Người đứng đối diện, nào phải ai xa lạ, chính là Tạ Cảnh Hành.
Dưới ánh lửa mờ ảo từ cây đuốc, dung nhan chàng tuấn tú như tranh vẽ, song đôi mày lại chau chặt, toát ra vẻ lạnh lẽo khác hẳn ban ngày, tựa hồ đã hóa thành một người khác vậy.
Kinh Trập và Cốc Vũ đã vài lần diện kiến Tạ Cảnh Hành, dĩ nhiên biết rõ người này là ai. Trong lòng kinh ngạc khôn xiết, hai nàng không khỏi tự động che chắn trước Thẩm Miêu.
Mạc Kình lại là lần đầu thấy Tạ Cảnh Hành. Chàng không rõ Tạ Cảnh Hành là ai, song qua lời Thẩm Miêu, chàng biết hai người này có quen biết. Tạ Cảnh Hành nhìn chằm chằm Thẩm Miêu, trầm ngâm một lát rồi lại bật cười, buông tay, trong chớp mắt đã ném kiếm trả lại cho Mạc Kình.
Chàng lười biếng lùi về phía cửa, khoanh tay nói: “Nha đầu nhà họ Thẩm, gặp gỡ nơi đây, nên nói ta với nàng hữu duyên, hay là hữu duyên đây?”
Thẩm Miêu chẳng màng đáp lời, chỉ dặn dò Mạc Kình cùng hai nha đầu: “Mau chóng rời đi.”
Kinh Trập và Cốc Vũ liếc nhìn Tạ Cảnh Hành, gật đầu vâng dạ, toan rời đi, lại thấy Thẩm Miêu bảo: “Các ngươi đi trước, ta sẽ theo sau.”
Trong đêm tối mịt mờ, chỉ thấy cây đuốc nhỏ lay động khẽ khàng, Cốc Vũ hoảng loạn gọi: “Cô nương…”
“Đi!” Thẩm Miêu cất lời. Lệnh của nàng ngắn gọn mà dứt khoát, Cốc Vũ khẽ run, Mạc Kình lắc đầu, một tay kéo một nha đầu, nhảy vọt qua cửa sổ, lướt nhanh ra ngoài.
Tạ Cảnh Hành vẫn khoanh tay, đầy hứng thú nhìn động tác của nàng. Thẩm Miêu mò mẫm đến trước bàn, nương ánh đuốc cuối cùng cũng tìm thấy lư hương ban nãy, nhúm nén hương trên bàn, dùng lửa châm rồi cắm vào, rồi mới toan rút lui khỏi phòng.
Vừa định hành động, chợt thấy Tạ Cảnh Hành chau mày, đột nhiên búng ngón tay một cái, ngọn lửa đuốc tắt phụt. Trong màn đêm đen kịt, một bóng người chợt lướt đến trước Thẩm Miêu, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng. Thẩm Miêu chưa kịp phản ứng, đã thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, người đó ôm nàng lăn một vòng, vừa vặn lăn xuống gầm giường.
“Ngươi…” Thẩm Miêu vừa kinh vừa giận.
Một tiếng “suỵt” vang lên, giọng Tạ Cảnh Hành vẳng bên tai: “Có người vào rồi.”
Trong phòng vang lên tiếng bước chân người, thân thể Thẩm Miêu cứng đờ.
Nàng vạn lần không ngờ, những kẻ đó hành động lại nhanh đến vậy.
Điều đáng mừng là người trong phòng không thắp đèn, song đây cũng là việc nàng đã liệu trước. Với tính tình ưa thích kích thích của kẻ đó, ắt sẽ không thắp đèn.
Ngoài cửa có người nói: “Vương gia, mọi sự đã an bài.”
“Các ngươi lui xuống đi, canh giữ bên ngoài, đừng làm phiền hứng thú của bổn vương.” Một giọng nói hơi khàn khàn khác cất lên. Ánh mắt Thẩm Miêu khẽ động, quả nhiên là Dự Thân Vương.
“Thẩm Tín à Thẩm Tín…” Giọng Dự Thân Vương đầy vẻ đắc ý, dường như còn có chút hưng phấn biến thái: “Bổn vương muốn nếm thử xem, con gái ngươi, so với những nữ nhân kia, có gì khác biệt?”
Tiếng bước chân hướng về phía giường.
Nắm tay Thẩm Miêu dần siết chặt.
Tạ Cảnh Hành khẽ cúi đầu, vì tư thế, cằm chàng tựa vào đầu Thẩm Miêu, có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ mái tóc thiếu nữ. Trong bóng tối không thấy rõ thần sắc Thẩm Miêu, nhưng qua thân thể căng thẳng của nàng, cũng có thể cảm nhận được nàng không hề thờ ơ với chuyện này.
Trên giường đã vang lên tiếng quần áo bị xé rách, giọng Dự Thân Vương đầy vẻ hung tợn, những lời tục tĩu tuôn ra không ngớt. Thẩm Thanh dường như đã tỉnh táo lại đôi chút, phát ra tiếng kháng cự yếu ớt. Tuy nhiên, âm thanh đó mềm mại, không giống kháng cự, mà tựa hồ như đón chào.
Trong không khí tràn ngập một mùi hương khiến người ta xao xuyến, mùi hương đó dần lan tỏa, mang theo chút thanh hương của hoa lan, vô tình bị người ta hít vào bụng.
Thẩm Miêu cũng dần cảm thấy có điều bất ổn, trong lòng “thịch” một tiếng. Ban nãy trước khi rời đi, nàng đã châm nén hương có chứa xuân dược, giờ đây lại tự mình chuốc lấy. Nàng chưa từng gặp phải tình huống này, không khỏi giận lây sang vị khách không mời Tạ Cảnh Hành. Nếu không phải Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện gây biến cố, e rằng giờ nàng đã rời đi từ lâu, đâu còn rơi vào cảnh khốn cùng này. Nghĩ đến đây, nàng liền trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ một cái thật dữ tợn.
Tiếc thay không có ánh sáng, chẳng thấy gì cả. Thẩm Miêu do dự một lát, vì không dám động đậy sợ kinh động người trên giường, đành nương vào y phục của Tạ Cảnh Hành, che kín mũi miệng.
Nàng nghĩ đến nén hương này chẳng phải vật lành, cũng nghĩ đến việc mình tuyệt đối không được hít vào, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng vạt áo Tạ Cảnh Hành để che mũi miệng, nhưng lại quên mất Tạ Cảnh Hành là một nam nhân.
