nào đó trong lòng hắn có sự lay động, như một bánh răng đã lâu không khởi động, đột nhiên quay một cái, chỉ một cái, nhưng lại như số phận đã định. Hắn biết mình có lẽ không thuộc về nơi này, và nơi này cũng không thuộc về hắn.
Tuy nhiên, tất cả những điều này, Mạc Tiểu Tư hoàn toàn không hay biết.
Nàng đầy vẻ ưu sầu nhìn xung quanh, quyết định quay lại tìm Phí Liệt Tu La quyên góp chút tiền, tìm cách sửa sang lại con phố này. Haizz, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đúng là ra ngoài không xem lịch, liên tục nhảy sai, không thuận lợi!
Quá xui xẻo!
May mắn là Thầy Phù Thủy Pha Lê đã chết, nàng lại bớt đi một kẻ thù.
Khi về nhà cùng Tả Nhiên, Mạc Tiểu Tư phát hiện hắn có chút lơ đãng, nhưng nàng nhanh chóng bị phân tán sự chú ý, vì đi được nửa đường, nàng gặp Bồng Đầu Quỷ và Hoạt Đầu Quỷ đang run rẩy. Hai vợ chồng này nghe nói Quỷ Anh đã đi, còn có chút buồn bã. Họ không có con, trước đây cứ cách vài ngày lại đến ôm Quỷ Anh, tình cảm sâu đậm hơn Mạc Tiểu Tư nhiều.
Nhưng họ nói chuyện với Mạc Tiểu Tư vài câu, phát hiện Mạc Tiểu Tư là người không biết điều, dường như không có cảm giác gì về sự đến đi của Quỷ Anh, đành thở dài, nói chuyện với Tả Nhiên một lúc rồi buồn bã rời đi.
Tuy nhiên, hai ngày sau đó, một sự cố bất ngờ xảy ra, Mạc Tiểu Tư nổi trận lôi đình, suýt chút nữa không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Ngày hôm đó, thi thể của Tiểu Thâu Quỷ và vài tiểu quỷ khác được khiêng vào viện. Kiều San mất một bên tai, người đầy máu được Nữ Quỷ Lưỡi Hái cõng về, dường như đã rơi vào giấc ngủ nên mới giữ được mạng sống.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Mạc Tiểu Tư gần như muốn đập bay cái bàn, lòng nàng cũng như rỉ máu.
Bách Lợi Điềm biết tính khí của Mạc Tiểu Tư, còn nửa che nửa giấu không chịu nói, rất mơ hồ nói: “Kiều San dẫn Tiểu Thâu Quỷ và bọn họ đi tiếp quản Làng Cấm mà cô đã nói trước đó, gặp phải hội khác đến phó bản, vì một số xung đột mà đánh nhau.”
Cái gọi là [Làng Cấm] là một đạo cụ đặc biệt mà Mạc Tiểu Tư đã tìm thấy trong đống xác chết trước đây, đại khái là một số tài liệu và con dấu. Cầm những thứ đó, có thể đến [Làng Cấm] để nhậm chức trưởng làng, tiện thể nhận được một số đất đai.
Mạc Tiểu Tư không có hứng thú với việc này, vừa hay Kiều San thích trồng trọt, nên nàng đã cử cô ấy đi làm quan làng. Để đề phòng, nàng còn phái vài tiểu quỷ lanh lợi đi giúp đỡ. Ban đầu mọi chuyện đều khá thuận lợi, quỷ trong làng cũng khá nghe lời, nhưng không hiểu sao, cuối cùng trở về lại là thi thể của Tiểu Thâu Quỷ, ngay cả Kiều San cũng rơi vào hôn mê.
Nghe chuyện này, Mạc Tiểu Tư đi đi lại lại trong sân, nuốt không trôi cục tức này, nói với Bách Lợi Điềm: “Ai làm, cô mau điều tra đi.”
Bách Lợi Điềm ban đầu không chịu nói, nhấn mạnh rằng chuyện này nàng sẽ giải quyết. Kết quả đến tối Mạc Tiểu Tư hỏi lại, nàng vẫn chưa giải quyết được, Mạc Tiểu Tư cuối cùng cũng nổi giận với nàng: “Chuyện của Kiều San cô cũng không để tâm? Hôm nay cô phải báo cho tôi một cái tên ra.”
