Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 57: Tử tâm Ta đời này tuyệt đối không bao giờ lại nói chuyện với hắn nữa……

Chương thứ năm mươi bảy: Quyết Tâm

Ta đời này tuyệt không một lần nữa ngỏ lời cùng người…

Thẩm Liên Tú nghe vậy, vội nhỏ tiếng rằng với La Ngũ Nương: “Ngũ Nương, ta trước đã dặn rồi, chẳng hề có ý ấy…”

La Ngũ Nương giọng vẫn cao vút, pha chút cố ý rằng: “Ta biết. Nhưng đó là người ta lại đến nhờ ta, tự nghĩ cũng nên, đã thấy đối phương hữu thành ý, thì thử lại một lần, ngươi cũng suy nghĩ lại, đừng vội từ chối quá dứt khoát.”

Thẩm Liên Tú đỏ mặt, mím môi nhỏ giọng: “Ngũ Nương, người nói khẽ thôi. Đừng nhắc nữa.”

La Ngũ Nương khẽ nhếch môi, cuối cùng cũng hạ thấp âm thanh: “Ta không phải nói cho hắn nghe, tuy rằng vốn sẽ rời đi, nhưng sớm giải thoát, sớm nhẹ lòng. Xem ngươi đây chẳng có nam nhân kề bên, giả như theo lời ta dạm cải giá sớm, những gã bủn xỉn đến từ kinh thành ấy nào có bám rối, trai nhà ngươi còn có thể đánh đuổi đi!”

Thẩm Liên Tú cười khẽ ngượng ngùng.

“Ta thấy, ngươi thử gật đầu rồi, cũng hay để hù hắn một phen,” La Ngũ Nương lại nói.

“Không được, việc này không hay,” Thẩm Liên Tú đáp.

Nàng cũng biết lời La Ngũ Nương là phương án, nhưng Chu Lâm Cẩm vốn chẳng phải kẻ bặm trợn đeo bám bất chợt, nàng lại không thật tình cải giá, nếu phía này khẩn trương bàn chuyện hôn nhân, với y có lẽ chẳng ảnh hưởng bao nhiêu. Hơn nữa, nàng muốn chờ đến khi y bất đắc dĩ phải trở về kinh thành, còn việc ý đồ đồng thuận với nhà họ Vương rồi rồi hủy bỏ quan hệ, dù sao cũng không hợp tình hợp lý.

“Được rồi,” La Ngũ Nương thận trọng chỉ tay về phía Chu Lâm Cẩm cùng An An đang chuyện trò, “ngươi cẩn thận chớ để hắn biết ngươi chưa bàn với bên họ Vương.”

Thẩm Liên Tú bất đắc dĩ: “Ừ.”

La Ngũ Nương ra đi, Thẩm Liên Tú bước tới gọi An An. An An vốn đang cho Chu Lâm Cẩm ngắm đóa hoa nhỏ đã héo úa, thấy Thẩm Liên Tú gọi, liền chạy đến như chú cún nhỏ.

Nàng vỗ đầu An An, nàng ra vườn thuốc vã mồ hôi ướt đẫm.

“Đi tắm trước đi, tắm xong rồi ăn cơm,” Thẩm Liên Tú dặn.

Nước nóng nàng đã chuẩn bị sẵn trong bếp, lấy hòa cùng nước lạnh liền dùng được, bởi Chu Lâm Cẩm ở ngoài, nàng chẳng muốn vác nước vào phòng nên tắm ngay bếp. An An nghe nói tắm có thể chơi nước, liền nhanh chóng chạy vào, tự mình cởi quần áo.

Thẩm Liên Tú trước mặt Chu Lâm Cẩm, lần nữa “phịch” đóng cửa phòng.

Vừa vào trong, nàng hỏi An An: “Chẳng hay lát trước hắn cùng ngươi nói gì?”