Khi Tạ Cảnh Hành nhận ra nén hương có vấn đề, chàng đã hít phải quá nhiều. Trớ trêu thay, trong lòng còn đang ôm một tiểu nha đầu.
Giờ đây Thẩm Miêu vẫn còn non nớt, tuy thân hình bình thường, nhưng rốt cuộc cũng là ôn hương nhuyễn ngọc. Thân thể chàng liền có chút căng cứng. Trong lúc cấp bách này, Thẩm Miêu còn cọ cọ vào người chàng, nửa cái đầu vùi chặt trong lòng chàng.
Tạ Cảnh Hành hít sâu một hơi, từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên chàng chật vật như vậy. Ngước nhìn lên trên, chiếc giường lớn “kẽo kẹt” rung động không ngừng, tiếng nữ nhân và nam nhân hòa quyện vào nhau, nghe thật khiến người ta đỏ mặt tim đập. Tiếng động đó khiến người ta không khỏi nghi ngờ, liệu chiếc giường này có chịu nổi những động tác như vậy mà sập xuống không.
Lại cắn răng lắng nghe gần nửa canh giờ, tiếng động trên giường dần nhỏ lại, dường như giữa chừng đã mệt mỏi một lúc. Thân thể Thẩm Miêu cũng cứng đờ đến không chịu nổi, nhưng đúng lúc này, nàng cảm thấy Tạ Cảnh Hành ôm nàng lăn một vòng, rồi nhân lúc cửa sổ chưa đóng, nhẹ nhàng bay vút ra ngoài. Trong đêm tối mịt mờ, không biết chàng nhìn chuẩn đến mức nào, suýt nữa thì không kinh động Dự Thân Vương.
Vừa ra ngoài không xa, đã thấy ba người Cốc Vũ với vẻ mặt đầy lo lắng. Thấy họ ra, Kinh Trập suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì xúc động, lại sợ bên ngoài có người nghe thấy, liền khẽ nói: “Cô nương, nô tỳ lo lắng muốn chết, ban nãy có người vào rồi, không bị phát hiện sao….” Lời nàng chợt ngừng lại, vì lúc này mới nhìn rõ tư thế của Thẩm Miêu.
Thẩm Miêu vẫn còn được Tạ Cảnh Hành ôm. Tạ Cảnh Hành thân hình cao lớn, ôm nàng chẳng tốn chút sức lực nào. Kinh Trập giận dữ nói: “Ngươi mau thả cô nương nhà ta xuống!”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày, buông tay, “bốp” một tiếng, Thẩm Miêu trực tiếp ngã xuống đất.
“Ngươi!” Cốc Vũ vừa giận vừa tức, không ngờ Tạ Cảnh Hành lại buông tay thô bạo đến vậy. Vội vàng xót xa đỡ Thẩm Miêu dậy, an ủi: “Cô nương không sao chứ?”
Mạc Kình nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Hành, trong lòng cũng kinh ngạc khôn xiết. Vị thiếu gia nhà quyền quý trông có vẻ xuất thân bất phàm này võ công cao cường, bản thân chàng lại không có chút sức phản kháng nào trong tay hắn. Với thân thủ như vậy, không khỏi khiến chàng phải nhìn lại, nhưng xuất hiện giữa đêm khuya khoắt nơi đây, lại thực sự khiến người ta nghi ngờ. Ban nãy sau khi chàng đưa Cốc Vũ và Kinh Trập ra ngoài, liền thấy có người vào phòng Thẩm Miêu, phía sau còn theo một đám thị vệ thân thủ bất phàm. Nếu không phải chàng trốn nhanh, e rằng đã gặp rắc rối rồi. Mạc Kình không kìm được lại liếc nhìn Thẩm Miêu một cái. Chẳng lẽ Thẩm Miêu đã sớm biết đêm nay sẽ có một đám người như vậy đến, vậy việc nàng đổi Thẩm Thanh vào trước đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Thẩm Miêu đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên người, bình tĩnh nhìn Tạ Cảnh Hành: “Đêm đã khuya sương đã nặng, không dám quấy rầy Tiểu Hầu gia làm việc, chúng thiếp xin đi trước một bước.” Thái độ vô cùng xa cách.
Lúc này trên trời mưa nhỏ chưa tạnh, những sợi mưa mịn màng rơi trên người nàng, làm ướt cả y phục. Nương theo chút ánh sáng từ chiếc đèn lồng bên ngoài, ánh mắt Tạ Cảnh Hành sắc bén lướt qua khuôn mặt nàng, đột nhiên cười như xem kịch hay, nói: “Từ đây ra ngoài, phải qua ngoại viện, có một toán hộ vệ lớn canh giữ. Nàng muốn đi chịu chết, bổn hầu xưa nay không ngăn cản kẻ nào chịu chết, mời.”
Lời chàng nói thực sự đáng ghét, trên gương mặt tuấn tú còn vương nụ cười tinh nghịch. Thẩm Miêu liếc nhìn Mạc Kình, Mạc Kình lắc đầu, có chút hổ thẹn: “Thuộc hạ một mình không có phần chắc.”
Dự Thân Vương tuy bản thân vô năng, nhưng thủ hạ lại không phải hạng xoàng.
“Tiểu Hầu gia dường như đã có kế sách trong lòng.” Nàng im lặng một lát rồi nói.
Tạ Cảnh Hành nhếch môi cười, đứng dậy toan rời đi, dường như không có ý định để tâm đến đám người họ.
“Có thể ra tay tương trợ chăng?” Nàng hỏi.
Tạ Cảnh Hành quay đầu, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Không phải không thể, nhưng… nàng cầu ta, ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Cốc Vũ và Kinh Trập sắc mặt biến đổi, tính tình Tạ Cảnh Hành thật là tinh nghịch, giọng điệu lại khinh bạc đến vậy. Lại thêm khuôn mặt tuấn tú này, đổi lại bất kỳ nữ tử nào cũng phải đỏ mặt tim đập. Nếu không phải vì lòng sốt sắng bảo vệ chủ, e rằng Kinh Trập và Cốc Vũ hôm nay cũng không thể nổi giận.