“Có lẽ là hiểu lầm thôi, chuyện này thật sự không cần cô quản.” Bách Lợi Điềm nắm chặt tay vịn ghế thở dài.
Mạc Tiểu Tư lấy làm lạ: “Là người của Thánh Địa?”
“Không phải.”
“Vậy cô không dám nói?”
Mạc Tiểu Tư đi đến trước mặt Bách Lợi Điềm, nghiêm túc nói: “Bất kể là ai, dù là của Thánh Địa, cô cũng phải đưa tên cho tôi!”
Xem ra, lần này nàng thật sự nổi giận. Bách Lợi Điềm lúc này mới do dự nói: “Xuyên… Xuyên Việt Tuyến.”
Mạc Tiểu Tư sững sờ, đầu óc ngây dại, đó không phải là hội của Nghiêm Quân Trạch sao?
Nàng đột nhiên im lặng, đi đến một bên ngồi xuống, sau vài hơi thở sâu, đột nhiên ném mạnh cốc nước: “Hẹn hắn đến gặp tôi.”
Thế là Bách Lợi Điềm đi hẹn người.
Tối hôm đó, có lẽ nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, chưa đầy nửa tiếng, Nghiêm Quân Trạch đã xuất hiện trong căn nhà nhỏ.
Hắn vẫn tốn một thiết bị đăng nhập để vào.
Chuyện này hắn cũng vừa mới biết, nghe Bách Lợi Điềm nói qua điện thoại mới phản ứng lại. Từ ngày đó trở đi, Mạc Tiểu Tư không còn gặp hắn nữa. Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hèn hạ đến mức dùng chuyện này để trả thù, hay ép buộc đối phương đến gặp. Sau khi cúp điện thoại của Bách Lợi Điềm, Nghiêm Quân Trạch vội vàng hỏi những người bên dưới, lúc này mới biết đã xảy ra một chuyện hoang đường như vậy, lập tức lo lắng không thôi.
Nghiêm Quân Trạch vừa đến, như không biết phải nói gì, trà cũng không uống được, chờ Mạc Tiểu Tư ra tay.
Ai ngờ Mạc Tiểu Tư lại khá tin tưởng hắn, lúc này đã bình tĩnh lại, ngồi đó, còn khá điềm tĩnh, như thể đã nguôi giận: “Tôi biết chuyện này không liên quan đến anh, cũng không gây sự với anh. Nhưng kẻ giết Tiểu Thâu Quỷ, làm bị thương Kiều San, phải chết, anh mang đầu người đó đến cho tôi.”
Nghiêm Quân Trạch lập tức đứng ngồi không yên, hắn xoa xoa thái dương, cứng rắn nói: “Kẻ giết Tiểu Thâu Quỷ có thể giao cho cô, nhưng kẻ làm bị thương Kiều San thì không được, đó là huynh đệ của tôi, từng cùng nhau xuống phó bản Thuyền Quỷ Biển Bắc, cô đã gặp rồi.”
“Hơn nữa, chuyện này chỉ là một sự cố, bọn họ thật sự không nhận ra Kiều San. Trong phó bản Kiều San vẫn luôn ngủ, nếu sớm biết cô ấy là người của cô, căn bản không thể đánh nhau như vậy. Tiểu Thâu Quỷ thì càng không cần nói, làm gì có chuyện xuống phó bản mà không giết quỷ, cùng lắm chỉ là vô tình làm bị thương.”
Người của hội Nghiêm Quân Trạch khi nhìn thấy Mạc Tiểu Tư, giống như nhìn thấy chính hắn, căn bản không thể ra tay. Ngay cả khi gặp nhau ở trường thử nghiệm, cũng rất hòa nhã. Sự cố lần này hắn cũng không ngờ tới.
Nhưng Mạc Tiểu Tư không nghe những lời này, nàng lại hỏi: “Người đó tên gì?”
