Chương 143: Hứa Hồng
Số mệnh, không phải cứ tránh né mãi là có thể tránh được. Có những điều cuối cùng vẫn phải đến.
Ban đầu, Bùi Tráng chẳng hề nghĩ mình có thể làm được chuyện lớn như vậy, nhưng sự việc vốn là thế, một khi đã bắt đầu thì không còn là mình chủ động đưa chuyện đi mà là bị chuyện đẩy đi.
Anh từ một công ty trang trí An Cư trở thành công ty bất động sản An Cư, đành phải cắn răng trở lại kinh thành xin đất.
Đồng đội cũ của ông ngoại, đồng thời cũng là chiến hữu của bà ngoại, khi biết anh đã quay lại kinh thành, lập tức liên lạc với anh. Những người này nay đều có địa vị trong xã hội, hoặc là lãnh đạo trong các bộ ban ngành, hoặc là nhân vật mới trong giới thương mại. Khi gặp Bùi Tráng, họ không khỏi nhớ về ông bà họ Nhuyễn, nhớ về phong thái một thời của Nhuyễn Minh Nguyệt.
Một câu nói: “Con à, nếu ông của con còn sống, chắc chắn sẽ vui lắm” không chỉ làm Bùi Tráng, một nam nhi hùng tráng rưng rưng nước mắt, mà còn mở ra cánh cửa thuận lợi giúp bất động sản của anh phát triển nhanh chóng.
Những người đó giúp Bùi Tráng kết nối, cung cấp nguồn lực, điều này khiến Bùi Đông Xương tức giận vô cùng.
Đặc biệt là người vợ mới của hắn. Trước đây theo Bùi Đông Xương sống dựa vào tài sản để lại của nhà họ Nhuyễn, ăn sung mặc sướng. Giờ thấy Bùi Tráng muốn lấy lại thứ vốn thuộc về họ, ngày nào cũng thổi bùng lửa vào tai Bùi Đông Xương. Nhân lúc Bùi Tráng đang ở kinh thành, hai vợ chồng đến gặp anh gây chuyện lớn.
Bùi Đông Xương chỉ thẳng mũi Bùi Tráng mà mắng là “đứa con bạc bẽo”. Mẹ kế thì bảo anh là kẻ tàn nhẫn, máu lạnh, là con chó tư bản, về nhà chỉ để lợi dụng em trai em gái. Bùi Tráng không nhịn được, mặc dù không đánh Bùi Đông Xương, nhưng lại tẩn cho đám con họ một trận ra trò.
Cảnh tượng lúc đó rất xấu hổ, cuối cùng vẫn là những người quen cũ của nhà họ Nhuyễn đứng ra hoà giải.
“Vậy nên mấy năm nay, ta thà đi phương nam còn hơn, không muốn trở lại kinh thành.” Giọng Bùi Tráng lạnh lùng như nước mùa đông bên bờ sông. “Nhìn thấy bọn họ ta chỉ thấy khó chịu.”
Sang Du nghe thấy những chuyện này trong quá khứ từ Bùi Tráng kể, trong lòng như bị chặn lại một cục bông.
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên sống mày anh. Ở đó có một vết sẹo nhẹ, là lúc nhỏ anh dùng người chắn gạch cho bà ngoại bị để lại.
“Nếu không thì chuyện quảng cáo băng vệ sinh... để ta đi một chuyến kinh thành xem thế nào, còn ngươi thì đừng trở lại nữa.”
Bùi Tráng nắm chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như trong ánh đêm có thể thấy con ngõ nhỏ kinh thành cách nghìn dặm xa, môi hé cười lạnh: “Không cần. Lần này về, không ngủ được sẽ là bọn họ.”
Vì phải làm quảng cáo trên đài trung ương, ai biết yêu cầu thế nào. Quảng cáo chưa quay, việc tìm đạo diễn, diễn viên và quay phim đều chưa chuẩn bị. Một tháng trước Tết, Sang Du và Bùi Tráng lên kinh thành.
Người đón họ là một người chị họ xa của Bùi Tráng ở kinh thành, tên gọi Hứa Hồng.
Sang Du nghe Bùi Tráng kể, chị họ này làm việc ở đơn vị quản lý các chương trình điện ảnh, cũng là bộ phận trực tiếp phụ trách quảng cáo trên đài trung ương.