Mạc Kình nhíu mày, Thẩm Miêu là con gái Thẩm Tín, hẳn ngày thường cũng được nuông chiều, trông cũng là người có tính cách bướng bỉnh. Tạ Cảnh Hành khiêu khích như vậy, e rằng Thẩm Miêu sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng ngoài dự liệu của Mạc Kình, Thẩm Miêu nghe vậy, lại nhanh chóng nói: “Được, ta cầu ngươi, đưa chúng ta ra ngoài.”
Nàng nói quá nhanh, khiến Tạ Cảnh Hành cũng không khỏi nghẹn lời. Chàng cẩn thận đánh giá thiếu nữ trước mặt, tuy nói là cầu người, nhưng ánh mắt lại khác biệt, tư thái ung dung, không hề có ý hạ mình một chút nào. Cảm giác đó vô cùng vi diệu, tựa hồ không phải cầu người, mà là một người ở địa vị cao đang ra lệnh vậy.
Không đợi Tạ Cảnh Hành nói, Thẩm Miêu lại lập tức nói: “Tiểu Hầu gia muốn nuốt lời sao?”
“Nàng quả là lòng tiểu nhân.” Tạ Cảnh Hành cười một tiếng, khẽ nói với phía sau: “Ra đi.”
Chỉ trong chớp mắt, một đám người áo đen đã lướt đến từ bốn phía, ước chừng cũng có hơn mười người, không kém gì số người Dự Thân Vương mang đến.
Kinh Trập và Cốc Vũ giật mình, Mạc Kình cũng kinh ngạc. Võ công chàng không yếu, nhưng lại không hề hay biết nơi đây khi nào đã ẩn giấu nhiều người như vậy, hiển nhiên thân thủ đối phương cao hơn chàng. Mà thiếu niên trước mặt này lại dễ dàng điều động nhiều cao thủ như vậy, thực sự khiến người ta phải suy đoán thân phận của chàng.
Tạ Cảnh Hành nói: “Hành động nhanh gọn một chút, đừng đánh rắn động cỏ.”
Những người áo đen cúi đầu vâng dạ, trong chớp mắt lại biến mất vào màn đêm. Động tác của họ nhất quán đến lạ thường, trong số các hộ vệ gia đình nuôi dưỡng ở Minh Tề, khó có được khí chất như vậy. Thẩm Miêu trầm tư trong lòng, nghe Tạ Cảnh Hành nói: “Sẽ tốn chút thời gian, đi từ phía bên kia đi.”
Chàng quay người đi về hướng ngược lại, xem ra rất quen thuộc với bố cục của ngôi chùa này.
“Theo kịp chàng ta.” Thẩm Miêu nói.
Không biết thủ hạ của Tạ Cảnh Hành đã sắp xếp thế nào, suốt đường đi lại không hề gặp bất kỳ ai. Thậm chí đến Nam Các nơi Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt ở, bên ngoài cũng không có một hộ vệ nào. Sau khi đưa đến nơi an toàn, Thẩm Miêu liền nói với Mạc Kình: “Ngươi về đi.”
Hộ vệ có nơi ở của hộ vệ, đêm nay Mạc Kình lén lút ra ngoài, nếu bị phát hiện, e rằng sẽ có biến cố.
Cốc Vũ và Kinh Trập cùng Thẩm Miêu vào phòng, Tạ Cảnh Hành lại chưa rời đi. Kinh Trập tiến lên một bước chặn lại bước chân Tạ Cảnh Hành muốn vào nội thất, cảnh giác nhìn chàng: “Công tử dừng bước.”
Tạ Cảnh Hành quả nhiên dừng bước, chỉ nhìn bóng lưng Thẩm Miêu cười nói: “Thẩm Miêu, lãng phí thời gian một đêm của bổn hầu, nàng ngay cả lời giải thích cũng bỏ qua sao?”
Bước chân Thẩm Miêu khựng lại, trong lòng khẽ thở dài. Tạ Cảnh Hành người này dường như có trái tim thất xảo linh lung, tai thính mắt tinh khiến người ta ghen tị, nhiều chuyện chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ. Cũng lười giấu chàng, nàng liếc nhìn Kinh Trập và Cốc Vũ, nói: “Các ngươi ra ngoại thất ngủ đi. Tiểu Hầu gia theo ta vào.”
“Cô nương…” Cốc Vũ có chút hoảng loạn: “Chuyện này không hợp lẽ…”
Cùng nam tử xa lạ ở chung một phòng vào ban đêm, truyền ra ngoài đều là chuyện kinh thiên động địa. Nếu bị người ta bắt gặp, Thẩm Miêu thực sự sẽ xong đời. Chuyện nhỏ với Phó Tu Nghi dù sao cũng có thể nói là thiếu nữ tương tư, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện này nói không chừng chính là tự hủy hoại danh tiếng, đó là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Không ai biết, có gì mà không hợp.” Thẩm Miêu không định nghe lời hai nha đầu, nhìn Tạ Cảnh Hành nói: “Vào đi.”
Tạ Cảnh Hành nhún vai, theo Thẩm Miêu vào nội thất, lại nhìn Thẩm Miêu bình tĩnh đóng cửa dưới ánh mắt bất an của hai nha hoàn.
Thắp đèn dầu, đóng cửa sổ, ngăn cách tiếng mưa rơi lất phất bên ngoài, Thẩm Miêu ngồi xuống trước bàn.
Tạ Cảnh Hành đầy hứng thú dựa vào tường đứng, nhìn nàng thong thả rót trà, hỏi: “Nàng vì sao không sợ ta?”
“Ta vì sao phải sợ ngươi?” Thẩm Miêu hỏi ngược lại.
“Một cô nương khuê các, và nam tử xa lạ ở chung một phòng, không sợ ta làm gì nàng sao?” Nụ cười của chàng càng thêm tệ hại, nhưng dưới ánh đèn lại càng tuấn tú đến lạ thường.
“Ban nãy đã cùng ngươi nghe chuyện phòng the của người khác rồi, giờ lại nói sợ, Tiểu Hầu gia không thấy quá muộn sao?” Thẩm Miêu nhàn nhạt nói.
Tạ Cảnh Hành sững sờ, trên gương mặt tuấn tú chợt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Những năm qua chàng đã trải qua không ít chuyện, những thứ người khác ở tuổi chàng nên thấy chàng đều đã thấy, những thứ người khác ở tuổi chàng không nên thấy chàng cũng đã thấy. Ít nhất ở Định Kinh thành, thậm chí cả Minh Tề, chàng cũng coi như kiến thức rộng rãi. Nhưng đây là lần đầu tiên có nữ tử, mặt không đổi sắc mà nhắc đến bốn chữ “chuyện phòng the” với chàng.