Thấy Nghiêm Quân Trạch không trả lời, nàng nói: “Một nhà thực vật học, tên Trần Mặc, hắn dẫn đội, làm bị thương Kiều San. Kẻ giết Tiểu Thâu Quỷ tên Vương Thụ, là một trong ba tiêu khách.”
Nghiêm Quân Trạch phát hiện nàng đã điều tra rõ ràng đến vậy, lập tức có chút rùng mình. Rõ ràng dù hắn có giao người hay không, Mạc Tiểu Tư cũng nhất định phải báo thù này.
“Cô không thể như vậy, trong bí cảnh không có cách làm việc như thế! Lẽ nào tình cảm của cô với Kiều San là tình cảm, còn tình cảm của tôi với huynh đệ của tôi thì không phải tình cảm sao?” Nghiêm Quân Trạch phát hiện Mạc Tiểu Tư không biết biến thông đến mức đáng sợ. Kiều San chỉ bị thương, chưa chết, nàng lại nhất định phải tận diệt sao? Điều này quá vô lý.
Mạc Tiểu Tư nhìn hắn: “Nếu không thì sao? Đợi Kiều San tỉnh lại, tôi giải thích với cô ấy thế nào, tôi giải thích với cả hội của tôi thế nào?”
Nghiêm Quân Trạch nghe câu này như bị kim châm, sự thù địch của Mạc Tiểu Tư khiến hắn rất thất vọng: “Vậy ý cô là gì, báo thù cho Kiều San, giết người của tôi, muốn giẫm đạp lên hội của tôi, để nổi danh trong bí cảnh sao?”
“Vậy nên tôi mới bảo anh tự mình mang người đến!” Mạc Tiểu Tư đột nhiên nâng giọng, “Anh đến giết, cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi hẹn anh gặp mặt làm gì?”
Trong phòng đột nhiên tĩnh lặng.
“Nếu tôi không giao người thì sao, cô định làm gì?”
“Tự nhiên là nên làm gì thì làm đó.”
Lời này vừa thốt ra, Nghiêm Quân Trạch cảm thấy mình như bị sét đánh ngang đầu.
Mạc Tiểu Tư nhất quyết muốn giết Trần Mặc, đối với hắn mà nói, cũng giống như có người muốn giết Bách Lợi Điềm, Mỹ Lạp, Kiều San bên cạnh Mạc Tiểu Tư, hắn không thể cho phép.
Hai người cách một cái bàn gỗ, nhìn nhau giận dữ. Mạc Tiểu Tư vẫn giữ vẻ có thù tất báo, nhưng Nghiêm Quân Trạch lại đau lòng đến nghẹt thở, cảm thấy hai người thật sự không thể tiếp tục giao tiếp.
Giằng co một lát, Nghiêm Quân Trạch vẻ mặt mệt mỏi: “Sáng mai gặp lão tổ, chuyện này để vài ngày nữa nói.”
Chưa kịp đợi Mạc Tiểu Tư trả lời, hắn đứng dậy bỏ đi, để lại một câu: “Ngày mai 10 giờ, không gặp không về.”
Thấy hắn đi rồi.
Bách Lợi Điềm đẩy cửa bước vào, lo lắng nhìn Mạc Tiểu Tư, nàng biết Nghiêm Quân Trạch không thể giao người.
“Kiều San tỉnh chưa?” Mạc Tiểu Tư hỏi.
“Chưa…” Bách Lợi Điềm nói, “Trên dao có bôi thuốc đặc biệt, tai…” Nàng không nói tiếp nữa.
Mạc Tiểu Tư vịn tay vịn: “Tiểu Thâu Quỷ đâu?”
Bách Lợi Điềm: “Đã chôn rồi.”
Lần này cùng chết với Tiểu Thâu Quỷ còn có Khiết Phích Quỷ, bình thường vệ sinh trong viện đều do nàng dọn dẹp, còn có Phóng Thí Quỷ, ngoài việc đánh rắm ra thì không biết làm gì khác. Lần đầu tiên gặp Phóng Thí Quỷ trong căn nhà đổ nát, Mạc Tiểu Tư còn bị một tiếng rắm bất ngờ của hắn chọc cười.