Hứa Hồng tuổi khoảng bốn mươi, búi tóc ôm đầu, mặc một chiếc áo khoác màu lạc đà, vì làm việc trong bộ phận nên biểu cảm có phần nghiêm túc.
Tuy nhiên, khi gặp hai người, mặt chị lập tức tỏ vẻ hòa nhã, dịu dàng. Chị nắm chặt tay Sang Du, nhìn cô từ trên xuống dưới, bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên tay cô, liên tục nói: “Tốt lắm!”
“Sang Du à, ta đã nghe nói về ngươi lâu rồi, đến giờ mới gặp, trách thằng nhóc đó!” Hứa Hồng nói, nhìn Bùi Tráng một cái sắc bén: “Cứ nhất quyết không trở lại kinh thành! Ở đó có sói à?”
Bùi Tráng hơi ngại ngùng gãi mũi, nghe câu sau của Hứa Hồng, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu là sói, ta nhất định phải đến, chính vì đó là chó mà ta đến thấy ghê tởm.”
Hứa Hồng nhăn mày, định nói gì nhưng nghĩ lần đầu được gặp Sang Du mà để cô nghe những chuyện phiền não này không phải chuyện tốt, nên không nói thêm, dẫn hai người về khách sạn.
Dù gọi là khách sạn nhưng vị trí rất đẹp, ngay bên bờ hoàng thành, thuộc vùng sầm uất nhất kinh thành hiện nay. Ngoại hình bình thường, nhưng trong thì sạch sẽ, yên tĩnh.
Hứa Hồng nghe nói hai người chủ yếu đến đây để tìm quảng cáo trên đài trung ương nên rất hứng thú: “Hai đứa có mang kịch bản quảng cáo chưa? Có mang hãy để ta xem thử được không?”
Sang Du ngượng ngùng, cô hiện tại chỉ trong giai đoạn bắt đầu nên vội vã như trồng lúa. “Chúng tôi chưa quay quảng cáo.”
Năm, sáu năm qua, công ty đến làm quảng cáo trên đài trung ương ngày càng nhiều. Vị trí của Hứa Hồng tiếp xúc với nhiều mẫu quảng cáo cuối cùng gửi lên đài tổng hợp để duyệt. Cô chưa từng thấy ai giống Sang Du như thế này, đã đến kinh thành quay quảng cáo mà chưa quay, không rõ hai vợ chồng họ tự tin hay quá mơ hồ.
Sang Du nói tiếp: “Nguồn tài nguyên truyền hình tỉnh H còn kém xa kinh thành. Tại đó, tôi e không tìm được đạo diễn phù hợp, quảng cáo quay ra chất lượng kém. Thêm nữa, đạo diễn tỉnh đó khó nắm được quy chuẩn duyệt của đài trung ương. Nếu quảng cáo không qua được thì sao? Thà tôi đến kinh thành quay còn hơn.”
Hứa Hồng nghe xong, liếc Sang Du một cái, khóe mắt có chút bất ngờ không giấu được.
Thực ra, trước hôm nay, chị chỉ biết về Sang Du từ lời Bùi Tráng kể. Dù biết em dâu này làm ăn khá ổn, trong suy nghĩ của chị, cô gái trẻ người vùng quê nhỏ thì dù có chút tiền cũng không nhiều kiến thức.
Nhưng giờ chị cảm thấy mình ở vị trí này quá lâu, nhìn người và việc cũng hơi cứng nhắc. Đừng vội đánh giá ai khi chưa hiểu rõ.
Sang Du tuy người quê nhưng nói chuyện có suy nghĩ riêng, và những suy nghĩ ấy hoàn toàn phù hợp với định hướng phát triển sự việc.
Tóm lại, sau khi nghe Sang Du nói, Hứa Hồng chẳng nhận ra mình đã thay đổi cách nhìn về cô gái trẻ đẹp này: từ “em dâu không yên lòng do em trai cưới gái quê làm ăn nhỏ” thành “gái làng có tay nghề mới có thể làm ăn đến mức này”.
Chị cười gật đầu: “Nói cũng đúng, quảng cáo trên đài trung ương đòi hỏi đặc biệt. Nếu các con gặp khó khăn gì cần giúp, cứ nói với chị nhé, đều là người nhà, đừng ngại.”