Ban nãy trong bóng tối chàng không thấy rõ thần sắc Thẩm Miêu, giờ nghĩ lại, từ khi ra ngoài, giọng Thẩm Miêu đều rất bình tĩnh, thái độ đều rất ung dung, tựa hồ người cùng chàng nghe chuyện phòng the bí mật là người khác. Chàng gần như muốn nghi ngờ nha đầu này có phải là quái vật không.
“Nàng rốt cuộc có phải nữ nhân không?” Tạ Cảnh Hành khoanh tay nói.
Con gái nhà bình thường, chẳng phải nên xấu hổ đến mức không còn chỗ chôn thân, không bao giờ nhắc lại chuyện này sao? Mà nàng trước đó không hề phản ứng, sau đó cũng thẳng thắn nhắc đến, không biết chút xấu hổ nào. Dù là con gái của Đại tướng quân uy vũ, cũng thực sự quá đặc biệt.
Thẩm Miêu không nói.
Tạ Cảnh Hành gật đầu: “Suýt nữa quên mất, nàng dĩ nhiên không phải nữ nhân, nàng chỉ là một tiểu nha đầu.”
Thẩm Miêu tuy phong thái già dặn, nhưng dung mạo lại sinh ra khéo léo, đặc biệt là khuôn mặt trắng nõn, chưa hết nét bụ bẫm trẻ thơ, khi không nói chuyện, trông tuổi nhỏ hơn rất nhiều. Tạ Cảnh Hành thầm nghĩ, đại khái là tuổi còn quá nhỏ, e rằng còn chưa hiểu thế nào là chuyện phòng the, nên thái độ mới thản nhiên như vậy.
Càng nghĩ càng thấy là nguyên nhân này, Tạ Cảnh Hành đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Miêu, nói: “Món nợ nén hương ban nãy vẫn chưa tính với nàng, suýt nữa thì ngay cả ta cũng mắc bẫy.” Chàng túm lấy má Thẩm Miêu, dùng sức nhéo hai cái: “Nàng tính nói sao đây?”
Thẩm Miêu ngây người một thoáng, không ngờ Tạ Cảnh Hành lại đột nhiên hành động như vậy. Mà đối phương dường như thấy rất vui, lại nhéo thêm hai cái, không phải nhéo nhẹ nhàng mà là chà đạp không chút thương hoa tiếc ngọc. Tựa hồ thực sự coi nàng là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời.
“Hỗn xược!” Nàng vô thức khẽ quát.
Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững sờ.
Trong ánh đèn, gương mặt tuấn tú của thiếu niên cứng đờ, đôi mắt đen sắc bén chợt lóe lên vẻ phức tạp. Chàng rụt tay lại, khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đây là lần đầu tiên, có người nói với ta hai chữ hỗn xược.”
Thẩm Miêu trong lòng có chút bực bội vì sự thất thố của mình. Tạ Cảnh Hành người này làm việc luôn có chút bất thường, ban nãy trong lúc cấp bách, nàng lại vô tình thể hiện phong thái của một Hoàng hậu trong hậu cung. Người này thông minh đến lạ, tốt nhất đừng để bị phát hiện. Nhưng không biết nói gì, nàng đành im lặng.
Tạ Cảnh Hành phá vỡ sự im lặng, chàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thẩm Miêu, cũng tự rót cho mình một chén trà, đột nhiên nghĩ ra điều gì, từ trong lòng lấy ra một gói giấy mở ra, bên trong toàn là những chiếc bánh ngọt được làm tinh xảo. So với Quảng Phúc Trai ở kinh thành, hình dáng còn đẹp hơn nhiều.
Tạ Cảnh Hành ăn bánh uống trà một cách ngon lành, nói: “Đến vội vàng, bữa tối cũng chưa dùng, chậc, trà này thật khó uống.” Hoàn toàn là dáng vẻ của một công tử bột khó tính.
“Tạ Hầu gia đến để uống trà ăn điểm tâm sao?” Thẩm Miêu nhìn chàng.
“Dĩ nhiên không phải.” Tạ Cảnh Hành đột nhiên cười một tiếng, nhúm một miếng điểm tâm nhét vào miệng Thẩm Miêu. Động tác của chàng quá nhanh, khi Thẩm Miêu phản ứng lại, trong miệng đã là vị ngọt ngào.
Tạ Cảnh Hành chống cằm, liếc nhìn nàng một cái, tư thái nhàn nhã, nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén.
“Ăn đồ của ta, giờ thì trả lời câu hỏi của ta.”
Hương thơm thanh khiết của bánh ngọt tan chảy trong miệng, mang theo vị ngọt dịu và hương trái cây vừa phải, vừa vào miệng đã lưu lại hương thơm nơi đầu lưỡi, ngay cả Thẩm Miêu vốn không thích ăn ngọt cũng không khỏi cảm thấy ngon miệng.
“Dự Thân Vương và nàng, có quan hệ gì?”
Thẩm Miêu nhìn chàng: “Ngươi chi bằng hỏi ta, đêm nay vì sao lại làm như vậy.”
“Nàng nguyện ý nói, ta liền rửa tai lắng nghe.”
“Kẻ nhục người, người ắt nhục lại; lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Hành biến đổi vài phần, nhếch môi cười, giọng điệu có chút khó hiểu: “Nàng thật là độc ác, đem tỷ tỷ nàng và lão cẩu Dự Thân Vương ghép đôi.”
Nói Dự Thân Vương là “lão cẩu”, cũng chỉ có kẻ vô pháp vô thiên như Tạ Cảnh Hành mới dám thốt ra.
“Khi họ đưa ta ra ngoài, cũng chưa từng nghĩ ta là muội muội.” Thẩm Miêu đáp trả gay gắt.
Lời nàng lạnh lùng, không che giấu sự chán ghét và khinh bỉ đối với những kẻ đó. Trong ánh đèn, thần sắc nàng thờ ơ, đôi mắt dường như có lửa đang cháy.
“Thật là nha đầu không biết trời cao đất rộng.” Tạ Cảnh Hành vươn vai: “Dự Thân Vương sau này sẽ không tha cho nàng đâu.”
“Vậy cũng phải xem hắn có bản lĩnh đó không.” Thẩm Miêu không hề nao núng.