Nhưng điều khiến nàng đau lòng nhất vẫn là Tiểu Thâu Quỷ, hắn là cánh tay đắc lực của Tả Nhiên, không chỉ lanh lợi mà còn làm được nhiều việc, một trăm con quỷ cũng không đổi được.
Bách Lợi Điềm thở dài, rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, Tả Nhiên bước vào, hắn không nói gì, lặng lẽ rót trà cho Mạc Tiểu Tư, chỉ ngồi bên cạnh nàng.
Lần trước chuyện của Nghiêm Quân Trạch, hai người đã nói rõ hiểu lầm, nhưng chuyện này tưởng chừng đã giải quyết, thực chất lại như một cái gai mắc kẹt trong cổ họng Tả Nhiên, vừa không nuốt xuống được, vừa không nhổ ra được.
Thực ra hiểu lầm hay không thì có liên quan gì đâu, cuộc sống bên ngoài của Mạc Tiểu Tư, hắn hoàn toàn không biết. Trước đây là không hỏi, sau này là không muốn hỏi, giống như một người không về nhà, dù có cố gắng đến mấy cũng không giữ được.
Cái chết của Tiểu Thâu Quỷ, đối với hắn là một đả kích lớn.
Bởi vì căn nhà nhỏ hiện tại, khắp nơi đều là những người hắn không quen, nói những lời hắn không quen.
Hai lão già đã đi, Bách Lợi Điềm và những người khác đã đến, không phải Tả Nhiên không thích Bách Lợi Điềm và những người khác, mà là xung quanh thay đổi quá lớn. Khi không có việc gì, hắn lại trốn vào phòng mình, đôi khi ngẩn người rất lâu.
Trước đây Tả Nhiên làm việc, là muốn giúp Mạc Tiểu Tư làm gì đó, nhưng cùng với việc đội ngũ của Mạc Tiểu Tư ngày càng lớn mạnh, vai trò của hắn ngày càng nhỏ đi. Quản tiền? Mạc Tiểu Tư bây giờ quá giàu, giàu đến mức hắn mất đi niềm vui quản tiền.
Tối hôm đó, hai lão già gửi thư đến.
Một con quạ đen từ hư không bay ra, vỗ cánh tìm đến Tả Nhiên, đậu trên ngón tay hắn.
Trong thư chỉ đơn giản hỏi thăm tình hình gần đây của hắn và Mạc Tiểu Tư, bày tỏ nỗi nhớ, không nói gì khác.
Nhưng Tả Nhiên lại bắt đầu nghiêm túc hồi âm, kể cho họ nghe chuyện Quỷ Anh, còn nói cho họ biết tường rào của căn nhà nhỏ rất kiên cố. Hắn đoán hai lão già nghe xong chắc chắn sẽ vui, không chừng còn đắc ý cãi nhau.
“Chắc chắn là trận pháp của tôi đã phát huy tác dụng.”
“Ông nói bậy, rõ ràng là lá cờ nhỏ của tôi đã che chắn khí tức bên ngoài, nếu không kẻ xấu đã đuổi đến rồi.”
Tưởng tượng cảnh đó, Tả Nhiên cảm thấy rất náo nhiệt, tâm trạng hơi tốt hơn một chút.
…
Sáng hôm sau.
Mạc Tiểu Tư đi đến Lãng Triều gặp vị lão tổ truyền thuyết kia.
Tưởng rằng đối phương sẽ là một lão già có khuôn mặt hiền từ, nhưng khi gặp người thật, nàng lại sững sờ.
Chỉ thấy trong một căn nhà cổ sâu bên trong gia tộc Nghiêm, trên đài cao.
Một đứa bé con với vẻ mặt “hiền từ”, khoanh chân ngồi trên ghế, hai chân không chạm đất. Dưới ghế, vài bà lão tóc bạc phơ, phủ phục dưới chân nàng, nũng nịu nói: “Lão tổ, tiểu nha đầu đến thăm người rồi.”
Nghe những bà lão tóc bạc phơ tự xưng là tiểu nha đầu, Mạc Tiểu Tư không khỏi kinh ngạc.