Sang Du chân thành cảm ơn. Ngay cả Bùi Tráng khi nhìn Hứa Hồng cũng nhíu mày hơi ngạc nhiên.
Dù kinh thành là quê hương của Bùi Tráng, còn có những rắc rối với nhà Bùi Đông Xương, song lần này anh đến rõ ràng không phải để tranh cãi với họ.
Ngày hôm sau, hai người bắt đầu tiến hành quay quảng cáo.
Dù lần đầu làm việc này, nhưng có sự giúp đỡ của chị họ Hứa Hồng, mọi việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Tìm đạo diễn, tìm diễn viên, tìm địa điểm hầu như dễ dàng.
Nhưng nhận được danh sách xong, Sang Du lại do dự, không liên hệ ngay với ai mà ngồi trong phòng suy nghĩ xem mình muốn gì.
So với quảng cáo vài chục năm sau, quảng cáo hiện nay ở trong nước thô sơ như bản PowerPoint, cơ bản chỉ nêu công năng sản phẩm rồi hết.
Sang Du không muốn quảng cáo nhàm chán ấy, cô muốn thêm một chút cốt truyện, tốt nhất là thêm một câu slogan lan truyền rộng rãi.
Cô nói ý tưởng này với Bùi Tráng, anh rất ủng hộ.
Nhưng vấn đề phát sinh, họ muốn phá cách nên những người đạo diễn Hứa Hồng giới thiệu không còn phù hợp.
Hứa Hồng dù tuổi tứ tuần, giữ chức trong bộ phận lãnh đạo, nhưng đầu óc rất linh hoạt, không bảo thủ.
Nghe ý tưởng quảng cáo mới, chị cũng rất hứng thú.
Quả thật như Sang Du nói, nếu làm quảng cáo theo ý mới, các đạo diễn kia khó mà đáp ứng, trong khi bên chị cũng không có người sáng tạo kiểu đó.
Ba người đứng im không biết làm thế nào thì Sang Du bỗng nói: “Hay chúng ta tìm sinh viên đại học đi?”
Bùi Tráng và Hứa Hồng đều ngạc nhiên nhìn Sang Du, đồng thanh: “Sinh viên đại học?”
Dù chỉ nói ba từ đó, nhưng Sang Du đọc được thái độ khác nhau trong mắt họ.
Hứa Hồng không đồng tình, chị nghĩ sinh viên đại học chưa trải đời, chưa từng tiếp xúc những thứ này, mà lại giao quảng cáo lên đài trung ương cho họ thì khác gì nhảm nhí.
Bùi Tráng lại không nghĩ vậy, anh đồng ý ý tưởng của Sang Du.
Rốt cuộc sinh viên đại học luôn đi đầu thời đại, tiếp thu nhanh, sáng tạo nhiều, còn trẻ, nghĩa là không mang mác “bố đời.”
Nếu Sang Du không hài lòng có thể dễ dàng điều chỉnh, trong khi mời những đạo diễn tên tuổi lại khó bảo, nói không chừng là mời một số “bố già” cũ trở lại.
Điều quan trọng nhất là sinh viên đại học chi phí thấp hơn nhiều. Những diễn viên, đạo diễn mà Hứa Hồng chọn đều là những tên tuổi lớn, dù nhận lương chính thức theo quy định nhưng ngầm họ vẫn phải trả tiền “bo” thêm.
So sánh vậy thì chọn sinh viên đại học tiết kiệm hơn.
Hứa Hồng không đấu lại cặp vợ chồng trẻ, đành phải chiều: “Được rồi, làm theo ý các con trước, nếu không được thì…”
Sang Du vội vàng cười vui: “Chị yên tâm, nếu làm không được, chúng tôi nhất định nghe lời chị, dùng người chị giới thiệu.”
Nói đến đây, cô ngừng lại, nhìn Bùi Tráng rồi nghiêm túc nói với Hứa Hồng: “Tôi biết chị lo chúng tôi không có kinh nghiệm, chúng tôi hiểu mà, nhất định không làm chị phiền lòng.”
---
Trang web không có quảng cáo bật lên.
Đề xuất Hiện Đại: Thưa phu nhân, Phó tổng yêu em bằng cả sinh mệnh