Dẫu chẳng có gì lớn lao, song Thẩm Liên Tú lại lo Chu Lâm Cẩm sốt ruột sẽ nói những điều chẳng nên, như y là thân phụ thật sự của An An chẳng hạn. Nàng đã quyết đoạn tuyệt với Chu Lâm Cẩm một lần, An An chỉ đi theo nàng, bao năm qua đều như thế, nếu bỗng cho An An biết có thân phụ, rồi phải đoạn tuyệt quan hệ ấy, tất không có lợi cho đứa trẻ. Thà rằng cứ giấu kín cho trọn vẹn đến khi An An lớn khôn, có thể tiếp nhận thì mới thích hợp để nói.

An An đáp: “Hắn hỏi an an mệt không, an an nói không mệt, rồi cho hắn xem đóa hoa nhỏ của an an.”

“Còn gì nữa không?”

Trẻ con nhớ không được lâu, An An gãi đầu, suy nghĩ một lúc, rồi thưa: “Hắn hỏi an an có muốn đến kinh thành không, mẫu thân, kinh thành là gì vậy?”

Thẩm Liên Tú đáp: “Không phải chốn tốt đẹp gì.”

An An nghe rồi, mơ hồ gật đầu: “Ồ.”

Hỏi nữa, nàng chả nhớ được gì, chỉ nằng nặc đòi Thẩm Liên Tú nhanh cho chơi nước.

Chu Lâm Cẩm đứng ngoài cửa, nghe tiếng nước chảy ào ào cùng tiếng trẻ thơ đùa giỡn, thi thoảng còn nghe tiếng nhỏ nhẹ của Thẩm Liên Tú, dù không rõ vừa nói gì, vẫn khiến y lúc ấm lòng, lúc lại đau lòng xót xa.

Bình thường y nên ở trong đó, giờ đây chỉ còn cách nghe tiếng vọng qua cửa.

Một lát sau, y xoay gót đi ra ngoài, gọi đến Tất Sát.

Y nói với Tất Sát: “Lát nữa ta rời đi, mai tinh mơ ta còn đến, ngươi không phải theo ta, cứ ở đây canh chừng hai mẹ con.”

Tất Sát gật đầu, rồi nói: “Nương tử, ngài mấy ngày nay chẳng ngơi nghỉ, mai đến trễ cũng không sao, hãy quay đầu nằm nghỉ một giấc.”

Chu Lâm Cẩm không đáp.

Tất Sát biết lời khuyên không ích gì, thở dài, y chăng rằng Chu Lâm Cẩm tự trách bản thân hại nàng đến thế nào thì cũng khó lay động Thẩm Liên Tú, nhìn thái độ nàng chẳng thèm nói một câu, chuyện lại càng khó.

Chốc lát sau Chu Lâm Cẩm tiếp lời: “Còn một chuyện nữa, tại ngõ làng Bạch Khê có nhà họ Vương, ngươi đến nói rõ cho họ biết, chớ ai còn ý định quấy rầy hai nàng, đừng để xảy ra chuyện không hay.”

Tất Sát khô khốc đáp.

Chu Lâm Cẩm lưỡng lự mãi đến khi trời tắt nắng, Thẩm Liên Tú và An An bắt đầu dọn cơm thì y mới cưỡi ngựa đi.

Đêm đến khi Thẩm Liên Tú chuẩn bị đi ngủ, mới phát hiện Tất Sát vẫn chưa đi theo Chu Lâm Cẩm mà còn ở ngoài.

Nàng nghĩ rồi bước ra hỏi: “Hắn bảo ngươi ở đây sao?”

Tất Sát gật đầu thành thật: “Lang quân dặn ta canh chừng hai mẹ con.”

Mùa hè dù nóng, đêm ngoài kia vẫn có sương mỏng, nằm ngoài trại chẳng phải thoải mái gì.

Đối với Tất Sát, Thẩm Liên Tú không có oán thù gì, càng không vì Chu Lâm Cẩm mà hằn học y, đúng hơn là nàng không muốn tiếp tục luẩn quẩn, oán cũng có, nhưng để tự buông bỏ, nàng đã nhiều năm cố gắng xóa tan nó.

“Sau nhà có vài gian phòng, ta dọn một gian cho ngươi ở,” nàng bảo.