“Nàng nói với ta nhiều như vậy…” Tạ Cảnh Hành trầm ngâm, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, gần như chạm đến chóp mũi Thẩm Miêu. Chàng ghé sát đến vậy, ngay cả Thẩm Miêu cũng không khỏi khẽ giật mình. Tuy nhiên, về khí thế nàng không muốn bị áp đảo, liền ngồi vững không động đậy.
Gương mặt thiếu niên tuấn mỹ tuyệt luân, nụ cười nơi khóe môi mang theo vẻ tà khí, giọng nói lại chứa đựng sự khinh bạc cố ý, khẽ nói bên tai nàng: “Không sợ ta nói cho người khác biết sao?”
“Tiểu Hầu gia muốn làm gì thì làm, dù sao ta cũng rất tò mò, liệu Lâm An Hầu phủ có động tĩnh gì, nửa đêm lại để đích trưởng tử đến Ngọa Long Tự tản bộ.”
Tạ Cảnh Hành xuất hiện ở đây đêm nay, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Mà chàng lại mang theo một đám người áo đen thân thủ bất phàm, thân phận càng khiến người ta kinh ngạc. Trên đời này không có sự trùng hợp vô duyên vô cớ, Tạ Cảnh Hành không phải đến để xem nàng, đại khái là chàng đang mưu tính chuyện gì đó, hai người vừa vặn đụng độ.
Đôi mắt thiếu niên rất đẹp, là một đôi mắt đào hoa cực kỳ mỹ lệ, khi cười có thể hút hồn người ta, nhưng khi lạnh lùng lại phát ra ánh sáng nguy hiểm băng giá.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Miêu cũng bị khí thế của Tạ Cảnh Hành áp đảo. Nàng không phải chưa từng gặp những người có uy áp, Hoàng thất Tần quốc, Hoàng thất Minh Tề, thậm chí cả những người Hung Nô kiêu ngạo vô cùng, nhưng người trước mặt này, lại dường như càng nguy hiểm hơn.
“Nàng gan không nhỏ.” Chàng khẽ cười.
“Kẻ tám lạng, người nửa cân.”
Tạ Cảnh Hành đứng dậy, liếc nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Chuyện của lão cẩu, bổn hầu không chút hứng thú. Chuyện đêm nay nàng dám tiết lộ nửa phần, nha đầu nhà họ Thẩm, giết người diệt khẩu, đâu phải chỉ nói suông.”
Lời vừa dứt, chàng liền mở cửa sổ bay vút ra ngoài, biến mất trong màn mưa đêm.
Những hạt mưa mát lạnh theo cửa sổ bay vào, cũng bay lên gò má Thẩm Miêu. Cái lạnh theo gò má bò lên, gió thổi cho đầu óc tỉnh táo hơn đôi chút, Thẩm Miêu thở phào nhẹ nhõm.
Giao thiệp với Tạ Cảnh Hành, tựa hồ như đi trên dây thép. Thiếu niên này tuổi còn trẻ nhưng sâu không lường được, mỗi câu nói tưởng chừng vô ý, nhưng lại quanh co dò xét. Cảm giác nguy hiểm đó khiến nàng bất an, tuy nàng không coi Lâm An Hầu phủ là kẻ thù của Thẩm gia, nhưng giờ đây quan hệ hai phủ rạch ròi, Tạ Cảnh Hành dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn không có hiềm khích.
Cuộc gặp gỡ đêm nay, Tạ Cảnh Hành hẳn là đến làm chuyện gì đó. Khác với Tiểu Hầu gia Tạ Cảnh Hành khinh bạc trêu đùa ở kinh thành, chàng trong đêm mưa, tựa hồ đã biến thành một người khác. Ban đầu nàng chỉ biết Tạ Cảnh Hành quả thực có vài phần bản lĩnh, giờ nghĩ lại, bí mật của Lâm An Hầu phủ, cũng không hề đơn giản.
Ánh mắt nàng dừng lại trên bàn, những chiếc bánh ngọt Tạ Cảnh Hành chưa ăn hết vẫn còn trên bàn, nếu không có những thứ này, mọi chuyện tựa hồ như một giấc mộng không dấu vết. Tuy nhiên, lúc này không phải lúc để suy nghĩ những chuyện này, Tạ Cảnh Hành đối với nàng hiện tại cũng không quá quan trọng, ngày mai… mọi chuyện hãy đợi đến ngày mai.
Trên núi sau chùa, mưa rơi lất phất làm ướt cả ngọn núi, dưới gốc cây đứng một hàng người.
Thiếu niên dẫn đầu thân hình cao ráo, những sợi mưa làm ướt y phục chàng, cũng làm ướt mái tóc chàng, tuy nhiên chàng đứng thẳng như pho tượng, không hề động đậy, chỉ nhìn xuống chân núi xuất thần.
Một lát sau, ở một nơi nào đó dưới chân núi, chợt nở ra một đóa pháo hoa nhỏ, nói là pháo hoa, chi bằng nói là một chùm sáng nhỏ, lại biến mất cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tan.
Thiếu niên quay người lại, giọng điệu bình thản không nghe ra chút lên xuống nào: “Việc đã thành.”
“Thiếu gia bị thương rồi.” Đại hán trung niên bên cạnh nhíu mày.
Chàng cúi đầu, nhìn vết dao mới trên cánh tay. Nén hương trong phòng ban nãy vốn dĩ là dùng để đối phó nam tử, một khi hít vào, bị hương khí dẫn dắt, người cũng sẽ dần mất đi lý trí, chìm đắm vào điên cuồng. Đối với nữ tử hiệu quả không mạnh đến vậy, nha đầu kia thoát được một kiếp, chàng tuy lý trí siêu phàm, nhưng rốt cuộc cũng không phải thánh nhân, sợ xảy ra ngoài ý muốn, đành phải dùng cách này để giữ tỉnh táo.
“Về rồi nói.”
“Thiếu gia,” Hán tử trung niên lại có chút do dự, tiếp tục nói: “Tiểu thư nhà họ Thẩm hôm nay đã gặp…”
“Thiết Y, một tiểu nha đầu, ta còn chưa đến mức phải ra tay.” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của thiếu niên lóe lên, giọng điệu khá lạnh lẽo.