Sau đó, giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên, lão tổ trên đài cao cảm thán nói: “A Kiều ngoan, con đã lớn đến vậy rồi, tóc cũng bạc rồi, thời gian trôi thật nhanh. Nhớ mấy chục năm trước, con chỉ cao bằng chân bàn thôi.”
“Đúng vậy, lão tổ, mấy chục năm rồi, con đã già rồi, người vẫn như xưa. Người ngủ thêm vài năm nữa là không gặp được con đâu.” Bà lão nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của lão tổ nũng nịu.
Đợi họ nói chuyện phiếm một lúc, đến lượt Mạc Tiểu Tư thì gần hết buổi sáng. Lão tổ đột nhiên chỉ đích danh muốn nói chuyện với nàng, khiến mọi người trong gia tộc Nghiêm vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng lão tổ rất lâu mới tỉnh lại một lần, ngay cả con cháu nội bộ của gia tộc Nghiêm còn chưa gặp hết. Mọi người đều vội vàng nịnh bợ lão tổ, muốn nhân lúc nàng tỉnh táo để xin thêm chút lợi lộc. Kết quả lão tổ kiên quyết đuổi mọi người đi, bảo Mạc Tiểu Tư đến gần nàng.
Trong căn nhà cổ, mọi người miễn cưỡng tản đi, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Mạc Tiểu Tư, khắp nơi hỏi thăm thân phận của nàng.
Mạc Tiểu Tư thì bị giữ lại, một mình đối mặt với lão tổ, có chút bất an, trong lòng cũng nghi hoặc.
“Thánh vật số 09 lại ở trên người ngươi, tiểu nha đầu, ngươi là người thân gì của Mạc Hy? Hay là người thân gì của Tùy Xuân Sinh?” Lão tổ mở miệng liền hỏi.
Vị lão tổ này biết tên mẹ tôi? Lại còn gọi thẳng tên trưởng lão Thánh Địa?
Sao nàng biết thẻ nhân vật trên người tôi là Thánh vật số 09.
Mạc Tiểu Tư kinh hãi, không biết đối phương là thiện hay ác, đành thành thật trả lời: “Kính chào lão tổ, con tên Mạc Tiểu Tư, là con gái của Mạc Hy.”
Lão tổ “ồ” một tiếng thật dài, nhìn nàng một lúc lâu: “Ngươi đến tìm ta, là Mạc Hy bảo ngươi đến?”
“Không phải…” Mạc Tiểu Tư nói, “Mẹ con đã mất tích rất lâu rồi, con đến là vì con đã nhiễm phải độc Rhine của người, muốn giải độc.”
“Mất tích?”
Lão tổ trực tiếp bỏ qua nửa sau câu nói của Mạc Tiểu Tư, trầm ngâm một lát, dường như đang suy nghĩ điều gì: “Phó Tinh Hàn là người thân gì của ngươi? Hắn hiện đang ở đâu?”
Còn có thể là người thân gì, Mạc Hy là mẹ tôi, Phó Tinh Hàn đương nhiên là cậu tôi. Mạc Tiểu Tư không kiêu ngạo cũng không tự ti nói: “À… Phó Tinh Hàn là cậu của con, cũng đã mất tích rất lâu rồi.”
Lão tổ lại “ồ” một tiếng thật dài, nói một câu khó trách, rồi im lặng. Nếu nàng là một bà lão đầy nếp nhăn, Mạc Tiểu Tư có lẽ sẽ cho rằng nàng bị Alzheimer, nhưng lão tổ bây giờ là một đứa bé gái trông chừng năm sáu tuổi, nàng nhìn thế nào cũng thấy đối phương có chút ngốc nghếch.
“Ngươi lại đây.”
Lão tổ đưa bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, vẫy nàng. Mạc Tiểu Tư đành từ từ dịch lại, nghĩ rằng nàng cuối cùng cũng sẽ giải độc cho mình.
“Vứt cái thiết bị theo dõi trên người ngươi đi.” Lão tổ nhàn nhạt nói.
“À? Thiết bị theo dõi?” Mạc Tiểu Tư sững sờ, thầm nghĩ đây không phải là vu khống chứ, nàng làm gì có mang thiết bị theo dõi.