Nhà vốn mở hiệu y viện, tuy là nông trang nhưng cũng tương đối rộng rãi; mấy phòng sau phần nhiều đã bỏ không, song cũng có gian sạch sẽ, dùng để cho bệnh nhân không khỏe nghỉ ngơi.

Tất Sát gãi đầu, nàng đối tốt với y khiến y ngại ngùng, bao ngày qua nàng chưa thốt nửa lời với Chu Lâm Cẩm.

Y chỉ tay về phía xe ngựa gần đấy, từ chối: “Phu nhân đừng bận tâm, ta ngủ trên xe ngựa được rồi.”

Chiếc xe là Thẩm Liên Tú đã ngồi đến, bên trong hẹp chật, không có giường hay chăn đệm, ngủ một đêm không dễ chịu chút nào. Thấy Tất Sát dè dặt nhìn mình, nàng hiểu ý, bảo: “Phòng kia đã chuẩn bị sẵn, ngươi ngủ được ngay, không phiền đâu.”

Tất Sát cười “hì hì”: “Cảm ơn phu nhân.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Liên Tú lại ngoắc tay gọi y lại, Tất Sát tiến gần thì nghe nàng bảo: “Nhưng ta có một điều dặn ngươi, phải lo liệu cho trọn.”

Tất Sát linh cảm chẳng lành, chân cứng đá mềm: “Phu nhân dặn sao vâng vậy.”

Nàng lạnh nhạt nói: “Ngày mai hắn đến, ngươi thay ta bảo rằng ta đời này tuyệt không một lần nói chuyện cùng hắn nữa, khiến y tuyệt vọng đi.”

Tất Sát không dám gật đầu, hỏi: “A? Tại sao vậy?”

Thẩm Liên Tú đáp: “Ta chẳng nói, hắn cũng không nhận ra ta, vậy nên bọn ta vốn hẳn là người xa lạ, hồi trước phải nói cũng chỉ vì bất đắc dĩ, sau ta sẽ chẳng thèm nói, tiếp tục làm người xa lạ.”

“Song vốn các ngươi đâu phải người xa lạ!” Tất Sát cãi.

“Nói y vậy đi, đó chính là ý ta, bảo y đừng phí công vô ích.”

Tất Sát im lặng, lát sau lại nói: “Hai phu nhân, ta cũng muốn nói lời trong lòng. Việc này vốn chẳng đến phiên kẻ hầu như ta nói. Bây giờ lang quân đã nhận ra ngươi, muốn đoạn tuyệt cũng khó như lên trời. Chưa nói tiểu thơ tính sao, chỉ riêng phủ Quốc công, phu nhân khác đều nhất định biết, dẫu lang quân bận việc công không thể ở bên, họ cũng không thể để ngươi cứ ở ngoài kia. Phủ đó là nhà ngươi, phải đưa tiểu thơ cùng ngươi trở về.”

Thẩm Liên Tú lặng im, trừ khi trước mặt Chu Lâm Cẩm, nàng với người khác không hề lạnh nhạt: “Đây mới là nhà của ta, còn bên kia không phải.”

“Lang quân những năm qua cũng chẳng dễ dàng, ta biết ngươi không muốn nghe, nhưng suy nghĩ mà xem, sau khi nghe tin ngươi chết, năm tháng dài, y cũng chẳng tái giá,” Tất Sát tiếp, “Họ nói ngươi mất nơi ấy, dẫu không tìm nữa, lang quân vẫn thường một mình cưỡi ngựa qua lại, chỉ mong tìm được…”

Có thể ngại phạm húy, Tất Sát không nói tiếp.

Thẩm Liên Tú không đáp, chỉ bảo: “Ta đưa ngươi vào nghỉ ngơi sớm đi.”

***

Trở về phủ quan, đã quá giờ Hợi khi Chu Lâm Cẩm về đến trại giam.

Dù Thẩm Liên Tú hiện thời dường như khó mà theo y về kinh, y vẫn phải bỏ không ít công sức, tốt hơn nên tiếp tục tạm trú tại Trần Châu, chờ nàng dần dần chuyển ý, song Chu Lâm Cẩm vốn phân minh công tư, không vì chuyện này mà chậm trễ xử án.