Đại hán có chút e sợ chàng, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Nhưng Thẩm gia có lẽ đã biết…”
“Thẩm gia không biết.” Thiếu niên lạnh lùng nói: “Người nhà họ Thẩm, đều ngu xuẩn, khó khăn lắm mới có một người thông minh,” Chàng dường như nghĩ đến điều gì, khẽ cười: “Đáng tiếc.”
Hán tử trung niên mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
“Đi thôi.”
Cùng lúc đó tại Bắc Các.
Trong căn phòng liền kề với gian trong cùng, Nhậm Uyển Vân ngồi trước bàn, nàng chỉ thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh đèn chập chờn nhảy múa, như chính trái tim nàng.
Hương Lan nói: “Phu nhân, đã canh ba rồi, hãy nghỉ ngơi đi ạ.”
Nhậm Uyển Vân lắc đầu, trên mặt hiện lên chút bực bội: “Không ngủ được.” Không biết vì sao, trong lòng nàng luôn có chút bất an, sự bất an này cũng không biết từ đâu mà đến. Mà Quế ma ma cũng nói, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi.
Hơn nữa nàng tự mình ra khỏi viện, cũng nghe thấy tiếng động từ căn phòng trong cùng, trong đêm mưa lờ mờ nghe không rõ lắm, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng nữ tử khóc lóc giãy giụa, tuy nghe không rõ ràng, nhưng sự thê lương và bi thảm trong đó lại khiến người ta nghe rõ mồn một. Nhậm Uyển Vân nghe mà đỏ mặt tim đập, nhưng cũng không khỏi kinh hãi. Xưa nay kinh thành đồn đại Dự Thân Vương có nhiều thủ đoạn trêu đùa nữ tử, giờ xem ra, quả nhiên không sai, hẳn Thẩm Miêu định phải chịu một phen giày vò. Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngoài sợ hãi lại nảy sinh một cảm giác khoái trá.
Trong ba phòng của Thẩm gia, Thẩm Miêu cậy có Thẩm Tín chống lưng, bất kể chuyện gì bên ngoài đầu tiên nhìn thấy đều là Thẩm Miêu. Thẩm Nguyệt là tài nữ nổi tiếng kinh thành, duy chỉ có Thẩm Thanh hơi tầm thường. Nhưng nàng còn có một đứa con trai, Thẩm Khâu giờ đang theo Thẩm Tín, sau này ắt sẽ cùng Thẩm Nguyên Bách tranh giành gia sản, nhưng giờ đây, Thẩm Miêu chẳng phải mặc người chơi đùa sao? Vậy thì người chị dâu mắt cao hơn đầu kia, khi biết con gái mình làm ra chuyện xấu hổ này, sẽ bảo vệ Thẩm Miêu sao? Hay sẽ ban cho Thẩm Miêu một dải lụa trắng.
Nghĩ như vậy, sự hoảng loạn trong lòng Nhậm Uyển Vân lại nhẹ đi đôi chút. Nàng nhìn nhìn trời: “Ta nghỉ một lát vậy.”
Hương Lan và Thải Cúc thấy nàng cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi, không khỏi lộ vẻ vui mừng, vội vàng đỡ Nhậm Uyển Vân nằm xuống giường, nói: “Phu nhân hãy nghỉ ngơi, ngày mai còn phải giữ tinh thần nữa ạ.”
“Phải rồi.” Nhậm Uyển Vân lẩm bẩm: “Ngày mai còn phải giữ tinh thần.” Dù sao màn kịch hay ngày mai, còn phải đợi nàng đích thân kết thúc.
***
Cơn mưa này cứ thế kéo dài suốt cả đêm.
Trong rừng núi tĩnh mịch, mưa vừa tạnh, vạn vật tiêu điều, sau cơn mưa thu càng thêm lạnh lẽo. Trong không khí tràn ngập hương thơm ẩm ướt, sáng sớm, hòa thượng đánh chuông trong chùa đã bắt đầu đánh chuông.
Tiếng chuông trầm đục đánh thức những người đang say ngủ, Nhậm Uyển Vân mở mắt, đêm nay nàng ngủ cực kỳ không yên, luôn gặp ác mộng, gần sáng mới ngủ được, vừa tỉnh dậy, trên trán lại toàn là mồ hôi.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Hương Lan tiến lên nói: “Hãy lau mặt đi ạ.”
Nhậm Uyển Vân rửa mặt xong, nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ đã trở lại sự yên tĩnh sau mưa, chim chóc hót líu lo vui vẻ.
Nàng cười nói: “Hãy đổi một bộ y phục màu sáng đi. Cả đóa hoa cài tóc ngọc bích đính hồng ngọc kia nữa.”
Nàng giờ đây đã ở tuổi trung niên, từ lâu đã quen mặc những bộ y phục màu tối, hiếm khi tự mình chọn y phục màu sáng để mặc. Thải Cúc cười nói: “Phu nhân hẳn là tâm trạng không tệ, mặc màu sáng như vậy, người cũng tinh thần hơn nhiều.”
Nhậm Uyển Vân nhìn vào gương, mỉm cười hài lòng. Nàng dĩ nhiên tâm trạng không tệ, có thể nói là vui mừng khôn xiết.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, nàng nói: “Đi thôi, nên đi gọi cô cháu gái ‘mệt mỏi’ của ta dùng bữa rồi.”
Gian trong cùng của Bắc Các, tĩnh lặng như tờ, trong sân ngay cả một nha đầu cũng không có. Nhậm Uyển Vân nhìn thấy, ánh mắt khá hài lòng, hẳn Dự Thân Vương làm việc cũng vô cùng chu đáo, ngay cả nha đầu cũng đã cho đi.
Nếu không phải sợ gây ra chuyện, nàng thậm chí còn muốn lập tức công bố chuyện bên trong cho thiên hạ biết, nhưng vì những thủ đoạn sau này, đành tạm thời nén lại.
“Ngươi đi gõ cửa.” Nàng nói với Hương Lan, trong mắt lóe lên một tia ghê tởm.
Người phụ nữ thân thể dơ bẩn, nàng cũng khinh thường, lại quên mất, kẻ đã khiến Thẩm Miêu ra nông nỗi này rốt cuộc là ai.
“Ngũ tiểu thư,” Hương Lan đi đến trước cửa gõ: “Đại phu nhân đến rồi.”
Trong cửa không có chút động tĩnh nào, tựa hồ như căn bản không có người.
“Ngũ tiểu thư, Đại phu nhân đến rồi.” Hương Lan tiếp tục nói.