Lão tổ: “Thẻ bài của Thánh Địa, thủ đoạn quen dùng của Tùy Xuân Sinh, lấy ra đi.”
Mạc Tiểu Tư nhíu mày, bán tín bán nghi đưa thẻ bài đặc chiêu sinh ra, lại thấy bàn tay nhỏ mềm mại của lão tổ nắm lấy thẻ bài, “tách” một tiếng, nghiền nát thành bột.
“Cái này không thể bóp nát, lão tổ, đây là trưởng lão đại nhân cho con dùng để phòng thân, chỉ cần bóp nát là người có thể hiện thân giúp con một lần.”
“Hừ, giúp ngươi? Giết ngươi thì đúng hơn.” Lão tổ không cho là đúng, xoa xoa bàn tay nhỏ lên quần, khinh thường nói.
Mạc Tiểu Tư không hiểu: “Lời này là sao, trưởng lão đại nhân muốn giết con, dễ như bóp chết một con kiến, hà tất phải cho con cái này?”
Lão tổ nhàn nhạt ngẩng mắt, nhìn nàng một cái. Mạc Tiểu Tư lúc này mới phát hiện mình vẫn đứng, ngang tầm với lão tổ cao bằng đứa trẻ, không được lịch sự cho lắm, thế là vội vàng tìm một bậc thang ngồi xuống.
Lúc này lão tổ mới nói: “Thẻ nhân vật trên người ngươi, người thường không thể hấp thụ, rõ ràng ngươi là một ngoại lệ. Nếu quá nửa năm ngươi không bị phản phệ, Tùy Xuân Sinh tám phần sẽ tìm cách hoán hồn với ngươi, nàng ta đã thèm muốn tấm thẻ này từ lâu rồi.”
Mạc Tiểu Tư giật mình kinh hãi: “Hoán hồn?”
“Đúng vậy, dù chưa từng nghe nói, chẳng lẽ chưa từng đọc tiểu thuyết sao, hoán hồn, cũng gần giống như đoạt xá vậy.” Lão tổ nói, “Chỉ người chơi cấp chín mới có thể làm được. Đương nhiên, ta sẽ không cướp thánh vật này, lần này ta tỉnh lại có chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Người muốn làm gì?”
Lão tổ cười hì hì, nước dãi suýt chảy ra: “Nha đầu, ngươi thật sự dám hỏi đó, nhưng nói cho ngươi cũng không sao.”
“Khi ta bế quan, đã dự kiến được ngày chết của mình. Bấm ngón tay tính toán, ngày chết này sắp đến rồi, dù có suy diễn thế nào, ta cũng không thể thay đổi kết cục, nên ta đã tỉnh lại.”
Mạc Tiểu Tư thầm nghĩ vị lão tổ này đúng là nói lời kinh người không ngừng nghỉ. Nói như vậy nàng chắc chắn phải chết rồi, nhưng tại sao? Có nguy hiểm nào mà người chơi cấp chín dù đã dự đoán được cũng không thể tránh khỏi, nàng thật sự tò mò, “Vậy người tỉnh lại, là muốn nhân lúc… trước đó, chấn hưng gia tộc?”
“Gia tộc thứ này có gì hay mà chấn hưng.” Lão tổ lại nói, “Ta sắp chết rồi, còn quản gia tộc làm gì? Nhưng ta vừa bấm ngón tay tính toán, nha đầu, cơ duyên của ngươi rất tốt đó. Hôm nay ta giúp ngươi giải độc, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, tương lai nếu gia tộc Nghiêm gặp nạn, ngươi phải ra tay giúp gia tộc Nghiêm một lần.”
Mạc Tiểu Tư nghe mà mơ hồ, nhưng cũng không có lý do gì để từ chối: “Được, con đồng ý với người, nếu có thể giúp con nhất định sẽ giúp.”
“Đứa trẻ ngoan.” Lão tổ vỗ vỗ mu bàn tay nàng, thở dài một hơi vẻ già dặn: “Con cháu gia tộc Nghiêm, nhiều người ta không quen, nhưng không sao cả, phần lớn đều không sống thọ, số ít vượt qua cấp tám, lại còn thích tàn sát lẫn nhau. Sóng lớn đãi cát, không thể trông cậy được. Nếu có thể giữ lại một chi chính thống, bất kể phát triển thế nào, cũng coi như không phụ tổ tông rồi.”