Việc phía nàng không thể trì hoãn, việc này cũng không được trì hoãn.

Hán tử tiến đến, nắm dây cương dẫn con ngựa cho y rồi dìu vào trại.

Tuy Tất Sát hôm nay không có mặt, song Chu Lâm Cẩm đến, liền có người mời nóng lên trà dâng y.

Bùi Khiêm ngồi đó, bị trói trên giá gông, đầu trùm khăn đen, vừa đầu có vẻ như ngủ say, nghe động tĩnh mới động đậy.

Chu Lâm Cẩm giơ tay, lính gác liền rút khăn trùm đầu cho y.

“Mọi người lui đi.”

Khi mọi người khuất bóng, y thong thả nhấm nháp trà, hỏi: “Vẫn không chịu nói sao?”

Từ lúc nhà họ Bùi bị bắt, Chu Lâm Cẩm bí mật chuyển hết tin tức điều tra được về kinh trình thượng, thế nhưng Bùi Nhược Yến đã chết, Bùi Khiêm lại không chịu hé răng, khiến vụ việc mãi lung tung. Thực ra từ đầu vụ án hại Hồ Tuấn là bình phong, dù có điều tra thật, chủ yếu là truy bắt bè phái của Huệ vương. Hồ Thanh Sơn sớm nhận ra con trai Hồ Tuấn bị Huệ vương sai người giết, nhưng không có bằng chứng, chỉ cố tình truyền tán lời đồn kinh khủng tại kinh thành.

Hiện nay mọi đầu mối đều chĩa vào Bùi Khiêm, những người khác chẳng quan trọng, chỉ cần mở miệng y, mọi chuyện liền sáng tỏ.

Song Bùi Khiêm cũng biết một khi nói ra, bản thân cùng nhà họ Bùi sẽ khó tránh cảnh nghìn kiếp bất phục, nên ngày nào còn cứng rắn im lặng, mọi điều chỉ còn là đồn đoán.

Chu Lâm Cẩm thường thẩm án không dùng hình phạt tàn khốc, đó là điều hạ đẳng, dễ bị người ta nói xấu. Song kẻ như Bùi Khiêm gặp y, cũng chẳng hơn gì chịu hình phạt nặng.

Y nhốt Bùi Khiêm trong phòng tối, trùm đầu y lại, khiến y không phân biệt được ngày đêm, dần rối loạn không gian. Không chỉ vậy, trong bóng tối không ngày không đêm ấy, y còn cho lính gác mỗi nén hương lại đánh chiêng bên tai y chỉ một hồi, đủ để Bùi Khiêm chẳng tài nào ngủ được.

Chu Lâm Cẩm thường đến vào đêm, trước khi tới còn dặn lính cho Bùi Khiêm chợp mắt nửa giờ, không phải là hiềm khích mà để y mệt lả khi ngủ lại bị thức giấc, trạng thái này dễ dàng khiến Bùi Khiêm gục ngã.

Chỉ đôi ba ngày trôi qua, Bùi Khiêm đã tiều tụy không ra hình hài, vốn là phú tử lớn lên trong nhung lụa, nào từng chịu đựng nổi sự tra tấn này.

Bùi Khiêm khó nhọc ngước mắt nhìn Chu Lâm Cẩm, cười mỉm rồi thốt: “Xem ra đại nhân cũng không khá hơn ta.”

Dù biết Thẩm Liên Tú vẫn còn sống, sớm muộn cũng sẽ bị Chu Lâm Cẩm tìm đến, nhìn y vậy, y cay đắng càng muốn kéo dài nỗi đau thêm một ngày.

Chu Lâm Cẩm cau mày.

“Ta đã tìm được nàng rồi.”

Đề xuất Hiện Đại: Anh Ngoại Tình, Tôi Ly Hôn, Quỳ Gối Cầu Xin Tôi Làm Gì?
Quay lại truyện Vi Quân Thê
BÌNH LUẬN