Nhưng gõ cửa rất lâu, cũng không nghe thấy ai trả lời.
Nhậm Uyển Vân thở dài, cười nói: “Ngũ tỷ nhi này, thật là tính trẻ con, trời đã sáng rõ còn lười biếng, lát nữa lỡ mất giờ thắp hương thì không được. Để ta vậy.”
Nàng đi đến trước cửa, khẽ gõ cửa, dịu giọng nói: “Ngũ tỷ nhi, nên dậy dùng bữa rồi, dùng bữa xong chúng ta còn phải thắp hương nữa, đừng có tùy hứng nữa.”
Trong phòng vẫn không ai trả lời lời nàng.
Nhậm Uyển Vân quay người lại, có chút bất lực, không biết là đang tự giải thích hay là giải thích với người khác, khẽ nói: “Thôi, cứ đẩy cửa vào thẳng đi. Mấy nha đầu của Ngũ tỷ nhi cũng không biết chuyện, tự ý bỏ đi như vậy, về phải trừng phạt thật nặng một phen.” Vừa nói vừa toan đẩy cửa vào.
“Nhị thẩm.” Giọng nói nhẹ bẫng lại vang lên trong sự tĩnh mịch. Nhậm Uyển Vân đầu tiên sững sờ, tưởng rằng giọng nói đó phát ra từ trong phòng, nhưng lại nghe thấy Hương Lan và Thải Cúc đồng thanh nói: “Ngũ tiểu thư, Nhị tiểu thư.”
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Thẩm Nguyệt và Thẩm Miêu đứng cùng một chỗ.
Hôm nay Thẩm Miêu mặc một bộ váy lụa trắng tinh, bên ngoài khoác áo choàng thêu mẫu đơn màu trắng ngà, thoạt nhìn tựa hồ đang chịu tang. Muốn đẹp thì phải mặc đồ tang, đã quen với những bộ trang phục đỏ chót xanh lè, có chút quê mùa của Thẩm Miêu, bộ này quả thực thanh thoát thoát tục, phối hợp với thần sắc hơi lạnh lùng của nàng, lại có một vẻ đẹp động lòng người.
Trong mắt Thẩm Nguyệt lóe lên một tia ghen tị, không biết từ khi nào, cô em họ ngốc nghếch này lại không hề kém cạnh về dung mạo. Nhưng nàng không ngờ, vốn dĩ Thẩm Miêu dung mạo không tệ, chỉ là vì bị cố ý trang điểm thành vẻ dung tục, giờ đây khí chất trước tiên đã thu hút người khác, thêm vào dung mạo dần trưởng thành, dĩ nhiên không thể so sánh như trước.
Nhậm Uyển Vân cũng bị bộ trang phục của Thẩm Miêu làm cho lóa mắt, nàng nhíu mày nói: “Ngũ tỷ nhi sao lại mặc đồ không may mắn như vậy? Trắng với đơn sắc như thế này, không biết còn tưởng nhà chúng ta đang có tang sự.”
“Nhị thẩm hôm nay lại mặc thật tươi sáng.” Thẩm Miêu khẽ cười.
Nhậm Uyển Vân nhìn y phục của mình, chợt nhớ ra điều gì, cẩn thận đánh giá Thẩm Miêu. Nàng không biết Thẩm Miêu sao lại từ bên ngoài trở về, trông vẫn vẻ thản nhiên. Nhưng chuyện đêm qua có thể lừa được người khác nhưng không lừa được nàng. Nàng có ý muốn xác nhận điều gì, liền tự mình bước tới, đi đến trước mặt Thẩm Miêu, cười tủm tỉm kéo cánh tay Thẩm Miêu, quan tâm hỏi: “Ngũ tỷ nhi đêm qua ngủ có ngon không?”
“Cảm ơn Nhị thẩm đã bận tâm, ngủ cũng không tệ.” Thẩm Miêu mỉm cười.
Nhậm Uyển Vân cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Miêu, thấy thần sắc nàng không giống giả vờ, trong lòng có chút kinh ngạc. Thẩm Miêu này từ khi nào đã luyện được bản lĩnh bất động thanh sắc như vậy, con gái nhà bình thường gặp chuyện như thế này, chẳng phải nên khóc lóc ầm ĩ sao? Vì sao nàng lại bình tĩnh đến vậy? Chẳng lẽ đều là giả vờ, giọng nữ thê lương kêu gào đêm qua, nàng nghe rõ mồn một mà.
Nhìn đôi mắt trong veo của Thẩm Miêu, trong lòng Nhậm Uyển Vân đột nhiên dâng lên một nỗi bất an, nỗi bất an này khiến nàng có chút hoảng loạn. Nàng cười ghé sát Thẩm Miêu, nói: “Ngũ tỷ nhi ngủ ngon, ta liền yên tâm rồi.”
Thoạt nhìn lại phát hiện, cổ Thẩm Miêu trắng nõn như ngọc, nàng vốn dĩ có làn da trắng trẻo, giờ khắc này càng như ngọc, ngay cả một chút vết bẩn cũng không có, càng không cần nói đến vết thương.
Không thể nào, thủ đoạn trêu đùa nữ tử của Dự Thân Vương, xưa nay tàn bạo, Thẩm Miêu sao có thể trên người không để lại dấu vết nào chứ?
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Miêu, lại nhìn Nhậm Uyển Vân, nàng cảm thấy đại khái đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì không biết.
Sự bất an của Nhậm Uyển Vân càng lúc càng lớn, nàng nắm chặt tay Thẩm Miêu, cười nói chuyện gia đình: “Thời tiết này thật lạnh, Ngũ tỷ nhi mặc mỏng như vậy không lạnh sao?” Vừa nói vừa nói, Nhậm Uyển Vân đột nhiên mạnh mẽ kéo ống tay áo Thẩm Miêu, ống tay áo trắng liền bị kéo cao lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Cánh tay trắng nõn sạch sẽ, tựa như ngọc dương chi thượng hạng, không có chút dấu vết nào. Nhậm Uyển Vân đứng sững tại chỗ, Thẩm Miêu rút tay về, cười một tiếng, nói: “Nhị thẩm lại giống như đang kiểm tra gì đó.”