Lão tổ dường như đã dự đoán được, một khi nàng chết đi, sự suy yếu của gia tộc Nghiêm là điều tất yếu, trừ khi đợi đến khi người tiếp theo trỗi dậy, nếu không trong một thời gian dài sẽ không có hy vọng vực dậy. Tuy nhiên, số lượng người trong gia tộc rất đông, những năm gần đây lại thu hút không ít nhân tài từ bên ngoài, có lẽ còn có thể chống đỡ được vài chục năm, nếu may mắn, trong khoảng thời gian này có thể bồi dưỡng được một người kế nhiệm.
“Nha đầu, mẹ ngươi ta rất quen, nhưng ta bế quan quá lâu rồi, không rõ chuyện bên ngoài. Nếu là trước đây, ta còn có thể giúp ngươi hỏi thăm tung tích của nàng, bây giờ e rằng có lòng mà không có sức.” Lão tổ nhảy xuống khỏi ghế, bắt đầu đi xuống bậc thang. Mạc Tiểu Tư lập tức đi theo, cố ý đi chậm lại phía sau lão tổ.
“Trước tiên giúp ngươi giải độc đã, giải độc xong ta sẽ nói chuyện với ngươi, nhưng không thể nói chuyện quá lâu, con cháu gia tộc Nghiêm còn đang xếp hàng chờ đó.”
Lão tổ đi xuống đài cao, đến trước một bức tường, bàn chân nhỏ đạp một cái, một cánh cửa bí mật theo đó mở ra.
Mạc Tiểu Tư nhìn thấy bên trong cánh cửa bí mật, treo một cái búa khổng lồ, dưới cái búa là một cái hố sâu, nàng hỏi: “Đây là…”
Lão tổ: “Đây là hình phạt búa mà ta mới nghiên cứu, chịu đựng được, đừng nói độc Rhine, toàn bộ khóa gen trên người ngươi đều có thể mở ra. Hình phạt búa này sẽ từng chút một rèn luyện xương cốt cơ thể ngươi, đập nát từng tấc, tay chân, đầu, thân thể đều không tha.”
“Theo lý mà nói, người chơi dưới cấp tám không thể chịu đựng được hình phạt búa này, đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho hậu bối tương lai của gia tộc Nghiêm, đến nay vẫn chưa tìm người thử qua. Nhưng mà, thẻ nhân vật trên người ngươi đặc biệt, nha đầu, ngươi cứ cố gắng chịu đựng lần này đi, nói thật, ngoài đau đớn ra, cũng không có khuyết điểm nào khác.”
Cái gì gọi là ngoài đau đớn ra không có khuyết điểm nào khác?
Người nghe người nói có phải là lời người không?
Hơn nữa, đến nay chưa tìm người thử qua, vậy nên lấy tôi ra thử sao?
Mạc Tiểu Tư nhìn cái búa sắt khổng lồ treo trên trần nhà, kinh hồn bạt vía, suýt chút nữa bỏ chạy ra ngoài.
“Lão… lão tổ… không đúng rồi, con tìm người không phải để mở khóa gen, con chỉ muốn giải độc thôi, chúng ta có thể đổi cách khác không?”
Lão tổ lắc đầu: “Có rất nhiều cách giải độc, nhưng ta không nói cho ngươi, ta chỉ muốn ngươi thử cái này. Nếu thành công, chẳng phải ta có thể khoe khoang cả đời sao?”
“…”
“…”
Mạc Tiểu Tư muốn phát điên.
Nàng phát hiện lão tổ này là một kẻ biến thái.
Khi bế quan lại nghiên cứu cái này? Sao không đi nghiên cứu những chuyện tốt đẹp hơn chứ.
“Nha đầu, nhìn thấy cái hố kia không, nằm vào đi, qua hôm nay ta sẽ đến thăm ngươi.” Lão tổ u u nói.
Đề xuất Huyền Huyễn: Toàn Trí Độc Giả