“Không…” Nhậm Uyển Vân gượng cười: “Ta ban nãy… tay có chút trượt.” Trong lòng nàng có chút hoảng hốt, không biết nên biểu cảm thế nào, Thẩm Miêu này trên người sao lại không có một vết sẹo nào? Nàng là người từng trải, đừng nói là người như Dự Thân Vương, ngay cả nam tử bình thường, ít nhiều cũng sẽ để lại dấu vết trên người nữ tử. Chẳng lẽ Dự Thân Vương thực ra không phải thủ đoạn như bề ngoài? Nhưng thần sắc Thẩm Miêu lúc này, cũng không giống như đã chịu nhiều đả kích.
Nhưng Thẩm Miêu vẫn giữ vẻ như không có chuyện gì, có một số chuyện nên nói ra sao đây?
Ánh mắt nàng lướt qua xung quanh, chỉ thấy Hoàng Oanh và Thanh Loan bên cạnh Thẩm Nguyệt, nhưng không thấy Kinh Trập và Cốc Vũ của Thẩm Miêu, nhãn cầu đảo một vòng, liền nói: “Hai nha đầu bên cạnh Ngũ tỷ nhi đi đâu rồi? Sáng sớm đã không thấy người.”
“Ta bảo các nàng đi lấy cho ta chút cháo, sáng nay dậy, cảm thấy cổ họng có chút không thoải mái.”
“Nơi này cách nhà bếp xa lắm,” Nhậm Uyển Vân cười nói: “Con bé này, nói thẳng một câu là được rồi, nhưng mà, nhà bếp chẳng phải ở Nam Các sao?”
“Đúng vậy,” Thẩm Miêu nhìn nàng: “Ta chính là từ Nam Các đi qua.”
“Nói chuyện gì hồ đồ với Nhị thẩm vậy,” Nhậm Uyển Vân cười một tiếng: “Đêm qua con chẳng phải ngủ ở Bắc Các sao?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã thấy Thẩm Miêu đối diện nở một nụ cười. Nàng từ khi tỉnh lại sau khi rơi xuống nước, thần sắc đã lạnh nhạt lắm rồi, đa số thời gian cũng chỉ mỉm cười, giờ đây nụ cười này, lại dường như phát ra từ tận đáy lòng, vô cùng rạng rỡ, không hiểu sao, lại khiến người ta lạnh lẽo trong lòng.
Trái tim Nhậm Uyển Vân, nặng trĩu như chì chìm xuống.
“Phu nhân, không hay rồi, tiểu thư không thấy đâu!” Kèm theo tiếng kêu hoảng loạn của nữ tử, đập vào mắt chính là vẻ mặt lo lắng của hai nha đầu, không ai khác, chính là Diễm Mai và Thủy Bích bên cạnh Thẩm Thanh.
“Ngươi nói gì!” Nhậm Uyển Vân đột nhiên hét lên chói tai.
Thẩm Nguyệt khẽ sững sờ, Thẩm Thanh lại không thấy đâu? Nàng lén nhìn Thẩm Miêu một cái, người sau thần sắc thản nhiên, bình tĩnh như nghe một câu hỏi thăm.
“Thanh nhi sao lại không thấy đâu?” Nhậm Uyển Vân túm lấy cổ áo Diễm Mai, ánh mắt hung dữ như thú mẹ.
“Ồ, chuyện này ta biết.” Thẩm Miêu đột nhiên cất lời.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nàng.
Trong một khoảng lặng, Thẩm Miêu khẽ cười: “Ta ban nãy là từ Nam Các đi qua, vì sao ư, dĩ nhiên là vì đêm qua ta nghỉ ở Nam Các.”
“Đêm qua, ta thực sự không ngủ được, liền đi tìm Đại tỷ tỷ, hy vọng có thể đổi phòng với nàng, Đại tỷ tỷ đã đồng ý, hẳn là cảm thấy, Nhị thẩm ở ngay cạnh, sẽ yên tâm hơn nhiều. Sáng nay vừa ra cửa gặp Nhị tỷ tỷ, liền cùng Nhị tỷ tỷ đi qua đây, vốn định đến cảm ơn Đại tỷ tỷ, cảm ơn nàng đã chu đáo đổi phòng với ta.”
Nàng nói mỗi một câu, trái tim Nhậm Uyển Vân lại chìm xuống một phần, đến cuối cùng, gần như là tuyệt vọng tràn ngập khắp nơi, thịt trên má run rẩy khẽ, mà hốc mắt đỏ hoe, như một con thú hoang sắp phát điên.
Thấy Nhậm Uyển Vân như vậy, Thẩm Nguyệt có chút sợ hãi, nàng đại khái đoán được có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, nhưng thấy phòng lớn vốn luôn ngấm ngầm đối đầu với mẹ mình lại rơi vào cảnh này, dĩ nhiên là hả hê, liền thuận theo lời Thẩm Miêu nói: “Đúng vậy, sáng nay, chính là ta thấy Ngũ muội muội từ căn phòng bên cạnh đi ra, lúc này là đến tìm Nhị muội muội cùng dùng bữa.”
Giọng Thẩm Miêu nhẹ như lông vũ, nhưng lại nặng nề giáng xuống trái tim Nhậm Uyển Vân, đau đến mức nàng suýt thổ huyết.
“Đêm qua nghỉ ở đây, không phải ta, là Đại tỷ tỷ đó.”
Nhậm Uyển Vân ôm ngực lùi lại hai bước, gần như muốn ngất xỉu tại chỗ.
Đêm qua ngủ ở đây không phải Thẩm Miêu, là Thẩm Thanh!
Vậy thì, nữ tử bị Dự Thân Vương trêu đùa, là Thanh nhi của nàng! Những tiếng khóc thê lương bi thảm đó, đều là do Thanh nhi của nàng phát ra! Nàng ở ngay cạnh, cách con gái một bức tường, lại mặc cho con gái bị sỉ nhục! Chuyện này… Làm sao nàng có thể chấp nhận! Chuyện này nhất định là giả! Không thể nào!
Trái tim Nhậm Uyển Vân như bị xé nát, nàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong khoảnh khắc, lại không có dũng khí để mở nó ra. Mở ra rồi bên trong là cảnh tượng thê thảm thế nào, nàng không dám nghĩ, cũng không dám nhìn.
Trong cơn quay cuồng trời đất, nàng vẫn nhớ tuyệt đối không thể để Thẩm Nguyệt và Thẩm Miêu nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Đề xuất Ngọt Sủng: Giả Thiên Kim Cũng Muốn Được Bảy Anh Em Đoàn Sủng